"Sở Vận, ngươi hại tỷ tỷ ta, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngươi!"
Mộ Hạo Thiên nhìn Sở Vận, thanh âm lạnh lẽo đầy sát khí.
"Không, Thẩm Mặc, cứu ta, cầu xin ngươi, cứu ta!", Sở Vận nhào về phía Thẩm Mặc, khàn giọng cầu xin: "Cầu xin ngươi nể tình chúng ta từng là vợ chồng, cứu ta một lần!"
Nhưng đối với sự khẩn cầu của Sở Vận, Thẩm Mặc chỉ lạnh lùng nhấc chân đá nàng bay ra ngoài.
Sở Vận chật vật ngã trên mặt đất, không chỉ là thân thể nàng mà còn cả trái tim nàng cũng đồng thời bị vứt bỏ...
Hạ Thụy bỏ nàng mà đi, Thẩm Mặc cũng vứt bỏ nàng, vì sao nam nhân trên đời này đều vô tình như vậy?
Không!
Nàng không cam lòng!
Không cam lòng thua Mộ Như Nguyệt, không chấp nhận được nam nhân nàng yêu lại đi yêu nữ nhân kia...
"Mộ Như Nguyệt, tiện nhân này! Ngươi sẽ không được chết tử tế!!!"
Sở Vận phẫn hận gào thét, ánh mắt ghen ghét nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt: "Loại nữ nhân như ngươi nên bị thiên đao vạn quả, chết không toàn thây! Ha ha ha!"
Dứt lời, Sở Vận cười điên cuồng.
Đột nhiên, một hơi thở âm lãnh đánh tới, Sở Vận phun ra một ngụm máu tươi, hoảng sợ nhìn đôi mắt tím tà khí nghiêm nghị của nam nhân phía trước.
Trong đôi mắt ấy, nàng chỉ nhìn thấy sự tàn nhẫn, coi rẻ mạng người, còn có... sát phạt như tu la!
"Ngươi muốn chết thế nào?" Khóe môi Dạ Vô Trần khẽ nhếch, thanh âm âm trầm như địa ngục, "Ngũ mã phanh thây? Nghiền xương thành tro? Hay là... đi qua mười tám tầng địa ngục?"
"Không!!!"
Sở Vận nhích thân thể về phía sau mấy bước, điềm đạm đáng yêu nói: "Cầu xin ngươi, cầu xin ngươi tha cho ta, ta không muốn chết, ta càng không muốn đi 18 tầng địa ngục, ta..."
Phụt!
Còn chưa nói xong, nam nhân đã đạp lên ngực nàng, đau đến mức hộc máu, càng thêm hoảng sợ...
Bang!
Dạ Vô Trần túm lấy cánh tay Sở Vận, hơi dùng sức, tiếng xương cốt gãy nát vang lên, ngay sau đó là tiếng thét tê tâm liệt phế của Sở Vận...
Nhưng rất nhanh, tiếng la hét kêu đau im bặt!
Dạ Vô Trần từng chút từng chút bẻ gãy xương cốt toàn thân Sở Vận, trong bầu không khí im ắng chỉ có tiếng xương gãy liên tục vang lên...
Dù Mộ Hạo Thiên thống hận Sở Vận cũng bị thủ đoạn của Dạ Vô Trần dọa sợ, xương cốt toàn thân bị bẻ gãy, đó là thống khổ cỡ nào? Nam nhân này đúng là ác ma, nhưng hắn lại xứng đôi với tỷ tỷ đến thế....
"Đủ rồi!" Thẩm Mặc rốt cuộc không thể nhìn nổi nữa, "Muốn giết thì để nàng chết thống khoái một chút, cần gì phải tra tấn nàng như thế?"
Tuy trong lòng hắn hận Sở Vận nhưng cũng không cách nào chấp nhận được hành vi của Dạ Vô Trần, thủ đoạn không thương hoa tiếc ngọc như vậy, bất cứ ai nhìn cũng hãi hùng, khiếp vía...
Dạ Vô Trần cười lạnh: "Đây là cái giá nàng phải trả! Tổn thương thê tử ta, ta tất nhiên sẽ khiến nàng sống không bằng chết!"
Tàn nhẫn thì sao? Trên đời này, ngươi có thể làm hắn mềm lòng chỉ có một nữ nhân, những người khác trong mắt hắn bất quá chỉ là con kiến hôi...
"Ngươi không sợ bị người đời thóa mạ sao?" Ánh mắt Thẩm Mặc trầm xuống, thanh âm lãnh lệ hỏi.
Dạ Vô Trần nhìn Thẩm Mặc, âm trầm nói: "Ngươi còn chưa rõ một điều, nàng là thê tử của ta, cũng là tất cả của ta, cho dù vạn người thóa mạ, tiếng xấu muôn đời, trong lòng ta, xả giận cho nàng mới là quan trọng nhất!"