[Dịch]Tuyệt Đỉnh Vô Tình Tuyết Lăng

Chương 73 : Đán Thần mất kiểm soát




Nhìn bộ dáng lo lắng của Khuynh Vũ, Ngọc Giai nhanh chóng liền phi thân về phía cửa, dùng mái tóc xanh dương của mình giữ chặt lấy cơ thể thư sinh yếu mềm của chàng ta rồi di chuyển về chỗ Đán Thần

Vòng ngọc Tuyết Lăng trao cho mỗi người không chỉ có tác dụng giúp họ liên lạc với nhau, tùy ý ra vào ngọc lâu mà còn giúp họ xác định được vị trí của người khác. Khuynh Vũ đáng ra không cần thiết phải chạy đến tìm Ngọc Giai để nhờ giúp đỡ mà chỉ cần dùng vòng ngọc liên lạc với nàng. Nhưng do tình huống có phần bất ngờ cũng như tình trạng hiện tại của Đán Thần nên khiến cho chàng ta quên mất điều này

Chỉ chưa đầy 2 phút sau, Ngọc Giai đã mang theo Khuynh Vũ đến phòng của Đán Thần, Tử Vân. Từ từ tiến vào, trước mắt Ngọc Giai hiện lên một cảnh tượng hoang tàn với mọi đồ vật lớn bé có trong phòng đều bị phá hủy không thương tiếc. Đứng giữa khung cảnh đổ nát ấy là một nam nhân vẻ ngoài tuấn tú có làn da, mái tóc mang màu vàng kim với đôi tay thon dài không hiểu bằng cách nào đã hóa thành đôi thanh trường kiếm sắc nhọn ghê người

Cách chàng không xa là một cửu vỹ hồ khổng lồ sở hữu lớp lông trắng mượt tựa tuyết mùa đông, điểm xuyết trên đó những đốm cam ở cuối đuôi cũng như tứ chi của mình. Sau lưng cửu vỹ hồ là nam tử tóc trắng cùng với mỹ nữ băng lãnh khoác trên mình lớp áo mang màu của lửa. Hai người họ thần sắc nhợt nhạt, mồ hôi đầm đìa, tựa như tất cả sức lực bẩm sinh của họ đều đã bị rút cạn không còn dù chỉ một ít

Sau khi dùng phép thuật tạo nên bong bóng bảo hộ Khuynh Vũ, Ngọc Giai tiến về phía Yên Chi rồi nói, “Lục cô cô, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Lúc trước, khi cứu mạng Nhật Vy xong, tam thúc vẫn bình thường mà. Giờ sao lại …”

Yên Chi đáp, “Đại tiểu thư, ta cũng không chắc chuyện gì đã xảy ra nữa. Chỉ biết rằng, khi Vũ ca và ta đến đây, tam ca và ngũ tỷ đã trong tình trạng này rồi”

Đưa mắt quan sát Đán Thần, Ngọc Giai cảm nhận được không chỉ một mà những hai nguồn năng lượng cực lớn không ngừng phát ra từ cơ thể chàng. Và một trong hai nguồn năng lượng đó ẩn chứa lượng yêu khí ngút trời

“Lục cô cô, với tình trạng của ngũ thúc hiện giờ, người đâu phải là đối thủ của thúc ấy”

Lục cô cô, do hấp thụ Thiên Ngọc châu nên có khả năng điều khiển thời tiết theo ý muốn mình, biến cô thành một đối thủ đáng gờm khi chiến đấu. Nhưng, không hiểu sao, năng lực đó không có tác dụng khi cô ở trong nhẫn giới. Thời tiết nơi đây lúc nào cũng vậy, không nắng quá, không lạnh quá, không khô quá, không nồm quá, tiết trời dịu nhẹ, mát mẻ vô ngần và không bao giờ thay đổi dù chỉ một giây

Khả năng đáng sợ nhất của lục cô cô đã không thể phát huy thì làm sao có thể chống lại ngũ thúc cơ chứ? Chênh lệnh sức mạnh giữa hai người lúc này đâu phải là nhỏ

Yên Chi gật đầu, “Đại tiểu thư, người nói đúng. Một mình ta không phải là đối thủ của ngũ ca. Nhưng ta đâu chỉ có một mình”

Từ trên trần nhà, hai nam thanh niên ưu nhã trong lớp áo nâu với bộ móng tay dài nhọn mạnh mẽ chế ngự Đán Thần thần trí đang không tỉnh táo, ngăn cản chàng ta có hành vi gây hại đến mẫu thân cũng như thân nhân của mình

Nhìn thấy Khuynh Đình, Khuynh Kỳ, Ngọc Giai mỉm cười đáp, “Ra vậy … Lục cô cô, người bảo lục thúc đến gọi ta, phải chăng là vì …”

Yên Chi lo lắng nói, “Đúng vậy, tuy hiện giờ Khuynh Đình, Khuynh Kỳ cộng thêm ta có khả năng áp chế phần nào ngũ ca. Nhưng … tiểu thư biết rồi đấy … sức mạnh của Khuynh Đình là quá lớn đối với cơ thể nó nên nó không thể chiến đấu quá lâu. Trong khi ấy, Khuynh Kỳ lại không đủ năng lực để có thể đối diện với ngũ ca một mình … cho nên …”

“Lục cô không cần nói nữa, ta hiểu rồi”

Trở về nguyên dạng của mình là một Thiên điểu mị hoặc mỹ nhân ngư, Ngọc Giai không chút chậm trễ tham gia cùng với huynh đệ Khuynh Đình công kích Đán Thần

“Thủy phát”

Mái tóc xanh dương bóng mượt của nàng nhanh chóng trải dài xuống mặt đất rồi tựa như những dây xích mềm mỏm nhưng không kém phần cứng cáp, trói lấy thân thể mang sắc vàng kim của Đán Thần, hòng chế ngự chàng

Bị vây chặt bên trong lớp tóc của Ngọc Giai, Đán Thần không chút nao núng dùng đôi tay đã hóa thành trường kiếm của mình, chặt đứt chúng, giải thoát bản thân mình khỏi sự trói buộc của nàng

Những sợi tóc xanh dương của Ngọc Giai ngay khi bị trường kiếm của Đán Thần chặt đứt liền hóa thành những dòng nước rồi bay về phía Ngọc Giai, nhập lại vào cơ thể nàng

“Đầu ta … đầu ta … đau … đau … quá”, Đán Thần vừa rên rỉ trong đớn đau vừa quay cuồng đập phá. Hàng loạt tia năng lượng mang màu vàng kim không ngừng toát ra từ cơ thể chàng, bắn về tứ phía, khiến cho khung cảnh càng thêm tan hoang

Ở bên trong bong bỏng khổng lồ của Ngọc Giai, Khuynh Vũ không khỏi nhíu mày, “May mà lúc này đây tứ ca không ở trong ngọc lâu, chứ không chứng kiến cảnh này chắc huynh ấy ngất quá”

Khuynh Kỳ cùng với Khuynh Đình dùng móng tay của mình cản phá phần nào sức mạnh đang mất kiểm soát của Đán Thần rồi bay về phía Ngọc Giai

“Giờ chúng ta phải làm thế nào đây?”, Khuynh Kỳ nói

Nhìn khuôn mặt vốn lạnh lùng giờ đây đã không thể che giấu được sự lo lắng đang cuồn cuộn trong cõi lòng đệ đệ mình, Khuynh Đình siết chặt lấy bàn tay chàng, mở lời trấn an, “Đệ đừng lo, mọi chuyện rồi đâu sẽ vào đấy cả thôi. Không phải ngươi cũng nghĩ thế sao, Ngọc Giai?”

Ngọc Giai gật đầu, “Đúng vậy. Trước nay đâu phải chúng ta chưa gặp khó khăn, trở ngại. Giờ chúng ta vẫn mạnh khỏe, bình an, đâu có chuyện gì đâu. Khuynh Đình, ngươi nghĩ sao về tình trạng hiện giờ của ngũ thúc thúc?”

Khuynh Đình trầm tư giây lát rồi đáp, “Trong cơ thể ngũ bá tồn tại hai nguồn năng lượng. Một trong số đó, ta có thể khẳng định là yêu khí, hơn nữa còn là yêu khí vô cùng mạnh mẽ, thứ yêu khí có khả năng giết chết bất cứ pháp sư hay nhân loại nào tiếp xúc với nó. Lý do duy nhất ngũ bá còn sống đến giờ phút này chính là nhờ nguồn năng lượng còn lại. Nó đang không ngừng đấu tranh, giành quyền sở hữu cơ thể với nguồn yêu khí kia. Hai nguồn năng lượng khổng lồ ấy đều không chịu lùi bước, đều dùng hết khả năng của mình mong tiêu trừ đối thủ. Đáng tiếc thay, chúng lại ngang sức với nhau. Và đó cũng là lý do tại sao thần trí của ngũ bá không được ổn định. Ta chỉ e, nếu tình trạng này còn tiếp diễn, bá bá có thể sẽ …”

Ngọc Giai nắm tay thành quyền, kiên định nói, “Chuyện ngươi lo sợ sẽ không bao giờ xảy ra. Chúng ta bằng mọi giá phải bảo toàn được tính mạng của ngũ thúc. Nếu không, sao ta có thể ăn nói với mẹ, với sâu lười cơ chứ?”

Khuynh Kỳ nói, “Giá như lúc này có tứ cô ở đây. Chỉ cần cô ấy hấp thụ nguồn năng lượng có trong ngũ bá, không phải mọi chuyện sẽ được giải quyết ư?”

Khuynh Đình tiếp, “Nhắc mới nhớ, tại sao ngũ bá và ngũ cô gặp chuyện mà giờ này vẫn không thấy bóng dáng Tử Y đâu vậy? Ba người họ đã hình thành khế ước máu, một khi 1 trong họ gặp chuyện, những người còn lại sao có thể không biết chứ?”

Ngọc Giai đáp, “Lúc nãy, trước khi được mẹ gửi vào nhẫn giới, Tử Y hình như đã … lên cơn đói. Phụng Nhan khi ấy lo lắng đi tìm Tử Y, còn không kịp nói với ta một câu nào. Nếu không phải đám hắc y nhân chết tiệt kia, ta đã đuổi theo chàng ta rồi. Có khi nào, Tử Y vẫn chưa trở lại bình thường hay không? Ta cũng không sao liên lạc được với Phụng Nhan… Đêm nay là cái đêm gì vậy cơ chứ? Biết bao nhiêu chuyện xảy ra … Thật là …”

Khuynh Kỳ nói, “Ta nghĩ Phụng Nhan và Tử Y không có chuyện gì đâu. Đừng quên Phụng Nhan từng nói, nếu có chết, hắn ta cũng phải chết trong bộ dáng xinh đẹp nhất của mình, trên chiếc giường trải đầy cánh hoa, với mái tóc thướt tha, y phục tuyệt mỹ. Khi Tử Y không còn là bản thân mình, để đánh thức nàng ta, công sức bỏ ra là không hề nhỏ. Như vậy, chẳng phải Phụng Nhan sẽ đầu bù tóc rối, y phục xộc xệch hay sao? Chàng ta quyết không để những giây phút cuối cùng của cuộc đời mình kết thúc như vậy đâu”

Ngọc Giai tươi tắn mỉm cười, “Ta quên mất chúng ta đang nói về ai. Tử Y và Phụng Nhan sao có chuện gì được? Giờ điều chúng ta cần làm, chính là khống chế ngũ thúc, đợi mẹ ta quay về. Lúc ấy, mọi chuyện rồi sẽ ổn”

Khuynh Đình nói, “Chỉ có điều … tứ bá bá mà chứng kiến khung cảnh này, ta e … sẽ có chuyện không ổn… Còn cả tam bá bá nữa, khi bá ấy tỉnh lại thì …”

Nụ cười trên khuôn mặt Ngọc Giai chợt cứng đờ. Lặng im giây lát, nàng rốt cuộc cũng trở lại bình thường, “Khuynh Đình, Khuynh Kỳ, hai người tấn công hai phía, chính giữa để ta lo. Nên nhớ, phải bảo toàn …”

“Bảo toàn sinh mạng mình”, Khuynh Đình, Khuynh Kỳ đồng thanh hô

“Tốt. Chúng ta lên”, Ngọc Giai hài lòng gật đầu

Hai bộ móng tay sắc nhọn, tinh tế của huynh đệ Khuynh Đình, trái một bên, phải một bên, đồng thời đâm về phía Đán Thần đang quay cuồng trong đau đớn

Mái tóc xanh dương của Ngọc Giai dưới sự điều khiển của nàng, nhanh chóng thay hình đổi dạng thành hai bàn tay khổng lồ, đấm mạnh vè phía Đán Thần

Ngũ thúc thúc, cháu xin lỗi. Giờ đây, ngoại trừ làm cho thúc ngất xỉu, tạm thời mất đi ý chí của mình, cháu thật sự không biết làm cách nào khác. Xin lỗi thúc…

“Ầm”

Một tiếng nổ lớn vang lên khiến cho khói bụi giăng đầy tứ phía. Yên Chi quay qua nhìn Khuynh Vũ, sau khi chắc rằng chàng ta không bị ảnh hưởng gì từ vụ nổ, liền lo lắng đợi chờ kết quả của lần hợp công vừa rồi

“Á”

Không để Yên Chi đợi lâu, chỉ chưa đầy chục giây sau, từ chính giữa mịt mù khói bụi, ba thân thể thon dài, trắng trẻo bị hất mạnh về phía nàng. Yên Chi thấy vậy liền dùng đuôi của mình đỡ lấy họ, đỡ lấy Khuynh Đình, Khuynh Kỳ và Ngọc Giai giờ đang bất tỉnh nhân sự

Bong bóng khổng lồ bảo vệ Khuynh Vũ do Ngọc Giai tạo nên ngay thời khắc ấy cũng biến mất. Chàng đi về phía Yên Chi, lo lắng nói, “Giờ chúng ta phải làm gì đây?”

Yên Chi còn chưa kịp đáp lời thì từ phía sau nàng, một nữ nhân với mái tóc màu nâu, khuôn mặt bị che kín gần hết với lớp mạng màu trắng tiến đến, “Lục ca, lục tỷ, có chuyện gì vậy?”

Nhìn thấy Bạch Băng, Yên Chi như chết đuối vớ được cọc. Nàng nhanh chóng thuật lại những điều vừa mới xảy ra cho Bạch Băng biết, từ việc nàng tìm thấy Dạ Nguyệt, Tử Vân bất tỉnh đến việc Khuynh Đình, Khuynh Kỳ và Ngọc Giai bị Đán Thần trong cơn loạn trí đánh bại, không chừa một chi tiết dù là nhỏ nhất

Từ giữa đám đổ nát, thân thể vàng kim của Đán Thần dần dần lộ diện, không mảy may một chút thương tích

“Giết … giết … ta … đi … Giết … ta … đi …”, Đán Thần khó nhọc thốt lên từng từ trong khoảnh khắc hiếm hoi thần trí chàng ổn định

Bạch Băng quay sang nói với Yên Chi và Khuynh Vũ, “Lục tỷ, lục ca, hai người có ai còn đan dược phục hồi yêu lực của tam ca hay không? Lúc nãy, do chiến đấu với Soul – Eater, muội đã tiêu tốn một lượng lớn yêu lực rồi. Giờ đây, chỉ dựa vào muội, rất khó để có thể chế ngự ngũ ca”

Khuynh Vũ buồn bã lắc đầu, “Thời gian gần đây do giúp ta hoàn thành y phục từ vảy Hắc Long, tam ca chưa có thời gian điều chế thêm đan dược. Đáng lý ngày mai huynh ấy sẽ bắt đầu nhưng mà … với tình hình hiện giờ … ta ... Bạch Băng, chủ nhân bao giờ có thể quay về nhẫn giới vậy?”

“Chuyện này muội cũng không biết. Lúc muội được chủ nhân triệu hồi về ngọc lâu, Soul – Eater vẫn chưa bị đánh bại…”

Yên Chi nói, “Hay chúng ta thử liên hệ lại với tứ ca, tứ tỷ xem sao? Biết đâu …”

Bạch Băng đáp, “Tứ ca với tứ tỷ đang bị hôn mê do trúng phải đòn công kích của Soul – Eater, thậm chí ngay cả Phụng Nhan, Tử Y cũng không còn ý thức. Đại tỷ thì đang ở cùng với chủ nhân, bảo vệ cho những người không còn khả năng chiến đấu. Người duy nhất chúng ta bây giờ có thể trông cậy là nhị tỷ mà thôi. Nhưng tỷ ấy lại đang ở Nguyệt Dạ, phòng khi có chuyện bất ngờ xảy ra”

Yên Chi tiếp, “Thất muội, hay muội dùng “Thiên biến vạn hóa” của mình, hóa thành nhị tỷ để tỷ ấy về đây giúp chúng ta. Chỉ có một mình ta, bảo vệ mọi người còn khó chứ nói gì đến chế ngự ngũ ca”

“Yêu lực của muội giờ đây thực sự không còn nhiều. Ngay cả có biến thân thành nhị tỷ cũng chỉ kéo dài tối đa được vài phút, đấy là còn ở trong nhẫn giới. Chứ ra bên ngoài, chắc không được quá chục giây. Như vậy, làm sao …”

Một trường năng lượng khổng lồ bất chợt bao trùm lấy Yên Chi, Khuynh Vũ, Bạch Băng, Dạ Nguyệt, Tử Vân khiến cho lồng ngực bọn họ nhói đau, tưởng như có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Đặc biệt là Khuynh Vũ. Là một thư sinh trói gà không chặt, cơ thể không sở hữu chút phép thuật, sự đớn đau chàng phải nhận lấy lớn hơn nhiều so với tất cả những người còn lại

Nếu như không phải đã được tắm trong máu Hỏa Kỳ Lân cộng thêm việc khoác trên mình áo giáp kết từ vảy Hắc Long, e rằng, giờ đây, chàng đã là một cái xác không hồn!

Dưới sự ảnh hưởng mạnh mẽ của trường lực, đôi mắt vốn nhắm nghiền của Tử Vân từ từ hé mở. Chút ký ức bị xáo trộn của nàng cũng vì vậy mà trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết

Khi ấy, Dạ Nguyệt huynh vừa mới trở về từ phòng của Ngọc Giai, hình như là chữa trị cho yêu quái nào đó được chủ nhân cho phép cháu ấy mang về ngọc lâu. Nhìn thấy tấm thân tơi tả của ta và Thần lang, huynh ấy không sao kiềm chế được sự lo lắng của mình

Tam ca vốn định chữa trị cho ta trước rồi sẽ đến lượt Thần lang. Nhưng nhìn cảnh chảng nằm yên bất động trong vòng tay mình, ta … ta làm sao có thể … có thể …

Như hiểu được suy nghĩ của ta, tam ca không nói gì mà chỉ mỉm cười rồi chuẩn bị xem mạch cho Thần lang. Gánh nặng trong lòng ta giờ phút ấy như được cởi bỏ vì ta tin, trên đời này, không có chuyện gì mà tam ca ta không có biện pháp. Danh hiệu “Quỷ độc thần y” của huynh ấy đâu phải hư danh. Chuyện năm đó, không phải cũng nhờ vào huynh ấy mà tất cả đều ổn thỏa hay sao?

Nhưng, ta lại quên mất một điều, trước cơn giông bão, bao giờ cũng lặng gió. Ngay cái khoảnh khắc bàn tay tam ca chạm vào người Thần lang, cơ thể chàng tỏa ra một luồng hào quang chói lóa, nuốt chửng lấy thân ảnh của ta, của tam ca, của cả căn phòng chứa đựng bao nhiêu tỉnh cảm, bao nhiêu ân ái suốt thời gian qua của ta và chàng

Và rồi sau đó, ta không còn ý thức được chuyện gì đang diễn ra nữa … cho đến lúc này …

Bạch Băng nghiến chặt răng lại, “Đã đến nước này, ta mặc kệ tất cả. Thiên biến vạn hóa”

Hóa thân thành một nam tử tóc trắng như tuyết, môi đỏ như son, khoác lên mình lớp áo mang màu của lửa, hóa thân thành nam tử nàng ngày nhớ đêm mong, Bạch Băng ra đòn công kích, “Phượng vũ cửu thiên”

9 dải lụa đỏ nhanh chóng hóa thành 9 con phượng hoàng rực cháy bao quanh lấy thân thể Đán Thần, khiến cho trường lực của chàng phút chốc tan biến

“Á”

Đán Thần kêu gào trong đau đớn, vẫy vùng trong biển lửa ngút trời. Trong sự thống khổ về thể xác mà mình trải qua, thần trí Đán Thần đột nhiên lại trở nên minh mẫn đến lạ thường.

Là ta … là ta …

Là ta đã ra tay … thương tổn Khuynh Đình, Khuynh Kỳ, Ngọc Giai …

Là ta đã khiến cho Vân muội, khiến cho tam ca mất đi ý thức …

Là ta đã gây nên mọi hiểm nguy cho Yên Chi, cho Khuynh Vũ …

Tất cả … tất cả … là do … là do ta …

Số yêu lực ít ỏi của Bạch Băng hoàn toàn tiêu thất sau đòn “Phượng vũ cửu thiên” của nàng. Trở về với dáng hình thật của mình, Bạch Băng ngã xuống bên cạnh Yên Chi tựa như chiếc lá vàng rời cành vào buổi chiều thu

Yên Chi không chút chậm trễ bao bọc Khuynh Vũ trong 9 chiếc đuôi khổng lồ của mình, như muốn xoa dịu đi sự đớn đau chàng vừa trải qua, xoa dịu đi sự khổ sở mà đời này kiếp này nàng ước chàng chẳng phải bao giờ nếm trải

Nằm trong lớp lông trắng mềm mượt của Yên Chi, suy nghĩ duy nhất Khuynh Vũ có trong đầu thời khắc này là cầu cứu nhị tỷ Hoàng Điệp của chàng. Bởi, bây giờ, ngoài nữ nhân đó, còn ai có thể khống chế lấy Đán Thần cơ chứ?

Nghĩ là vậy nhưng Khuynh Vũ cũng không thể tự nhiên dùng vòng ngọc liên hệ với Hoàng Điệp. Bởi chàng sợ rằng, nếu giờ tỷ ấy rời Nguyệt Dạ, chẳng may gây ảnh hưởng đến chủ nhân thì sao? Nếu chuyện đó xảy ra, chủ nhân chắc chắn sẽ chẳng trách mắng ta nhưng ta … ta … làm sao có thể tha thứ cho bản thân mình??? Ta … ta … rốt cuộc … phải làm gì … làm gì đây???

Sự phân vân đó của chàng nhanh chóng chấm dứt khi một nữ tử duyên dáng trong tà áo vàng với mái tóc mang màu hạt dẻ xuất hiện

Ngước nhìn Yên Chi, Khuynh Vũ nói, “Nàng liên hệ với nhị tỷ sao?”

Yên Chi lắc đầu, “Không phải thiếp. Thiếp cứ tưởng là chàng chứ?”

“Không phải ta. Hay là thất muội?”

“Nếu là thất muội, muội ấy đã gọi từ lúc trước rồi. Đâu cần đợi đến khi muội ấy công kích ngũ ca chứ?”

Khuynh Vũ quay sang phía Tử Vân vừa mới hồi tỉnh cất lời, “Là tỷ sao, ngũ tỷ? Là tỷ gọi nhị tỷ về ư?”

Tử Vân khó nhọc mấp máy môi, “Không … phải … ta”

Câu trả lời của Tử Vân khiến cho Khuynh Vũ cảm thấy vô cùng khó hiểu. Tất cả những người có khả năng liên lạc với nhị tỷ đều không phủ nhận, nói rằng không phải mình. Thế thì rốt cuộc tại sao tỷ ấy biết được mà quay về ngọc lâu?

Vòng ngọc giúp chúng ta liên lạc với nhau, cho biết vị trí của nhau, có khả năng di chuyển đến chỗ nhau, tự do ra vào ngọc lâu miễn là không mang theo hoặc cầm đi thứ gì khi chưa có sự cho phép của chủ nhân. Nhưng nó không hề thông báo khi một trong chúng ta gặp nạn. Vậy, tại sao, nhị tỷ lại đột nhiên xuất hiện nơi đây?

Thấy cảnh nam nhân chiếm trọn tình yêu của mình nằm bất động sau lưng Yên Chi, Hoàng Điệp không khỏi cảm thấy xót xa. Ngay cái thời khắc biết được có chuyện xảy đến với chàng, thâm tâm ta như bị lửa đốt, cồn cào không yên. Ta phân vân, ta đắn đo, ta suy nghĩ, giờ ta phải làm sao?

Lý trí ta nói rằng, Hoàng Điệp, ngươi phải ở lại Nguyệt Dạ bởi đó là mệnh lệnh của tiểu thư, của người con gái trước nay đối xử với người bằng tình cảm vô cùng chân thật. Nếu giờ, ngươi tự ý rời đi, như vậy há chẳng phải phản bội lòng tin của nàng hay sao? Còn nữa, nhỡ đâu điều này ảnh hưởng đến nàng, làm cho người khác nghi ngờ về thân phận thật của nàng thì sao? Trong đầu ta vang lên từng tiếng nói, “Đừng đi. Hoàng Điệp, ngươi không thể đi. Tuyệt không thể đi!!!”

Nhưng, con tim ta lại mách bảo ta rằng, nếu không đi, ngộ nhỡ chàng có gặp phải hiểm nguy, lúc đó ngươi sẽ tính sao? Nếu như chàng không thể bảo toàn sinh mạng của mình, ngươi sẽ tính sao? Nhất là khi mối quan hệ của ngươi và chàng vẫn còn trong bóng tối, không ai trong ngọc lâu ý thức được chuyện gì đang diễn ra…

Và sau cùng, lý trí cũng không sao chiến thắng được con tim đang rực cháy trong lửa tình. Hoàng Điệp ta, lần đầu tiên trong đời, làm trái mệnh lệnh của tiểu thư!!!

Đán Thần hét lớn, “Á” khiến cho từng hồi suy nghĩ của Hoàng Điệp đứt đoạn. Tập trung toàn bộ ý chí của mình, chàng ta ôn nhu nhìn tất cả mọi người một lượt rồi sau cùng dừng lại trên khuôn mặt kiêu hãnh của Tử Vân

“Ta … xin … lỗi…”

Những lời nói của Đán Thần khiến tâm khảm Tử Vân rung lên từng hồi sợ hãi. Chàng … chàng … chẳng lẽ … chàng … định … Không ….

“Không… Đừng ….”, Tử Vân dùng hết sức bình sinh vùng dậy, lê từng bước về phía Đán Thần

Đán Thần đưa đôi bàn tay giờ đã hóa trường kiếm, đâm thẳng về phía ngực trái, toan chấm dứt sinh mạng mình trước khi gây nên những tổn thất không thể cứu vãn

Nhận ra tình thế vô cùng khẩn cấp, Hoàng Điệp, Yên Chi lao nhanh về phía Đán Thần, ngăn cản chàng làm điều dại dột. Tuy đã dùng hết tốc lực vốn có của mình nhưng hai nàng vẫn bất lực chứng kiến hai thanh trường kiếm sắc nhọn từ từ tiếp cận vị trí nơi con tim Đán Thần cư ngụ

“Đừng …”, Yên Chi, Hoàng Điệp, Tử Vân, Khuynh Vũ không hẹn mà đồng thanh hô

“Phập”

Một dòng máu đỏ tươi nhẹ nhàng tuôn chảy trên khuôn ngực Đán Thần khiến cho hơi thở của những con người nơi đây như ngưng trệ

Không !!! Không !!! Không !!!

Khi ngọn lửa rừng rực cháy chầm chậm tan biến cũng là lúc số yêu lực ít ỏi trong cơ thể Bạch Băng cạn kiệt. Như cành liễu mỏng manh trong gió, thân thể nàng ưu nhã tiếp đất. Trước khi chút ý thức ít ỏi cuối cùng còn sót lại biến mất, Bạch Băng không tự chủ hướng ánh mắt mình về phía nam nhân tóc trắng nằm cách đó không xa

Dạ Nguyệt huynh, huynh hãy tỉnh dậy đi …

Giờ đây … chỉ có huynh … chỉ có huynh mới có thể … cứu lấy ngũ ca … cứu lấy tất cả mọi người … mà thôi …

Huynh còn … làm … làm cái gì ở đó vậy …? Dậy … dậy đi…

Bạch Băng dùng toàn bộ sức lực còn sót lại trong cơ thể mình, khó nhọc đưa tay về chỗ Dạ Nguyệt, hòng lay chàng hồi tỉnh. Thế nhưng, trước khi kịp đến nơi, cánh tay Bạch Băng vô lực rơi xuống, khẽ chạm vào lòng bàn tay Dạ Nguyệt

Môi nàng mấp máy ba tiếng, “Dạ … Nguyệt … huynh …”

Bóng tối bao trùm lấy thần trí ta, tựa như núi đá khổng lồ đề nặng lên thân thể khiến cho ta không sao cử động. Mắt ta muốn mở to, chứng kiến chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đối với ngũ đệ, ngũ muội. Chân ta muốn chạy nhanh, đưa ta đến nơi có người con gái trước nay ta thầm thương nhớ. Tay ta muốn giang rộng, ghì sát nàng vào lồng ngực ta. Miệng ta muốn khẽ mở, nói cho nàng những điều bấy lâu ta che giấu

Nhưng, tại sao, mắt ta, chân ta, tay ta, miệng ta, tất cả lại cứ đóng băng, cứ như bị phong ấn bởi một vị pháp sư quyền năng vậy? Tại sao? Tại sao???

Dạ Nguyệt! Ngươi không thể cứ bất động thế này được!!!

Ngươi phải tỉnh dậy!!!

Phải bảo vệ chu toàn lấy ngọc lâu, lấy nhẫn giới!!!

Phải bảo vệ tất cả mọi người, mọi vật nơi đây!!!!

Bởi … nếu ngọc lâu chẳng còn … nếu nhẫn giới tiêu thất …

Ngươi … ngươi … Dạ Nguyệt ngươi … sẽ … sẽ …

Không … Không … Chuyện đó không thể … xảy ra … xảy ra được …

Vậy nên … Dạ Nguyệt … ngươi tỉnh … tỉnh ngay !!!

Giữa cái bóng tối dai dẳng quấn chặt lấy mình, đột nhiên một tia sáng chan hòa không biết từ đâu kéo đến, nhẹ nhàng mà kiên quyết giải phóng ta ra khỏi sự chế ngự của đêm đen thăm thẳm, xua tan sự lạnh lẽo, mang đến luồng hơi ấm người người thèm khát mỗi độ xuân sang

Gió mát nhẹ dịu thổi đến, quấn bay đi những lo âu trong tâm tưởng ta. Và rồi, hình như, ta nghe thấy có tiếng người gọi ta, dù nhỏ bé thôi nhưng chan chứa nhu tình

Những sợi lông mi đen dài trên khuôn mặt bạch ngọc của Dạ Nguyệt khe khẽ động đậy. Chưa đến vài phút sau, đôi mắt mang màu lửa của chàng chậm rãi hé mở, quan sát tình hình mọi chuyện xảy ra xung quanh mình

Và điều đầu tiên khi hồi tỉnh Dạ Nguyệt trông thấy chính là những dòng máu đỏ không ngừng tuôn trào trên sắc áo xám của Đán Thần!

Nhắm chặt đôi con ngươi đen láy của mình lại, Đán Thần mỉm cười đợi chờ cái chết. Thời khắc này đây, chàng không hiểu sao lại cảm thấy thư thái đến lạ thường. Hàng loạt khung hình như một thước phim quay chậm hiện lên trong tâm thức Đán Thần

Đó là lần đầu tiên sư phụ dạy ta phép thuật, nữ tử cho đến tận bây giờ ta vẫn không sao có thể quên lãng

Đó là lần đầu tiên ta gặp sư muội, sư đệ, những người sống cùng ta những năm tháng vô lo của tuổi trẻ

Đó là lần đầu tiên ta xuống núi, chu du giang hồ

Đó là lần đầu tiên ta gặp Vân muội, người con gái cướp mất trái tim ta

Đó là lần đầu tiên ta diện kiến chủ nhân, nữ nhân mang lại cho ta và Vân muội mái ấm gia đình

Đó là lần đầu tiên ta ôm Tử Y vào lòng, đứa con gái bé bỏng, độc nhất của ta

Kiếp này … Đán Thần ta … sống đủ rồi …

Chết … có gì đáng sợ … cơ chứ???

“Phập”

Tiếng đôi thanh trường kiếm vàng kim của chàng đâm xuyên qua máu thịt khiến cho Đán Thần cảm thấy, đây quả thực là kết thúc của cuộc đời chàng. Nhưng rồi, một cảm giác khó hiểu trào dâng bên trong Đán Thần khiến cho chàng nhận thấy có điểm không đúng

Tại sao ta không cảm thấy một chút đau đớn nào cả?

Tại sao tâm thức ta vẫn còn minh mẫn đến dường này?

Tại sao ta vẫn đứng đây mà chưa ngã xuống?

Tại sao???

Rốt cuộc là đã có chuyện gì???

Tất cả những thắc mắc, phân vân của Đán Thần nhanh chóng có lời giải khi bên tai chàng vang lên tiếng nói không thể quen thuộc hơn nữa

“Đán Thần, ngươi là thuộc hạ của ta. Ta chưa cho ngươi chết, ngươi tuyệt đối không được chết!”

Đán Thần ngạc nhiên mở to mắt. Lúc này đây, đứng trước chàng là một nữ tử phất phơ trong tà áo trắng với nét tự tin bẩm sinh không gì có thể che dấu. Đôi tay thon dài của nàng bị hai thanh trường kiếm bén nhọn đâm xuyên qua, khiến cho máu không ngừng tuôn trào

Đán Thần hét lớn, “Chủ nhân”

Tuyết Lăng chậm rãi lắc đầu, ý bảo ta không sao rồi nói, “Đán Thần, ngươi phải chịu khổ rồi” và đấm mạnh vào bụng Đán Thần khiến cho chàng ta ngay lập tức ngất xỉu, đầu dựa hẳn vào bờ vai Tuyết Lăng

Hoàng Điệp phi thân đến bên cạnh Tuyết Lăng, quỳ rạp xuống đất, mặt cúi gằm, lẩn tránh ánh nhìn của nàng, “Tiểu thư, nô tỳ có tội vì đã dám rời khỏi Nguyệt Dạ khi chưa có sự cho phép của ngươi … Nô tỳ …”

Tuyết Lăng ra hiệu cho Hoàng Điệp đứng dậy, không nhanh không chậm nói, “Hoàng Điệp, bộ ta là người không màng sống chết, chỉ cần thành công hay sao? Ta đã nói rồi, sinh mạng là quan trọng nhất. Thua keo này, ta bày keo khác, hà cớ gì phải lo lắng? Việc ngươi làm, ta không khen thưởng thì thôi, sao còn phải trách phạt”

Đặt được gánh nặng trong lòng mình xuống, Hoàng Điệp thở phào nhẹ nhõm. Nàng nhanh chóng đứng dậy, xé một mảnh vải giúp Tuyết Lăng cầm máu nơi đôi bàn tay rồi dùng phép hóa ra muôn vàn cánh bướm, đặt Đán Thần lên trên rồi đưa chàng về chỗ Yên Chi và mọi ngươi cùng với Tuyết Lăng

Ngay khi Hoàng Điệp đến nơi, Tử Vân liền lao đến, ôm chặt lấy thân thể của Đán Thần, lặng im không thốt nên lời

Dạ Nguyệt xót xa đứng dậy thì nhận thấy bàn tay Bạch Băng đang ở giữa lòng bàn tay mình, trông qua như hai người vừa nắm tay nhau. Chàng bối rối đặt nhẹ cánh tay Bạch Băng ra chỗ khác, kiểm tra sơ lược tình trạng của nàng rồi quay sang nói với Tuyết Lăng

“Chủ nhân, tay người … tay người …”

Tuyết Lăng nhẹ nhàng nói, “Ta không sao…” và đi đến chỗ Ngọc Giai nằm, vuốt ve mái tóc tựa suối mây của nàng, “Con gái, con vất vả rồi”

Khuynh Vũ khó nhọc đứng dậy, cùng với Yên Chi từ ái ôm chặt huynh đệ Khuynh Đình vào lòng

Khi đã lấy lại được tinh thần sau một loạt biến cố vừa xảy ra, Hoàng Điệp liền nhận thấy trong phòng lúc này đã có thêm một số người, trong đó là một nam tử nàng chưa một lần diện kiến

“Tiểu thư … đây là …”

Hồng Hoa dùng dây leo của mình kết thành những cái võng lớn, đặt trên đó Hồng Tuyết, Phụng Nhan vẫn chưa tỉnh lại sau khi dính bùa phép của Soul – Eater, Tử Y say giấc sau khi đã thỏa mãn được cơn đói của mình và sau cùng là một Dạ Cơ ngất đi do quá đau xót trước việc phải chia lìa với phụ thân mình một lần thêm nữa

“Muội muội, đây chính là yêu quái tiểu thư vừa mới thu nhận. Chàng tên là X … Tú Sinh”

Theo sau Hồng Hoa là nam thanh niên tóc vàng nhạt với tóc mái che hết nửa mặt phải, thanh nhã trong tà áo vàng viền trắng cùng với đôi găng trắng viền vàng, ra mắt tất cả mọi người

Tuyết Lăng nói, “Kể từ ngày hôm nay, Tú Sinh sẽ là bát đệ của mọi người. Chàng ta cũng chính là hài nhi được phụ thân Dạ Cơ dưỡng dục, người đã có ơn cứu mạng ta. Tú Sinh, trong đây là tất cả thân nhân của ta, là gia đình thứ hai của ta. Ta hy vọng ngươi cũng sẽ cảm thấy điều đó”

Tú Sinh cúi người hành lễ, “Đệ đệ Tú Sinh xin được phép ra mắt các ca ca, tỷ tỷ. Sau này còn mong mọi người chỉ bảo nhiều”

Nhìn quanh căn phòng toàn người là người, Tú Sinh không sao có đủ thời gian để nhìn rõ dung nhan toàn bộ bọn họ. Tuy nhiên chàng cũng không lấy đấy là điều đáng bận lòng bởi khi đã quyết định đi theo Tuyết Lăng, cơ hội để chàng tiếp xúc, làm quen với từng người bọn họ, chẳng nhẽ lại không có hay sao?

Tuyết Lăng lên tiếng, “Hồng Hoa, ngươi sắp xếp nơi chốn nghỉ ngơi cho Tú Sinh, đồng thời tạt qua xem xem tiểu yêu Ngọc Giai mang về thế nào rồi. Hoàng Điệp, ngươi mang Bạch Băng, Dạ Cơ, Hồng Tuyết về phòng. Những người còn lại giao cả cho Yên Chi. Dạ Nguyệt, Khuynh Vũ, hai ngươi ở lại, ta có chuyện cần bàn bạc”

“Dạ”

Khi trong căn phòng đổ nát đã chẳng còn ai, Tuyết Lăng liền bắt đầu lên tiếng, “Dạ Nguyệt, Khuynh Vũ, hai ngươi không có chuyện gì chứ?”

Dạ Nguyệt run run đáp, “Ngoại trừ việc chứng kiến căn phòng bao lâu nay mình cai quản trở thành một đống gạch vụn ra thì tiểu yêu không có việc gì”. Có lẽ, ngoài tứ đệ, có lẽ chẳng ai thấu hiểu được tâm can của ta lúc này…

Khuynh Vũ gật đầu, ôn tồn nói, “Tiểu sinh không sao. May thay trước khi mọi chuyện diễn ra, tiểu sinh đã kịp khoác lên người tấm áo giáp kết từ vảy Hắc Long, nếu không …”

Tuyết Lăng tiếp, “Khuynh Vũ, ngươi đã hoàn thành được bao nhiêu áo giáp rồi?”

“Dạ bẩm, hiện tại chỉ có ba chiếc, tính cả chiếc tiểu sinh đang khoác lên người”

Sau khi nói sơ qua mọi chuyện của Tử Vân và Đán Thần cho Dạ Nguyệt và Khuynh Vũ nghe, Tuyết Lăng liền hỏi, “Dạ Nguyệt, ngươi nói xem, rốt cuộc chuyện này là sao? Lúc nãy ta cảm nhận được trong người Đán Thần tồn tại không chỉ một mà hai nguồn năng lượng vô cùng lớn. Yêu lực của Tử Tề, ta có thể hiểu. Còn nguồn năng lượng kia …”

Dạ Nguyệt đắn đo một hồi rồi cất lời, “Chủ nhân, tiểu yêu cũng không thật sự biết được nguồn gốc của nguồn năng lượng lạ mặt đó. Nhưng tiểu yêu có thể khẳng định, nguồn năng lượng ấy không hề gây nên tổn hại nào cho Đán Thần”

Khuynh Vũ tán thành, “Đúng vậy, thưa chủ nhân. Cơ thể con người ta vốn không thể chứa đựng yêu khí. Với nhân loại, yêu khí không khác nào một loại độc dược không có thuốc giải. Đáng ra, khi bị yêu lực của Tử Tề xâm phạm, Đán Thần đã sớm bất đắc kỳ tử, vốn không thể sống sót đến tận bây giờ. Nguyên nhân cho việc này chỉ có một, chính là nguồn năng lượng bí ẩn kia đang đối kháng với yêu lực của Tử Tề”

Ta tuy chẳng phải là một pháp sư sở hữu phép thuật, có khả năng trừ ma diệt ác nhưng những kiến thức mà ta có được từ trong sách vở nào có thể bị xem thường? Nhất là khi thời gian ta cùng với tam ca ở trong ngọc lâu cùng với số y thư nơi đây lại không hề ít

Tuyết Lăng tiếp, “Vậy, Dạ Nguyệt, tình trạng Đán Thần không thể kiểm soát được thần trí, hành động của mình, cũng chính là có liên quan đến việc hai nguồn năng lượng khổng lồ này đối kháng với nhau? Nếu chuyện này cứ tiếp tục, Đán Thần chẳng phải sẽ …?”

Khuynh Vũ đáp, “Nếu cứ tiếp tục thế này, ngũ ca sẽ chỉ có con đường tự diệt!!!”

Giờ đây, khi sức mạnh đã dần hồi phục, Dạ Nguyệt mới để ý thấy sự khác biệt trong hơi thở của Tuyết Lăng, chàng khó tin nói, “Chủ nhân, người … người …”

Hiểu được điều Dạ Nguyệt muốn nói, Tuyết Lăng gật đầu, “Ta quả thực đã thăng chức. Đứng trước mắt ngươi hiện giờ là một Trung Thuần cấp 10!”

Nhớ lại lý do bản thân thăng cấp một cách chóng vánh, Tuyết Lăng vẫn không sao giải thích được chuyện gì đã xảy ra. Đúng như những gì Khuynh Vũ nói, cơ thể con người vốn không thể chứa chấp yêu khí, nói gì đến chuyện hấp thụ nó. Đằng này, ta lại có thể dễ dàng lợi dụng yêu lực của Tử Tề, nhảy cóc một lúc hai cấp. Rốt cuộc là tại sao?

Máu của ta có thể giúp ta tiến vào nhẫn giới, vào ngọc lâu. Cơ thể ta có thể hấp thụ yêu lực. Tại sao ta lại khác biệt đến vậy? Chẳng nhẽ là bởi, ta xuyên không về đây ư?

Nhưng, ta xuyên chỉ là xuyên linh hồn, đâu có phải là xuyên toàn thân về đâu. Dòng máu này, cơ thể này, là của thế giới này cơ mà?

Suy nghĩ một hồi không ra đáp án, Tuyết Lăng liền quyết định không nghĩ suy gì nữa. Chuyện cấp bách trước mắt là tìm ra biện pháp giải trừ nguồn yêu lực trong người Đán Thần, bảo toàn tính mạng cho chàng ta

Khuynh Vũ lên tiếng, “Chủ nhân, hay là đợi tứ tỷ tỉnh lại, bảo tỷ ấy dùng năng lượng của mình hấp thu yêu khí của Tử Tề. Như vây, có phải mọi chuyện đều ổn thỏa không?”

Dạ Nguyệt lắc đầu, “Quả thực tứ muội có thể hấp thu yêu lực của Tử Tề nhưng muội ấy đồng thời cũng có thể hấp thu sức mạnh của Đán Thần. Đặc biệt là trong giai đoạn hai nguồn sức mạnh ấy đang đối chọi với nhau. Chưa kể đến chuyện, hai nguồn sức mạnh ấy quả thực quá lớn, giả sử nếu như Dạ Cơ có hấp thu thành công, Đán Thần cũng sẽ mất sạch tâm lực, nhẹ thì trở thành một người tàn phế, nặng thì đến mạng cũng chẳng còn”

Tuyết Lăng gật đầu, “Dạ Nguyệt nói đúng. Chúng ta không thể mạo hiểm với sự an nguy của Đán Thần và Dạ Cơ được. Dạ Nguyệt, ngươi có biện pháp nào không?”

Trầm ngâm giây lát, Dạ Nguyệt rốt cuộc cũng cất lời, “Nếu muốn tiêu trừ yêu lực của Tử Tề mà không làm hại đến Đán Thần thì chúng ta phải đến một nơi”

Tuyết Lăng khẽ nhíu mày, “Nơi ngươi muốn nói đến chẳng lẽ chính là … núi Thiên Hỏa???”

-------------------------------------------

Nguyệt Dạ quốc

Đứng giữa ngự hoa viên muôn hoa khoe sắc dưới hàng ngàn vị tinh tú lấp lánh trên trời cao, Khởi Tân không khỏi cảm thấy phân vân vì sao Lãnh Tư lại đột nhiên hẹn mình ra đây, nhất là khi thời gian này nàng ta có vẻ như luôn tìm cách tránh mặt chàng

Đắn đo suy nghĩ một hồi, Khởi Tân không nhận ra rằng từ lúc nào, nơi đây đã chẳng còn chỉ riêng bóng hình chàng

“Khởi Tân … chàng đến rồi sao?”

Nghe thấy giọng nói của Lãnh Tư, Khởi Tân dường như không tin vào tai mình nữa. Thanh âm thanh thoát, tao nhã, nhẹ nhàng, vô cùng trìu mến, khác hẳn với những tiếng động có phần ồn ào được phát ra từ nàng thường ngày

Thế nhưng, đó chỉ phần nổi của tảng băng chìm. Quay lưng lại nhìn Lãnh Tư, sự ngạc nhiên của Khởi Tân còn tăng thêm gấp bội. Giờ đây, trước mắt chàng không còn là một Lãnh Tư cải nam trang, ăn to nói lớn, bỗ bã chẳng thua gì nam nhân mà là một nữ nhân xúng xính trong y phục cao quý của bậc quận chúa Nguyệt Dạ, yêu kiều, duyên dáng và tràn đầy nữ tính, tuy không xinh đẹp rạng ngời nhưng cũng thuộc dạng có chút hương sắc

Khởi Tân đứng yên, không thốt nên lời

Lãnh Tư thấy thế liền yểu điệu lấy tay che miệng mỉm cười và nói, “Khởi Tân, chàng thấy ta … thế nào?”

Quả không uổng công thời gian qua ta miệt mài khổ luyện của biểu muội. Biểu muội, nếu chuyện này thành công, tỷ tỷ sẽ mãi mãi nhớ ơn muội, suốt đời chẳng thể nào quên

Nhận thấy bản thân có phần lỗ mãng, Khởi Tân lắc đầu, lấy lại tinh thần rồi từ tốn đáp, “Lãnh Tư, hôm nay, nàng quả thật đã làm cho ta được mở rộng tầm mắt”

Nghe thấy thế, Lãnh Tư vui vẻ tiếp, “Vậy sao? Ta thật sự … khác lắm sao?”

Khởi Tân gật đầu, “Đúng vậy. Nàng hôm nay thật sự rất khác”

“Vậy Khởi Tân, cái khác đấy là tốt hay là xấu?”

Khởi Tân không trả lời câu hỏi của Lãnh Tư mà hỏi lại nàng, “Lãnh Tư, cam và táo, cái nào tốt hơn?” khiến nàng lặng im không nói

Khởi Tân tiếp, “Câu hỏi của nàng cũng giống như câu hỏi vừa rồi của ta vậy đó. Cam và táo vốn là hai loại quả khác nhau, làm sao biết được cái nào tốt, cái nào không tốt cơ chứ? Điều đó chẳng phải phụ thuộc vào việc người ăn chúng là ai hay sao? Ta thích ăn táo nên ta nói rằng, táo tốt hơn. Nhưng nàng thích ăn cam nên với nàng, cam tốt hơn. Cũng như thế, Lãnh Tư cải nam trang và Lãnh Tư phục nữ trang, ta làm sao có thể nói, ai tốt hơn chứ? Điều đó không phải còn phụ thuộc vào việc người nàng mặc chúng cho ai ư?”

Lãnh Tư im lặng hồi lâu không lên tiếng. Một lúc sau, khi đã lấy hết can đảm của bản thân, nàng siết chặt tay lại, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt Khởi Tân và nói, “Khởi Tân, nếu như ta nói rằng, ta mặc y phục nữ nhân, là vì chàng thì sao?”

Khởi Tân mở lớn mắt đáp, “Vì ta? Lãnh Tư, nàng …”

Lãnh Tư hít một hơi dài rồi không chút chậm trễ cất lời, “Khởi Tân, nếu trong trái tim chàng chưa có ai, liệu chàng có thể để ta trở thành người đó được không? Trở thành nữ nhân của chàng? Trở thành phu nhân của chàng? Ta biết bản thân ta còn nhiều thiếu sót, còn nhiều điều chưa thực sự phù hợp nhưng ta sẽ sửa đổi, ta nhất định sẽ sửa đổi. Chỉ cần chàng muốn, ta sẽ làm mọi điều, tất cả mọi điều. Khởi Tân, Lãnh Tư ta … yêu … chàng”

Ba tiếng “ta … yêu … chàng” phát ra cũng là lúc bờ má Lãnh Tư đỏ ửng. Tim nàng đập mạnh từng hồi. Tất cả mạch máu có trong cơ thể nàng đang chạy thẳng lên não, đợi chờ câu trả lời của nam nhân đứng trước mặt nàng, nam nhân trước nay nàng vẫn hay gọi là “tượng đá ngàn năm”

Lắng nghe những lời từ tận tâm khảm của Lãnh Tư, Khởi Tân bối rối không biết phải làm thế nào cho phải, phải làm thế nào để không gây nên thương tổn cho nàng. Suy nghĩ hồi lâu, chàng rốt cuộc cũng mở lời, “Lãnh Tư … ta xin lỗi…”

Từng tiếng sét ầm ầm vang dội trong đầu Lãnh Tư khiến cho hơi thở của nàng như ngưng trệ. Không chịu từ bỏ dễ dàng như vậy, Lãnh Tư cố níu kéo chút xíu hy vọng còn xót lại của mình. “Khởi Tân, có phải là vì ta quá nam tính hay không? Quá bỗ bã, quá thô lỗ? Nếu là vì vậy thì chàng đừng lo. Không phải ta đã nói rồi sao? Ta có thể thay đổi. Ta chắc chắn có thể thay đổi. Ta nói thật, thật đấy. Chàng tin ta đi, tin ta đi. Chỉ cần cho ta một cơ hội, ta sẽ chứng minh cho chàng thấy đấy là sự thật”

Nhìn bộ dáng đau khổ của Lãnh Tư, Khởi Tân tuy rất muốn mở lời an ủi nàng nhưng chàng biết mình không thể làm thế. Bởi như vậy sẽ chỉ càng khiến nàng thêm đau khổ mà thôi

“Lãnh Tư, lý do ta từ chối nàng, không phải bởi những điều nàng nghĩ. Mà là bởi, trong tim ta đã có hình bóng của người khác, hình bóng của người đời này kiếp này duy nhất ta yêu”

Trái tim của Lãnh Tư như bị ai đó bóp nghẹn khiến cho thân thể chỉ chực ngã xuống. Không, ta không thể gục xuống ở đây được. Ta không thể để cho người khác, đặc biệt là chàng chứng kiến cảnh ta bi lụy như vậy. Không thể nào!!!

Bất chấp sự đớn đau của mình, Lãnh Tư cố nặn ra một nụ cười, “Khởi Tân … ta xin lỗi vì … đã làm phiền chàng … khi trời đã tối thế này … Ta về đây … Chuyện hôm nay xin chàng đừng để bụng …” rồi xoay người, nhanh chóng bước đi

Khởi Tân giơ tay ra, toan giữ Lãnh Tư lại nhưng rồi quyết định để cho nàng ra đi. Chàng nói vọng về phía Lãnh Tư, “Ta hy vọng chúng ta vẫn là bằng hữu của nhau”

Thân thể Lãnh Tư chợt dừng lại khi nghe thấy hai tiếng “bằng hữu” rồi sau đó thanh tao cất bước rời khỏi ngự hoa viên, rời khỏi mối tình đầu không được hồi đáp của mình

Một tia khỏ xử xẹt qua trên gương mặt vốn lạnh lùng của Khởi Tân. Chàng đứng yên một lúc rồi cũng định quay người trở về nơi chốn nghỉ ngơi. Đúng lúc ấy, từ bụi cây cách đó không xa vang lên tiếng lá khô bị ai đó dẫm phải

Chàng nói, “Là ai? Còn không mau hiện thân”

Dưới ánh sao rực rỡ trên bầu trời đêm, dung nhan của người bí ẩn từ từ lộ diện khiến cho Khởi Tân càng thêm bối rối

“Là muội đấy sao?”

Ngay khi ngự hoa viên và Khởi Tân khuất bóng, từng dòng nước mắt tựa thác đổ tuôn trào trên khuôn mặt dặm đầy phấn son của Lãnh Tư. Nàng chạy mãi, chạy mãi trong bóng đêm vô định, trong sự đớn đau của con tim chan chứa ái tình đơn phương

Điều nàng lo sợ nhất đã trở thành sự thật. Khởi Tân quả thực đã có nữ nhân chàng yêu thương, đã có cho mình một tri kỷ, có cho mình một bóng hồng, một bóng hồng không phải nàng

Ta đang nghĩ gì cơ chứ? Ta mà là bóng hồng ư? Bóng hồng phải dịu dàng, đằm thắm, phải nhã nhặn, phải xinh đẹp, phải … như Tuyết Lăng. Còn Lãnh Tư ta, chỉ là một ngọn cỏ dại ven đường, ngọn cỏ dại không ai đoái hoài, ngọn cỏ dại chỉ xứng làm thức ăn cho trâu, cho bò mà thôi…

Trầm ngâm trong suy tư của bản thân, Lãnh Tư không để ý đến con đường của mình nên đã đụng phải thân thể của nam nhân phía trước, làm cho nàng ngã ngồi trên mặt đất

“Quận chúa, là người đấy sao?”

Người trước mặt cúi xuống, hành lễ với Lãnh Tư. Lãnh Tư phủi lại y phục, đứng dậy rồi nói

“Đại nhân, có chuyện gì mà tối thế này người còn ở trong hoàng cung”

Nam nhân cung kính đáp, “Bẩm quận chúa, hoàng hậu và hoàng thượng có chuyện trọng đại cần bàn bạc nên đã mời hạ thần cùng một số vị quan lại khác vào hoàng cung. Cuộc họp vừa mới kết thúc nên hạ thần đang định ra về thì gặp phải quận chúa. Thứ cho hạ thần nhiều chuyện, quận chúa có chuyện gì không?”

Lãnh Tư lặng im không nói. Nam nhân thấy vậy liền tiếp, “Nếu quận chúa không chê thì có thể nói cho hạ thần. Biết đâu hạ thần có thể phân ưu cùng người”

Đang cần người lắng nghe tâm sự của mình nên khi thấy lời đề nghị của nam nhân, Lãnh Tư liền chấp thuận mà không hề hay biết, quyết định này sẽ ảnh hưởng ra sao đến cuộc đời nàng

Bóng đêm nuốt chửng lấy hoàng cung Nguyệt Dạ rộng lớn, nuốt chửng lấy tất cả những con người và số phận của họ nơi đây, nuốt chửng lấy những mưu toan, tính toán, những thèm khát lẩn khuất nơi cung son. Và rồi, ngày mai lại đến, mang theo biết bao điều vô định không ai có thể tiên đoán. Liệu rằng, sự bình yên nơi Nguyệt Dạ có còn kéo dài khi mà lòng tham của con người vẫn còn hiện hữu?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.