Âu Dương Vân Cẩm khẽ cau mày: "Điền gia? Phụ thân, ngươi nói Điền gia làm chuyện đó sao?"
So với Điền gia, hắn càng tin tưởng là Mộ Như Nguyệt báo thù cho Khiếu Nguyệt hơn. Hơn nữa, ngoài nữ nhân này, có lẽ không còn ai dám làm chuyện như vậy.
"Ha ha" Âu Dương Lăng Thiên cười to hai tiếng, "Ta cũng không biết là ai làm, nhưng ta có thể khẳng định không phải Điền gia làm."
Âu Dương Vân Cẩm đột nhiên ngẩn ra: "Tại sao?"
"Rất đơn giản", Âu Dương Lăng Thiên hơi nâng mắt, nhàn nhạt nói, "Điền gia khác với ba gia tộc khác, người trong gia tộc bọn họ đều thích sống ẩn cư, rất ít người của Điền gia qua lại trên đại lục, bọn họ càng không muốn kết thù kết oán với bất kì ai, cũng không muốn phát sinh tranh chấp, chỉ muốn ẩn cư tu luyện, với tính cách như vậy, Điền gia tuyệt đối không làm ra chuyện như vậy! Hơn nữa, chuyện này có quá nhiều sơ hở, nếu muốn vu oan khiến Âu Dương gia và Đông Phương gia tranh chấp, vậy sẽ nhanh chóng suy đoán đến Điền gia, bọn họ còn không ngu ngốc đến mức lộ ra sơ hở rõ ràng như thế."
"Vậy chuyện này..." Âu Dương Vân Cẩm quét mắt qua Mộ Như Nguyệt thần sắc lạnh nhạt, lại dời mắt về phía Âu Dương Lăng Thiên.
Âu Dương Lăng Thiên cười nói: "Chỉ đơn thuần là trả thù thôi, không có âm mưu gì đáng nói, phỏng chừng là do Đông Phương Tuấn ở ngoài trêu chọc nữ nhân nào đó khiến nữ nhân kia hận đến mức đêm hôm khuya khoắt đến phế hắn, đương nhiên, những việc này không liên quan gì đến chúng ta, nếu Đông Phương gia và Điền gia đấu đá nhau, chúng ta sẽ có thêm một đồng minh..."
Trên đời này trước giờ không có người tốt, chỉ có lợi ích mà thôi.
Có thể ngồi ngư ông đắc lợi, sao hắn có thể không vui vẻ?
Đông Phương Lượng cũng không lưu lại Âu Dương thành lâu, mang theo Đông Phương Tuấn nửa sống nửa chết quay về Đông Phương gia, nhưng chuyện Đông Phương Tuấn bị phế mệnh căn được hắn giữ kín, nếu như để Nam Cung gia biết được chuyện này, hậu quả thế nào có thể đoán trước được.Trong phòng, Đông Phương Lượng nhíu mày nhìn nam tử trên giường, hỏi: "Tuấn Nhi, ngươi thật sự không nhìn thấy rõ là ai đánh ngươi sao?"
Đông Phương Tuấn lắc lắc đầu, thần sắc bi thống nói: "Tốc độ của người kia quá nhanh, căn bản không thể nhìn thấy được."
"Vậy ngươi có biết ai có khả năng làm chuyện này không?" ánh mắt Đông Phương Lượng càng thêm âm trầm, bất luận là ai, dám hại huyết mạch Đông Phương gia đoạn tử tuyệt tôn, hắn nhất định không bỏ qua.
Lúc đó, trong đầu Đông Phương Tuấn hiện lên một dung nhan tuyệt mỹ lạnh lùng, nhưng lại bị hắn nhanh chóng phủ nhận.
Nữ nhân kia tuyệt đối không có thực lực cường đại như vậy, lúc hắn còn chưa nhìn rõ đối phương là ai đã đánh hắn thành đầu heo, còn phế đi mệnh căn của hắn.
"Ta không biết, ta cũng không trêu chọc cường giả nào như vậy, hơn nữa, người có thể có thực lực như vậy phỏng chừng chỉ có tứ đại gia tộc mới có, Nam Cung gia sẽ không làm chuyện này, chẳng lẽ là Âu Dương gia?"
Đông Phương Tuấn giật mình.
Đúng vậy, Âu Dương gia có thực lực này, nếu bọn họ muốn xả giận thay cho nữ nhân kia, khẳng định có thể làm ra chuyện này.
"Không phải Âu Dương gia", Đông Phương Lượng lắc lắc đầu, "Nếu Âu Dương gia muốn ra tay với ngươi thì sẽ chờ ngươi rời khỏi Âu Dương thành, tuyệt đối sẽ không động thủ trên địa bàn của mình, cho nên ta suy đoán, Điền gia muốn làm Đông Phương gia và Âu Dương gia khai chiến, sau đó ngồi ngư ông đắc lợi, Tuấn Nhi, ngươi yên tâm, thù này, vi phụ sẽ báo cho ngươi!"