Nhìn thần sắc Mộ Như Nguyệt vẫn đạm mạc như cũ, nữ khổng tước biến sắc, thời điểm nàng đang muốn nói gì đó, một thanh âm lương bạc từ ngoài cửa truyền đến.
"Liễu Ngọc, ngươi ở chỗ này làm gì?"
Nữ khổng tước hung hăng trừng mắt Mộ Như Nguyệt, rồi quay đầu nhìn nam nhân từ bên ngoài đi vào, cùng lúc đó, Mộ Như Nguyệt cũng ngẩng đầu nhìn qua...
Khoảnh khắc nhìn thấy nam nhân, trong đầu nàng xuất hiện mấy chữ.
Ôn nhuận như ngọc, nho nhã phong độ.
Nam nhân mặc một thân cẩm y đẹp đẽ quý giá, tay cầm quạt xếp, ngũ quan tuấn mỹ như ngọc, tinh mỹ như đồ sứ, nhưng trên khuôn mặt như vậy lại có một đôi mắt thâm thúy, đào hoa khiến hắn càng thêm dụ hoặc.
"Thiếu Thần ca ca..."
Sắc mặt nữ khổng tước biến đổi như chong chóng, bộ dáng hung ác vừa rồi biến mất, ủy khuất nói: "Nữ nhân này là ai, tại sao ngươi lại mang nàng về Vương phủ?"
Lại còn xấu xí như vậy...
Dịch Thiếu Thần tươi cười ôn nhuận, nhưng đáy mắt lại tối sầm: "Liễu Ngọc, bổn vương muốn mang nữ nhân nào về là quyền tự do của bổn vương, ngươi không có quyền quản!"
"Nhưng mà, Thiếu Thần ca ca, ta là Thần Vương phi tương lai, ngươi..."
"Người tới!" Dịch Thiếu Thần thu quạt xếp lại, con ngươi càng thêm âm trầm, "Đưa Liễu tiểu thư ra ngoài!"
Nhìn Liễu Ngọc bị hai thị vệ kéo ra ngoài, Mộ Như Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra bất luận đi đến đâu, loại não tàn vẫn nhiều như vậy.
"Xem diễn đủ rồi?"
Thanh âm ôn nhuận mà lương bạc xẹt qua bên tai, Mộ Như Nguyệt phục hồi tinh thần, nàng khẽ nhíu mày, vừa quay đầu liền đối diện với đôi mắt đào hoa có chút tối tăm."Ngươi là người Âu Dương gia?" Dịch Thiếu Thần cười lạnh, đôi mắt đầy hàn ý khẽ nheo lại.
"Âu Dương gia?" Mộ Như Nguyệt cau mày, cười lạnh, "Xin lỗi, ta chưa từng nghe nói đến Âu Dương gia."
Dịch Thiếu Thần cũng không để ý nàng phủ nhận, trên dung nhan tuấn mỹ nở nụ cười ôn nhuận, nhưng trong mắt lại không hề có chút ý cười nào.
Lạnh....
Nam nhân này mang đến một loại cảm giác rất lạnh lẽo, tựa như sự ôn nhuận bên ngoài chỉ là ngụy trang, con người thật của hắn lạnh đến tận xương.
"Nếu ngươi không phải người Âu Dương gia, vậy tại sao bổn vương nhặt được ngươi ở trong phạm vi Âu Dương gia? Hơn nữa nếu bổn vương đoán không sai, trên ngón tay ngươi là nhẫn không gian, nếu không phải là võ giả thì sao lại có đồ vật này?"
Nam nhân khẽ cong khóe môi, phân tích rõ ràng.
Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, hắn nhặt được nàng trong địa bàn của Âu Dương gia, bất quá chắc là do cánh cửa kia, hơn nữa Mộ Dung Thanh Sơ đã từng nói với nàng, ở Vô giới không phải ai cũng là võ giả, chỉ có mấy gia tộc lớn mới có võ giả.
Xem ra Âu Dương gia là một trong số đó...
"Xin lỗi, ta không biết Âu Dương gia mà ngươi nói là cái gì, ta quả thật là võ giả nhưng trước giờ vẫn luôn tu luyện cùng sư phụ trong núi sâu, lần này xuống núi không cẩn thận bị thương mới ngã xuống đó." Mộ Như Nguyệt hơi nâng mắt, mặt không đỏ tim không nhảy nói dối.
Thấy vẻ mặt nàng không giống như đang nói dối, Dịch Thiếu Thần khẽ nhăn mày, chẳng lẽ hắn đoán sai? Nữ nhân này không phải người Âu Dương gia?
"Bất quá, ngươi có thể nói cho ta biết một chút tình hình của Âu Dương gia không", ánh mắt Mộ Như Nguyệt chợt lóe, "Từ nhỏ đến giờ ta chưa từng xuống núi, cho nên không biết tình huống ở đây, không biết Âu Dương gia là cái gì."