Sáng hôm sau, như thường lệ, sau khi đã ăn sáng cùng gia đình và rong chơi một lúc với Tuấn Khởi và Khởi Tân, Tuyết Lăng liền trở về phòng, tạo kết giới ngăn cách người ngoài vô ý tiến vào rồi từ từ nhập nhẫn giới, không quên mang theo Hồng Hoa và Hoàng Điệp
Trông thấy Tuyết Lăng, cả nhóm người Dạ Nguyệt liền nhanh chóng chạy đến bên nàng, nét mặt ai nấy đều toát lên vẻ vui mừng, nhớ nhung khôn nguôi, đặc biệt là Ngọc Giai. Cũng không thể trách bọn họ được, ngoại trừ tỷ muội Hồng Hoa, có ai trong số này có thể rời ngọc lâu, tùy ý ở bên nàng cơ chứ? Ghen tỵ, thật sự quá ghen tỵ...
Sau khi đã “chào hỏi” xong xuôi, Tuyết Lăng cùng tất cả liền nhanh chóng đi đến hậu viện, kiểm tra tình trạng của Thâm Tình thảo, xem nơi đây có phù hợp để trồng loại cỏ hiếm lạ đó không? Không phụ kỳ vọng của mọi người, Thâm Tình thảo quả thực phát triển rất tốt, chỉ trong có mấy ngày tại nhẫn giới, cả một mảng vườn đã ngập tràn Thâm Tình thảo. May mà khu vườn nơi đây cũng khá lớn, nếu không e rằng, các cây hoa khác đã không còn có đất sinh tồn
Thâm Tình thảo phát triển như vậy cũng là lẽ thường. Khi mà, tại ngọc lâu, đâu chỉ tồn tại 1 mối chân tình???
Nhin thấy Thâm Tình thảo lớn mạnh như vậy, Tuyết Lăng không khỏi cảm thấy hài lòng. Như vậy xem ra, mảnh đất này rất phù hợp để trồng các loại thảo dược, trong tương lai, nếu tìm được Uyên Ương quả, Phu Quân hoa, Nương Tử điệp, ta sẽ đem hết về đây. Có thế ta mới không sợ không có đủ nguyên liệu điều chế Phu Thê đan
Suy nghĩ là vậy nhưng do mảnh vườn này thật sự quá rộng lớn, vì thế nơi đây cũng được Tuyết Lăng cùng Dạ Nguyệt trồng các loại thảo dược quý khác, để phục vụ cho việc luyện đan dược, cung cấp cho bọn họ một ưu điểm không hề nhỏ
Xem xét Thâm Tình thảo xong, tất cả mọi người liền theo lời Tuyết Lăng, di chuyển đến chính đường để xem xem, rốt cuộc trong chiếc hộp gỗ bí ẩn ẩn chứa loại báu vật gì mà có thể khiến chon nam nhân si tình kia dùng mọi phương thức để lưu lại, giúp người tìm được trả thù giúp chàng ta?
Sau khi mọi người đã đến đông đủ, Tuyết Lăng nhẹ cầm chiếc hộp đó trong lòng bàn tay trắng trẻo của mình rồi từ từ quan sát, trong lòng không nén nổi một tia tò mò. Rốt cuộc, trong chiếc hộp này, có thứ kinh thiên động địa nào đây?
“Chủ nhân, người hãy mở ra đi”, Hồng Tuyết hồi hộp lên tiếng, nói tên tiếng lòng của tất cả mọi người nơi đây. Nghe thấy vậy, Tuyết Lăng khẽ mỉm cười, bàn tay búp măng của nàng chầm chậm mở chiếc hộp gỗ ra. Trong chiếc hộp đó có chứa ba chiếc nhẫn nhỏ nhắn, ánh lên những quang mang khác thường. Mặc dù đã ở trong bức tượng nam nhân si tình không biết bao nhiêu năm tháng, thế nhưng, ba chiếc nhẫn đó vẫn tỏa ra thứ ánh sáng chói lòa, khiến cho mọi người không khỏi nhắm mắt lại
“Chủ nhân, đó là gì vậy?”, giọng nói có phần lạnh lùng của Tử Vân vang lên, người ngoài nghe thấy sẽ tưởng rằng, đối với những chiếc nhẫn kia, nàng không có bất kỳ hứng thú nào dù là nhỏ nhất. Thế nhưng, nếu nghe kỹ, sẽ phát hiện thấy ẩn chứa trong sự lạnh lùng đó là một chút run rẩy, hào hứng, những thứ cảm xúc nàng hiềm khi để lộ
“Ta cũng không biết, bất quả, đeo chúng vào không phải mọi chuyện sẽ sáng tỏ sao?”, chầm chậm đeo ba chiếc nhẫn xinh xắn kia vào ba ngón tay thon dài của mình, Tuyết Lăng liền dùng pháp thuật thăm dò chúng, xem xem, đến cùng, đây có thật sự là bảo vật kinh người như nàng đã được nghe hay không
“Đây … đây là…?”
Tuyết Lăng dường như không còn tin vào mắt mình được nữa. Ba chiếc nhẫn này, đúng như dự liệu, đều ẩn chứa trong chúng một chiều không gian riêng. Cái đó cũng không có gì quá mức nổi bật, bởi nhẫn ngọc của nàng cũng có chức năng tương tự, thậm chí không gian trong nhẫn ngọc còn rộng lớn hơn gấp nhiều lần không gian bên trong ba chiếc nhẫn này
Cái làm nàng ngạc nhiên, chính là thứ được chứa trong đó. Ở trong chiếc nhẫn thứ nhất là hai sợi dây chuyền một trắng một đen lần lượt được khắc hình phượng hoàng và rồng vô cùng tinh xảo. Bên dưới hai sợi dây chuyền đó là một phong thư với nội dung:
“Gửi người lạ mặt
Giờ đây chắc hẳn ngươi đang phân vân rằng, hai sợi dây chuyền này tại sao được gọi là bảo vật đúng không? Ngươi yên tâm, công năng của chúng quả thực đáng kinh ngạc, khiến cho bất cứ ai khi nghe thấy đều chỉ muốn chiếm làm của riêng mình. Sợi dây chuyền màu trắng mang tên Bạch Phụng, có khả năng chữa thương, duy trì mạng sống của người đeo nó dù cho người đó có mắc phải trọng bệnh như nào, dính phải thương tổn ra sao. Đây có thể nói là một bùa hộ thân có một không hai trên thế giới này
Còn sợi dây chuyền màu đen kia tên là Hắc Long. Nếu như Bạch Phụng có khả năng chữa thương thì Hắc Long có công năng là hồi phục tâm lực. Dù cho ngươi sử dụng pháp lực mạnh đến cỡ nào, hao tốn tâm lực lớn đến bao nhiêu, Hắc Long cũng lập tức dùng tốc độ nhanh nhất phục hồi tâm lực cho ngươi, đưa tâm lực trong cơ thể ngươi về lại trạng thái cao nhất
Bạch Phụng, Hắc Long là một đôi bảo vật không thể tách rời. Bởi chỉ khi ở gần nhau, chúng mới có thể phát huy công năng của mình. Một khi bị chia cắt, bản thân chúng sẽ không khác gì những sợi dây chuyền bình thường khác, chỉ là vật trang trí không hơn không kém mà thôi
Tuy có công năng tuyệt diệu đến vậy, nhưng hai vật này cũng có một tác hại không hề nhỏ! Mỗi khi được chữa thương và hồi phục tâm lực một cách nhanh chóng như vậy, Bạch Phụng và Hắc Long đều cần một nguồn năng lượng vô cùng đặc biệt để có thể vân hành. Đó chính là… tuổi thọ của chính người sử dụng. Vì vậy, nếu càng lạm dụng hai bảo vật này, ngươi sẽ càng chết sớm!!! Do đó, hãy cẩn thận!
Sau đây, ngươi hãy ngay lập tức nhỏ máu lên hai sợi dây chuyền này để nó nhận chủ nhân. Từ nay trở đi, ngoài ngươi ra, không ai có thể sử dụng chúng nữa cả. Trừ phi ngươi chết, còn nếu không, điều đó sẽ không bao giờ thay đổi”
Đọc xong lá thư của nam nhân si tình, Tuyết Lăng nhíu đôi lông mày lá liễu của mình lại, trầm tư suy nghĩ. Đây chính xác là bảo vật, một bảo vật muôn người thèm muốn. Có thể trong thời gian nhanh nhất hồi phục tâm lực, chữa trị thương thế cho người đeo, há chẳng phải sẽ khiến kẻ đó trở nên bất bại hay sao? Nếu như không có cái tác dụng phụ kia, e rằng, đây chính là thứ làm cho một người đi lên đỉnh cao muôn trượng, đứng đầu thiên hạ
Thầm hạ quyết tâm, Tuyết Lăng biến ra một con dao nhỏ, rạch nhẹ một đường nơi ngón tay cái của mình. Từng giọt máu đỏ tươi tuyệt đẹp chầm chậm rơi xuống, khẽ chạm vào hai sợi dây chuyền dưới đất, tạo thành hai luồng ánh sáng một trắng một đen chói lòa, buộc Tuyết Lăng phải nhắm chặt mắt ngọc. Không lâu sau, hai luồng ánh sáng đó chợt biến mất, hai sợi dây chuyền kia cũng yên vị nằm trên chiếc cổ trắng ngần, không tì vết của Tuyết Lăng. Họa tiết của chúng không có gì thay đổi, ngoại trừ, nếu nhìn kỹ, sẽ thấy một chữ “Lăng” mới hiện lên chính giữa
Rời khỏi không gian của chiếc nhẫn thứ nhất, Tuyết Lăng liền đi sang chiếc nhẫn thứ 2 kiểm tra, xem trong đó còn mang đến cho nàng thứ kinh thiên động địa gì nữa. Đối diện với nàng, giờ phút này là một mặt hồ yên tĩnh, không chút gợn sóng. Nhìn qua, hồ nước đó không hề khác nào một hồ nước bình thường, thế nhưng, ở đây có một sự khác biệt, một sự khác biệt vô cùng lớn. Đó là chính là nước hồ. Hồ nước trong này không mang một màu xanh tươi mát mà mang một màu đỏ tươi của máu, không những không đáng sợ mà còn khiến cho khung cảnh vô cùng yêu mị, tựa như không gì có thể cưỡng lại được sức hút của nó
Ngay sát bên cạnh cái hồ đó là một cửa hang rộng lớn, hun hút với sắc đen thăm thẳm. Nhẹ cất bước đi vào trong hang động đó, Tuyết Lăng thầm hỏi bản thân mình rằng, cái gì đang đợi chờ mình phía trước đây? Hồi hộp, mong chờ, hưng phấn, những cảm xúc đó không ngừng quay cuồng trong tâm trí Tuyết Lăng, khiến cho hơi thở của nàng có phần dồn dập, tốc độ của nàng cũng vì thế mà ngày một tăng lên
Bay mãi, đến khi đến tận cùng của hang động, nàng mới chịu dừng lại. Nhìn ngó xung quanh một hồi, nàng chợt nhận ra, trong này… cái gì cũng không có. Không thể, nếu như hang động này đã có thể tồn tại ở trong đây, như vậy, đây chắc chắn phải ẩn chứa một điều gì đó. Sờ soạng xung quanh, bỗng, bàn tay nàng đang di chuyển gặp phải một viên đá nhẹ lạ thường ở bên phải thành động.
Ấn vào viên đá đó, “Ầm ầm” hai tiếng, một tảng đá cao vút chợt từ dưới đất nhô lên. Ở trên đó là một chiếc gương với lớp ngoài màu nâu nhạt, bên trên đính kèm những viên ngọc châu bé nhỏ màu trắng tinh, với một nước gương không gì có thể so sánh. Ngay khi chiếc gương đó hiện lên trên mặt đất, cả hang động có phần tăm tối bỗng dưng rạng sáng, khiến cho Tuyết Lăng có thể nhìn rõ ràng hơn khung cảnh nơi đây
Bên trong hang động toàn là đá tảng, to nhỏ khác nhau, với lớp lớp dây leo chằng chéo. May mà lúc trước Tuyết Lăng phi thân nên mới tránh được những chướng ngại vật đó. Nếu không, e rằng, nàng sẽ bị dính một chút ít thương tổn
Đính kèm trên lớp vỏ ngoài của tấm gương lại là một phong thư, với nét chữ quen thuộc mà nãy Tuyết Lăng đã nhìn thấy ở chiếc nhẫn thứ nhất
“Gửi người lạ mặt.
Nếu ngươi đọc được những dòng này, điều ấy chứng tỏ ngươi đã vào được chiếc nhẫn thứ hai, cũng đồng nghĩa với việc, công lực ngươi ít nhất cũng phải là Trung Thuần/Trung Vương cấp 7. Có thể nói, đây cũng được coi là chút ít thành tựu, thế nhưng, để có thể trả thù cho ta, ngươi còn cần phải cố gắng nhiều, thật nhiều nữa. Đến khi nào người đủ năng lực, tự khắc có thể đi vào chiếc nhẫn thứ ba. Người lạ mặt, vạn sự không nên nóng vội
Chắc hẳn ngươi cũng đã nhìn thấy cái hồ màu đỏ ở ngoài cửa động rồi đúng không? Cái hồ đó vốn mang sắc xanh, cũng giống như bao cái hồ bình thường khác, không hơn không kém. Thế nhưng, từ khi ta giết chết Hỏa Kỳ Lân rồi lấy máu của nó đem nhỏ xuống thì cái hồ đó đã không còn tầm thường như vậy nữa rồi. Ngươi chắc đã nghe nói qua Hỏa Kỳ Lân, mà không biết thì cũng không sao cả
Ngươi chắc hẳn còn nhớ Hắc Long trông coi hang động của ta? Da thịt của nó thật sự quá mức cứng cáp, không gì có thể gây tổn thương được, có đúng không? Nhưng, trên đời này, còn một thứ yêu quái có khả năng phòng ngự cao hơn Hắc Long nhiều, đó chính là Hỏa Kỳ Lân. Năm đó, nếu như không nhờ có siêu thần khí trong tay, ta cũng không thể nào đánh bại được nó
Ngoại trừ việc nó là một yêu quái vô cùng hùng mạnh, có một chuyện mà không phải ai cũng biết. Máu của Hỏa Kỳ Lân còn có khả năng khiến cho bất cứ ai, bất cứ cái gì tắm, uống nó trở nên cứng cáp lạ thường, không khác gì lớp da vô địch của nó. Tất nhiên, do cũng giống lớp da của Hỏa Kỳ Lân, một khi gặp phải những vũ khí siêu cường, số phận cũng không khác con Hỏa Kỳ Lân ta đã giết là bao
Biết được điều đó, ta liền lấy tim của Hỏa Kỳ Lân, mang về không gian này, chiết ra từng giọt máu một, đổ xuống cái hồ tuyệt đẹp kia. Quả như dự đoán, nước hồ nơi đây đã hòa làm một cùng với dòng máu đó, tạo nên một cái hồ có công năng kinh người
Người lạ mặt, hãy nghe đây, ngươi hãy trầm mình xuống dưới chiếc hồ đỏ tựa máu kia, uống thứ nước kỳ diệu đó, mang theo cả vũ khí quen thuộc của chính mình. Sau khi đã trầm mình xong, da dẻ ngươi, vũ khí ngươi, cơ thể ngươi sẽ vô cùng rắn chắc mặc cho bề ngoài không khác gì trước kia. Như vậy, ngoại trừ gặp phải siêu thần khí, những đòn tấn công, vũ khí thông thường sẽ không thể làm hại đến ngươi dù chỉ một chút
Còn về chiếc gương này, đó chính là Bạch Băng kính. Khi còn tại thế, chiếc gương này đã được một đại yêu quái sử dụng để thuận tiện cho việc bắt cóc, ăn thịt người. Chắc ngươi đang tự hỏi, một chiếc gương trông bình thường như này, sao có thể giúp cho việc bắt cóc, ăn thịt người, đúng không?
Ngươi có điều không biết, Bạch Băng kính có tác dụng vô cùng lớn. Chỉ cần nơi đâu có gương, Bạch Băng kính đều có thể nhanh chóng đưa người sở hữu nó đến đấy ngay tức khắc hoặc đơn giản hơn, là có thể tự do nghe ngóng thông tin, tình hình tại chốn đó. Chiếc gương này vốn không hề dễ dàng đoạt lấy, khi xưa, ta phải dùng đến tất cả tiền tài cùng với vật gia bảo có giá trị chỉ để đối lấy chiếc gương này
Người lạ mặt, ngươi hãy nhớ lời ta, ngay lập tức ngươi hãy tiến hành nghi thức “Trích huyết nhận chủ”, tránh để sau này có kẻ dòm ngó, cướp đi báu vật ta mất cả đời để đoạt lấy. Ta chúc ngươi sớm ngày thành tài, hy vọng trong tương lai không xa, kẻ thù của ta sẽ chết ở tay ngươi”
Cầm lấy chiếc gương trước mặt, Tuyết Lăng không khỏi suy nghĩ, hận thù quả có sức mạnh không thể coi thường. Nhớ khi ta còn là Trương Tuyết, để có thể cho “thân nhân” ta thấy được bài học khi đã đối xử với ta không ra gì, khi đã hại chết những người quan trọng nhất đối với ta, ta không ngừng cố gắng, không ngừng chém giết, không ngừng ngoi lên. Từ một thành viên bé cỏn con, trong vòng 8 năm, ta đã ngoi lên được chức thủ lĩnh của Thiên Đảng hội, đồng thời mở rộng quy mô, khiến cho tất cả mọi người, dù thuộc hắc đạo hay chính đạo, đều phải e dè ta, kiêng nể ta
Nam nhân viết bức thư này cũng như vậy. Để có thể báo được thù, chàng ta không tiếc công sức, tài của, thậm chí không màng tính mạng của mình, đi thu thập tất cả kỳ trân dị bảo trong toàn thiên hạ để có thể báo thù. Tuy vậy, nhưng rốt cuộc thù vẫn không báo được, còn phải chết ở nơi đất khách quê người, từ đó cho thấy, kẻ thù của chàng ta phải có quyền lực cũng như năng lực vô cùng lớn
Bởi, nếu không, dựa vào những báu vật này, sao chàng ta không tự trả thù? Thứ nhất, có thể là do quá trình đi tìm báu vật, sức lực của chàng ta đã bị sa sút, tổn hại quá nhiều, do đó, đến lúc muốn báo thù, e rằng không còn khả năng. Thứ hai, có thể là do chàng ta đã quá lạm dụng sợi dây chuyền Bạch Phụng cùng Hắc Long dẫn tới tuổi thọ bị suy giảm, không kịp hoàn thành tâm nguyện của mình. Thứ ba, và cũng là lý do đáng sợ nhất, ngay cả có được những báu vật này rồi, chàng ta vẫn không thể nào giết được kẻ thù của mình!!! Nếu đúng như vậy, rốt cuộc kẻ đó mạnh đến cỡ nào cơ chứ?
Tuyết Lăng suy nghĩ một lát rồi chạm nhẹ vào chiếc nhẫn thứ ba, định thâm nhập vào không gian nơi đó. Quả đúng như nam nhân kia đã viết, nàng tuyệt không thể vào trong mà vẫn như cũ, đứng im tại hang động này
Khẽ thở dài một tiếng, Tuyết Lăng cầm theo Bạch Băng kính nhẹ nhàng rời khỏi hắc động, về lại ngọc lâu. Đối diện với sự trở về của Tuyết Lăng, tất cả mọi người không khỏi tò mò, cuối cùng, chủ nhân/tiểu thư/mẹ đã đạt được những gì trong không gian của ba chiếc nhẫn đó cơ chứ
“Mẹ ơi, trong 3 chiếc nhẫn đó có gì không mẹ?”, đuôi cá quấn lấy người Tuyết Lăng, tiếp theo, đôi cánh của nàng liền phủ tại đôi bờ vai của mẫu thân mình, Ngọc Giai tò mò lên tiếng. Theo sau đó là một loạt âm thanh, nam có, nữ có, hài tử có, đồng thời lên tiếng
“Chủ nhân, người đã tìm được cái gì vậy?”
“Tiểu thư, người nói cho tiểu yêu biết đi, trong đó có chứa những gì?”
…
Thuật lại những gì đã trải qua bao gồm cả hai lá thư được nam nhân si tình để lại, Tuyết Lăng khiến cho tất cả mọi người ngay lập tức hóa đá, trợn mắt há mồm, không nói nên lời, ngay cả một người luôn luôn chú ý đến “phẩm giá” như Hoàng Điệp cũng không ngoại lệ
Người đầu tiên thoát khỏi tình trạng đó là Dạ Nguyệt. Để ý thấy chiếc gương Tuyết Lăng đang cầm có dính chút bụi khi nàng mang nó rời khỏi hang động, chàng liền lấy tay áo của mình, ôn nhu chùi sạch. Động tác chàng từ ái, mang đầy nhu tình, tựa như chàng sợ rằng, chỉ cần mình sơ sẩy, chiếc gương này sẽ vỡ nát, không gì có thể cứu chữa được
Sau khi Dạ Nguyệt đã cẩn thận đem Bạch Băng kính đặt lại vào tay Tuyết Lăng, nàng liền đem tất cả nữ tử trong ngọc lâu tiến vào cái hồ được nhuốm máu Hỏa Kỳ Lân, lần lượt thay nhau trầm mình cũng như uống nước nơi đó. Xong xuôi, Tuyết Lăng liền đem nốt chỗ nam nhân còn lại vào đấy và cũng trải qua quá trình tương tự, tiếp sau đó là đám nhi tử của Hồng Tuyết – Dạ Cơ, Đán Thần – Tử Vân, Khuynh Vũ – Yên Chi và tất nhiên không thể thiếu Ngọc Giai của nàng
Đúng như những gì được viết trong thư, khi tắm xong, mọi người trông không hề khác thường gì cả, thế nhưng khi dùng thử pháp lực, vũ khí bình thường lên người nhau, ai nấy đều nhảy cẫng lên vì vui sướng. Thương tổn, một chút thương tổn cũng không!!! Như vậy, từ nay về sau, khi giao đấu, chúng ta đã có thêm cơ hội chiến thắng rồi
Đặc biệt, vui mừng nhất phải kể đến Khuynh Vũ. Chàng vốn không có chút sức tấn công cũng như phòng ngự nào. Một ngày nào đó, nếu như đối đầu với cường địch, chàng chính là một cái điểm yếu chết người. Giờ thì khác rồi, ít nhất số người có thể hại chàng đã giảm đi trông thấy. Quá mức vui mừng, chàng liền không tự chủ được, đem Yên Chi ôm vào lòng mình, khiến cho đôi má nàng ta lại ửng đỏ, trông đáng yêu vô ngần
“Được rồi, mọi người giờ hãy về nghỉ ngơi đi. Mấy ngày nữa, ta còn một việc rất quan trọng muốn giao cho các ngươi đó”. Đưa mọi người về lại ngọc lâu, Tuyết Lăng liền ra lệnh cho bọn họ về nghỉ ngơi, không quên truyền âm cho Hồng Hoa, Hoàng Điệp cùng Dạ Nguyệt bảo ba người họ nán lại
Trước khi đi về, bờ má của Khuynh Vũ bỗng dưng có chút biến đổi, hô hấp cũng đình trệ khác thường. Dường như, chàng đang suy nghĩ, suy nghĩ một điều gì đó vô cùng căng thẳng nhưng cũng không kém phần hạnh phúc
Lúc này đây, thấy vậy, Tuyết Lăng ngay lập tức truyền âm cho Khuynh Vũ, trong lòng nhủ thầm, không ổn rồi, sao ta lại quên mất chàng ta có khả năng đọc tâm cơ chứ. Nhưng chưa cần đến nàng truyền âm, tiếng nói ấm áp của Khuynh Vũ đã hiện lên trong đầu của nàng, “Chủ nhân yên tâm, Khuynh Vũ chắc chắn sẽ giữ bí mật”. Ngay sau đó, chàng ta liền nắm tay Yên Chi, tiêu sái cất bước, theo sau hai đứa bé sinh đôi kháu khỉnh đang chạy nhảy phía trước
Đến khi nơi này chỉ còn lại 4 người, Tuyết Lăng mới khẽ mỉm cười, hướng 3 người Hồng Hoa nói lên suy nghĩ của chính mình. Nghe được ý định của Tuyết Lăng, 3 người bọn họ không khỏi cảm thấy vô cùng phấn khởi, hào hứng không thôi. Đặc biệt là Hồng Hoa, để thể hiện sự vui vẻ của mình, nàng ta liên tục la hét. May mà Tuyết Lăng đã phong tỏa không gian nơi đây chứ không khéo tiếng hét của Hồng Hoa đã khiến cho mọi sự vỡ lở hết rồi
Nhìn thấy cảnh đó, Hoàng Điệp chán nản không buồn nói, chỉ che miệng cười cười, từng bước tiến về phía tỷ tỷ của mình. Đối diện với nụ cười xinh đẹp của Hoàng Điệp, Hồng Hoa không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, ngay lập tức ngừng la hét. Chứng kiến một màn này, cả Tuyết Lăng cùng Dạ Nguyệt thấy thật thú vị, trong lòng đều đưa ra một kết luận, cứ có Hoàng Điệp là Hồng Hoa sẽ thành thục nữ ngay thôi…
“Chủ nhân, ngày nào đại tỷ cùng nhị tỷ cũng theo sát bên người, không thể xuất nhập nhẫn giới một cách tự nhiên được. Vậy thì, làm sao có thể chuẩn bị cho “kế hoạch” được cơ chứ? Chỉ có một mình tiểu yêu, e rằng có chút…”. Nhìn về phía Tuyết Lăng, Dạ Nguyệt âm trầm lên tiếng, khiến cho nàng ngập sâu trong suy nghĩ của chính mình
Đúng vậy, ta cùng Hồng Hoa, Hoàng Điệp không thể lúc nào cũng ở trong nhẫn giới, phụ giúp Dạ Nguyệt. Ta lại càng không thể để cho Dạ Nguyệt làm chuyện này một mình. Như vậy, chi bằng…
Nhìn về phía chiếc gương tinh xảo nãy giờ vẫn nằm trong bàn tay búp măng của mình, khóe miệng Tuyết Lăng khẽ nhếch, tạo thành một vầng bán nguyệt tươi đẹp vô cùng. Đặt nhẹ chiếc gương đó xuống đất, Tuyết Lăng cứa nhẹ một đường lên ngón tay của mình, tạo thành một dòng máu đỏ tươi, chầm chậm rơi xuống vật thể sáng lóa đang yên vị dưới kia. Lẩm bẩm đọc những câu thần chú nghe không rõ tiếng, nàng nắm chặt mắt ngọc
Ngay lập tức, một luồng ánh sáng trắng chói lòa liền bao trùm lấy Bạch Băng kính, theo sau là những tiếng động lớn vang vọng tứ phía. May nhờ nàng đã phong tỏa phiến không gian này lại, chứ nếu không, họa chăng kẻ mù, người điếc mới không có chú ý chuyện đang xảy ra ngay tại thời khắc này
Cuồng phong nổi lên, thổi tung bay tà áo của tất cả mọi người nơi đây. Tuyết Lăng vẫn như cũ, đứng im tại chỗ, không chút động đậy. Phía sau, Hồng Hoa, Hoàng Điệp, Dạ Nguyệt cũng một bộ dáng như thế.
Thân ảnh nàng nhỏ bé mà vững vàng, yếu đuối mà kiên cường, độc ác mà tràn đầy nhu tình dần dần khắc sâu hơn nữa vào tâm khảm của vị nam tử tóc trắng lúc này đây đang chăm chú quan sát nàng, không chịu dời đi dù chỉ một khoảnh khắc
Ngay khi gió tan đi, tiếng động chấm dứt, quang mang chợt tắt, phía trước Tuyết Lăng không còn là Bạch Băng kính công dụng kinh người nữa mà là một thiếu nữ da trắng như tuyết, môi đỏ như son, tóc mang màu nâu nhạt. Khuôn mặt nàng bị che khuất bởi một lớp vải mỏng, chỉ lộ ra đôi con mắt đỏ tựa huyết, quyến rũ khôn cùng. Mặc dù không thấy hết được dung nhan của nàng, thế nhưng, chỉ cần nhìn qua đôi mắt biết nói đó, ai ai cũng có thể khẳng định, nàng là một mỹ nhân!!!
“Tham kiến chủ nhân!”
Cầm trong tay một chiếc gương nhỏ hình bầu dục được chạm khắc bằng những viên trân châu nhỏ nhắn, tương đồng với vật trang trí nơi y phục của nàng, mỹ nhân tóc nâu quỳ tại nơi đây, mặc cho Hồng Hoa, Hoàng Điệp, Dạ Nguyệt cũng Tuyết Lăng đánh giá nàng
“Đứng lên đi. Bạch Băng, đó là tên của ngươi phải không?”
“Vâng ạk”
Sau khi Bạch Băng đứng lên, Tuyết Lăng liền giới thiệu qua với nàng bọn người Hồng Hoa cùng như đám Hồng Tuyết, đặc biệt không quên đề cập qua đám nhỏ nơi ngọc lâu. Đợi đến khi Bạch Băng tiếp thu thông tin xong, Tuyết Lăng liền đem “kế hoạch” của mình nói cho nàng nghe, đồng thời phân công công việc cụ thể cho nàng và yêu cầu nàng phải giữ bí mật
Khi mọi việc đã đâu vào đấy, cảm nhận được Vương Nhạn cùng Đoạn Trung đang từng bước tiến gần về phòng để thăm mình, Tuyết Lăng ngay lập tức cùng Hồng Hoa, Hoàng Điệp ly khai ngọc lâu, để lại sau lưng Dạ Nguyệt cùng Bạch Băng đắm chìm trong những tâm sự của riêng mình