[Dịch]Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 766 : Đông đảo, gia tộc Thiên Thừa (4)




"Tần gia! Tần gia đáng chết kia tại sao lại gây phiền toái cho gia tộc chúng ta?" Thiên Thừa Ngôn siết chặt nắm đấm, lửa giận thiêu đốt.

Tuy không đành lòng, Thiên Thừa Vân Long vẫn bất giác thở dài nói: "Nửa tháng sau là ngày thành thân của Tần Phi và thiên kim tiểu thư của châu chủ, Quân Mạc Nhan..."

Lời này tựa như sấm sét giữa trời quang làm Thiên Thừa Ngôn cứng người, mặt xám như tro tàn nhìn Thiên Thừa Vân Long, thanh âm run rẩy: "Nhạn Nhi đâu? Vậy Nhân Nhi nàng..."

"Nàng không đồng ý thì thế nào?" Thiên Thừa Vân Long bất đắc dĩ nói, "Ngôn Nhi, ngươi từ bỏ đi, nàng... không phải chúng ta có thể..."

"Không!"

Thiên Thừa Ngôn khàn giọng, hai mắt đỏ như máu, siết chặt nắm đấm, hàm răng rỉ máu.

"Chỉ cần Nhan Nhi không từ bỏ, ta tuyệt đối sẽ không buông tay nàng! Không phải châu chủ đã nói, chỉ cần ta có thể lấy ra hai gốc dược liệu vạn năm làm sính lễ thì sẽ gả Nhan Nhi cho ta, ta sẽ không vứt bỏ nàng!"

Thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy, sao có thể nói buông liền buông?

Chỉ cần nàng còn không từ bỏ hắn, hắn cũng vĩnh viễn không từ bỏ nàng! Không ai có thể bức bách nàng gả cho người nàng không yêu!

Thiên Thừa Ngôn chậm rãi nhắm mắt lại, vẻ mặt thống khổ, trong đầu như hiện ra dung nhan kiều diễm động lòng người kia.

Còn có giọng nói dịu dàng của nữ tử...

"Thiên Thừa ca ca..."

Đột nhiên, Thiên Thừa Ngôn mở mắt ra, dứt khoát xoay người đi ra ngoài.

"Ngôn Nhi, ngươi muốn đi đâu!" Thiên Thừa Vân Long vội vàng hỏi.Thiên Thừa Ngôn dừng chân, ngẩng đầu nhìn ánh hoàng hôn bóng lưng kiên định...

"Ta muốn đến phủ Quận Châu, Nhan Nhi nàng... nhất định đang đợi ta, ta không thể để nàng thất vọng!"

Dứt lời, hắn nhanh chóng biến mất dưới ánh hoàng hôn...

"Aizz!" Thiên Thừa Vân Long thở dài, vừa ngước mắt liền nhìn thấy một bạch y nữ tử từ trên xe ngựa đi xuống, hơi sửng sốt nói, "Vị này là..."

"Nga, là thế này", Đại Hùng xoa xoa đầu, cười nói, "Gia chủ, chúng ta thấy vị cô nương này bất tỉnh giữa sa mạc, thiếu gia cứu về, nàng và bằng hữu bị thất lạc, cho nên, ta vốn đang muốn giúp nàng tìm người, nhưng mà bây giờ xem ra..."

Thiên Thừa Vân Long cau mày rồi giãn ra, nói: "Cô nương, nếu là trước đây, chúng ta còn có thể tìm được bằng hữu cho ngươi, nhưng bây giờ, chúng ta tự thân còn khó bảo toàn, chỉ sợ hữu tâm vô lực."

Lời này là sự thật, hiện giờ Tần gia đã gây sự với bọn họ, không biết lúc nào sẽ bị giết, cô nương người ta ở đây cũng sẽ bị liên lụy...

"Không vội", Mộ Như Nguyệt lắc đầu, cười nhạt nói, "Nếu ta đoán không sai, có phải trong cơ thể Thiên Thừa công tử có một phong ấn chưa được giải trừ hay không?"

Tuy chỉ nhìn hắn qua màn xe ngựa, Mộ Như Nguyệt vẫn cảm nhận được lực lượng phong ấn kia...

Thiên Thừa Vân Long sửng sốt, kinh ngạc nhìn nữ tử tươi cười thản nhiên kia.

Cái phong ấn kia, chỉ có hắn biết, vì sao vị cô nương này lại...

Mộ Như Nguyệt chỉ cười cười không nói gì, đáy mắt xẹt qua tia sáng.

"Cô nương, nếu ngươi không chê, xin mời ngươi ở lại gia tộc Thiên Thừa giúp đỡ chúng ta, ta tất nhiên sẽ giúp ngươi tìm người, chẳng qua...", hắn hơi ngừng một chút, bất đắc dĩ nói, "Ở chỗ này có thể gặp chút nguy hiểm, ngay cả ta cũng không biết khi nào sẽ gặp tai ương."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.