Quá ngạc nhiên, ánh mắt Đoàn Cẩm Sơ như ngừng lại trên người Quý phi, la quần viền chỉ bạc lả lướt, thủy phù treo bên thắt lưng sẻ nhỏ, một bộ cung trang sắc tím phù dung thướt tha ôm lấy thân thể kiều diễm, tay áo dài chấm đất gác ngang vòng eo thon.
Bả vai lệch xuống, Đoàn Cẩm Sơ phục hồi tinh thần lại, nhận được ánh mắt ra hiệu kín đáo của thái giám dẫn đường, nàng vội cúi đầu, khom người bước đến, theo quy củ quỳ xuống đất hành lễ, "Nô tài tiểu Sơ tử khấu kiến Quý phi nương nương!"
"Đứng lên đi!" Quý phi cười nhẹ, âm thanh kiều nhuyễn, có chút mị nhân.
"Tạ nương nương!" Đoàn Cẩm Sơ giật mình, đứng lên, cúi đầu đứng ở một bên, nhẹ giọng nói: "Không biết nương nương triệu kiến nô tài có chuyện gì?"
"Tiểu Sơ tử, ngẩng đầu lên cho Bổn cung nhìn xem!" Quý phi nhếch mặt lên, vươn Lan Hoa Chỉ, có cung nữ vội đưa lên một chén trà nóng.
Đoàn Cẩm Sơ cau mày, chần chờ vài giây đồng hồ, chậm rãi ngẩng đầu lên, lạnh nhạt định nghênh lại ánh mắt Quý phi, dư quang tầm nhìn thoáng thấy ngọc thủ Quý phi vẫn khoát lên mu bàn tay Tiểu Thuận Tử như cũ, đôi mi thanh tú lại bất giác căng ra.
Tiểu Thuận Tử như cũng nhận ra ánh mắt nàng, ngón tay chợt cứng ngắc một cái, sau đó hướng Quý phi nói: "Nương nương, để nô tài đi lấy lê mật cho nương nương!"
"Ừ, vẫn là Tiểu Thuận Tử hiểu tâm tư Bổn cung." Mi mắt Quý phi kiều diễm ướt át, môi đỏ mọng làm dáng, vỗ nhẹ trên mu bàn tay Tiểu Thuận Tử hai cái, mới rút tay về, ngón tay hơi nhếch lên, cầm nhẹ chén trà, ánh mắt chăm chú nhìn Đoàn Cẩm Sơ, thoáng chốc hiện lên chút kinh tiện, "Chậc chậc, lời đồn quả thật chính xác! Hôm nay Bổn cung gặp được người thật, da bạch ngọc, mắt sáng long lanh, môi hồng răng trắng, khả tuấn hơn cả những gì ta nghe được!"
"Nương nương quá khen rồi!" Đoàn Cẩm Sơ chau mày, nén lại cảm xúc chán ghét, khẩu khí vẫn kính cẩn phục tùng.
"Khanh khách. . . . . . Tiểu Sơ tử, Bổn cung còn nghe nói, ngươi ở ngự tiền hầu hạ hoàng thượng rất được cưng chìu, hoàng thượng coi trọng ngươi lắm phải không?" Tiếng Quý phi cười rộ lên như chuông bạc, đặt chén trà xuống, đứng dậy đi đến trước mặt Đoàn Cẩm Sơ, sắc mặt quyến rũ không tả xiết.
Hương son phấn nồng nặc xông vào mũi, Đoàn Cẩm Sơ quả muốn hắt hơi, vừa tưởng tượng đến, lập tức cho dù cố nén cũng không nhịn được, gập người, "Hắt xì . . . . ."
Hành động đột ngột này làm kinh hãi tất cả thái giám cung nữ đang đứng trong Bảo Nguyệt cung, động tác Tiểu Thuận Tử cứng đờ, liễm mi ngưng trọng nhìn về phía Quý phi, Quý phi trợn mắt há hốc mồm nhìn Đoàn Cẩm Sơ thất nghi, nửa ngày không kịp phản ứng!
Rút khăn tay trong tay áo ra, Đoàn Cẩm Sơ thở phì phò vừa lau nhanh miệng mũi, vừa ngượng ngùng cười, "Thực xin lỗi nương nương, nô tài luống cuống, nô tài có chút mẫn cảm với hương phấn, cho nên. . . . . . Việc kia, hoàng thượng đối với nô tài vừa ý, cũng không sai ạ."
"Lớn mật!" Quý phi hồi thần lại, nét mặt lập tức nổi giận, nhưng trong nháy mắt lại như nghĩ tới điều gì, lời trách cứ ra tới miệng lại nuốt trở vào, quay về ghế quý phi ngồi xuống, thoáng suy tính nhìn Đoàn Cẩm Sơ, cười nhẹ nhàng nói: "Tiểu Sơ tử đừng khẩn trương, Bổn cung chỉ đùa ngươi chút thôi, lại đây, đến gần Bổn cung một tí, Bổn cung cũng không ăn hết ngươi!"
Lời này nghe có chút khiêu khích, Đoàn Cẩm Sơ cảm thấy nặng nề, mím môi cánh hoa, do do dự dự thả bước đến gần, cúi người nói: "Nương nương có gì phân phó, thỉnh cứ nói!"
"Các ngươi lui xuống hết đi!" Quý phi tà nghễ liếc mắt sang hai bên, giọng uy nghiêm.
Tất cả thái giám cung nữ lập tức đồng loạt phúc thân, "Nô tài (nô tỳ) cáo lui!"
Tiểu Thuận Tử lui tới cửa, kín đáo ngoái đầu liếc mắt nhìn Đoàn Cẩm Sơ một cái, âm thầm xiết chặt mười ngón, ngừng một chút, mới lui hẳn ra ngoài.
"Nương nương, thỉnh người nói thẳng!" Đoàn Cẩm Sơ căng thẳng, dạo này theo cạnh hoàng đế, nàng cũng học được vài phần ổn trọng nghiêm cẩn từ Lộ Văn Minh, vẻ mặt lạnh nhạt, tâm trạng đề phòng.
"Tiểu Sơ tử, Bổn cung gọi ngươi tới, kỳ thật cũng không có chuyện gì, chỉ vì nghe nói trong cung có một tuyệt sắc thái giám, là tri kỷ Bát Vương gia, là thái giám hầu trà cho hoàng thượng, ngay cả Lộ tổng quản cũng chiếu cố thêm, cho nên, Bổn cung thật tò mò!"
Quý phi cười - quyến rũ, xòe rộng các ngón tay sắc hồng đậu khấu sáng bóng, trên ngón áp út ướt át, nhìn thấy một chiếc nhẫn ngọc tím, nâng tay đong đưa trước mắt Đoàn Cẩm Sơ một chút, sau đó hai ngón tay cầm lấy tháo ra, đứng lên tới gần Đoàn Cẩm Sơ, Đoàn Cẩm Sơ ngạc nhiên, mắt hé ra, đang định mở miệng, Quý phi đã kéo tay nàng lên, an nhiên cười cợt trêu ghẹo, ngọc thủ kia còn vuốt ve tay nàng. Lúc nàng còn đang trợn mắt há hốc mồm thì đã đặt mai Tử Ngọc nhẫn vào trong tay nàng, sau đó khép ngón tay nàng lại, vuốt ve xuống tay nàng vài cái mới chịu thu tay, dáng vẻ phong tình vạn chủng lui về ghế quý phi ngồi xuống.
"Nương nương!"
Đoàn Cẩm Sơ mím môi, đôi mi thanh tú tối sầm, bị một nữ nhân công nhiên đùa giỡn cảm giác thật buồn nôn, hơn nữa còn từ một bán lão nương hơn ba mươi tuổi như vậy, cười quyến rũ đến cực điểm, đôi mắt sóng điện lưu chuyển kia, làm nàng quả muốn nhổ ra!
Mở lòng bàn tay, liếc mắt nhìn mai Tử Ngọc nhẫn quý giá, Đoàn Cẩm Sơ nâng mi, cười ảm đạm, chậm rãi hỏi: "Không biết ý nương nương đây là sao?"
"Tiểu Sơ tử, hôm nay Bổn cung gặp ngươi, thật rất thích thú, đây là Bổn cung thưởng cho ngươi, ngươi hãy nhận đi!" Quý phi nhếch mi mị hoặc, cằm thoáng nâng lên, ánh mắt đầy vẻ bố thí đại ân.
Đoàn Cẩm Sơ cười lạnh trong lòng, ngoài miệng lại khiêm cung nói: "Nương nương ưu ái, nô tài thật không dám nhận, nếu hoàng thượng biết được, nô tài sợ là đầu mình khó giữ!"
Dứt lời, hai tay dâng nhẫn kia lên, ý tứ quá rõ ràng.
Hiển nhiên ngoài dự đoán của Quý phi, ngẩn người lúc, sắc mặt trở nên khó coi, "Tiểu Sơ tử, ngươi đây là xem thường Bổn cung sao? Hay là chê Bổn cung ban thưởng không bằng hoàng thượng? Hoặc kém Bát Vương gia? Hừ, Bát Vương gia có thể thưởng cho ngươi quý giá hơn như vậy sao?"
Đoàn Cẩm Sơ lại cúi đầu xuống, thận trọng nói: "Nương nương, ý nô tài không phải vậy mà là hoàng thượng khôn khéo cơ trí, nhất cử nhất động của nô tài hoàng thượng đều nắm giữ trong lòng bàn tay, nếu hôm nay nhận đồ nương nương ban cho, hoàng thượng giận không nể mặt rồng! Chuyện này đối với nương nương, cũng không tốt lắm, cho nên, tâm ý của nương nương, nô tài tâm lĩnh, nương nương mỹ nhân như ngọc, ngón tay như hoa, xứng với nhẫn quý này nhất, cho nô tài thật là làm hỏng giá trị của nó!"
"Ha ha. . . . . . Quả đúng là một nô tài khôn khéo!" Đôi mắt Quý phi đảo quanh, che miệng cười mỉm đứng lên, "Được rồi, tiểu Sơ tử, nhẫn này Bổn cung đã tháo xuống, dù thế nào cũng không thể tự đeo lại, giờ ngươi tới hầu hạ đi!"
"Ách. . . . . ." Đoàn Cẩm Sơ chần chờ gật đầu nói: "Dạ, nô tài tuân mệnh!"
Cúi đầu, cố nén cảm giác ghê tởm kia, Đoàn Cẩm Sơ bước lên trước, cẩn thận cầm lấy ngón tay Quý phi, đeo nhẫn lên cho ả, mới thối lui từng bước, lại nghe ả "Ôi" một tiếng, tay vịn lấy thắt lưng, phong tình vạn chủng, mị nhãn như tơ, tiếng nói kiều nhuyễn, "Tiểu Sơ tử, Bổn cung đau thắt lưng, lại đây xoa bóp cho Bổn cung một chút!"