Một kiếm kinh người như thế làm mọi người ngây ngốc, nhìn chằm chằm tình huống trên lôi đài....
Cuồng phong tan đi, trong đống bụi đất mù mịt dần dần hiện ra một thân ảnh.
Lúc này, nữ tử không còn phiêu dật như trước nữa, một thân bạch y dính đầy tri bụi, cả người vô cùng chật vật, nhưng vẫn không cách nào che giấu đi khí chất phong hoa tuyệt đại.
Mọi người đều chấn động rồi, ánh mắt kinh ngạc, vẻ mặt không dám tin.
"Ngươi... tại sao ngươi vẫn còn sống!"
Thanh âm Phiên Lâm run rẩy, thất thanh quát lớn.
Một chiêu đó hắn đã dùng toàn bộ lực lượng của mình, vậy mà nữ nhân này vẫn còn sống....
"Nguyệt Nhi!"
Trái tim An Thiến chấn động mãnh liệt, ngốc ngốc nhìn Mộ Như Nguyệt từ trong đống tro bụi đi ra, loại cảm giác mất đi mà tìm lại được làm nàng suýt nữa kinh hô lên, vội vàng bụm chặt môi.
Nhưng thân thể không ngừng run rẩy, vẫn có thể nhìn ra nàng đang kích động thế nào...
"Sư phụ, thì ra sư phụ không có việc gì..."
Trong lòng Thiên Thừa Ngôn còn chấn động hơn nhiều so với An Thiến, hắn không thể tưởng tượng được nếu Mộ Như Nguyệt xảy ra chuyện gì, hắn có thể sẽ làm mấy hành động gì khác người hay không.
Là cha mẹ cho hắn sinh mệnh và linh hồn, nhưng nữ tử này đã cho hắn hi vọng, nếu như không có nàng, hắn bây giờ đã là một thi thể, cùng Nhan Nhi âm dương cách biệt....
Thư Ninh nở nụ cười.
Nụ cười này không lạnh nhạt như vừa rồi, toàn thân nàng tản ra một mùi hương thanh nhã. Không thể không nói, Thư Ninh rất xinh đẹp, không phải loại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành mà là mỹ nhân ấm áp, khi người khác nhìn thấy nụ cười của nàng, tâm tình sẽ bất giác thả lỏng...
Ánh mắt Kim Khải vẫn không hề rời khỏi Thư Ninh, trái tim như bị xé rách, đau đớn không thể kiềm chế...Là nàng sao?
Nếu không phải là nàng, còn ai có thể có nụ cười khiến hắn động tâm như thế? Nhưng mà nàng mất tích mười mấy năm, tại sao lại xuất hiện ở nơi này?
Nếu nữ nhân này là nàng, vậy sau này hắn phải đối mặt với nàng thế nào đây?
Nghĩ đến bao nhiêu năm nhớ nhung quyến luyến, lại nhớ lại nụ cười lạnh nhạt xa cách của Thư Ninh vừa rồi, tim hắn lại đau đớn không thể hô hấp...
Hắn sai rồi, thật sự sai rồi!
Hắn không nên vì thân phận Tô Sương mà ra tay với bằng hữu của nàng, có lẽ tại thời điểm hắn ra tay, hắn đã vĩnh viễn đánh mất tình cảm chân thành trong lòng mình...
Trên lôi đài, Mộ Như Nguyệt dừng chân, ngước mắt nhìn Phiên Lâm: "Thực lực của ngươi cũng chỉ có vậy thôi sao? Nếu thế thì kế tiếp, đến lượt ta ra tay..."
"Kinh thiên long viêm biến!"
Oanh!
Một ngọn lửa cường hãn trên người nữ tử bùng lên, hội tụ vào cửu thiên long viêm kiếm trong tay, tạo nên một cảnh tượng vô cùng kinh diễm!
Phiên Lâm trợn to mắt, kinh ngạc nhìn nữ tử chém một kiếm về phía mình.
Trong nháy mắt này, phía sau nàng xuất hiện một thanh kiếm khổng lồ màu đỏ mang theo khí thế kinh thiên động địa, chém xuống phía hắn.
Một kiếm kinh người như thế, trực tiếp chấn động cả đống lôi đài phế tích, bổ vào thân thể Phiên Lâm...
Một tiếng vang chấn động toàn bộ quảng trường, mặt đất run lên vài cái.
Giờ khắc này, mọi người đều không thể dời mắt khỏi cuộc chiến trên lôi đài kia...