[Dịch]Tuyệt Sắc Y Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 12 : Chương 12




Điểm giới hạn của nàng là không được đụng đến người thân của nàng, nàng thưở nhỏ đi theo bên người sư phụ, sư phụ từng nói cho nàng, mẫu thân của nàng vì bảo hộ nàng nhận hết cực khổ cho đến khi vứt bỏ tánh mạng, cho nên, ai cũng không thể vũ nhục mẫu thân của nàng!

"Nương, nàng dám đánh ta! Nàng thế nhưng dám đánh ta!" Mộc Nguyệt Tình bụm mặt, đột nhiên xuất hiện phía sau đại phu nhân Vân Hồng Mai nức nở nói.

"Mộc Nguyệt Lương, là ngươi đánh nhị tiểu thư? Tối hôm qua cũng là ngươi đem nàng đẩy xuống nước?" Vân Hồng Mai sắc mặc hòa ái, con ngươi ẩn ẩn nổi lên ám quang.

"Hồi đại phu nhân, là ta." Mộc Thất trả lời.

Vân Hồng Mai khẽ nhếch khóe môi, mắt phượng nhìn lướt qua Mộc Thất trên người trang điểm giản dị, cười nói :"Thân là đích nữ phủ Thừa tướng, ngươi chưa cưới đã cùng nam tử tư thông, mất hết thể diện tổ tiên Mộc gia, trở thành vết nhơ của phủ Thừa tướng. Bản phu nhân chuẩn cho ngươi ở lại là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, ngươi thế nhưng không biết hối cải, vài lần khi dễ nhị tiểu thư quý phủ, bao nhiêu đó tội trạng cũng đủ cho bản phu nhân dánh ngươi năm mươi đại bản lại đuổi ngươi ra khỏi phủ."

"Thế nhưng đại phu nhân sẽ không." Mộc Thất không hề úy kỵ chống lại ánh mắt của Vân Hồng Mai, thong dong bình tĩnh nói :"Bởi vì muốn Tướng gia an toàn khỏe mạn, cho nên đại phu nhân hiện tại không chỉ sẽ không đuổi ta, lại càng không thể đả thương ta nửa phần.

Hiện tại ta đối với Tướng gia mà nói, giá trị có thể sánh bằng vị đại phu nhân tướng quốc. Huống hồ nếu để cho Tướng gia nghe được trong lời nói của nhị tiểu thư mới vừa rồi, nàng nói ta là dã loại, như vậy cha ta là cái gì?"

Vân Hồng Mai không phải khiến cho người ta đêm quần áo cùng đồ dùng của nàng đốt sạch sẽ, đem nàng hủy diêt đi sao?

Nàng Mộc Thất một ngày nào đó sẽ làm các nàng ngưỡng mộ không kịp, tự tay đuổi các nàng ra phủ!

"Cùng bản phu nhân đối nghịch, ngươi cùng mẫu thân đã mất của ngươi thật có vài phần tương tự." Vân Hồng Mai âm thanh lạnh lùng nói.

Móng tay nàng bấm sâu vào lòng bàn tay, đúng vậy a, tướng gia hay là đang nhớ đến, mới có thể từ trong hôn mê kêu tên nàng!

Mà Mộc Nguyệt Lương nhà đầu này, nàng trước mắt là tai họa ngầm lớn nhất của Tình nhi và Ninh nhi, không thể không trừ bỏ!

"Ta vốn không muốn cùng các ngươi đối nghịch, nhưng phần thù hận này không thể không báo, nhị tiểu thư, ngươi cứ nói đi"? Mộc Thất giương mắt nhìn Mộc Nguyệt Tình, sâu xa nói.

"Ngươi....Mộc Nguyệt Lương, ta nhất định sẽ báo thù!" Mộc Nguyệt Tình hung hăng nhìn Mộc Thất, nâng tay lên lại thả xuống.

Vân Hồng Mai hướng Mộc Nguyệt Tình ném biểu tình nhẫn nại, xoay người nói :"Theo bản phu nhân đi gặp tướng gia."

***

Mộc Tướng quốc ngồi trên tháp, khí sắc khôi phục rất nhiều.

"Tướng gia." Đại phu nhân hành lễ nói.

"Cha." Mộc Nguyệt Tình vẻ mặt ủy khuất nói.

"Tướng gia." Mộc Thất hơi hơi vuốt cằm, từ lúc nàng trở về phủ thừa tướng, chưa xưng Mộc tướng quốc một tiếng cha.

Lúc trước hắn nhẫn tâm cùng nàng đoạn tuyệt quan hệ, không để ý đến nửa điểm tình cảm, đem nàng một cái nữ tử quăng đến ôn dịch cốc xác chết khắp nơi, người làm cha này thật đúng là "xứng chức"!

"Cha, ta......." Mộc Nguyệt Tình trong mắt hàm chứa lệ vừa định mở miệng, đã bị Mộc tướng quốc ngăn lại.

"Chuyện của ngươi ta cũng biết, xem ra là cha đối với ngươi quản giáo chưa nghiêm, mới để cho ngươi dưỡng thành tính tình ương ngạnh như vậy, hiện tại người phải đi từ đường quỳ một đêm, suy nghĩ cho tốt!" Mộc Tướng quốc tức giận nói.

"Là Mộc Nguyệt Lương nàng đẩy ta xuống nước, nàng lại đánh ta một cái tát, cha vì sao chỉ phạt ta?" Mộc Nguyệt Tình không phục nói.

"Tướng gia, là lỗi của ta, là ta đối với Tình nhi quá mức dung túng, muốn trách thì trách một mình ta đo!" Vân Hồng Mai che chở Mộc Nguyệt Tình, một bộ dạng sốt ruột ái tử, nhưng trong mắt nàng đối với Mộc Nguyệt Tình đã mang theo vài phần xa cách.

Mộc Thất ở một bên trầm mặc hồi lâu mở miệng nói : " Tướng gia nếu cho rằng Nguyệt Lương sai, trừng phạt ta, ta không lời nào để nói. Nguyệt Lương cho tới bây giờ ân oán rõ ràng, nhị tiểu thư vũ nhục ta cùng mẫu thân, nói ta là dã loại, ta mói có thể....."

Nói xong lời cuối cùng, Mộc Thất cúi đầu, một bộ dạng thoạt nhìn gầy yếu lại mềm mại đáng yêu.

Nghe được hai chữ 'dã loại', Mộc Tướng quốc con người trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn Mộc Nguyệt Tình.

"Tướng gia, ngài muốn phạt ta như thế nào cũng được, chính là không cần dính dánh đến mẹ ta, mẫu thân nàng cả đời chịu nhiều đau khổ, ta chỉ hy vọng nàng ở trên trời bình an. Ta là thân nữ nhi bất hiếu, làm cho nàng chịu nhục theo."

Mộc Thất khom đầu gối, chậm rãi quỳ xuống đất.

Mộc tướng quốc trong mắt nổi lên một chút không đành lòng, tiến lên nâng Mộc Thất dậy.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới nữ nhi này thế nhưng lại là thần y, bề ngoài nhu nhược cất giấu trái tim linh lung, xem ra hắn lúc trước buông tha cho nàng là một lựa chọn sai lầm.

Mộc Thất hơi hơi nhếch miệng, không người nào thấy được trên mặt nàng nổi lên ý cười giảo hoạt.

Nàng câu nào cũng nói đến mẫu thân, đánh vào sự áy náy của Mộc Tướng quốc, hắn nhớ tới người vợ hiền lành thủy chung mang lòng áy náy, đây xem ra là kim bài miễn tử của nàng.

"Vậy tối hôm qua thì sao! Mộc Nguyệt Lương, ngươi tối hôm qua rõ ràng là muốn đem ta đẩy xuống nước chết đuối!" Mộc Nguyệt Tình buồn bực.

Cha làm sao có thể che chở Mộc Nguyệt Lương? Mộc Nguyệt Lương đánh nàng một cái tát, khóc kể một phen liền hóa giải hết thảy, như vậy nàng thì sao đây?

Mộc Nguyệt Tình lần đầu tiên cảm giác được ủy khuất ra sao....

"Tối hôm qua nha hoàn nhị tiểu thư vây quanh giáo huấn ta, ta dưới tình thế cấp bách xuất phát từ tự bảo vệ mình, ta mới dùng phấn ngứa với các nàng, khiến nhị tiểu thư bị bọn nha hoàn đụng phải rơi xuống ao, ta không biết bơi, không thể kịp thời cứu nhị tiểu thư, là lỗi của ta." Mộc Thất nói.

"Không, là ngươi đẩy ta xuống!" Mộc Nguyệt Tình lớn tiếng nói.

"Bổn tướng tin tưởng ngươi." Mộc Tướng quốc xoay người khoanh tay nói.

"Người tới, mang nhị tiểu thư tới từ đường một ngày, không có bổn tướng cho phép bất luận kẻ nào cũng không thể đi thăm nàng! Các ngươi đi xuống đi, bổn tướng có chuyện muốn nói với Nguyệt Lương." Mộc tướng quốc phân phó.

Mộc Thất liếc liếc mắt nhìn Mộc Nguyệt Tình bị mang đi ra ngoài, chống lại ánh mắt tràn đây hận ý của nàng.

Vân Hồng Mai vì Mộc Nguyệt Tình thỉnh cầu vài câu, nàng nhìn về phía Mộc Thất ánh mắt thêm vài phần hận ý.

Tới ngoài cửa, nàng nhìn cũng không thèm nhìn vẻ mặt đầy nước mắt cầu cứu của Mộc Nguyệt Tình, phất tay áo rời đi. Xem ra nàng hẳn là đem càng nhiều hy vọng đặt ở trên người Ninh nhi.

Trong phòng, Mộc tướng quốc khoác một kiện thường phục ngồi tại thư án, cầm lấy một quyển công văn giao cho Mộc Thất nói :"Ta nghĩ, ngươi sẽ rất muốn nhìn thấy vật này."

Mộc Thất mở công văn ra, trước mắt chấn động!

Đây là bảng cáo thị hoàng thượng chiêu nạp thầy thuốc giỏi!

Trên công văn nói, Thái hậu bệnh cũ tái phát, không người nào có thể chữa khỏi, nay chiêu mộ thầy thuốc có y thuật cao siêu trong thiên hạ, chỉ cần thông qua khảo nghiệm của Thái y viện, cuối cùng còn lại một người có thể tiến cung chữa bệnh cho Thái hậu, tiền thưởng trăm lượng vàng....

Tiền thưởng đối với nàng mà nói không tính là gì, nhưng nếu là nàng thông qua khảo nghiệm, liền có thể tiến cung diện thánh! Đây chính là cơ hội tốt để nàng rửa sạch oan khuất!

"Nguyệt Lương, ta cho ngươi cơ hội tranh đoạt vị trí thứ nhất để tiến cung, ngươi có thể miễn đi Thái y viện khảo nghiệm, ngày mai vào cung chữa bệnh cho Thái hậu. Ta tin tưởng lấy thông tuệ của ngươi, chắc chắc có thể trả lại trong sạch cho ngươi." Mộc Tướng quốc xưng ta, Mộc Thất nhìn ra được, hắn muốn cùng nàng làm một số giao dịch.

Mộc Tướng quốc xem nàng như quân cờ, hiện tại hắn nhìn ra được giá trị của nàng, tự nhiên có ý tưởng muốn khảo nghiệm nàng một phen.

"Tướng gia giúp ta như vậy, có điều kiện gì? Mộc Thất nói.

"Ta đây nhiều năm qua đối với ngươi lơ là, cái này cứ cho là ta bồi thường ngươi đi. Ta sẽ ở sau lưng trợ giúp cho ngươi một tay, cho ngươi rửa sạch oan khuất, sau đó bổn tướng sẽ đón ngươi hồi phủ, ngươi là nữ nhi của Niệm Từ cùng bổn tướng, tướng phủ này chung quy cũng là nhà của ngươi." Mộc tướng quốc thở dài nói.

"Đa tạ tướng gia." Mộc Thất nhận lấy công văn, thi lễ nói.

Mộc tướng quốc muốn đem nàng quay về tướng phủ, để hắn sử dụng? Nương nàng si tình mất sớm, phỏng chừng đều bị lợi dụng mà không biết!

Nghĩ đến đây, Mộc Thất lạnh lùng cười.

"Nguyệt Lương, ngươi về sau không cần lại giống như người ngoài." Mộc tướng quốc trầm giọng nói.

"Vâng, cha." Mộc Thất đứng dậy rời khỏi phòng.

Hiện tại mới nhớ tới người nữ nhi này? Có phải là đã chậm rồi không!

Nàng Mộc Thất cũng không phải là thánh nhân, nàng lần này quay về tướng phủ một là vì tiếp cận hoàng tộc, tìm kiếm gia tộc có ấn kí hoa anh đào, hai là vì đem tướng phủ này như khối thịt béo nhét vào trong tay!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.