[Dịch]Tuyệt Đỉnh Vô Tình Tuyết Lăng

Chương 82 : Thành viên mới




Tuy đã dạo quanh ngọc lâu vài vòng, Tú Sinh vẫn không khỏi trầm trồ trước vẻ đẹp không thuộc về chốn nhân gian của nơi đây. Không khí trong lành, không vướng bụi bẩn, muôn hoa khoe sắc, tiết trời dễ chịu, cảnh vật thế này còn nơi nào bì kịp?

Đi mãi đi mãi, cuối cùng, đôi chân của Tú Sinh dừng lại trước một căn phòng đang để cửa mở, bên trong trống không, không một bóng người

Chàng suy nghĩ giây lát rồi nhẹ bước vào trong

“Đây là phòng ai vậy nhỉ?”

Là người mới tới, chàng làm sao có thể phân biệt đâu là nơi ở của người nào trong số các thuộc hạ của Tuyết Lăng?

Ngó nghiêng một hồi, chàng quay người, toan rời bước thì trông thấy dưới nền nhà có một sợi tóc trắng, cùng với lớp bụi bẩn lâu ngày, cho thấy đã một thời gian chưa có ai dọn dẹp

Từ lúc sinh ra đến giờ, hầu như ngày nào chàng cũng sống cùng nghĩa phụ tại bãi rác. Sự bẩn thỉu, hôi thối của nó không biết tự bao giờ đã ám ảnh chàng, biến chúng trở thành cơn ác mộng kinh khủng nhất của chàng

Sống trong bóng tối, lâu dần sẽ có hai trường hợp xảy ra. Một là bản thân trở nên yêu thích nó, không nỡ rời xa. Hai là thèm khát ánh sáng đến cùng cực, cả đời này không bao giờ muốn nhìn thấy đêm đen

Và điều xảy ra với Tú Sinh, chính là vế thứ hai

Khác chăng, đó không phải là đóng đêm mà là … bụi bẩn!

Đó cũng chính là lý do, tại sao chàng lúc nào cũng đeo găng tay, không để lộ ra đôi bản tay trần của mình!

Tú Sinh rùng mình, lấy trong người ra một chiếc khăn rồi cúi người, bắt đầu lau lau dọn dọn căn phòng bí ẩn, không rõ chủ sở hữu là ai

Để tiện cho việc lau chùi, chàng dùng xích của mình, cột tất cả đồ đạc đang có thành một đống rồi bỏ ra ngoài cửa, định khi nào xong việc sẽ sắp xếp lại, coi như đây là món quà ra mắt chàng dành tặng cho mọi người nơi đây

Không biết trải qua bao lâu, dưới đôi găng tay sạch sẽ của Tú Sinh, căn phòng đã trở nên sáng bóng, không vướng dù chỉ một chút bụi bẩn

Sau lưng chàng chợt vang lên giọng nói xa lạ, tuy đã cố kiềm chế cảm xúc nhưng trong đó vẫn thấp thoáng một tia giận dữ ngút trời

“Đệ đang làm gì ở đây thế?”

Lúc Tuyết Lăng cùng với Tử Vân, Đán Thần, Hồng Hoa và Hoàng Điệp trở về ngọc lâu thì khung cảnh nơi đây đã là một màn đêm thăm thẳm

Việc đầu tiên nàng làm, chính là kiểm tra xem tình trạng của Strawberry Fairy, Ice Spirit, cá thiên thần, cú tuyết, thực nhân hoa và công đã có chuyển biến tích cực gì chưa?

Không ngoài dự đoán của nàng, cả 6 đứa chúng đều thực sự yêu thích không khí trong lành, không vướng chút vẩn bục chốn này. Nhất là Strawberry Fairy và Ice Spirit, chúng dường như đã coi ngọc lâu là ngôi nhà mới của mình

Hai chú gà con, vịt con Tuyết Lăng mua ở Nguyệt Dạ cũng không ngoại lệ. Đặc biệt hơn nữa, chúng còn kết bạn với cá thiên thần và công, thân thiết với nhau như hình với bóng

Dưới sự ảnh hưởng của sức mạnh Strawberry Fairy, giờ đây gà con, vịt con đã không còn là những con gia cầm bình thường nữa. Chúng có khả năng sinh tồn kể cả trong những môi trường sống khó khăn nhất, dù cho đó có là Thiên Hàn sơn!

Mang theo 7 bọn chúng, Tuyết Lăng cùng với 4 người Tử Vân đi về chính đường, nơi giờ phút tất cả đều không hẹn mà cùng tụ tập đông đủ, duy chỉ thiếu bóng hình của Bạch Băng

Tuyết Lăng ngồi xuống chiếc ghế kê giữa phòng, sau đó mọi người lần lượt chọn các vị trí xung quanh nàng, như các vì tinh tú mãi bao quanh mặt trăng, ngàn năm không bao giờ đổi khác

Thế Thành đưa mắt nhìn nam tử khuôn mặt trẻ con với đôi bàn tay giấu kín trong lớp tay áo buông dài, bất lực thở nhẹ một tiếng rồi kể lại việc chàng ta tự ý lập khế ước, muốn đi theo bên chàng, đáp trả ân tình của chàng ra sao, từ đầu tới cuối không bỏ sót dù chỉ một chi tiết

Tuyết Lăng quan sát Nhật Vy kỹ càng, từ trên xuống dưới, từ trái qua phải rồi im lặng, quay qua nhìn Khuynh Vũ, ý muốn hỏi xem liệu chàng ta còn có dụng ý nào khác hay không? Hiểu được thắc mắc của Tuyết Lăng, Khuynh Vũ định thần giây lát rồi chậm rãi lắc đầu

“Nếu đã như vậy, Nhật Vy, từ giờ ngươi hãy đi theo Thành nhi và nhớ tuyệt không được gây nên những rắc rối không đáng có”

Nhật Vy mừng rỡ đáp, “Cám ơn người …” rồi dừng lại vì không biết xưng hô thế nào cho phải với Tuyết Lăng

Thế Thành là chủ nhân của chàng, Tuyết Lăng tuy tuổi trẻ nhưng lại là mẹ của Thế Thành, luận vai vế, nàng là trưởng bối của Nhật Vy. Như vậy, không thể tùy tiện gọi tên của người, mà phải …

“Cám ơn người, bà bà…”

Hai tiếng “bà bà” của Nhật Vy khiến cho Tuyết Lăng đứng hình, không biết phản ứng ra sao

Nàng năm nay mới 15 tuổi xuân, trẻ trung phơi phới, vậy mà lại “được” một yêu quái tuổi hơn vạn năm gọi một tiếng “bà bà” … Đây … đây là …

Thế Thành ho khan hai tiếng, “Khụ khụ … Nhật Vy, ngươi cứ bắt chước mọi người, gọi mẹ ta một tiếng

“Thánh chủ” là được rồi. Còn nữa, đừng suốt ngày gọi ta ân công này, ân công nọ nữa. Ta nói rồi, người cứu ngươi là …”

“Nhật Vy đã hiểu thưa công tử!”

Nhìn vẻ mặt Dạ Nguyệt có gì đó khang khác, Tuyết Lăng mở lời, “Dạ Nguyệt, ngươi hôm nay có chuyện gì ư?”

Dạ Nguyệt liếc mắt về phía Tú Sinh rồi nhanh chóng nhìn Tuyết Lăng đáp lời, “Tiểu yêu cũng không có chuyện gì cả. Chẳng qua chỉ là cảm thấy bản thân mình thật sự có chỗ chưa đủ tốt?”

Tuyết Lăng nhíu mày, “Có chỗ chưa đủ tốt? Đó là chỗ nào?”

“Tỷ như việc để phòng ốc của mình bẩn thỉu, bừa bộn chẳng hạn. Nếu không nhờ có Tú Sinh đệ đệ lau chùi, sắp xếp lại, e rằng nơi đó đã thành một nhà rác rồi”

Khí lạnh không biết từ đâu tràn vào, làm cho thân thể tất cả mọi người khẽ run

Dạ Nguyệt điểm nào cũng tốt, duy chỉ có một chỗ không ổn

Đó là chàng ta quá ngăn nắp và kỹ tính!

Đồ đạc chàng ta để ở đâu, không có sự cho phép của chàng, không ai được tự ý di chuyển chúng

Nay … Tú Sinh lại …

Hồng Hoa cười ngượng hai tiếng rồi nói, “Tam đệ, là do lỗi của ta. Ta quên mất không dặn Tú Sinh, đệ đừng để ý nhé”

Dạ Nguyệt cúi đầu, mỉm cười nói, “Đệ nào dám để ý, đại tỷ nói như vậy quả là oan uổng cho đệ rồi”

Không muốn để không khí nặng nề thêm nữa, Tuyết Lăng liền chuyển đề tài, “Nhân hôm nay tất cả đều có mặt đông đủ, các ngươi hãy giới thiệu bản thân mình cho Tú Sinh và Nhật Vy, coi như hôm nay là lễ gặp mặt chính thức”

Hồng Hoa phụ họa, “Đúng đúng, tiểu thư nói rất đúng. Nếu vậy, ta xin được phép mở màn. Ta tên Hồng Hoa, Hồng Hoa yêu, là đại tỷ nơi đây. Chào mừng Tú Sinh, Nhật Vy gia nhập nhẫn giới”

Nữ nhân tóc nâu hạt dẻ, khoác trên mình lớp áo vàng lấy tay che miệng, yêu kiều nói, “Ta là Hoàng Điệp, Hoàng Điệp yêu, muội muội của Hồng Hoa đồng thời cũng được mọi người gọi là nhị tỷ. Xin chào”

Nam tử mang màu tóc của tuyết, màu áo của lửa nói, “Ta là Dạ Nguyệt, được chủ nhân tạo thành từ búp bê, biệt danh người đời đặt cho là Quỷ độc thần y”

Nữ tử áo trắng, thân thể nhẹ nhàng tựa gió xuân lên tiếng, “Ta tên Dạ Cơ, là ma nữ, thê tử của Hồng Tuyết, mẫu thân của Phụng Nhan”

Bé trai mặc y phục màu đen, tuổi chưa quá 10 nắm chặt lấy tay Dạ Cơ, “Bán yêu Hồng Tuyết là ta, xin chào”

Người con gái với vẻ đẹp lạnh lùng cùng lớp phục y như thể hừng hực cháy cất lời, “Ta là Tử Vân, nhện nữ, vợ của Đán Thần, mẹ của Tử Y”

Tú Sinh quan sát Tử Vân, lòng không hiểu vì lý do gì lại nhớ tới tên yêu nhện đã từng hủy hoại dung mạo mình, tên yêu nhện chỉ có duy nhất một cánh tay

Nam nhân toàn thân màu xám cười nói, “Đán Thần, Diệt Sư có lời chào đến hai người”

Nhật Vy không hiểu sao khi nghe thấy tiếng Đán Thần, chàng lại có một cảm giác sợ hãi khó hiểu, dù cho chàng ta vẻ ngoài hiền lành và cũng không hề tỏ thái độ uy hiếp gì chàng cả

Người con trai với lớp y phục xanh lá, giọng đầy tâm trạng, cất tiếng, “Ta là Lục ca Khuynh Vũ, chỉ là một thư sinh chân yếu tay mềm, xin chớ cười chê”

Nữ tử phủ lên thân thể trắng trẻo lớp vải da cam thở dài một hơi rồi nói, “Yên Chi, bạn đời của Khuynh Vũ, mẫu thân của Khuynh Đình, Khuynh Kỳ”

Đoạn Thế Thành nói, “Ta là con trai của mẹ ta, Đoạn Thế Thành, Thuần sư hệ phong, có gì không đúng mong được chỉ bảo”

Đoạn Ngọc Giai thế chỗ Đoạn Thế Thành và lên tiếng, “Ta là tỷ tỷ của Thế Thành, Ngọc Giai, thiên điểu mị hoặc mỹ nhân ngư”

Hồng Phụng Nhan đưa tay chỉnh lại mái tóc vốn chẳng bao giờ rối của mình, yểu điệu cười nói, “Ta tên Phụng Nhan, con trai của Dạ Cơ và Hồng Tuyết, Medusa nam” rồi liếc mắt nhìn Nhật Vy, “Cám ơn vì việc tốt của ngươi ngày hôm nay. Hy vọng, ngươi đừng quên quá sớm”

Đán Tử Y lấy tay che miệng ngáp, “Ta là con gái của Đán Thần và Tử Vân, Đán Tử Y, Băng ca, chào mừng”

Khuynh Đình núp sau lưng Khuynh Kỳ, rụt rè lên tiếng, “Ta là Khuynh Đình, Vampire, con trai cả của Khuynh Vũ và Yên Chi, đồng thời cũng là … phu quân của Hoa Hoa”

Ầm!

Sấm nổ vang trời!

Khuynh Kỳ không chút đắn đo tiếp lời, “Đệ đệ song sinh của Khuynh Đình ca ca, người thương của Tiểu Điệp, Khuynh Kỳ, xin chào”

Ầm!

Mặt đất rền vang!

Tuyết Lăng nhìn 4 người Hồng Hoa, Hoàng Điệp, Khuynh Đình, Khuynh Kỳ, không tin được vào điều mình được nghe thấy. Phút chốc, mọi nan giải trong lòng nàng đều tan biến. Hóa ra, lý do bấy lâu nay Hồng Hoa, Hoàng Điệp sầu não, u uất đều là vì hai nàng đã yêu … con trai đệ đệ của mình!!!

Tử Y đang ngáp bỗng đứng hình, ngạc nhiên không nói nên lời. Giờ phút này, nàng rốt cuộc cũng hiểu, vì sao Khuynh Đình tuy đã biết Hoàng Quân ngoại tình với Mộc Nhã nhưng lại im lặng. Đó là vì chàng đồng cảm với hai bọn họ!

Một người yêu mẹ kế, một người yêu cô cô, có khác nhau là mấy???

Khuynh Vũ đang định cất tiếng phản đối thì từ ngoài cửa, nữ nhân với mái tóc nâu, dung nhan bị che giấu dưới lớp mạng ngọc, chỉ để lộ ra đôi con mất màu đỏ tiến vào

“Bạch Băng đến muộn, xin chủ nhân bớt giận”

Đi ngang qua Phụng Nhan, Bạc Băng nhỏ tiếng nói, “Phụng Nhan, thứ con nhờ cô cô tìm, cô cô đã tìm được rồi. Con sẽ không ngờ được hiện giờ nó đang ở đâu đâu?”

Tuyết Lăng lắc đầu, “Đâu có, ngươi tới đúng lúc lắm. Nhanh nhanh giới thiệu bản thân mình cho Nhật Vy và Tú Sinh đi”

Bạch Băng chưa kịp mở lời thì Tú Sinh bất ngờ đi về phía nàng, nắm chặt tay nàng và nói, “Ta và nàng … đã gặp nhau … bao giờ chưa nhỉ?”

Từ khi nàng xuất hiện, trong ta hiện lên một cảm giác vừa gần gũi, vừa xa lạ, như thể đã quen lâu nhưng cũng như chưa bao giờ gặp mặt

Nàng là ai?

Rốt cuộc nàng là ai?

Ngỡ ngàng trước hành động của Tú Sinh, Bạch Băng định thần giây lát rồi toan cất lời, nói rằng chàng đã nhầm, chúng ta chưa bao giờ gặp gỡ, nhưng không hiểu sao, khi nhìn vào mắt chàng, tâm khảm nàng rung lên từng hồi, cảm xúc như sóng triều dâng tràn về trong tâm trí, làm cho nàng ngây người, lâu sau mới khó nhọc thốt lên từng từ

“Chàng … chàng … là ai…? Sao ta … lại có cảm giác … như đây không phải lần đầu … chúng ta gặp gỡ???”

Thật ra, Bạch Băng và Tú Sinh đã từng chạm mặt đôi ba lần. Lần 1 là ở Thiên Lang, khi Tuyết Lăng đối chiến với Soul – Eater. Lần hai là khi chàng theo Tuyết Lăng hồi ngọc lâu, lúc Bạch Băng đang chế ngự một Đán Thần mất kiểm soát sức mạnh

Nhưng cả hai lần, chàng đều không thể nhìn thấy trực diện Bạch Băng và Bạch Băng cũng thế!

Do đó, tại đây, khi lần đầu tiên mặt đối mặt, Bạch Băng và Tú Sinh mới có cảm giác chưa gặp tựa đã quen trăm năm như này!

Những lời của Bạch Băng và Tú Sinh khiến cho Tuyết Lăng không thể không suy nghĩ. Trước nay, đồ vật tu luyện thành yêu vốn vô cùng khó khăn, và phải trải qua một quãng thời gian vô cùng dài. Đồ vật, vốn không có linh hồn. Vì vậy, trước khi có thể thành yêu, đầu tiên, chúng phải tạo ra “hồn” cho chính mình. Quãng thời gian này vốn khó lòng đoán định. Có thể là 1000 năm, 2000 năm nhưng cũng có thể là 1 vạn năm, 2 vạn năm, thậm chí có những đồ vật trải qua hơn 10 vạn năm cũng chưa có linh hồn!

Cách duy nhất khiến cho đồ vật nhanh chóng trở thành yêu quái, chính là truyền một lượng lớn phép thuật vào nó. Như cách Tuyết Lăng đã làm với Dạ Nguyệt, Dạ Cơ và Bạch Băng. Tia sét năm đó đánh vào sợi dây xích và từ đó Tú Sinh chào đời, e không phải tia sét bình thường!

Nếu đã như thế, Bạch Băng và Tú Sinh chưa gặp bao giờ nhưng lại có cảm giác quen thuộc, chỉ có thể có hai khả năng. Một là, trước khi thành yêu quái, khi còn là đồ vật, hai bọn họ đã ở bên nhau. Do lúc đó chưa có “hồn” nên cũng chưa có “trí nhớ” mà chỉ có một chút “quen thuộc” mà thôi!

Nếu trường hợp trên không phải thì chỉ còn 1 khả năng, chính là chủ nhân của tia sét tạo nên Tú Sinh đã từng gặp gỡ Bạch Băng!

Dạ Nguyệt không hiểu sao trái tim mình lại chợt nhói khi thấy Bạch Băng và Tú Sinh gần gũi đến như vậy. Ta … ta … sao thế … này???

“Khụ … khụ … “

Tiếng ho nhẹ của Dạ Nguyệt khiến cho Bạch Băng và Tú Sinh nhận ra bản thân mình có phần thất thố. Tú Sinh buông tay Bạch Băng rồi nói, “Đệ là Tú Sinh, Lôi yêu, nếu có gì thiếu sót mong mọi người chỉ bảo”

Nhật Vy dùng tay áo chỉnh lại cặp kính đen của mình rồi mở lớn mắt, chầm chậm lên tiếng, “Nhật Vy, Assassin King, yêu quái cận thân của Thế Thành xin ra mắt mọi người”

Phụng Nhan nhớ lại những “chuyện tốt” Nhật Vy dành tặng cho mình liền không tự chủ được lùi vài bước, đứng cách xa chàng ta một khoảng

Hết vụ “va chạm” với Tử Y đến chuyện tô mì, ta còn ở gần hắn nữa, thật không biết bản thân còn toàn mạng không nữa? Đúng là đau khổ … đau khổ mà …

“Chủ nhân, tiểu yêu mạn phép có lời xin hỏi?”, Tú Sinh nói

“Đã là người một nhà, hà cớ gì người phải khách sáo như vậy? Tú Sinh, ngươi nói đi”

Tú Sinh nhìn Hồng Hoa, Hoàng Điệp giây lát rồi cất lời, “Tại sao tất cả mọi người nơi đây đều có tên riêng, trong khi đại tỷ, nhị tỷ, tên của hai tỷ ấy lại là tên của giống yêu? Tên thật của hai người ấy thật sự là gì?”

Câu hỏi của Tú Sinh làm cho đáy mắt Hoàng Điệp thoáng một nét đau đớn, dường như nàng đang phải nhớ lại những ký ức không mong muốn, những ký ức nàng muốn mãi mãi lãng quên

Hồng Hoa yêu kiều lấy tay che miệng, duyên dáng mỉm cười, “Bát đệ, “tên” suy cho cùng cũng chỉ là những chữ cái. Nếu đã như vậy, hà tất phải câu nệ?”

Tuyết Lăng thấy cử chỉ nhã nhặn của Hồng Hoa, bất giác nhớ lại những ngày đầu nàng và Hoàng Điệp đi theo mình. Khi ấy, Hồng Hoa sống đúng theo tên gọi của mình, là một bông hoa đài các, xinh đẹp, lay động lòng người. Còn Hoàng Điệp, yếu ớt tựa cánh bướm giữa trời giông, mọi việc nhất nhất đều theo lời tỷ tỷ mình, không bao giờ làm trái

Lúc ta hỏi tên hai nàng là gì, họ chỉ câm lặng không đáp. Một ngày rồi lại một ngày, trước sau đều không cho ta một đáp án nhất định

Sau này, khi đã trở nên thân thiết, tỷ muội họ mới thưa với ta, hãy cứ gọi họ là Hồng Hoa, Hoàng Điệp. Và cũng từ ngày đó, hai người con gái ấy như trở thành hai người hoàn toàn khác biệt, kẻ thô lỗ, người quan tâm quá nhiều đến suy nghĩ của người khác về mình!

Gần chục năm nay, đến chính ta cũng đôi lần tò mò, không biết tên thật của họ là gì? Tại sao họ lại nhất mực che giấu chuyện đó? Phải chăng, họ có một cái quá khứ không muốn để cho người thứ ba biết được?

Thế Thành cất lời, “Mẹ, mẹ bảo có chuyện muốn nói với con, rốt cuộc là chuyện gì vây?”

Bỏ những thắc mắc của mình sang một bên, Tuyết Lăng lấy hai chú gà con, vịt con từ sau lưng mình ra, đưa cho Thế Thành, dịu dàng nói, “Mẹ có chút quà dành tặng con, hy vọng con trai mẹ luôn luôn vui vẻ, hạnh phúc và không bao giờ chịu phải thương tổn”

Thế Thành đón lấy hai sinh vật nhỏ bé với đôi mắt đen láy, bộ lông vàng mượt, miệng cười vui, “Dễ thương quá … Thật dễ thương quá … Con cám ơn mẹ, cám ơn mẹ rất rất rất nhiều …” rồi lấy từ trong người ra mấy viên Dưỡng Nhan đan, từ từ đặt vào miệng chúng

Nếu để cho người trong thiên hạ biết được, thứ đan dược thần kỳ kẻ tranh người dành lại có thể dễ dàng cho thú cưng ăn như vậy, hẳn không ít người hộc máu mà chết!

“Từ bây giờ, hai ngươi sẽ là pet của ta. Để ta nghĩ xem tên nào thì hay nào … Ak, có rồi!”

Thế Thành vui vẻ đặt gà con lên vai trái của mình, “Ngươi sẽ là Thiên San” rồi đưa vịt con lên vai phải, “Ngươi sẽ là Hà Vỹ” và sau đó chích máu, lập khế ước với chúng

Sợi dây chuyền Khai Tâm trên cổ Thế Thành khẽ sáng

“Mẹ, thế còn của con đâu? Chẳng nhẽ mẹ đã quên con rồi sao?”

Tuyết Lăng khẽ cười, “Làm sao mẹ quên con gái của mẹ cho được?” và lấy ra một chiếc nhẫn được chạm khắc tinh xảo, mang hình dáng một nàng tiên cá cuốn đuôi xuống dưới, giơ hai tay đón lấy viên hồng ngọc tuy nhỏ bé nhưng đáng giá hàng vạn lượng vàng phía trên!

Ngọc Giai ấp úng, “Đây … đây … là …”

Tuyết Lăng từ ái gật đầu, “Đây đúng là thứ con nghĩ đấy. Nó chính là Mermaid’s ring – Nhẫn nhân ngư!”

Ngọc Giai thế chỗ Thế Thành, muốn tận mắt nhìn chiếc nhẫn mẹ nàng mua tặng để chắc rằng, đây không phải một giấc mơ!

Mermaid’s ring – Thứ bảo vật bất kỳ thủy yêu nào cũng mong muốn sở hữu. Được mệnh danh là thế gian chỉ bảo, mermaid’s ring có tác dụng khuếch trương sức mạnh của chủ sở hữu, đồng thời giúp cho việc gia tăng công lực, cấp độ thêm dễ dàng, không còn quá khó khăn như trước nữa!

“Mẹ … mẹ làm sao … làm sao … có thể có được … vật này …?”

Tuyết Lăng đưa mắt nhìn Bạch Băng, “Việc này thì ta không dám cướp công. Tất cả đều là nhờ Thất cô cô của con đó”

Ngọc Giai nói, “Thất cô cô, chiếc nhẫn này là do người lấy ư?”

Thẫn thờ trong suy nghĩ của mình, Bạch Băng nghe thấy lời của Tuyết Lăng và Ngọc Giai liền vội vàng lắc đầu, hy vọng không ai nhận thấy bản thân có đôi chút khác với ngày thường

“Chủ nhân lại chê cười rồi. Ngày đó, nếu không phải chủ nhân ra tay đối chiến với La Dẩn, tiểu yêu sao có thể thuận lợi lẻn vảo tẩm cung của Lưu Ly, lấy đi chiếc nhẫn này cơ chứ? Xét cho cùng, chiếc nhẫn này, cũng là do một tay người đoạt lấy”

Ngọc Giai nói, “Thất cô cô, sao cô cô biết tẩm cung Lưu Ly có Mermaid’s ring?”

Bạch Băng đáp, “Nếu không phải do chủ nhân nói, đến ta cũng không biết được chuyện này”

“Mẹ, sao mẹ lại biết … “

Tuyết Lăng mỉm cười lên tiếng, “Để ta trả lời thắc mắc của con, Ngọc Giai. Lãnh Nhu đã từng nói với ta rằng, mất đi Thiên Ngọc Châu, Nguyệt Dạ cũng không rơi vào tình thế hiểm nguy nào cả bởi đất nước chàng còn có bảo vật khác. Chàng còn nói, Lưu Ly trước sau vẫn điềm nhiên, coi như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Vậy nên ta mới nghĩ, lý do duy nhất để bà ta như vậy, là vì bên cạnh còn có những bảo bối khác. Tuy không biết đó là gi nhưng để làm quà tặng con gái của mẹ, e vẫn là dư sức!”

“Chủ nhân, chiếc nhẫn nhân ngư này tuy có quý giá nhưng nó chẳng là gì với Lưu Ly. Bởi, nàng ta không sử dụng bất kỳ một kết giới cũng như phép thuật nào bảo vệ nó cả. Nếu như thế, cái gọi là bảo bối trấn quốc của Nguyệt Dạ, xem ra, thật không tầm thường”

Tuyết Lăng gật đầu, “Tuy ta không muốn sau này Đoạn gia và Nguyệt Dạ quốc trở mặt thành thù, biến thành địch thủ, nhưng dù sao cũng không thể không đề phòng! Ngộ nhỡ mai kia … “ rồi quay qua Hoàng Điệp, “Mọi việc ở Đoạn phủ đã an bài kỹ lưỡng chưa?”

Hoàng Điệp thẫn thờ giây lát rồi nhanh chóng lấy lại dáng vẻ kiêu sa như mọi ngày, duyên dáng đáp lời, “Thưa, em đã lắp đặt gương vào mọi ngõ ngách của Đoạn phủ như tiểu thư căn dặn. Chỉ cần có chút bất thường, Thất muội sẽ dịch chuyển Đoạn gia chủ, phu nhân rời khỏi đó ngay tức khắc. Còn về phần nhị vị thiếu gia, em đã thay mặt người để lại cho họ mỗi người một chiếc gương nhỏ, tin chắc họ sẽ giữ bên mình mọi lúc mọi nơi”

“Hoàng Điệp, em làm tốt lắm”

Tuyết Lăng nói rồi lấy từ sau lưng mình ra thực nhân hoa, cú tuyết, cá thiên thần, công, Strawberry Fairy, Ice Spirit, đưa về phía mọi người, “Các ngươi xem, khí hậu nơi đây thực thích hợp để bọn chúng sinh tồn. Dẫu sao, lần này sinh mạng Đán Thần được bảo toàn, một phần không nhỏ là công lao của chúng. Ta muốn giữ chúng lại nơi đây, các ngươi thấy thế nào?”

Tất cả đồng thanh, “Mọi chuyện đều theo ý chủ nhân/tiểu thư/mẹ”

Ngọc Giai nhìn cá thiên thần lấp lánh ánh hồng với bộ vây trắng tựa sương mai, cảm thấy sao mà gần gũi đến lạ thường. Phải chăng vì nàng và nó đều thuộc giống “cá?”

“Mẹ, cá thiên thần, có thể cho con làm pet không?”

Tuyết Lăng không cần suy nghĩ liền gật đầu, “Cũng được. Dù sao ta tặng Thế Thành 2 món quà thì cũng phải tặng con như thế, ít hơn lại có người nói ta thiên vị. Nếu đã vậy, hãy để cá thiên thần làm pet của con đi”

Cá thiên thần chớp chớp đôi mắt đen láy của mình rồi từ từ bơi về phía Ngọc Giai. Ở bên cạnh nàng, cá thiên thần không hiểu sao lại cảm thấy yên bình vô cùng, cảm thấy như bản thân được trở về đại dương nơi nó từng sinh sống

Ngọc Giai chích ra một giọt máu, nhỏ vào miệng cá thiên thần, lập thành khế ước

“Cá thiên thần, giờ ngươi sẽ Ánh Dương, đi theo Thiên điểu mị hoặc mỹ nhân ta”

Người với Yêu, Yêu với Yêu, Người với Vật, Yêu với Vật, Người với Người, … tất cả đều có thể lập thành khế ước. Chỉ có duy nhất có một quy tắc bất di bất dịch. Khế ước “Chủ” có thể có nhiều khế ước “Tớ” nhưng khế ước “Tớ” chỉ được quyền có một và chỉ một khế ước “Chủ”!

Đơn cử như đám Tuyết Lăng. Nàng ta có rất nhiều khế ước “Tớ”. Tỷ muội Hồng Hoa, Dạ Nguyệt, phu thê Hồng Tuyết – Dạ Cơ, Đán Thần – Tử Vân, Khuynh Vũ – Yên Chi, Bạch Băng, tỷ đệ Ngọc Giai – Thế Thành và Tú Sinh. Nhưng mỗi người trong số họ đều chỉ có thể có thêm “Tớ” chứ tuyệt không thể có thêm “Chủ”

Hồng Tuyết – Dạ Cơ có khế ước với Hồng Phụng Nhan

Đán Thần – Tử Vân có khế ước với Đán Tử Y

Khuynh Vũ – Yên Chi có khế ước với Khuynh Đình – Khuynh Kỳ

Hay mới đây nhất là Thế Thành với Thiên San – Hà Vỹ, cũng như Ngọc Giai với Ánh Dương

Strawberry Fairy, Ice Spirit, thực nhân hoa, công và cú tuyết nhìn thấy bạn mình được nhận làm pet, nghĩ tới thân phận không nơi không chốn của mình, bỗng cảm thấy có chút tủi thân. Nàng tiên dâu tây rũ cánh, Tinh Linh Băng cúi mặt, thực nhân hoa, cú tuyết bất động đứng yên, bộ cánh sặc sỡ của công pha chút sầu bi, buồn bã

Những biểu hiện này làm sao Tuyết Lăng có thể không để ý?

“Nếu đã như vậy, hay là nhân dịp này, các ngươi ai thấy mình phù hợp, hãy nhận 1 số chúng làm pet của mình đi?”

“Chủ nhân đã có lời, vậy tiểu sinh cũng không khách sáo nữa. Ice Spirit, ngươi có muốn đi theo ta không?”

Khuynh Vũ bước về phía Ice Spirit cất lời

Ice Spirit quan sát Khuynh Vũ một hồi rồi gật đầu và nằm gọn trong lồng ngực chàng

“Ice Spirit, ta sẽ gọi ngươi là Băng Linh”

Dạ Nguyệt nhìn bộ lông sặc sỡ của công dần dần chuyển sang sắc trắng tinh khôi, mỉm cười nói, “Ngươi có đồng ý làm pet của Dạ Nguyệt ta không? Nếu đồng ý, từ nay về sau, ngươi sẽ tên là Khổng Tước”

Công ta xòe cánh, bay tới đậu lên trên vai Dạ Nguyệt, chấp nhận chàng ta là chủ nhân của mình

Nghĩ thấy bản thân và Thực Nhân Hoa đều là Mộc yêu, Hồng Hoa không đành lòng bỏ mặc, để nó bơ vơ không người thu nhận

“Thực Nhân Hoa, hãy đi theo Hồng Hoa ta. Ta đảm bảo sẽ chăm sóc cho ngươi tử tế!”

Thực Nhân Hoa dùng bộ rễ có khả năng di động của mình, trườn lên người Hồng Hoa rồi biến thành một bông hoa hồng đỏ thắm cài trên ngực áo nàng, tránh gây nên những sự chú ý không cần thiết

Hồng Hoa cũng định đặt một cái tên mới cho Thực Nhân Hoa nhưng rồi nàng nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được gì nên đành thôi, đợi khi nào nghĩ ra rồi đổi sau cũng không muộn

Giờ chỉ còn có Strawberry Fairy và cú tuyết là vẫn chưa có ai thu nhận. Hoàng Điệp duyên dáng mỉm cười và nói, “Strawberry Fairy, ngươi thấy Hoàng Điệp ta là người thế nào?”

Strawberry Fairy nhìn Khuynh Vũ, nhờ chàng chuyển lời cho Hoàng Điệp

Chàng nói, “Là người nữ tử đoan trang, xinh đẹp nhất là ta từng gặp”

Hoàng Điệp gật đầu hài lòng, “Nếu thế, ngươi có muốn làm pet của ta không?”

Strawberry phe phẩy 4 chiếc cánh mỏng manh của mình, tỏ vẻ đồng ý

“Linh Lan sẽ là tên mới của ngươi. Nhớ chưa?”

Chỉ còn lại một mình cú tuyết

Đán Thần nhìn nó, nhớ lại cái thân phận cô đơn của mình, cái thân phận bị bỏ rơi ngay khi vừa mới chào đời của mình, liền cảm thấy buồn bã

“Cú Tuyết, ngươi thấy việc ở cạnh Đán Thần ta thế nào? Nếu không chê, hãy trở thành pet của ta”

Cú tuyết đập cánh, làm cho những hạt tuyết tinh khôi nhè nhẹ rơi rồi bay tới, đậu trên cánh tay Đán Thần

“Phi Tuyết, ta sẽ đặt tên cho ngươi là Phi Tuyết”

Tấ cả khế ước chủ tớ đều đã xong, Tuyết Lăng đem Tú Sinh, Nhật Vy và toàn bộ đám pet đi tắm máu Hỏa Kỳ Lân rồi cùng mọi người đi ra hoa viên, ngồi xuống bàn đá ngay cạnh cây Uyên Ương khổng lồ

Trên bàn, không biết tự bao giờ đã có sẵn biết bao là món ăn ngon, món nào món nấy đều ngon mắt, trang trí cầu kì, khiến cho người xem không nỡ lòng nào đụng đến

Nhật Vy thèm thuồng nói, “Ôi chao … sao ở đâu lại có những món ăn ngon đến thế này cơ chứ???”

Đáp lại sự trầm trồ của chàng là một sự im lặng đến cùng cực

Nhật Vy cảm thấy khỏ hiểu, quay lại nhìn mọi người thì nhận thấy khuôn mặt ai nấy, ngoại trừ Dạ Cơ đều có chút xám ngoét, tựa như … sợ hãi một thứ gì đó vô cùng khủng khiếp vậy

Những con người bản lĩnh đầy mình, thấy chết còn chẳng từ nan lại … sợ hãi … mấy món ăn … này ư???

Tuyết Lăng nói, “Dạ Cơ … mấy món ăn này … là do ngươi chuẩn bị ư???”

Dạ Cơ vui vẻ gật đầu, “Dạ đúng, chủ nhân người thấy thế nào? Có ngon mắt không? Thật không uổng công tiểu yêu cặm cụi cả ngày trời”

Tuyết Lăng chầm chậm đáp, “Quả là ngon mắt … quả là ngon mắt …”

Chỉ có điều …

Phụng Nhan đưa tay vuốt tóc, nhẹ nhàng nói, “Nhật Vy, nếu ngươi thích như vậy, chúng ta nhường ngươi ăn trước đấy. Đừng để phụ lòng của tứ cô cô, nghe chưa?”

Nhật Vy vui mừng chạy nhanh về phía bàn đá

Thế Thành hô, “Đừng chạy kẻo …”

Lời còn chưa nói xong thì toàn bộ thức ăn trên bàn đã tạo thành những hình vòng cung tuyệt mỹ trên bầu trời, xinh xinh đẹp đẹp đáp thẳng về phía mái tóc mềm mượt như tơ như lụa của Phụng Nhan

Phụng Nhan xoay người, uyển chuyển né tránh

“May mà ta có kinh nghiệm, không thì …”

Nhật Vy lồm cồm bò dậy, không cẩn thận lại vấp chân, ngã xuống mặt đất lần hai. Tay áo chàng vung lên, hai con dao bé nhỏ nhưng sắc nhọn, không biết vô tình hay hữu ý lại hướng về phía Phụng Nhan

“Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa………………… Móng tay … móng tay của ta!!!!!!!”

Chiếc móng tay được chàng ta chăm chút kỹ lưỡng, quý trọng không khác gì mạng sống của mình trong phút chốc gãy nham nhở, trông vô cùng xấu xí

“Nhậtttttttttttttttttt Vyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyy………………..”

Nhật Vy run rẩy, sợ hãi không thốt nên lời

“Không như một số loại hút máu sống qua ngày, móng tay của ta vô cùng yếu, chỉ cần không cẩn thận là sẽ gãy ngay… Ngươi có biết ta mất bao nhiêu công sức chăm sóc chúng không hả??? Vậy mà … vậy mà … ngươi … ngươi …”

Hồng Tuyết sợ con trai mình một phút bốc đồng, ra tay “xử” Nhật Vy liền nói, “Phụng Nhan, chuyện đâu còn có đó … chuyện đâu còn có đó …”

“Nhưng…”

Tử Y tiếp lời, “Đúng đấy, Phụng Nhan … Nhật Vy cũng đâu phải cố ý …”

“Ta … Thật là … Thật là …”

Mâu quang ngập nước, Dạ Cơ buồn bã cất lời, “Món ăn của ta … những món ăn của ta … giờ không ai có thể được thưởng thức nữa rồi …”

Nhật Vy mừng rỡ đứng lên, nhìn thấy khuôn mặt mọi người đều không hẹn mà gặp toát lên một tia nhẹ nhõm, như thể vừa thoát được một kiếp nạn ghê gớm nào vậy

Hoàng Điệp nói, “Nếu đã không thể dùng bữa, chúng ta chi bằng thưởng nguyệt”

Linh Lan bay từ trên vai của Hoàng Điệp xuống, bắt đầu điệu múa thế gian người người khao khát được chứng kiến một lần trong đời của Strawberry, dưới ánh trăng sáng tỏ, đẹp tựa tiên nữ hằng nga trên cung Quảng Hàm xa xôi đang ngóng đợi người thương trở về

Từ 4 chiếc cánh mỏng manh của Linh Lan, những bụi phấn óng oánh sắc vàng rơi rơi, phủ đầy Thâm Tình thảo, phủ cả Uyên Ương cây bao lâu nay không khai hoa kết trái

Bất chợt, một cơn gió lớn không biết từ đâu xuất hiện, cuốn tất cả số Thâm Tình thảo có trong ngọc lâu lại, hình thành cơn lốc xoáy

Sự việc xảy ra quá bất ngờ làm cho đám Tuyết Lăng không có bất kỳ phản ứng, dù là nhỏ nhất nào mà chỉ có thể đứng đó đợi chờ

“Ầm” một tiếng, một thân thể nữ nhân nhẹ nhàng như gió với mái tóc và y phục dược kết thành từ những lá cỏ xanh biếc xuất hiện

“Đây … đây … là …” Yên Chi nói

Bộ rễ của cây Uyên Ương bỗng chốc thoát khỏi lòng đất, tựa như những cái chân, bắt đầu di chuyển theo ý muốn của bản thân. Cành lá xum xuê lao xao cử động, như con người ta thức giấc sau một giấc ngủ dài. Giữa thân cây xuất hiện một đôi mắt, một cái mồm, kéo theo đó là hàng loạt Uyên Ương quả trĩu nặng, rơi lộp độp xuống dưới nền đất

Nữ nhân tóc cỏ và cây Uyên Ương đồng thời đi về phía Linh Lan và cùng nhau nhảy múa, gây nên những tiếng động ầm vang khắp nhẫn giới, trong đó làm sao cso thể không kể đến “công lao” của cây Uyên Ương cơ chứ???

Tử Vân nói, “Chủ nhân, chuyện này là …”

Khuynh Vũ im lặng giây lát rồi mừng rỡ nói, “Chủ nhân, người còn đại tỷ từng nói, Strawberry Fairy có khả năng thúc đẩy khả năng sinh tồn của vạn vật, giúp cho chúng tồn tại trong cả những điều kiện hà khắc nhất không?”

Tuyết Lăng gật đầu, “Ta nhớ”

Khuynh Vũ tiếp, “Điều chủ nhân vừa chứng kiến chính là ví dụ điển hình cho khả năng đấy. Nữ nhân tóc cỏ kia không ai khác chính là Thâm Tình thảo, còn cây kia chính là …”

Bạch Băng nói, “Là Uyên Ương cây!”

Hoàng Điệp giơ tay, thu hồi Linh Lan. Nữ nhân tóc cỏ và Uyên Ương cây dừng lại, u sầu nhìn Linh Lan rời đi

Tuyết Lăng nói lớn, “Hai ngươi là hiện thân của Thâm Tình thảo và Uyên Ương cây, có phải không?”

Nữ nhân tóc cỏ và Uyên Ương cây gật đầu

Tuyết Lăn tiếp, “Hai ngươi thấy nơi này khí hậu trong lành, tinh khiết thế này, có muốn ở đây mãi không?”

Tiếp tục gật đầu

“Vậy được, chhỉ cần sau này, khi nào ta cần, hai ngươi sẽ đưa ta Thâm Tình thảo và Uyên Ương quả là được. Còn nữa, không có sự cho phép của ta, không được tự ý ly khai ngọc lâu, đã rõ chưa?”

Lại là hai cái gật đầu

“Được, từ nay ta sẽ gọi hai ngươi là Thâm Tình và Uyên Ương. Hoa viên này từ giờ sẽ do hai ngươi quản lý”

Thâm Tình nhìn Uyên Ương, rồi cả hai vui vẻ gật đầu

Tuyết Lăng ra hiệu, bảo mọi người thả tất cả pét của mình ra, để cho bọn chúng làm quen với nhau

Linh Lan, Thực Nhân Hoa, Khổng Tước, Phi Tuyết, Băng Linh, Thiên San, Hà Vỹ và Ánh Dương nhanh chóng vui đùa cùng Thâm Tình, Uyên Ương

Sau khi Tú Sinh dựng lại bàn đá, tất cả liền an tọa, thứ tự lần lượt là Tuyết Lăng, Dạ Nguyệt, Bạch Băng, Tú Sinh, Hồng Hoa, Hoàng Điệp, Khuynh Đình, Khuynh Kỳ, Hồng Tuyết, Dạ Cơ, Tử Vân, Đán Thần, Yên Chi, Khuynh Vũ, Đán Tử Y, Hồng Phụng Nhan, Thế Thành/Ngọc Giai và Nhật Vy

Không khí vui vẻ lan tỏa ngọc lâu, thế nhưng đâu đó vẫn còn vương lại đôi chút buồn bã, ít nhiều bận tâm về một số chuyện xảy ra ngoài dự liệu của mình

Nhưng, đó đâu phải là chuyện gì to tát, không phải vậy ư?

-----------------------------------------

Nguyệt Dạ quốc

“Không!!!!!! Ta không đồng ý!!!!!!!!!! Ta quyết không đồng ý!!!!!!!!!!!!!!!!”

Nghe được những điều Lưu Ly vừa nói, Lãnh Khuyết hét lớn, lấy tay che tai, cực lực phản đối với ý kiến của thê tử mình

Lưu Ly dịu gióng cất lời, “Hoàng thượng, người nghe thần thiếp. Với tình hình hiện giờ, việc cả hai ta cùng đến Thiên Lang là điều không thể. Người là hoàng thượng, không thể rời Nguyệt Dạ khi mà vừa có biến cố xảy ra được. Cho nên, …”

Lãnh Khuyết vùng vằng nói, “Cho nên nàng muốn một mình đến Thiên Lang có phải không? Ta không đồng ý. Ta tuyệt đối không đồng ý!!!!!”

Lưu Ly tiếp, “Hoàng thượng, tại sao người nhất định không hiểu? Thiếp cũng đâu phải muốn tự mình đến Thiên Lang …”

“Không muốn ư? Nàng đừng tự lừa mình dối người nữa đi. Bản thân nàng biết rõ, nàng muốn đến Thiên Lang một mình, chẳng phải là để dễ dàng gặp lại hắn, gặp lại Đoạn Trung nàng bấy lâu tơ vương ư???”

Khuôn mặt Lưu Ly lạnh lùng, không chút biểu cảm, “Hoàng thượng, thần thiếp đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi. Thần thiếp và Đoạn Trung, một chút quan hệ, một chút tình cảm cũng không có. Người đừng có vô lý như vậy đi”

“Ta vô lý? Nếu như ta vô lý, tại sao nàng lại đối xử với mấy đứa con của hắn ta tốt như vậy? Thậm chí còn cho Tuyết Lăng ở tại căn phòng do đích thân nàng trang hoàng, trước nay ngay cả ta còn không thể bước chân vào? Lưu Ly, ta biết nàng không quên được hắn, ta không trách nàng nhưng, ta tuyệt đối không thể cho nàng một mình gặp gỡ hắn. Ngộ nhỡ … ngộ nhỡ …”

Nói đến đây, khóe mắt của Lãnh Khuyết ngập trong nước, tựa nước mưa mùa lũ, bất cứ lúc nào cũng có thể tuôn trào

Lưu Ly tiếp, “Ngộ nhỡ làm sao? Ngộ nhỡ thiếp từ bỏ tất cả, cùng với Đoạn Trung cao chạy xa bay ư? Hoàng thượng, người nghĩ thần thiếp là loại người đó ư?”

Lãnh Khuyết run rẩy nói, “Ta không biết … Không biết gì hết … Ta chỉ biết … ta không thể để nàng một mình đến Thiên Lang … Lưu Ly, nàng đừng đi, đừng rời xa ta có được không? Thiếu nàng, ta không thể làm được gì hết. Bất cứ chuyện gì cũng đều không thể!!!”

Lưu Ly thở dài, “Hoàng thượng … Hay là thế này, thiếp sẽ cùng với Nhu nhi lên đường, ngưởi ở lại Nguyệt Dạ với Tình nhi. Như vậy có được không?”

Lãnh Khuyết lặng im không nói

Lưu Ly tiếp lời, “Hoàng thượng, người không nói tức là đã đồng ý. Người yên tâm, thần thiếp nhất định sẽ trở về bên người” rồi quay người rời đi

Sau lưng nàng vang lên thanh âm rụt rè, thậm chí có phần run rẩy vì sợ hãi, vì lo lắng và vì cả … không thể tự dối lòng mình thêm được nữa

“Lưu Ly, nàng … vẫn còn yêu … Đoạn Trung phải không???”

Lưu Ly dừng cước bộ, mặt hướng về ngoài cửa, thanh âm lạnh lùng không chút xúc cảm, “Thần thiếp đã nói rồi. Thần thiếp và Đoạn Trung, không có bất kỳ tình cảm nào hết”

Nhìn dáng hình Lưu Ly biến mất khỏi tầm mắt, Lãnh Khuyết trước sau vẫn ngồi im trên nền đất lạnh lẽo, miệng không ngừng lẩm bẩm, “Nàng nói dối … nàng nói dối … nàng nói dối…”

Cùng lúc đó, tại một góc khác của hoàng cung, một thiếu nữ xinh đẹp đang đứng yên trong bóng tối, mắt không ngừng dõi theo hình bóng nam nhân trong căn phòng cách nàng không xa

Tất cả mọi chuyện xảy ra mấy ngày trước như một thước phim quay chậm, dần dần hiện lên trước mắt nàng

Chút lưỡng lự còn sót lại trong ánh mắt nàng chợt tan biến, thay vào đó là sự quyết tâm đến cùng cực

Nàng chậm rãi bước về phía cửa phòng, gõ nhẹ ba tiếng, “Tuấn Khởi, chàng có rảnh không? Lãnh Tình ta có chút chuyện muốn nói cùng chàng” rồi đẩy cửa bước vào

Một mình đứng trong ngự hoa viên, Khởi Tân ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, giọng nói chàng ôn nhu, thấm đẫm tình cảm, “Muội muội, giờ này, muội vẫn khỏe mạnh chứ?”

Mặt trởi tỏa sáng, xua tan đêm thu đã có chút se lạnh

Ngoài cửa thành Nguyệt Dạ, Lãnh Khuyết, huynh đệ Tuấn Khởi, Đằng Thiên cùng với Lãnh Tình bịn rịn chia tay Lưu Ly, Lãnh Nhu

Lãnh Khuyết nói, “Lưu Ly, nàng nhớ phải mau chóng trở về Nguyệt Dạ. Ta sẽ ở nơi đây đợi nàng”

Lưu Ly gật đầu, “Thần thiếp đã rõ. Hoàng thượng, xin người đừng quá bận tâm”

Lãnh Tình nói, “Mẫu hậu, người cho con chuyển lời hỏi thăm đến Hoàng Liễu, mong chàng ta sớm ngày thức tỉnh”

Lãnh Nhu mở lời, “Lãnh Tình, khi không có hoàng huynh và mẫu hậu, muội nhớ nghe lời phụ hoàng, đừng gây nên tai họa gì, nghe chưa?”

Tuấn Khởi cất tiếng, “Lãnh Nhu huynh, nếu có gặp gia phụ, xin hãy nói dùm rằng, ta và đệ đệ vẫn rất khỏe, hiện đang quấy quả Nguyệt Dạ đôi bữa, hai người chớ có lo lắng”

Đằng Thiên cúi người, hành lễ với Lưu Ly, “Hoàng hậu, người lên đường vạn sự cẩn thận, thần sẽ ở Nguyệt Dạ đợi ngày người quay về”

Lưu Ly nhìn Đằng Thiên, lạnh lùng cất tiếng, “Đằng Thiên, khi ta đi vắng, ngươi nhớ phải chăm sóc tốt cho Lãnh Tình, bảo vệ tốt cho hoàng thượng. Nếu hai người họ có mệnh hệ nào, ta quyết không tha cho ngươi”

Khuôn mặt Đằng Thiên xoẹt qua một tia khó chịu nhưng rồi nhanh chóng tan biến, “Thần đã rõ”

Sau khi đã dặn dò xong xuôi mọi việc, Lưu Ly cùng Lãnh Nhu lên đường, thẳng tiến Thiên Lang

Đoàn người đưa tiễn thưa dần, thưa dần, đến khi chỉ còn sót lại bóng hình hai nam nhân bất động dõi theo chiếc xe ngựa đằng xa, mãi cho đến khi chìm vào bóng chiều dần buông mới cất bước trở về

Hai con người ấy ngổn ngang những suy nghĩ, những lo sợ khác nhau, duy chỉ có một điểm chung duy nhất, chính là được thấy lại dung nhan của người phụ nữ uy quyền kia

Lưu Ly, nàng nhất định phải quay về!

Ta sẽ ở nơi đây đợi nàng!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.