"Cữu cữu, ăn đan dược này vào."
Mộ Như Nguyệt nhét đan dược vào miệng Đậu Tịnh Quân, đan dược vừa vào miệng, sắc mặt hắn đã dần dần khôi phục huyết sắc, khàn khàn nói: "Nguyệt Nhi..."
"Cữu cữu, ngươi có thể nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Còn có Khiếu Nguyệt và Tiểu Bạch, bọn họ đã đi đâu..." Mộ Như Nguyệt nhíu mày hỏi.
Đậu Tịnh Quân lắc lắc đầu: "Ta không biết, lúc ấy có mấy hắc y nhân vây công ta, ta không chống đở được bị bọn họ đánh trọng thương, con hai ma thú kia, ta cũng không biết đà đi đâu..." Tim Mộ Như Nguyệt run lên, khê nhắm mắt lại, nàng đột nhiên biến sắc, phun ra một ngụm máu tươi. "Nguyệt Nhi!" Dạ Vô Trần sợ tái mặt, vội vàng đờ lấy thân thể nừ tử, lo lắng hỏi: "Đà xảy ra chuyện gì?" "Khiếu Nguyệt và Tiểu Bạch..." Mộ Như Nguyệt run rẩy nói, "Đã xảy ra chuyện!" Nàng vốn muốn thông qua liên hệ khế ước để tìm tung tích bọn họ nhưng lại bị mạnh mẽ chặt đứt cho nên mới khiến nàng hộc máu... Thực lực người kia rất mạnh! "Nguyệt Nhi", Dạ Vô Trần đau lòng ôm chật nàng, "Nếu khế ước đà bị chật đứt, vậy chứng tỏ người kia không muốn chúng ta tìm được bọn họ! Cũng có nghĩa bọn họ sẽ không nguy hiêm tính mạng." Lông mi Mộ Như Nguyệt khẽ run lên, hơi rũ mắt nói: "Ta không nên để bọn họ một mình rời khỏi ta, nếu không cũng sè không xảy ra chuyện như vậy... Nếu bọn họ không rời đi, làm sao lại mất tích? Tất cả đều tại nàng suy xét không chu toàn...
Chờ giải quyết xong chuyện của cữu cữu, ta sẽ bồi nàng đi tìm bọn họ." Dạ Vô Trần nhìn Mộ Như Nguyệt tự trách như vậy, đau lòng nói: "Cho dù phải lục tung toàn bộ Đông Đảo, ta cũng sẽ tìm ra bọn họ!"
Giờ phút này, toàn thân nam nhân lộ ra khí phách cường thế, lạnh lẽo.
"Vô Trần." Thân thể Mộ Như Nguyệt khẽ run lên, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Đột nhiên, nàng mở mắt ra, ánh mắt lạnh băng: "Chàng nói đúng! Ngươi nọ làm như vậy chứng tỏ bọn họ sẽ không gặp nguy hiểm! Chờ chữa khỏi cho cữu cữu, ta sẽ đi tìm bọn họ!"
Đậu Tịnh Quân khẽ nhếch môi, lại không biết nên nói gì.
Trong lòng hắn vô cùng áy náy, nếu không phải vì bảo hộ hắn thì Mộ Như Nguyệt cũng không phái hai ma thú kia đi theo hắn...
Cho nên, bọn họ mất tích, hắn cũng có trách nhiệm.
Ngoài cửa phòng, Đậu Lâm đã một lúc lâu không nghe thấy tiếng động gì bên trong, chần chờ nửa ngày, hắn từ từ đẩy cửa phòng ra. Thấy động tác của hắn, Lục Liễu nhíu mày, rồi thấp thỏm bất an đi theo vào.
Vừa vào phòng, Lục Liễu đã đối diện với một đôi mắt tràn đầy châm biếm, sắc bén như có thể nhìn thấu tất cả, làm tim nàng đột nhiên nhảy dựng....
Chẳng lẽ hắn đã biết là nàng hạ độc thủ? Không! Tuyệt đối không có khả năng, hắn vĩnh viễn không biết được chuyện này!
Có điều, càng khiến Lục Liễu khiếp sợ hơn là cổ độc trong người Đậu Tịnh Quân đã biến mất!
Lục Liễu lập tức biến sắc, ánh mắt âm trầm nhìn về phía Mộ Như Nguyệt...
"Quân Nhi!" Đậu Lâm nhìn thấy Đậu Tịnh Quân bình yên vô sự, trong lòng vui sướng, vội vàng tiến lên kiểm tra thân thể hắn một lượt từ trên xuống dưới, "Quân Nhi, thương thế của ngươi..."
Đậu Tịnh Quân lắc đầu, nói: "Nhờ có Nguyệt Nhi, ta đã không còn trở ngại gì nữa, sức khỏe cơ bản đã khỏi hẳn..."