Mọi người nhìn Thao Thiết vốn đang hùng hùng hổ hổ tự nhiên mếm xuống, ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm bụng Mộ Như Nguyệt, giống như chỗ có có quái vật ăn thịt người gì vậy.
Đám người Tiêu gia ngây ngẩn.
Nhìn Thao Thiết run rẩy không ngừng, lại nghĩ đến lời Mộ Như Nguyệt vừa nói, nhất thời đầu óc không thể theo kịp tình huống...
Thao Thiết cũng mặc kệ đám người ở đây nghĩ thế nào, hét lớn một tiếng vọt qua chỗ mấy chân nguyên, đồng thời, Mộ Như Nguyệt rũ mắt, một cơn gió nhẹ vờn quanh người nàng.
Tất cả mọi người không biết nàng rốt cuộc muốn làm gì.
Nhưng mà, cơn gió quanh người nữ tử càng lúc càng lớn, dần dần trở nên cường đại...
“Ngọc Nhi”, Tiêu Thiên Vũ nắm chặt tay Thánh Nguyệt phu nhân, nhíu mày, lo lắng nói, “Ngươi nói Nguyệt Nhi muốn làm gì?”
Thánh Nguyệt phu nhân lắc đầu, ánh mắt chưa từng dời khỏi Mộ Như Nguyệt. Trời biết trong lòng nàng khẩn trưởng cỡ nào, nhưng lại không thể làm được gì....
Loại cảm giác bất lực này khiến nàng bất an, càng nắm chặt tay Tiêu Thiên Vũ hơn.
“Tinh thần lực?” Nữ tử cười lạnh, đáy mắt trào phúng, “Ngươi muốn dùng chút tinh thần lực đó đối phó ta? Thật quá buồn cười!”
Dạ Vô Trần cũng không phải đối thủ của nàng, huống chi là nữ nhân kia?
Dần dần nữ tử thu hồi tầm mắt, nhìn về phía nam nhân trước mặt, giờ phút này, ánh mắt nàng trở nên ngưng trọng.Nữ nhân này chẳng qua dùng bí pháp để tăng thực lực, cho nên còn cách chân nguyên chân chính rất xa, nếu người tới đây đều là cường giả chân nguyên, thì ngay cả tuyệt kỹ của Dạ Vô Trần cũng không phải đối thủ....
Nhưng vào lúc này, một cỗ lục lượng cường đại truyền đến khiến sắc mặt nữ tử khẽ biến, ánh mắt kinh ngạc.
Ngửa đầu nhìn lại, Mộ Như Nguyệt mà vừa rồi nàng không thèm đặt vào mắt kia, hiện tại quanh thân đã có một tầng cuồng phong, chính trận cuồng phong này tạo cho nàng cảm giác áp bách.
Có điều, cuồng phong còn có xu hướng mạnh dần lên...
“Không tốt!”
Nữ tử đột nhiên biến sắc, đáy mắt xẹt qua tia kiêng kị, nàng cũng không rảnh đối phó Dạ Vô Trần trước mặt nữa, cả người chợt lóe nhằm về phía Mộ Như Nguyệt.
Nhưng Dạ Vô Trần sao có thể cho nàng cơ hội này?
Không đợi nàng đến trước mặt Mộ Như Nguyệt đã bị một thân ảnh màu tím chặn lại, khí thế bức người phóng về phía nữ tử.
Nữ tử lui về phía sau vài bước, ánh mắt rét lạnh.
“Tránh ra!”
Nàng ngẩng đầu nhìn nam nhân tuấn mỹ trước mắt, toàn thân hàn khí lạnh băng.
Dạ Vô Trần tựa như không nghe thấy lời nàng nói, vẫn chắn phía trước Mộ Như Nguyệt.
“Xem ra ngươi thật sự muốn bảo hộ nàng đến cùng!” nữ tử cười lạnh, khởi động khí thế toàn thân, “Nam nhân phụ bạc như ngươi không xứng với thiếu chủ nhà ta! Đi chết đi!”
Oanh!
Giờ phút này, nữ tử không còn che giấu gì nữa, khí thế như kiếm chém về phía Dạ Vô Trần, trong mắt nàng, nam nhân cô phụ thiếu chủ không phải thứ gì tốt, hắn nên chết đi!
Nhưng từ đầu đến cuối, nam nhân vẫn không lui nửa bước...
Thân ảnh hắn thẳng tắp như trúc, sắc mặt lạnh lẽo mà thị huyết, lại khiến người ta không thể không động dung....
Hai khí thế cường đại va chạm nhau trong không trung, tia lửa bắn ra bốn phía, oanh một tiếng, Dạ Vô Trần lui về phía sau mấy bước, khóe môi tràn ra một tia máu.