Sáng hôm sau, trời quang mây tạnh. Bầu trời trong xanh một màu, từng đám mây hững hờ trôi, nhẹ nhàng nô đùa từng cơn gió mát lạnh. Tiếng chim hót râm ran khiến cho khung cảnh sớm mai càng thêm thơ mộng, làm cho tâm hồn người người trở nên sảng khoái hơn bao giờ
Một nam tử áo vàng nhẹ cất bước trong hoa viên trăm hoa đua nở của mình, thư thái chiêm ngưỡng bức tranh của tạo hóa, thi thoảng người ấy lại nở nụ cười tựa đóa hoa bình minh tung cánh khi nghĩ đến 1 việc vui vẻ nào đó
Theo sau người đàn ông ấy là một vị phu nhân sắc thái hoa nhường nguyệt thẹn. Nàng ta khoác trên người bộ áo màu xanh nhạt, thướt tha tựa lá liễu trong gió thu, e ấp nhìn ngắm vị trượng phu trước mặt của mình. Ở hai bên tay nàng là 3 đứa trẻ với vẻ ngoài thông minh, lanh lợi, cùng những nét đẹp chưa đâm chồi hết, hứa hẹn một ngày không xa, 3 đứa bé này sẽ khiến cho tất cả nam thanh nữ tú trong thiên hạ phải ghen tỵ với chúng
“Nhạn nhi, nàng nghĩ xem, thời tiết đẹp như thế này, chúng ta có nên dẫn các con dạo phố một phen không nhỉ? Dù sao cũng đã lâu rồi cả gia đình ta chưa có dịp ở bên nhau cả ngày như hôm nay”, nam tử áo vàng trìu mến hướng đôi mắt ngập tràn nhu tình về phía vị nữ tử kia, trong lòng không khỏi có chút tán thưởng. Bao năm qua rồi, Nhạn nhi nàng vẫn không khác nào người thiếu nữ ta gặp năm ấy, người đã đánh cắp con tim ta, khiến cho một công tử phong lưu nguyện cả đời chỉ yêu một mình nàng
“Các con, các con nghe thấy phụ thân nói gì không? Các con có muốn ra ngoài chơi cùng chúng ta không”. Nhẹ nhàng ngồi xuống, Vương Nhạn dịu dàng hỏi ba tiểu hài kia, thế nhưng trong câu nói của nàng chứa đựng ý vị khẳng định hơn là đang trưng cầu ý kiến. Thử hỏi sao có thể trách nàng cơ chứ, sản nghiệp của Đoạn gia đâu phải nhỏ, để có thể cai quản hết tất cả, lão gia nhà nàng tốn không ít tâm sức, thế nên thời gian để cả gia đình quây quần bên nhau quả thật không nhiều. Nếu để phí mất cơ hội này, e rằng phải đợi đến lâu nữa nàng mới có thể cùng trượng phu, nhi tử sóng vai trên phố
“Dạ, thế thì còn gì bằng nữa. Lâu lắm rồi Khởi nhi không được đi chơi cùng toàn gia rồi. Lần này, Khởi nhi sẽ chơi cho hết mình”, đứa bé trai trông lớn tuổi nhất không kiềm được sự sung sướng của mình, lời nói chưa đến miệng thì chân tay đã múa may hết cả lên, có vẻ như nhóc con đó chỉ sợ không ai biết được rằng mình hiện giờ đang rất vui vẻ vậy
“Tân nhi xin nghe theo lời phụ thân và mẫu thân”, nam hài khoác trên mình lớp áo xanh lục, khẽ đưa đôi mắt tĩnh lặng tựa nước của mình ngước nhìn vị đại ca của mình, dường như ngay khi ánh mắt tiểu hài đó chạm vào đứa bé hiếu động kia, sự an tĩnh của mặt nước đột nhiên gợn lên một đợt sống nhẹ, điều vô cùng hiếm thấy ở một người trầm tính như y
“Phụ thân, mẫu thân, lần trước hai người dẫn đại ca cùng nhị ca ra ngoài, không dẫn Lăng nhi đi. Hiện giờ hai người phải bù đắp cho Lăng nhi, nếu không Lăng nhi sẽ không chơi cùng hai người nữa đâu”, nữ hài áo trắng nấp sau lưng tiểu hài an tĩnh kia, lè lưỡi ra nói chuyện cùng phụ mẫu của nàng. Trong giọng nói của nàng tràn đầy sự hơn dỗi của một đứa bé mới lớn, thế nhưng ánh mắt nàng lại sắc bén lạ thường, khiến cho ai nhìn vào cũng không thể tin đó là ánh mắt của đứa bé năm nay lên 6
Nghe thấy viên minh châu của mình tỏ vẻ bị bỏ rơi, Vương Nhạn cùng Đoạn Trung không hẹn cùng cười lớn. Tiểu nha đầu này, đến hôm nay vẫn còn hờn trách ta về việc để nó ở nhà. Haizzz. Đường xá xa xôi, ta không muốn nó chịu khổ nên mới làm thế, vậy mà nó có hiểu cho ta đâu cơ chứ. Ai bảo rằng ta chiều nó quá cơ chứ
Mặc dù có chút than thở nhưng ánh mắt của phu phụ Đoạn Trung nhìn tiểu hài áo trắng kia vẫn tràn đầy yêu thương cùng trìu mến, có vẻ như đối với họ, chút hờn dỗi đó là vô cùng hợp lý, khiến cho tình yêu dành cho đứa con bé bỏng của mình ngày càng gia tăng không ngừng
“Được rồi. Vậy chúng ta hiện giờ sẽ đi dạo phố”, cười vang hai tiếng, nam nhân trung tuổi liền cho bé gái đang bĩu môi kia lên trên vai, cùng toàn gia hướng cửa lớn tiếp bước. Tiểu hài kia thấy mình được phụ thân chiều chuộng, ánh mắt sắc bén kia bỗng ngập tràn nhu tình, và nếu như nhìn kỹ, người ta sẽ phát hiện được trong đôi mắt bạch ngọc đó là hai giọt lệ châu chỉ trực tuôn trào
----------------------------------
Đoạn gia thành, một trong những tòa thành lớn và nổi tiếng bậc nhất thiên hạ. Tòa thành này thuộc quyền cai quản của Đoạn gia, không như các quốc gia khác, nơi đây không có vua chúa, bao đời nay nơi đây luôn sinh tồn bằng sự tự giác của người dân. Tuy nhiên nơi đâu cũng vậy, ở đây cũng thi thoảng có vài kẻ quấy rối, muốn độc bá một phương, tiếc rằng, kết cục của những kẻ đó không lấy làm gì tử tế, bởi đối thủ của chúng chính là một đại gia tộc pháp sư bao đời nay.
Mặc dù trên danh nghĩa tòa thành này do Đoạn gia cai quản, thực tế, Đoạn trang chủ chỉ tham gia vào những quyết định quan trọng, mang tính sinh tồn cũng như ra những bố cáo, thông báo người dân trong thành cần tuân theo. Những khi có sự cố xảy ra, nhân dân sẽ cử một người đại diện đến Đoạn phủ để xin ý kiến của người đứng đầu dòng họ Đoạn. Hoặc giả có oan tình gì thì đây cũng được coi là “phủ nha” để kiện cáo. Do sự lãnh đạo thông minh, nhân từ của Đoạn gia từ xưa đến nay, có thể nói Đoạn gia thành phát triển ngày một đi lên, dân chúng an cư lạc nghiệp
Phố xá náo nhiệt, từng tiếng rao bán, tiếng mặc cả làm cho hai nam hài tử kia cảm thấy thật sự vui vẻ. Nào kẹo hồ lô, nào bánh bao thơm phức, nào đồ chơi vỉa hè, những thứ này đối với chúng thật mới mẻ và cũng thật hấp dẫn
Riêng với bé gái đang được phụ thân mình công kênh trên vai, biểu cảm của nàng ta cũng thực tình mãn nguyện. Đôi mắt to tròn quan sát hết tất thảy mọi thứ, không bỏ sót dù chỉ là những việc nhỏ nhất. Suy cho cùng, đây cũng là lần đầu tiên nàng ta được chứng kiến khung cảnh phố phường ở niên đại này
“Phụ thân người xem…”
“Mẫu thân nhìn kìa…”
“Khởi nhi muốn có cái kia”
“Tân đệ, đệ có thích thứ này không?”
“Muội muội, muội xem có phải cái này vốn dĩ được làm để dành cho muội không?”
…
Sau hơn nửa ngày lượn lờ phố xá và bị “tra tấn” bởi tiếng nói không dứt của Tuấn Khởi, cả gia đình Đoạn gia thầm đưa quyết định, về sau trở đi, nếu có đi phố thì phải tim sẵn một người để trông coi chàng ta. Chứ không ai có thể chạy theo chàng ta từ đầu đên cuối chợ rồi lại vòng lại từ đâu… những 5 lần cơ chứ? May có Khởi Tân luôn luôn theo sát vị đại ca “cuồng chân” của mình chứ nếu không chắc giờ này khắp nơi đã dán thông báo tìm người mất tích rồi cũng nên
Ngồi trong tửu lầu xa hoa nhất Đoạn gia thành, toàn thể gia đình Tuyết Lăng ngay lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Thử hỏi, người đứng đầu cả ngôi thành này, cùng với vị phu nhân diễm lệ với 3 người con nổi tiếng từ khi … chưa ra đời thì làm sao có thể không làm cho mọi người nhân cơ hội này mở rộng tầm mắt cơ chứ. Đặc biệt, nhiều người chớp thời cơ này để có thể đánh giá Khởi Tân, xem xem rốt cuộc vị hài tử nào may mắn đến thế, có thể trở thành con nuôi của 1 trong 2 gia tộc lớn mạnh nhất thiên hạ này
“Ê, kia có phải đứa bé Đoạn trang chủ nhận nuôi không? Kia kìa, đứa bé áo xanh ý”
“Đâu… Ak, đúng rồi, thật không ngờ nha, chỉ từ 1 đứa trẻ lang thang có thể trở thành nhị thiếu gia họ Đoạn, ôi, sao tôi không có được cái phúc phận ấy cơ chứ”
“Ngươi ák, nhìn lại mình đi, quỷ gặp ngươi còn phải chạy. Ở đó mơ mộng hão huyền”
“Phải công nhận là đứa bé đấy điển trai thật, nhìn qua ai có thể nghĩ đến đó là một kẻ ăn mày cơ chứ”
…….
Cảm nhân được ánh mắt cũng như lời bàn tán của tất cả mọi người, Khởi Tân sắc mặt có chút biến đổi, bàn tay chàng nắm chặt lại, khiến cho gân xanh hằn lên trên lớp da bạch ngọc không tì vết. Móng tay chàng cắm chặt vào lòng bàn tay, dường như chàng đang dùng sự đau đớn của mình để xoa đi sự tủi nhục đang tràn ngập tâm trí mình lúc này
Bỗng, một búp măng trắng trẻo nhè nhẹ chạm lên mu bàn tay của chàng, kèm theo là tiếng nói nhí nhảnh, ngây thơ của bé trai ngồi ngay cạnh chàng thì thầm. “Tân đệ, đệ đừng nghe những gì người khác nói. Đối với ta, tất cả những chuyện đó không quan trọng, đệ mãi mãi là đệ đệ thân yêu của Tuấn Khởi ta. Kẻ nào bắt nạt đệ, nói với ta, ta sẽ dạy cho hắn một bài”
Hếch chiếc mũi xinh xắn của mình lên, hài tử nhỏ bé giơ nắm đấm của mình về phía những âm thanh đang phát ra kia, khiến cho chốc lát, tửu lầu một mảng yên lặng, đến nỗi có thể nghe được cả tiếng lá rơi ngoài trời
Dám bắt nạt đệ đệ ta ư? Các ngươi chán sống rồi sao? Khôn hồn thì ngập miệng lại cho ta. … Thế có phải tốt không? Ít ra các ngươi còn biết sợ
Tất cả những người tại nơi đây không khỏi cười khổ một phen, trời ơi, sao mình lại dây vào quý tử Đoạn gia cơ chứ? Ai trong thành chả biết, đại thiếu gia Đoạn Tuấn Khởi là người như nào? Có lần, có người nhỡ mồm nói đùa rằng phải để con mình thành ăn mày thì sẽ được đổi vận, ngay ngày hôm sau, cả nhà người đó bị đuổi khỏi Đoạn thành, mãi mãi không được quay về. Phải biết rằng, mặc dù Đoạn gia vốn rất nhân hậu, thế nhưng chỉ cần đụng đến người nhà của họ, kết cuộc không bao giờ là tốt, nhất là khi bị tố cáo bởi quý tử nhà họ
Liếc đôi mắt từng trải của mình về bốn hướng xung quanh, Đoạn Trung không khỏi dâng lên nỗi buồn man mác trong lòng. Thường ngày ta có vẻ hiền lành quá hay sao, mà hôm nay có người lại dám to nhỏ về con cái trước mặt mình. Quả này, ta phải về phủ, ban bố một số thông báo, nghiêm trị những kẻ tung lời đồn về thân phận Khởi nhi mới được
Tuyết Lăng nhìn cảnh trước mặt không khỏi nhớ đến tiền kiếp của mình. Lúc đó, mặc dù nàng không phải con nuôi nhưng nàng bị đối xử không khác gì người ngoài. Chỉ vì một lời tiên tri, sau này nàng sẽ hủy hoại Trương gia cùng với tất cả những người trong gia đình, mà cuộc sống nàng bị biến thành địa ngục không hơn không kém. Cha nàng xém chút bóp chết nàng, nếu không phải người bạn duy nhất của nàng vì cứu nàng mà ngã từ tầng năm xuống đất, khiến cho toàn thể mọi người đổ xô đến, không khéo giờ phút này nàng đã chả còn tồn tại
Đôi khi, nàng cũng thấy thế gian này thật lắm điều trêu ngươi. Một lời tiên tri, thật ra cũng sẽ không thể khiến cho gia đình nàng hắt hủi nàng như vậy được. Thế nhưng, trùng hợp thay, từ khi nàng ra đời. bao nhiêu điều rủi ro cứ thế ùn ùn kéo đến Trương gia. Cha nàng bị tai nạn ô tô, phải nằm bệnh viên mấy tháng liền, mẹ nàng dính phải scandal sex, khiến cho sự nghiệp đang trên đỉnh vinh quang của bà rơi tuột xuống vực sâu, không cách nào thay đổi, còn chị gái, anh trai nàng, bạo bệnh suýt qua đời, không thuốc nào trị khỏi. Nực cười thay, vào đúng khi Trương gia tưởng như tuyệt vọng, không còn lối thoát, nàng bị ngã khỏi cũi, khiến cho đầu nàng chảy máu be bét, mọi chuyện trong gia đình đột nhiên khởi sắc. Cha đi lại được, mẹ có thêm hợp đồng đóng phim, chị với anh nàng khỏi bệnh. Và thế là từ đó, những “người thân” của nàng tin rằng, chỉ cần hành hạ nàng, vận may sẽ đến với bọn họ, và cũng từ đó, cuộc sống nàng không còn gì ngoài hai từ “khổ đau”
Ông trời thật sự trêu ngươi, từ ngày nàng bị “thân nhân” hành hạ, ghẻ lạnh, gia tộc Trương thị ngày càng phát triển hùng mạnh, mở thêm nhiều chi nhánh khắp năm châu bốn bể, sự nghiệp của mẹ nàng cũng ngày một thuận lợi, mặc dù bà đã có tuổi, thế nhưng những vai diễn có chiều sâu không ngừng đến tay, danh tiếng bà ngày càng lớn, vị trí của bà trong làng điện ảnh cũng ngày càng được củng cố dù lúc đó xuân sắc đã có phần tàn phai
Đâu đã hết, tất cả những điều đó, những điều đau đớn nàng phải chịu, còn trở thành câu chuyện mua vui chốn phố phường. Cảnh sát định vào cuộc để giải cứu nàng nhưng chuyện đâu có đơn giản thế. Thế lực Trương gia quá lớn, không ai dám động đến. Có mấy nhà công tác xã hội đến nơi, trò chuyện với nàng, hứa hẹn với nàng rồi mất hút, không thấy quay lại. Đó cũng là khi nàng nhận ra rằng, người có thể giải cứu nàng, chỉ có thể là nàng mà thôi. Nàng ra sức học tập, trau dồi kiến thức, thiết lập các mối quan hệ cần thiết và sử dụng chúng để thành lập nên công ty của chính mình, ăn trộm tài liệu quan trọng của tập đoàn Trương thị, khiến cho công ty nàng ngày một lớn mạnh. Chưa hết, nàng còn tự mình xâm nhập vào thế giới ngầm, dùng máu và nước mắt của mình để leo lên vị trí lão đại. Và rồi, sau bao nhiêu năm, tất cả sự cay đắng, tủi nhục mà nàng phải chịu, nàng đã đem chúng trả lại hết cho những kẻ không bằng loài cầm thú kia
Tình huống này naz naz chuyện nàng từng trải qua, thế nhưng khác biệt duy nhất ở đây là, nếu như cha mẹ nàng để cho chúng tiếp diễn, thì ở đây, phụ thân Đoạn Trung nàng lại làm hết sức để bảo vệ đứa con của mình. Cuộc đời này, vốn không công bằng. Nếu nàng đã có được một gia đình hạnh phúc thế này, nàng sẽ tận hưởng nó, và không ai, không ai trên thiên hạ này có thể tước đoạt điều đó khỏi tay nàng. Kể cả những kẻ mang thẻ bài chữ “Vô” kia
Nhận thấy tửu lầu đã trở lại bình thường, Đoạn Trung dịu dàng hướng ánh mắt ân cần về phía gia đình thân thương của mình, khiến cho những kẻ lúc nãy lạnh người bởi ánh mắt dữ tợn của ông không khỏi phân vân, này chẳng nhẽ Đoạn trang chủ bị rối loạn đa tính cách, lúc nãy và bây giờ hoàn toàn là hai con người khác nhau mà
Nương tử, ta có nên nhân cơ hội này nói với các con luôn không?
Tướng công, thiếp nghĩ cũng đã đến lúc rồi, chúng ta cứ trì hoãn thêm nữa thì cũng không phải là việc tốt
Nàng nghĩ vậy thật sao?
Thiếp thật sự nghĩ vậy. Chàng nói với các con đi
Đoạn Trung cùng Vương Nhạn bốn mắt nhìn nhau, không ai nói câu nào, khiến cho mọi người không khỏi phân vân, tại sao hai người lại tự dưng trưng ra bộ mặt nghiêm túc như thế cơ chứ?
Kì quái, sao phụ thân với mẫu thân nãy giờ cứ im lặng nhìn nhau hoài vậy? chẳng nhẽ hai người mệt đến nỗi đấy sao? Ta chỉ có chạy quanh chợ có một lúc thôi mà. Đâu đến mức phải vậy chứ?
Cha mẹ hôm nay có gì đó khang khác. Hơn nữa, ta cảm nhận thấy, tới đây, hai người họ sẽ thông báo một điều gì đó vô cùng quan trọng. Đừng quên, nhìn ta mới chỉ 6 tuổi, nhưng kiếp trước ta cũng đã là một tiểu thư hơn 20 rồi nhé. Linh cảm của ta hơi bị nhạy đấy
Phá vỡ bầu không khí im lặng có phần căng thẳng, nam tử áo vàng cất giọng nói trầm ấm, tràn đấy nhu tình của mình hướng đến ba tiểu hài đang ngơ ngác trước mặt, “Các con ak, có điều bố chưa nói cho các con biết. Năm các con 15 tuổi, nếu muốn có thể chính thức được công nhận là 1 pháp sư thực thụ, các con phải tham gia một cuộc kiểm tra tư cách. Điều này bất cứ ai cũng phải trải qua. Nhưng do chúng ta là 1 gia tộc không tầm thường, thế nên cuộc thi đó sẽ chỉ diễn ra giữa chúng ta, Tần gia và ba quốc gia Thiên Lang, Nguyệt Dạ và Vĩ Đồ thôi”
“Thưa cha, nếu con không con vượt qua kì thi đó thì sao ạk?”, Tuấn Khởi không khỏi tò mò về thông tin phụ thân chàng vừa nói. Trong chàng ngập tràn vui thú cùng với một sự băn khoăn không nhẹ. Nếu thắng thì sẽ được công nhận là pháp sư, vậy nếu chẳng may thua thì sao? Mặc dù pháp thuật của chàng mặc dù không tệ, chàng lại còn là trưởng tử của Đoạn gia, phần trăm chàng thua gần như bằng không, thế nhưng “k sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất”, nhỡ đâu….
“Nếu như chẳng may con không vượt qua được, con sẽ phải về tu luyện thêm, năm sau thi lại. Thật ra cuộc kiểm tra này không hề khó khăn, chỉ cần các con chăm chỉ tập luyện, chắc chắn có thể thông qua được. Thua thì cũng không sao, chỉ có điều như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Đoạn gia chúng ta, vậy nên, các con nhất định phải cố gắng hết sức mình đấy”
“Vâng”, ba tiểu âm thanh đồng thời vang lên, khiến cho Đoạn Trung không khỏi nở nụ cười. Phải thế chứ, hài tử của Đoạn Trung ta đâu phải là thứ vứt đi. Ha ha cuộc đời này của ta quả thực có phúc mà
“Tưởng công, chàng còn quên 1 chuyện nữa kìa”. Thật là, chuyện chính còn chưa nói xong, chàng đã lại …bao năm rồi, chàng vẫn không thay đổi. Nhớ năm đó, chỉ do mải nói chuyện với mình mà suýt nữa làm ảnh hưởng đến đại sự. Nhưng cũng do lần đó mà mình nhận ra trái tim mình đã thật sự có chủ, một người có thể vì mình từ bỏ tất cả, nếu nói không cảm động, họa chăng tâm can người đó làm bằng sắt thép
“Cảm ơn nương tử. Đúng rồi, ta quên chưa nói, để chuẩn bị thật tốt cho cuộc khảo thí đó, mấy hôm nữa ta sẽ dẫn các con đi bắt yêu quái để tiện cho việc tập luyện. Nên nhớ chúng ta là Thuần Sư, việc sử dụng yêu quái là một ưu thế nhưng cũng đồng thời là nhược điểm. Nếu như các con không biết cách phát huy thực lực của yêu quái, lâm trận nắm chắc phần thua”
Nghe đến 3 từ “bắt yêu quái”, đôi mắt của nam hài tử hiếu động không tránh khỏi có chút biến đổi. Oa, vậy là cuối cùng mình cũng có yêu quái của riêng mình rồi. Bao năm qua, thấy muội muội lúc nào kề bên cũng có Hồng Hoa, Hoàng Điệp, mình cũng có chút xíu xịu xìu xiu ghen tỵ. Thế nhưng, giờ hết rồi, mình sắp có tiểu yêu kêu mình hai tiếng “chủ nhân” rồi
Lần này ta phải quyết tâm, nhất định không để phụ mẫu, đại ca cùng tiểu muội thất vọng. Ta sẽ cho họ biết rằng, quyết định nhận nuôi ta của họ hoàn toàn không phải sai lầm. Ta sẽ dùng cả cuộc đời này để bảo hộ cho gia đình này, những người mà ta yêu thương hơn cả mạng sống của chính mình
“Về phần Lăng nhi, phụ thân biết, con đã có tỉ muội Hồng Hoa bên mình, thực lực của hai người đó không hề nhỏ. Nhưng phụ thân nghĩ rằng, con cũng nên thử một lần chinh phục một tiểu yêu quái bằng chính sức mình xem sao? Như vậy cũng là một bài học cho con đường sau này của con”. Mặc dù ta không hề muốn cho con gái mình chịu khổ nhưng nếu không cho nó một lần tự tay thu phục yêu quái, bản lĩnh Thuần Sư không được đầy đủ, như vậy sẽ chỉ lợi bất cập hại. Hy vọng con hiểu cho ta, bảo bối của ta ạk
“Hài nhi hiểu rõ, thưa phụ thân”, tấm lòng của Đoạn Trung, sao ta có thể không hiểu cơ chứ. Một Thuần Sư nếu không tự mình thu phục yêu quái, e cũng chỉ là thứ vứt đi không hơn không kém. Hơn nữa, lần này đi bắt yêu quái, nhỡ đâu ta lại gặp được thứ gì đó thú vị thì sao? Tiện thể, nhân cơ hội này, ta phải giúp cho hai vị đại ca của ta kiếm được thứ yêu quái mạnh mẽ một chút, để có thể tự bảo hộ lấy bản thân mình, đề phòng mấy kẻ chữ “Vô” kia lại tìm đến. Ta đoán được mục tiêu của chúng là ta, nhưng cũng không ngoại trừ khả năng chúng bắt hai người đó làm con tim để uy hiếp ta được. Phụ thân với mẫu thân, thân thủ không phải dạng bình thường, vậy nên ta không cần phải lo nghĩ nhiều về hai người họ. Thế nhưng, đại ca với nhị ca thì khác. Nếu không cẩn thận, rất có thể, hai người đó sẽ mất mạng về phía những kẻ bí ẩn kia.
“Tốt, vậy thì qua mấy hôm nữa, ta sẽ dẫn các con đến một nơi cực kỳ đặc biệt để bắt yêu quái”, nam tử trung niên nghe thấy câu trả lời của tiểu hài áo trắng trước mặt, khóe miệng lại không thể kiềm chế, nâng lên thành một đường bán nguyệt cực kỳ đẹp đẽ, khiến cho mấy vị phu nhân trong quán không khỏi đỏ mặt, thầm mong sao phu quân nhà mình cũng có được vẻ ngoài tuấn tú như thế
Ngồi thêm một lúc nữa, Đoạn gia quyết định trở về, phần vì trời cũng đã không còn sớm, phần cũng vì đã thấm mệt do sự hào hứng quá mức của Tuấn Khởi. Trước khi ra về, một vài câu chuyện phiếm nơi tửu lầu vô tình lọt vào tai Tuyết Lăng
“Ê, ngươi biết tin gì chưa?”, vị đại thúc có khuôn mặt bánh bao dùng đôi mắt lươn của mình nhìn chằm chằm vào người ngồi ngay trước mặt mình, trong giọng ngập tràn sự thần bí, như thể câu chuyện bác ta sắp kể ra đây vô cùng bí mật, không có ai biết được, ngoài trừ bản thân mình
“Tin gì? Chẳng nhẽ lại có vị hoa khôi nào mới xuất hiện mà ta chưa biết sao?”, nam tử với đôi môi cá trê chớp chớp đôi mắt của mình về vị đại thúc kia, trong lòng không khỏi dâng lên niềm vui không nhẹ,ôi, lại có mỹ nhân mới nữa sao, đà này phải nhân cơ hội nương tử không có nhà ghé qua “hỏi thăm” nàng ta mới được
“Mỹ nhân. Người lúc nào cũng thế thôi. Không sợ vợ ngươi lại vác dao phay đuổi ngươi như lần trước sao. Chuyện lần này kì bí hơn nhiều, nhiều lần kìa”, đánh chết cái nết không chừa, lúc nào cũng mê gái như thế. Đã thế còn sợ vợ, bị đuổi một lần chưa sợ. Haizzz, thanh niên ak, ngươi đừng manh động như thế có được không?
“Ê, sao ông cứ nhắc lại cái chuyện ấy nhỉ? Ta đã bảo đó là ta giúp nương tử ta đuổi bắt con lợn xổng chuồng. Mà có chuyện gì thì ông nói luôn đi. Úp úp mở mở, mệt người”, cái lão béo này, đang không nhắc đến chuyện đó làm gì. Cớ sự đó xảy ra không phải cũng một phần do cái tật buôn chuyện của lão sao? Nếu không phải hôm đó ta nhanh chân, không khéo giờ thân xác ta đã hoang tàn không nhận ra rồi
“Nghe nói, bảo vật trấn quốc của Nguyệt Dạ quốc – Thiên Ngọc châu bị đánh cắp rồi. Nghe đồn bảo vật đó có thể hô phong hoán vũ, điều khiển thời tiết đấy. Muốn tuyết rời mùa hè, nắng chói chang mùa đông, chỉ là chuyện nhỏ. Nguyệt Dạ quốc hiện giờ đang hỗn loạn, từ trên xuống dưới cử không biết bao nhiêu người đi tìm kiếm mà đã thấy tung tích đâu”
“Tưởng chuyện gì. Chuyện đó tôi nghe rồi. Tôi còn biết cả thủ phạm là ai nữa cơ?”
“Thật sao?”
“Ta nói dối ông mà làm gì? Tôi nghe em trai của chị gái của bạn thân ông hàng xóm, người có vị hôn thê là chú họ của ông bác có chắt đằng ngoại làm thị vệ trong cung kẻ lại rằng, đêm đó, hắn lờ mờ thấy được một con cửu vỹ hồ ở trong cung cấm thời điểm bị mất trộm”
“Ngươi lại bịa ra đúng không? Lại như lần ngươi cam đoan ngươi thấy được phượng hoàng lửa bay xuống sông tắm rửa chứ gì?
“Ta thề với … Á……….. Nương tử, nương tử nàng bỏ tay ra đi, ta sắp đứt tai đến nơi rồi”
Người đàn ta thân thể béo tròn, giơ cánh tay ngấn mỡ đang kéo chặt lấy chiếc tai của người đàn ông mồm cá trê, ung dung thả từng tiếng qua hàm răng lởm chởm, sai lệch vị trí của mình, “âu yếm mắt nai ” nhìn tưởng công của mình
“Cả sáng nay, tôi bảo ông đi làm ruộng cùng tôi thì ông kêu mệt. Mệt mà còn ra đây ngồi tán phét, uống rượu ak. Nước người ta mất ngọc thì liên quan quái gì đến ông? Ngọc của ông ak? Về… về nhà ông chết với tôi. Về”
“Nương tử, nàng nhẹ tay một chút đi….”
…
Tiếng cãi vã từ phía xa nhỏ dần, nhỏ dần, dường như câu chuyện hai người kia vừa tán phét không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của đại gia đình hạnh phúc đang nắm tay nhau bước về phủ. Âu cũng phải, chuyện Nguyệt Dạ quốc mất ngọc, nếu là sự thật, tin tức chắc chắn sẽ truyền đến Đoạn phủ. Chưa kể nếu như gặp khó khăn trong quá trình truy tìm tung tích của bảo vật đó, Lưu Ly hoàng hậu sẽ cho người gửi thư nhờ trợ giúp, chứ sẽ không có chuyện một chút tin tức cũng không có thế này
Buôn dưa lê ngoài chợ, quả thật không thể tin hoàn toàn được.