Nữ nhân này ỷ vào Ma linh nên mới không sợ hãi! Nếu không, với thực lực của nàng, làm sao dám cuồng vọng như thế?
Mộ Như Nguyệt ngước mắt, chăm chú nhìn Lương Văn sắc mặt tái nhợt, cười lạnh nói: "Tại sao ta phải đáp ứng ngươi? Ngươi cho rằng hiện tại còn có tư cách nói điều kiện với ta sao?"
"Ngươi..." Lương Văn biến sắc, "Vậy ngươi muốn thế nào?"
"Chẳng thế nào cả", Mộ Như Nguyệt cười nhạt, "Ta chỉ cần giết ngươi thôi!"
Loại phẩm chất cao thượng lấy ơn báo oán không phải là thứ nàng cần, nàng chỉ biết, người khác động đến nàng một tấc, nàng sẽ trả lại hắn một trượng!
"Mộ Như Nguyệt!" An Lâm cắn chặt môi, hừ lạnh nói, "Chỉ cần ngươi đáp ứng yêu cầu của Lương Văn, ta sẽ làm An gia thừa nhận địa vị của An Thiến, hơn nữa, sẽ nhường vị trí phu nhân An gia cho mẫu thân nàng!"
An Thiến ngẩn ra, kinh ngạc trợn to mắt.
Quả nhiên, nghe lời này, Mộ Như Nguyệt dừng chân, khẽ cười nói: "Đúng là điều kiện tương đối hấp dẫn, nhưng, An Thiến đã là người của ta, thứ nàng muốn, dù là toàn bộ An gia, ta cũng sẽ đưa cho nàng, huống chi chỉ là một thân phận đích nữ nho nhỏ?"
An Thiến ngây ngẩn, trong lòng nàng có cảm giác rất khác lạ, ấm áp, rất ấm áp, tựa như ánh mặt trời xuyên qua lớp sương mù dày đặc, sưởi ấm lòng nàng...
"Bất quá..." Mộ Như Nguyệt hơi ngừng một chút, cười nói, "Ta quên mất một chuyện, Lương Văn đã từng nhiều lần châm chọc mỉa mai Thiên Thừa Ngôn, cho nên, người tiếp nhận trận đấu này không nên là ta mà là Thiên Thừa Ngôn, lúc đó, ta muốn để Thiên Thừa Ngôn đánh bại Lương Văn trước mặt công chúng, chứng minh ai là thiên tài, ai là phế vật!"
Thanh âm khí phách làm đám người an tĩnh lại...
Mọi người đều ngây ngẩn, vẻ mặt không dám tin nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nữ tử, trong mắt có chút hoảng hốt.
Rốt cuộc phải có dũng khí lớn cỡ nào, nàng mới có thể nói những lời cuồng vọng như vậy?
"Ha ha!" Lương Văn cười to hai tiếng, châm chọc nói, "Ta đáp ứng ước chiến của ngươi, đây chính là cơ hội để ta chứng minh, Thiên Thừa Ngôn vẫn luôn là một phế vật!"
Ngay cả nàng là thiên phú trung cấp cũng không phải đối thủ của hắn, huống chi chỉ là một ngụy thiên phú? Chỉ dựa vào thực lực của Thiên Thừa Ngôn, hắn chỉ cần một bàn tay là có thể thắng...
An Thiến và Thư Ninh đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn Lương Văn.
Nếu Thiên Thừa Ngôn ở cảnh giới huyền nguyên mà là phế vật, vậy hắn ở đỉnh thiên phú thì tính là cái gì? Phế vật trong phế vật sao?
"Lâm Nhi, chúng ta đi!"
Lương Văn hừ lạnh, nắm chặt tay An Lâm, nhìn Mộ Như Nguyệt lần cuối rồi xoay người đi xuống chân núi...
Mộ Như Nguyệt nhìn thân ảnh hắn rời đi, nhịn không được cong khóe môi, có điều, nụ cười kia lại cực kì băng lãnh...
"Kim Khải ca ca!"
Tô Sương quay đầu nhìn Kim Khải, lại phát hiện hắn nhìn chằm chằm Thư Ninh, nhịn không được dậm chân tức giận, trong mắt mang theo phẫn hận.
Không biết tiện nhân kia dùng phương pháp gì khiến Kim Khải ca ca chú ý tới nàng, loại nữ nhân như nàng căn bản không xứng với Kim Khải ca ca...
"Đi thôi."
Kim Khải thu hồi ánh mắt, không nhìn Thư Ninh nữa, quay đầu rời đi.
Tô Sương oán hận trừng mắt Thư Ninh rồi vội vàng đuổi theo: "Kim Khải ca ca, chờ ta với..."