[Dịch]Tuyệt Đỉnh Vô Tình Tuyết Lăng

Chương 32 : Giao ước




Máu… máu… ngập tràn mọi nơi!

Đứng giữa khung cảnh máu thịt lẫn lộn đó là một thân ảnh áo nâu. Khuôn mặt chàng ánh lên vẻ trong trẻo, thuần khiết nhưng giờ phút này, với những vết máu còn vương trên má, chàng trông lại đáng sợ hơn bao giờ hết. Bàn tay chàng trắng ngần với bộ móng tay vươn dài xuống tận dưới chân, tí tách rỉ từng giọt máu. Sau lưng chàng là một đôi cánh dơi màu nâu đang mở lớn, kèm theo hai hàm răng nanh ở trong miệng. Khuynh Đình… đã trở về… bản thể!!!

“Ca ca…”

Khuynh Kỳ kêu to hai tiếng rồi chạy về phía Khuynh Đình, ôm chàng vào lòng. Cảm nhận được hơi thở quen thuộc, Khuynh Đình mở mắt ra nhìn Khuynh Kỳ, nhẹ nhàng lên tiếng, “Kỳ đệ, đệ biết không? Bọn chúng xấu, xấu lắm. Chúng dám lừa ta rằng đệ gặp chuyện. Ta đâu có tin. Ta hỏi lại bọn chúng nhưng chúng không chịu nói. Vậy nên, ta chỉ còn cách là giết sạch bọn chúng thôi, đệ nói xem có đúng không?”

Siết chặt Khuynh Đình trong lòng mình, Khuynh Kỳ nhìn quanh một vòng, chợt nhận thấy trong số những cái xác đã không còn nhận diện được ở đây, có kẻ khoác trên người lớp áo màu nâu và phảng phất trong không khí là mùi máu, mùi máu của chàng. Bọn khốn, dám dùng đến chiêu như vậy để đánh lừa ca ca ta, chết là đáng!!!

“Ca ca nói đúng. Giết sạch bọn chúng chính là tốt nhất. Có đệ ở đây rồi, huynh đừng lo gì nữa”. Khuynh Kỳ lau sạch vết máu đọng lại trên má Khuynh Đình, ôn nhu nắm lấy bàn tay của ca ca mình. Ngay khi hai bàn tay chạm vào nhau, bộ móng tay dài nhọn của Khuynh Đình chợt ngắn lại, đôi cánh dơi sau lưng của chàng ta và lớp răng nanh cũng từ từ biến mất, trả lại nguyên dạng cho Khuynh Đình

“Đúng là bọn ngu xuẩn, chẳng nhẽ chúng nghĩ rằng Khuynh Đình yếu đuối đến mức không thể tự bảo vệ lấy mình sao? Vampire đâu phải thứ yêu quái tầm thường… Ha ha… so về năng lực và độ khát máu, chỉ sợ ở đây không ai thắng được chàng ta. Ta nói đúng không, tiểu Thành Thành”, Phụng Nhan dựa sát vào người Thế Thành, yểu điệu nói, không quên cười cười, khiến cho Thế Thành không khỏi lắc đầu. Thật là… sao cứ bám chặt lấy người ta vậy!!!

Khuynh Kỳ nghe thấy những lời như vậy không khỏi nhíu mày, Phụng Nhan ngươi cũng có tư cách nói những câu này ư? Nếu ngươi hiện nguyên hình, e rằng những lời vừa nãy không ai dám tin!

Tử Y che tay ngáp dài, “Giờ chúng ta đã tìm được Khuynh Đỉnh rồi cũng nên đi về thôi. Ở lại đây nữa làm gì, mệt người”

Mọi người ai nấy đều tán thành với ý kiến của Tử Y. Dù sao mọi chuyện cũng đã xong xuôi, còn không về thì đứng ở đây mà làm cái gì? Còn hiện trường ư? Cứ để như vậy, để cho kẻ chủ mưu biết được rằng, chúng ta không phải người có thể động vào!

Chuẩn bị phi thân, chợt một vật thể lóe lên, thu hút ánh nhìn của Thế Thành. Nhẹ bước lại gần, chàng liền lau đi lớp máu đỏ còn dính lại, làm cho hình thù của vật thể đó hiện rõ ràng. Thứ trong tay Thế Thành chính là một thẻ bài bằng bạc, trên đó không có bất kỳ một họa tiết nào cả, ngoại trừ một chữ. Vô!

Thẻ bài chữ Vô!!!

Chỗ này có thẻ bài chữ Vô!!!

Như vậy, kẻ cho người mưu đồ hãm hại Khuynh Đình chính là người của tổ chức đã 5 lần 7 lượt hãm hại mẹ??? Sao lại có chuyện đó được cơ chứ?

Quan sát phía mình vừa nhặt được thẻ bài chữ “Vô”, một thi hài dù đã bị tàn phá khiến cho không còn được nguyên vẹn nhưng khuôn mặt thì vẫn còn đôi chút có thể nhận ra. Nhìn kỹ lại, Thế Thành nhận ra một gương mặt chàng đã từng tiếp xúc

Hứa tướng quân!

Như vậy, việc hôm nay phải chăng có liên quan đến thái tử Hoàng Đằng. Hay nói cách khác, thái tử Hoàng Đằng có liên hệ với tổ chức chữ “Vô”

Đang chìm trong suy nghĩ của chính mình, một giọng nói nữ tử vang lên trong tâm trí của Thế Thành, “Đệ đệ, Hoàng Đằng tên tiểu tử ấy mặc dù có chút tư chất nhưng tính tình lỗ mãng, không thể làm nên việc lớn càng không có mưu sâu kế hiểm. Do đó, hắn ta không thể nào là người của tổ chức chữ “Vô”. Như vậy, người duy nhất có thể điều động Hứa tướng quân, người duy nhất đáng nghi lúc này, một là Hoàng Lực, quân vương Thiên Lang quốc. Hai chính là vị mẫu phi của Hoàng Đằng, người nữ tử một tay che cả bầu trời nơi hậu cung Thiên Lang”

“Tỷ tỷ nói đúng, sự việc xem ra không hề đơn giản. Tổ chức này cũng như vậy, sâu xa khó lường”

“Do vậy, Thế Thành, đệ hãy ngay lập tức liên hệ với mẹ, nói cho người biết tất cả mọi chuyện nơi đây, để người có biện pháp tiêu trừ mối nguy cơ này”

Giọng Ngọc Giai đều đều chỉ dẫn Thế Thành. Bấy lâu nay, nàng đều ở tại trong cơ thể Thế Thành, tập trung tu luyện. Nếu không có chuyện gấp nàng sẽ không ra mặt, phòng việc bại lộ thân phận đặc biệt của Thế Thành. Nay, ở Thiên Lang quốc xuất hiện thẻ bài chữ “Vô”, nàng không thể không nhúng tay vào. Nếu như đệ đệ cùng mọi người gặp phải hiểm nguy, ta bất chấp, ta quyết đem kẻ có ý đồ hãm hại mọi người phanh thây xé thịt

“Đệ đệ đã biết”

Nghe lời Ngọc Giai, Thế Thành ngay tức khắc dùng tâm niệm truyền tin cho Tuyết Lăng, “Mẹ, mẹ có ở đó không???”

-----------------------------------

Mấy ngày sau, rốt cuộc thời khắc Hoàng Lực lên đường cũng đã đến. Hoàng Lực dẫn theo Lữ Nhiên cùng với Hoàng Đằng, Hoàng Liễu đi Vĩ Đồ quốc tham gia đợt sát hạch tư cách pháp sư. Để lại trong cung hoàng hậu Mộc Nhã, Hoàng Quân, Hoàng My và Hoàng Lam

Lúc đưa tiễn mọi người, ánh mắt của Hoàng Lực chợt xẹt qua Mộc Nhã và Hoàng Lam. Trong ánh mắt đó không có cảm tình ấm áp, không có tình thương trìu mến mà chỉ là một sự vô tình, sự lạnh nhạt khiến người đời hoảng sợ. Đây là ánh mắt dùng để nhìn nương tử kết tóc se duyên và hài nhi của mình hay sao???

Tại sao ta càng nhìn Hoàng Lam, ta lại càng nhận thấy thằng bé lại càng không giống mình! Nét mặt nó lại có nét tương tự Hoàng Quân nhiều hơn? Chẳng nhẽ, huynh đệ chúng nó giống nhau??? Mà thôi, chắc là ta lại suy nghĩ nhiều chứ làm sao có chuyện gì không ổn cơ chứ?

Quay lại nhìn Lữ Nhiên, nhận thấy nàng ta có chút gì đó khác thường, Hoàng Lực hỏi, “Lữ Nhiên, nàng làm sao vậy?”

Lữ Nhiên quay lên, cười cười rồi lắc đầu, ý nói không sao nhưng thâm tâm nàng lại đang nổi lên từng trận sóng. Chết tiệt, cử người đi lo liệu hai thằng nhãi con mà làm cũng không xong. Hơn vậy còn chết sạch, không nói cho ta biết được chút thông tin gì. May mà chuyện này ta đã ỉm đi, nếu không bề trên biết được ta dùng người của tổ chức giải quyết chuyện riêng, mạng của ta chắc cũng không còn!

Không sao, thua keo này ta bày keo khác. Hai thằng nhóc khốn kiếp kia, coi như các ngươi có chút bản sự. Đợi ta quay trở về, ta sẽ đích thân xử lý các ngươi!

“Lên đường”

Hoàng Lực phất tay ra hiệu, tên thái giám đứng cạnh liền hét lớn. Đoàn xe ngựa cùng vì thế mà bắt đầu lăn bánh, tiến đến Vĩ Đồ quốc. Lúc này đây, Hoàng Lực không bao giờ có thể nghĩ rằng, đây là lần cuối cùng hắn ta nhìn thấy Mộc Nhã!

“Ca ca, phụ hoàng … phụ hoàng có phải không thích Lam nhi không?”

Giật nhẹ cánh tay Hoàng Quân, Hoàng Lam buồn buồn nói. Nghe thấy thanh âm ảo não của nhóc ta, Hoàng Quân xiết cúi xuống, hôn lên trán Hoàng Lam một cái để an ủi, “Không đâu, phụ thân của Hoàng Lam yêu Hoàng Lam nhiều, nhiều lắm…”

Nhìn thấy cảnh tượng đó, Mộc Nhã không khỏi rơm rớm nước mắt, Hoàng Lam, mẫu hậu xin lỗi con, mẫu hậu có lỗi với con rất nhiều…

------------------------------------

Thời gian như gió đưa qua cửa, 2 tuần nhanh chóng trôi qua. Thời gian này mà nói, đối với Hoàng Quân không khác nào một sự tra tấn. Ngày nào cũng vậy, chàng đều đợi chờ hồi âm của Ám Dạ các nhưng không có dù chỉ một chút tin tức! Khỏi phải nói tâm trạng mấy ngày nay của chàng xấu đến độ nào. Mặc dù đều đã tìm cách che dấu nhưng đối với một số người, điều đó là vô ích, tỷ như Mộc Nhã, tỷ như Hoàng My. Mặc dù chàng không nói nhưng mọi người đều hiểu được rằng đó ắt phải là chuyện gì đó quan trọng lắm, cho nên dần dần mọi người cũng đã quen với việc chàng ngồi một mình trầm tư suy nghĩ

Ngắm nhìn ánh minh nguyệt trên cao, Hoàng Quân không khỏi thở dài. Lại qua thêm 1 ngày nữa, giờ này chắc đám người Hoàng Lực cũng sắp đến Vĩ Đồ, thêm một khoảng thời gian nữa mà vẫn không có tin tức của các chủ, e rằng …

Đúng vào lúc Hoàng Quân đang chán chường như vậy, một cơn gió lớn thổi qua làm tắt hết nến trong cung của chàng. Hoàng Quân giật mình hét lớn, “Ai?”

“Hoàng Quân hoàng tử mới đó mà đã quên ta rồi ư?” Một thanh âm trầm thấp quen thuộc vang lên, đánh động vào từng tế bào trong não của Hoàng Quân, khiến cho chàng ta nhớ lại một người, người tuy chưa bao giờ thấy mặt nhưng cũng khiến cho chàng chịu phải một áp lực vô hình. Các chủ Ám Dạ các!

“Các chủ, người đã đến”

Hoàng Quân mừng rỡ nói, trong lòng không khỏi khai hoa. Các chủ đã đến tận tẩm cung của ta, như vậy, phải chăng người đã đồng ý giúp ta?

“Hoàng Quân, hôm nay ta đến là muốn nói, ta đồng ý trợ giúp ngươi lên ngôi vua Thiên Lang quốc”

Tuyết Lăng chầm chậm nói, không quên quan sát nét mặt của Hoàng Quân. Vui mừng, nhẹ nhõm, thậm chí còn xẹt qua một tia không đành

“Các chủ, ngươi nói thật sao?”

“Trước nay ta chưa từng nói dối ai bao giờ cả, Ta đã nói sẽ giúp ngươi làm vua, ngươi chắc chắn sẽ lên làm vua. Chỉ có điều…”

“Có điều kiện gì xin các chủ cứ nói. Như Hoàng Quân đã đề cập qua, bất cứ điều kiện gì cũng được, miễn là tại hạ có thể làm”

Tuyết Lăng cười cười, “Điều kiện của ta rất đơn giản, sau này khi ngươi lên làm vua, ngươi phải làm giúp ta 3 chuyện”

Hoàng Quân nhíu mày, “3 chuyện, các chủ có thể nói rõ cho tại hạ biết, 3 chuyện đó là 3 chuyện gì không?”

“Hiện tại ta chưa nghĩ ra 3 chuyện đó là 3 chuyện gì, bất quá, sau này nếu như nghĩ ra, ta lập tức sẽ đến tìm ngươi, có được không? Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không yêu cầu ngươi trao lại vương quyền cho ta đâu. Đối với ngôi báu của ngươi, ta không hứng thú”

Suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng Hoàng Quân gật đầu, “Được, tại hạ chấp nhận điều kiện của các chủ. Sau này, khi đã lên làm quân vương của Thiên Lang quốc, tại hạ sẽ giúp các chủ làm 3 việc, bất kể đó là việc gì”

“Được, quyết định thế đi”

Nhìn thấy Hoàng Quân có điều phân vân, Tuyết Lăng liền hỏi, “Ngươi còn có chuyện gì đắn đo?”

“Nhưng tại hạ mặt mũi của các chủ ra sao đều không biết, như vậy sau này làm sao biết được việc nào là do người muốn tại hạ làm? Nếu như có người lợi dụng cơ hội này …”

Tuyết Lăng đánh gãy lời nói của Hoàng Quân, “Chuyện này ngươi không phải lo. Không gian nơi đây đều đã bị ta phong tỏa, chuyện ngày hôm nay chỉ có ngươi biết, ta biết, không hề có ngươi thứ ba. Về sau, nếu như có người đứng trước mặt ngươi nói ra chuyện ngày hôm nay, ngươi sẽ biết được chân tướng thật sự của ta, ngươi hiểu ý ta không?”

Đúng vậy, chuyện ngày hôm nay chỉ có ta cùng các chủ biết, nếu như có ngươi đến nói lại chuyện này, tức là người đó chính là các chủ Ám Dạ các!!!

Trấn định tinh thần, Hoàng Quân nói,“Các chủ, người định làm thế nào giúp ta đi lên ngôi báu?”

“Đơn giản thôi. Diệt trừ tất cả những người chống đối ngươi làm vua, bao gồm … cả phụ hoàng của ngươi”

Tâm Hoàng Quân không khỏi rung lên vài cái. Mặc dù từ khi hạ quyết tâm, ta biết ngày này thế nào cũng tới, thế nhưng đến khi tận tai mình nghe được, một cảm giác khó chịu lại lân lan trong tâm ta. Không… ta không thể lùi bước được nữa! Ta phải làm vua, ta phải làm vua, có như vậy, ta mới có thể bảo vệ được những người quan trọng nhất của ta!

Quan sát sự thay đổi trên gương mặt của Hoàng Quân, Tuyết Lăng không khỏi mỉm cười. Ta thật muốn nhìn xem rốt cuộc người ngươi muốn bảo vệ là ai mà có thể khiến cho ngươi làm nhiều chuyện đến như vậy

“Các chủ định khi nào ra tay?”

“Chuyện đó thì ngươi không phải lo. Lúc nào xong việc, ta sẽ cho người đến thông báo cho ngươi biết. Ngươi hãy chuẩn bị việc khác cho ổn thỏa đi. Hoàng Quân quân vương, hẹn ngày tái ngộ. Ha ha…”

Phất tay một cái, thân ảnh Tuyết Lăng liền biến mất nơi màn đêm thăm thẳm, để lại một mình Hoàng Quân đứng yên nơi tẩm cung của mình. Chàng đứng đó không chút động đậy, ánh mắt chàng mặc dù còn chứa một tia khổ đau nhưng trong đó chứa đầy sự hân hoan, vui mừng, hạnh phúc

Cuối cùng, cuối cùng ta đã có thể trở thành quân vương rồi, như vậy, ta có thể bảo hộ … bảo hộ hết thảy những người quan trọng nhất của đời ta, đặc biệt là hai con người ấy. Đợi ta, đợi ta, thời điểm chúng ta mong chờ sắp đến, sắp đến rồi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.