[Dịch]Tuyệt Đỉnh Vô Tình Tuyết Lăng

Chương 109 :  Ta về rồi đây




"Vũ khúc của hoa"

Quyền trượng hoa hồng lơ lửng giữa không trung, Hồng Hoa dùng cơn mưa hoa của mình bao vây lấy toàn thể đám bán yêu trong tầm mắt mình

Bị giam hãm, theo bản năng, từng con bán yêu liền nhanh chóng tấn công với phép thuật của mình, nhằm giải phóng bản thân

"Bùm"

Những cánh hoa hồng mảnh mai thi nhau phát nổ, gây nên những tiếng vang chói tai

"Thoang thoảng mùi hương"

Hương thơm nhẹ nhàng tỏa ra từ Phượng Hoàng phiến của Hoàng Điệp làm bất động địch thủ quanh quẩn bên cạnh nàng

"Phượng hoàng quy thiên"

Điệu múa năm nào giữa Lãnh Tình và Tuyết Lăng một lần nữa hiện lên trong mắt mọi người. Khác chăng, giờ phút này, nó đã trở thành một thứ vũ khí. Một thứ vũ khí chết người

"Hỏa giới chú"

Hồng Tuyết rút ra 10 lá bùa, ném thẳng lên trời cao, tạo thành chiếc lồng rực lửa, giam cầm đám yêu ma mang dánh hình con nít. Cũng như chàng, chúng cũng là bán yêu. Nhưng, so về sức mạnh, chúng kém xa chàng

Hồng Tuyết mang trong mình sức mạnh của ngũ hành, còn bọn chúng, kẻ nhiều nhất cũng chỉ có 3. Hơn nữa, bao năm qua, đi theo Tuyết Lăng, chàng đã kinh qua không biết bao nhiêu trận chiến, kinh nghiệm chiến đấu, khả năng phán đoán do vậy cũng cao hơn những kẻ ký sinh trong cơ thể người khác

Nghĩ về những khổ cực, đau thương Tuyết Lăng phải trải qua, nước mắt Dạ Cơ chỉ chực tuôn trào. Nàng muốn khóc, nàng muốn khóc thật to, cho thỏa nỗi buồn thương. Nhưng nàng biết, giờ chưa phải là lúc

3 năm trước là lần cuối cùng nàng khóc, là cái lần nàng nhận ra mình đã không còn có thể hàng ngày gặp gỡ Tuyết Lăng. Khi ấy, nàng tự hứa với lòng mình, sẽ không rơi thêm dù chỉ một giọt lệ, khi còn chưa tìm thấy chủ nhân của nàng

"Hấp hồn đại pháp"

Không chỉ có thể hấp thụ tâm lực, yêu lực, sinh lực, Dạ Cơ còn có khả năng đáng sợ hơn nữa – Hấp thụ linh hồn. Về bản chất, linh hồn cũng chỉ là một dạng năng lực. Chỉ có điều, nguồn năng lượng đấy lại mang tính cá nhân vô cùng cao và rất khó để có thể dung hợp, do vậy, Dạ Cơ phải tuyệt đối tập trung, không thể để cho tinh thần bị phân tán

Một khi quyết định sử dụng chiêu này, Dạ Cơ gần như đánh cuộc một ván. Thắng, nàng có thể thăng cấp một cách vượt bậc. Thua, nàng sẽ phải tĩnh dưỡng trong một thời gian dài, thậm chí nếu bị phản lực công tâm, nàng có thể sẽ lâm vào tình trạng "hôn mê sâu" – vật vờ tồn tại, không chút ý thức

Đấy còn là do nàng đã dùng Bất Tán đan, còn nếu không, hồn ma bình thường đã sớm tiêu tan không chút dấu vết. Đây cũng là lý do chính, nàng cực kỳ hạn chế sử dụng tới thức này

Kể từ sau khi phá kén xuất thế, Tử Vân rốt cuộc đã hiểu, tại sao năm đó, khi gặp lại Tử Tề, hắn ta nói rằng bản thân không phải một nhện yêu bình thường

Hiện nguyên hình là nhện yêu khổng lồ với 10 chi to lớn, thứ hình dạng đã không còn lạ lẫm với mọi ngươi nơi ngọc lâu thì nay, Tử Vân có thêm một chiếc đuôi bọ cạp đồ sộ, sắc bén, tựa như có thể chém nát mọi vật trên thế gian này vậy

Tử Vân đáng ra phải nhận ra mình khác biệt từ lâu rồi mới phải. Nhện yêu chỉ có 8 chi, trong khi nàng có 10. Tơ nhện trắng, tơ nàng đỏ. Nay, nàng lại có thêm đuôi bọ cạp

Tại sao Tử Vân lại dị thường như thế?

Rốt cuộc, nàng có thân phận như thế nào?

"Thiên la địa võng"

Tơ nhện đỏ rực giăng mắc nơi nơi, gây khó khăn cho đám bán yêu trong việc chuyển động. Nhân cơ hội đó, nàng dùng đuôi của mình quất mạnh, chích mạnh chúng. Những kẻ nào không may đụng phải đuôi Tử Vân, đều không còn có thể kiểm soát bản thân, yêu lực phát tán điên cuồng trong không gian cho tới khi cạn kiệt. Và đó cũng là lúc, thân thể chúng tan biến thành tro bụi

Cảnh tượng trước mắt làm cho Tử Vân nhớ lại lời Tử Tề từng nói với nàng năm đó tại bìa rừng ngoài Vĩ Đồ

"Đêm đó, cái đêm cuối cùng ngươi ở nhà chúng ta, cái đêm định mệnh cả đời này ta luôn khắc ghi trong lòng, sau khi ngươi dùng phép tẩu thoát, cha ta dường như phát điên, không còn kiểm soát được hành vi của mình nữa. Pháp lực của ông không ngừng phát tán trong không gian, phá tan hết thẩy mọi thứ, bao gồm cả cánh tay trái của ta. Khi ông lấy lại được ý thức của mình cũng là lúc cơ thể ông đạt đến cực hạn, từ từ hóa thành tro bụi rồi phát tán vào trong không khí"

Ngày ấy, khi rơi vào hiểm nguy, sức mạnh vốn bị khóa chặt trong cơ thể Tử Vân bùng phát, giải nguy cho mình, đồng thời cũng cướp đi mạng sống của kẻ có ý định tước đoạt sự trong trắng của nàng

3 năm trôi qua, Đán Thần đã hoàn toàn có thể điều khiển sức mạnh kỳ bí của bản thân mình, không còn để tình cảm chi phối chúng như xưa. Chàng tuy không thể gọi tên nó, không thể biết được nguồn gốc của nó nhưng chàng có thể sử dụng nó, để bảo vệ người thân của chàng, để tìm lại người con gái mang tới cho chàng mái ấm gia đình. Với chàng, như vậy, đã là đủ

"Vạn kiếm quy tông"

Tất cả binh khí, đao, kiếm, thương ... của con người vương vãi trên Triệt Hạ đài, tụ hội lại dưới sự khống chế của chàng, không chút nhân từ đâm ngang chém dọc trên cơ thể đám bán yêu của Hạ Vĩnh

Đán Thần, đã không còn là, Đán Thần của nhiều năm về trước

Sự ngây thơ, hiền lành của chàng, đã bị thời gian, bị mưu toan, bị bạc bẽo của nhân gian ăn mòn

Giờ đây, chàng chỉ muốn được trở về nơi mái nhà chung với mọi người

Mái nhà ... do Tuyết Lăng ... mà có ... vì Tuyết Lăng ... mà tồn tại

"Thần nhi ... là con ... là con đó sao?"

Sự xuất hiện của Đán Thần làm xáo trộn tâm trí Đán Kỳ Anh, khiến cho bà không nhận ra rằng, mặt nạ che khuất dung nhan mình và Đán Lĩnh, đã rơi xuống từ khi nào, khiến cho con tim của một-ai-đó chợt lỡ nhịp

Là ... nàng ...!!!

Hơi thơ Lộc Bằng Tâm dồn dập, "Mỹ nam ... chàng ... còn sống ..." khi nhận ra người năm đó mình vô tình đả thương, vẫn khỏe mạnh, vẫn bình an. Sự vui sướng của chàng lan khắp toàn thân nhưng rồi đột ngột biến mất khi cảm nhận thấy luồng ánh mắt ngập tràn sát khí của Lộc Hạng Kiếp đang hướng thẳng về mình

Yên Chi hiện nguyên hình là Cửu vĩ hồ ly khổng lồ, chở Khuynh Vũ trên lưng, phi thân trong không khí

"Yêu vĩ loạn thiên"

9 chiếc đuôi của nàng, trên dưới trái phải tập kích bán yêu. Tuy sức mạnh chẳng phải tầm thường, nhưng dẫu sao chúng cũng mang hình dáng của những đứa trẻ nhỏ tuổi, trong khi đuôi của Yên Chi lại không hề bé nhỏ một chút nào

Dưới lực công kích dễ dàng hạ gục cả những con voi to lớn nhất, bán yêu văng về tứ phía như những viên sỏi, dễ dàng tới mức đáng sợ

Tới lúc này, toàn trường mới hiểu, tại sao từ khi bắt đầu thi đấu, Thuần Sư Khuynh Vũ lại không hề ra tay mà chỉ có yêu quái cận thân của chàng đương đầu với địch thủ. Bởi đơn giản, chàng, không hề có phép thuật

Nhưng mà, nếu không có phép thuật, sao chàng lại có thể thông qua sự khảo sát của trân châu?

Medusa Nam hiện thân, những sợi tóc mềm mại như tơ như lụa của Phụng Nhan hóa thành những con rắn mắt xanh lá, hằn học giương mắt nhìn con mồi của mình

"Diễm xà lãnh huyết"

Rắn không biết ở đâu ra, bò từ khắp nơi về, nhuộm xanh cả nền đất. Cùng với mái tóc rắn của Phụng Nhan, chúng đồng loạt lao tới, công kích đám bán yêu

Cùng với Lamia, Nagini, Medusa là một trong những xà yêu thượng đẳng, có khả năng triệu hồi, điều khiển chúng xà theo ý muốn của bản thân. Đó cũng chính là điều Phụng Nhan vừa làm

Hơi lạnh từ người Tử Y xâm lấn không gian, đông cứng những bán yêu đẳng cấp kém hơn nàng. Dù sao chăng nữa, Tử Y cũng đã từng hấp thu Thiên sơn tuyết liên – báu vật của Thiên Hàn sơn quanh năm giá rét

"Băng khúc chấn thiên"

Băng ca – hay còn được gọi là Ice Siren, giọng ca của Tử Y tạo thành những bức tượng băng giá bao quanh thân thể mình, thứ vừa nãy còn là đám bán yêu đằng đằng sát khí, chỉ chực ăn tươi nuốt sống nàng!

"Vuốt dơi tất sát"

Khuynh Kỳ dùng bộ móng tay dài, nhọn, sắc hơn đao, hơn kiếm, óng ánh tỏa sáng chém liên hồi vào thân hình bán yêu, không chút nhân nhượng

"Tịch mịch đêm thâu"

Lớp phục y màu nâu của Khuynh Đình tựa như trở thành một sinh vật sống, có ý thức của riêng mình, nhanh như chớp bao lấy đám hài nhi sát nhân thành một bọc kín, ngăn cách chúng với ngoại giới. Bị giam hãm ở bên trong, chúng không ngừng chống cự, tung hết tất cả sức mạnh của bản thân nhưng tất cả đều vô ích. Phép thuật của chúng bị "màn đêm" thăm thẳm nuốt trọn

Trong phút chốc, chúng trở nên vô hại, hệt như vẻ ngoài của mình vậy

Khuynh Kỳ ngạc nhiên chứng kiến chiêu thức đó của Khuynh Đình, chứng kiến sức mạnh bao lâu nay vẫn được chàng giấu kín

Tại sao đại ca lại sở hữu chiêu thức này? Trong khi ta thì không?

Chẳng nhẽ ... là bởi ... huynh ấy là huynh trưởng của ta?

"Thế giới gương"

Tuy là người mắc chứng sợ không gian hẹp nhưng điều đó không ngăn cản Bạch Băng dùng chiêu thức này. Cái nàng sợ, là không gian thật còn "Thế giới gương" chỉ tạo ra một không gian ảo mà thôi

"Sét động trời quang"

Từng tia sét hung bạo, rạch trời xé đất giáng xuống "Thế giới gương" của Bạch Băng. Là người chuyên phòng thủ, lực công kích của Tú Sinh không cao. Do vậy, chàng buộc phải hợp công với người có khả năng giam giữ yêu quái, tăng khả năng chiến thắng của bản thân

Ngoài Bạch Băng ra, còn ai thích hợp hơn cơ chứ?

Nhất là khi, những tia sét của chàng, dưới sự phản chiếu hằng hà sa số tấm gương, sức công phá tăng cao gấp bội

Nhìn cảnh phối hợp ăn ý của hai người Bạch Băng – Tú Sinh, cảm giác khó chịu lại một lần nữa xâm lấn trái tim Dạ Nguyệt

Khúc mắc giữa ta và Tú Sinh vốn đã chẳng còn

Vậy, rốt cuộc, cái cảm giác này ... là sao???

Là Assassin King, Nhật Vy thừa hưởng khả năng che giấu hành tung, hơi thở, ... sự tồn tại của bản thân, ẩn mình đợi chờ cơ hội ra tay

Trong đôi tay áo buông dài của chàng là vô vàn ám khí, với đủ kích cỡ, đủ thể loại, đủ hình dáng. Chỉ cần chàng còn sống, ám khí của chàng sẽ chẳng bao giờ hết

Đôi chân chàng thon dài, với y phục bó sát, tạo điều kiện thuận lợi cho việc di chuyển. Là yêu quái chuyên dùng cước, từng cú đá của Nhật Vy có thể khiến cho đối thủ của chàng trọng thương, thậm chí bất đắc kỳ tử

Trớ trêu thay, Nhật Vy lại là một kẻ vô cùng hậu đậu. Số lần chàng ngã nhiều đếm không xuể, làm cho thứ vốn là vũ khí đáng sợ, lại mất đi công năng của mình

Tuy nhiên, mọi thứ hôm nay đã khác

Trong tình cảnh mọi người sục sôi ý chí chiến đấu, trong hoàn cảnh hiểm nguy ngàn cân treo sợi tóc, bản năng của Assassin King trỗi dậy trong chàng, biến chàng trở thành một cỗ máy giết người vô tình!

"Sinh linh đồ thán"

Bóng hình Nhật Vy tới đâu, máu rơi tới đấy. Chẳng mấy chốc, phục y chàng nhuốm một màu đỏ rực, tựa như ánh trăng trang nhã nhưng sao mà vô tình trên cao

Sự biến đổi 180 độ của Nhật Vy làm cho mọi người ngạc nhiên, nhưng tâm điểm chú ý của đêm nay lại không phải là chàng, mà chính là Thế Thành

Từ ngày sinh ra, Thế Thành chưa một lần chiến đấu. Nếu có thì cũng chỉ là những lần luyện tập sử dụng phép thuật của mình mà thôi. Những việc dính đến máu tanh, dính đến mạng người, trước nay đều do Ngọc Giai đảm nhận

Hôm nay, nếu không phải Ngọc Giai vẫn chưa tỉnh dậy, Thế Thành cũng chưa chắc đã phải đứng mũi chịu sào

Hai cây thiết phiến khổng lồ, tựa như đôi cánh vĩ đại của thiên long, đồ sộ nhưng vô cùng nhẹ nhàng, hiện lên trên đôi bàn tay chàng. Chúng, không gì khác, chính là vũ khí, của chàng

"Tinh phong huyết lốc"

Hai tay đồng thời quạt mạnh, hình thành nên những cơn gió giật hung bạo, cắt ngang dọc trên thân của đám bán yêu. Chưa hết, gió xoay vòng, tạo thành lốc xoáy đáng sợ, phá hủy toàn bộ tất cả những thứ cản đường đi của nó

Chiêu thức của Thế Thành làm cho đôi mắt Đán Kỳ Anh mở to. Không ... không thể nào ... không thể nào ... Đó chẳng phải ... chẳng phải ... là ... là ...

Phụng Nhan chưa bao giờ thấy Thế Thành như vậy. Với chàng, Thế Thành luôn là một con người nhã nhặn, hiền lành và vô cùng nhân hậu. Có đánh chết chàng cũng không ngờ, chỉ vì mất đi Tuyết Lăng, Thế Thành có thể đổi khác nhiều tới thế

Thánh chủ, nếu người còn không về, Tiểu Thành Thành ... Tiểu Thành Thành ...

Hàng loạt chiêu thức với lực công phá mạnh bạo làm cho những người không còn có khả năng chiến đấu nín thở, đợi chờ chuyện diễn ra tiếp theo. Thời khắc này, ngoài đợi ra, họ còn làm được gì nữa đây?

Đón nhận thương tổn nặng nề là thế, những tưởng đám bán yêu sẽ nằm im bất động nhưng không, bọn chúng lần lượt đứng dậy, lê lết thân xác máu me đầy mình về chỗ những người Thế Thành

Hạ Vĩnh cười lớn, "Ký sinh trong thành viên Chiến Sĩ hội đã lâu, trải qua thời tiết, điều kiện sống khắc nghiệt, các ngươi nghĩ có thể dễ dàng hạ gục bán yêu của ta tới thế ư? Thật là người si nói mộng" rồi hất mạnh tay áo, phát lệnh công kích

Toàn thể bán yêu như lũ hổ đói lâu ngày, hùng hục lao tới toan kết thúc sinh mạng của những kẻ đối đầu mình. Thế Thành và mọi người làm sao có thể đứng yên chịu chết? Và như vậy, một hồi loạn chiến nữa lại bắt đầu

"Tỷ muội tình thâm thức thứ nhất – Hoa bay bướm lượn"

"Tỷ muội tình thâm thức thứ hai – Hoa bướm hữu tình"

"Tỷ muội tình thâm thức thứ ba – Hoa tiền điệp hạ"

Hồng Hoa nắm chặt lấy tay Hoàng Điệp, cùng lúc tung ra toàn bộ chiêu thức phối hợp của hai nàng bất chấp việc yêu lực sẽ cạn kiệt gần như bằng không

"Phượng vũ cửu thiên"

"Thổ trấn pháp"

"Huyết chỉ khúc"

"Nhất kiếm phá sơn"

"Cửu vĩ công tâm"

"Lôi chấn"

"Xà muôn nẻo lối"

Tuy không hoàn toàn bị pháp thuật gây thương tổn nhưng bán yêu vẫn không tránh khỏi dư chấn do những đòn tấn công mạnh bạo, cường hãn của đám Thế Thành

Nếu tình hình này còn kéo dài, dẫu không thể bị tiêu diệt, kế hoạch, âm mưu vạn năm qua Hạ Vĩnh ấp ủ cũng không thể nào thành công

Điều đó là không thể được!

Hạ Vĩnh hét vang một tiếng rồi giải phóng tâm lực bản thân, đích thân tham gia chiến đấu

"Quỷ khốc thần sầu"

Những tiếng khóc thê lương, những tiếng gào rít như tróc da tróc thịt dội thẳng vào tai tất cả những người ở trên Triệt Hạ đài, khiến cho họ đau đớn ôm đầu, lấy tay bịt chặt tai, những mong xóa bỏ đi thứ âm thanh ghê tởm, tra tấn mình

Nhưng không, dẫu cho họ có cố gắng tới mức nào chăng nữa, những tiếng khóc, tiếng kêu, tiếng rên đầy oán hận vẫn ám ảnh tâm trí họ, khiến họ không còn bất cứ khả năng chiến đấu, không thể phản kháng dẫu cho bản thân có muốn tới đâu chăng nữa

Nhân cơ hội đó, tất cả bán yêu đồng loạt lao tới, đả thương đám Thế Thành, làm cho họ ngã sóng soài trên mặt đất

"Phụt"

Máu tươi trào ra nơi khóe miệng những con người chỉ vừa vài phút trước vẫn còn khả năng chiến đấu

Nhìn kẻ thù quằn quại dưới chân, Hạ Vĩnh cảm thấy lòng mình vui vẻ, thỏa mãn vô ngần, "Ha ha ha ... Hôm nay ... rốt cuộc cũng không còn ai ... không còn ai ... có thể ngăn cản ta nữa rồi. Tuy ta không thể tự tay hạ sát hết tất cả hậu duệ của lũ lòng lang dạ sói đó ... nhưng như vậy là đủ ... đủ để ta gặp lại thê tử ... gặp lại thân nhân của ta ... Ha ha ha ..."

Thế Thành gắng sức đứng lên, mặc cho đau đớn lan tràn toàn thân, "Ngươi ... đừng ... đừng mơ ..." rồi phi thân lên trời cao, dù biết rằng cái chờ đợi chàng phía trước rất có thể sẽ là cái chết

"Tiểu Thành Thành ..."

Ánh sáng xanh ngọc bất chợt bao bọc lấy toàn bộ thân thể Thế Thành

Tỉnh giấc sau giấc ngủ dài, Ngọc Giai không thể tin được mọi chuyện diễn ra trong giấc ngủ của mình. Nhanh như chớp, nàng đổi chỗ với Thế Thành, hiện nguyên hình là Thiên điểu mị hoặc mỹ nhân ngư, "Thương thiên trào lệ"

Những cơn mưa xối xả từ trên trời cao dội xuống, tuân theo ý nghĩ của Ngọc Giai, vây kín đám Hạ Vĩnh rồi liên tục thẩm thấu qua những vết thương hở trên người, ngấm vào da thịt, khiến cơ thể chúng lở loét, hoàn toàn mất đi khả năng chiến đấu

Ôm chặt lồng ngực nhói đau không rõ nguyên cớ, Tần Khải Quân mở lớn mắt, không thể tin vào điều mình vừa chứng kiến, "Ngọc Giai ... quả thực ... là Ngọc Giai đó ư? Nàng và Thế Thành ... là ... là ..."

Hạ Vĩnh lặng nhìn Ngọc Giai, lẩm bẩm một mình, "Ngươi ... chẳng nhẽ ... ngươi ... ngươi là ...?"

Cơ thể Ngọc Giai và Thế Thành vốn là một. Từ nãy tới giờ, Thế Thành đều chiến đấu với toàn bộ sức lực mình có, tâm lực chàng đã cạn kiệt từ lâu. Nay, Ngọc Giai lại sử dụng chiêu thức tiêu tốn quá nhiều yêu lực, đẩy cơ thể hai người đến mức cực hạn của cực hạn

"Phụt"

Máu đào phun ra từ môi hồng, Ngọc Giai buông mình giữa không trung rộng lớn. Không muốn xảy ra thêm những bất trắc không đáng có, Hạ Vĩnh nhún chân, tụ tâm lực thành quả cầu năng lượng, lao thẳng tới thân thể Ngọc Giai

Nằm trên mặt đất, thân nhân của nàng chỉ muốn ngay tức khắc xông tới bảo hộ nàng nhưng chịu phải thương tổn nặng nề, họ còn có thể làm gì hơn ngoài trơ mắt nhìn Hạ Vĩnh càng ngày càng tiến gần đến bên cạnh nàng

"Không", tất cả đồng thanh hét

Vào khi hy vọng tưởng chừng đã tắt, một vật thể khổng lồ bất chợt xuất hiện, mang theo quang mang chói lóa phủ kín Triệt Hạ đài. Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì một nguồn sức mạnh to lớn đã hất văng Hạ Vĩnh

"Cái gì?", Hạ Vĩnh thoảng thốt nói

Ánh sáng tan dần, giữa đài thi đấu, trong muôn vàn ánh mắt của những người chứng kiến, một vỏ trai khổng lồ với sắc màu tinh khôi, dáng hình trang nhã hiện diện, che chắn Ngọc Giai, bảo hộ nàng thoát khỏi mọi hiểm nguy

Hoàng Quân mấp máy môi, "Đó ... đó ... chẳng phải ... là ... là ... Thiên Lang trấn quốc ... bảo ư??? Sao ... sao ... nó lại có mặt ở nơi đây? Rốt cuộc, nó có quan hệ gì với nữ nhân tên Ngọc Giai kia?"

Đúng vậy, vỏ trai khổng lồ vừa xuất hiện, chính là vật Hoàng Quân tìm thấy trong lăng mộ đổ nát của Hoàng gia, thứ sau này chàng sai người giấu tại mật thất của mình!

Tự trấn an mình, Hạ Vĩnh chậm rãi mạnh miệng nói, "Một cái vỏ trai thì có thể làm được gì? Đừng làm ta buồn cười. Quỷ khốc thần sầu"

Tiếng khóc, tiếng than vang trời, một lần nữa xuyên thẳng vào đầu, vào tận trong óc của mọi người, khiến cho ai nấy đều quằn quại trong đau đớn

Tâm lực Hạ Vĩnh với sức mạnh bí ẩn của vỏ trai một lần nữa va chạm, tạo nên những tiếng nổ lớn liên hoàn. Như thể đã dốc hết toàn lực của mình, vỏ trai, mang theo dáng hình quyến rũ của Ngọc Giai tiêu tan, để lại một Thế Thành chầm chậm thả mình xuống mặt đất lạnh giá

Đúng lúc đó, một vòng tay ấm áp ôm chặt lấy thân hình Thế Thành, bên tai chàng vang lên giọng nói suốt 3 năm qua chàng không dưới một lần khao khát

"Thành nhi ... mẹ về rồi đây ..."

Bụi mù tan biến, giữa trời đêm bao la, giữa ánh trăng nhuốm màu huyết tinh, thiếu nữ tuổi chừng 17 – 18 với dung nhan tuyệt mỹ, làn da tuyết trăng, đôi môi anh đào, lông mày lá liễu, trong tà áo tinh khôi không chút tỳ vết bay bay trong gió, bế trên tay mỹ nam khoác trên mình lớp phục y xanh ngọc thanh tao, thả mình rơi xuống, nhanh chóng trở thành tâm điểm của đám đông

Nét mặt nàng điềm tĩnh, như thể mọi việc trên thế gian đều không thể làm khó nàng. Khí chất nàng cao ngạo, như thể mọi vật trên nhân gian đều nằm dưới chân nàng. Nam nhân quỳ gối dưới gót nàng. Nữ nhân phục tùng nàng

Bàn tay nàng nắm cả thiên hạ. Một câu nói của nàng thay đổi cả càn khôn

Thần chắn đường nàng, nàng diệt thần

Ma cản lối nàng, nàng sát ma

Ánh mắt sắc lẹm của nàng đảo một vòng quanh Triệt Hạ đài, làm cho mọi người ai nấy đều không tự chủ dâng lên nỗi sợ hãi trong lòng. Đứng trước nàng, bất kể là ông hoàng bà chúa, bất kể là người nắm trong tay quyền lực ngút trời, ... tất cả đều trở thành những kẻ không thể bình thường hơn nữa

Nàng sinh ra, là để đứng lên vị trí cao quý nhất, quyền lực nhất có thể

Nàng sinh ra, là để trị vì, là để trở thành chúa tể của cả nhân gian muôn trượng

Nàng ... chính là ... Đoạn Tuyết Lăng!!!

Thượng thiên hạ địa, duy ngã độc tôn!!!

Dừng lại trên những con người bấy lâu thương nhớ, những người là nguồn động lực giúp nàng vượt qua bao khó khăn, vượt qua trở ngại, vượt qua mọi đớn đau về cả thể xác và tinh thần, đôi mắt Tuyết Lăng ngập tràn nhu tình

"Ta ... về ... rồi... đây!"

Chỉ một câu đơn giản như vậy thôi nhưng cũng đủ để khiến cho những lo lắng, sợ hãi của mọi người trong ngọc lâu hoàn toàn tan biến

Có Tuyết Lăng, mọi sự nhất định sẽ ổn!

Tủi thân, buồn bã, vui mừng, ... hàng loạt cảm xúc luân chuyển trong Thế Thành, phút chốc khiến chàng không thể thốt thành lời

Tuyết Lăng lấy tay vuốt nhẹ bờ má Thế Thành, "Con lại gầy đi rồi đấy ... Thời gian qua, con lại không chú ý ăn uống ..."

Còn chưa kịp dứt lời, Thế Thành đã vòng tay, ôm chặt Tuyết Lăng. Hơi ấm của Tuyết Lăng rốt cuộc cũng khiến cho Thế Thành biết rằng, đây là thực tại, chứ không phải là giấc mơ chàng có những khi màn đêm buông xuống

Mẹ ... mẹ ... rốt cuộc ... cũng về ... cũng về ... rồi ...

Mẹ ... mẹ của con ... rốt cuộc ... cũng về ... cũng về ... rồi ...

Hành động tràn đầy thân ái của Tuyết Lăng và Thế Thành như một mũi tên cắm vào ngực Lãnh Nhu và Lẵng Hy Đạt. Hai người bọn họ ... có quan hệ ra sao mà lại gần gũi tới ... mức ấy ...?

Nhớ lại khi lần đầu gặp Thế Thành, khi nhìn thấy trên vai chàng là gà con, vịt con giống với hai con Tuyết Lăng mua tại Nguyệt Dạ, Lãnh Nhu đã từng nghĩ phải chăng hai người họ biết nhau nhưng rồi suy nghĩ đó nhanh chóng qua đi bởi thế gian thiếu gì gà con, vịt con cơ chứ? Chàng thật sự không ngờ, đó lại là sự thật, chứ không phải là sự trùng hợp

Nội tâm Hoàng My không hiểu sao dâng lên những trận sóng ngầm. Tại sao ta lại cảm thấy ... lòng mình nhói đau như này? Người trước kia ... ta yêu ... là Tử Y ... chứ đâu phải Thế Thành, không phải sao?

Đoạn Trung, Vương Nhạn phân vân, không biết Thế đại nhân tiếng tăm lừng lẫy của Thiên Lang là có quan hệ gì với nữ hài yêu dấu của mình?

"Mẹ ... mẹ ... mẹ ..."

Tiếng nói trong nức nở của Thế Thành như một quả bom, dội thẳng giữa Triệt Hạ đài rộng lớn. Cái gì??? Cái gì??? Chàng ta ... chàng ta ... là ... là ...???

Lồm cồm bò dậy từ mặt đất, Hạ Vĩnh lặng im quan sát Tuyết Lăng, "Ngươi chính là ... Đoạn gia tam tiểu thư – Đoạn Tuyết Lăng?"

Tuyết Lăng lấy tay vỗ về Thế Thành rồi đặt chàng ra phía sau mình, cất giọng đáp, "Đúng. Là ta!"

Tâm lực cuồn cuộn phát ra từ người Tuyết Lăng làm cho không chỉ mình Hạ Vĩnh mà tất cả những người quanh đó trợn tròn mắt. Nàng ta ... nàng ta ... là Thuần Đế cấp 9!!!

Trời! Một nữ tử tuổi mới 18 là Thuần Đế cấp 9!!!

Phải biết rằng, ngay cả Đoạn gia chủ và Tần gia chủ, cả một đời cố gắng cũng chỉ đạt được tới Thuần Đế và Thượng Tôn cấp 7. Thế nhưng, nàng ta ... lại ... lại ...

Đây là chuyện thật hay chuyện đùa???

Một mảng im lặng bao trùm không gian cho tới khi giọng nói điềm tĩnh của Tuyết Lăng vang lên, "Ngươi chính là Thánh Sứ của tổ chức chữ Vô? Nếu vậy, cho ta biết, tại sao năm đó ngươi lại cho người ám sát ta? Và tại sao sau đó mọi chuyện là không hề tái diễn? Ta trước không đắc tội gì, sau không gây thù chuốc oán với ngươi, sao ngươi lại muốn dồn ta vào chỗ chết? Còn nữa, vì sao ngươi lại có thể tạo ra trứng yêu, nhốt những yêu quái hiếm có thế gian vào trong?"

Hạ Vĩnh ngửa mặt cười lớn, "Năm đó ... đáng ra ta nên hoàn thành nốt chỉ thị của Giáo chủ, tiếp tục cho người ám sát ngươi ... Nếu như không phải Giáo chủ bệnh cũ tái phát ... Hôm nay, ta chẳng phải sẽ bớt đi một đối thủ nặng ký ư? Còn về cái gọi là trứng yêu, ta quả thực không biết ngươi đang nói tới cái gì. Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy hai từ đó"

"Tuyết Lăng, ngươi nghĩ, với sức mạnh của mình, ngươi có thể đánh bại được ta? Đúng, ngươi và ta cùng cấp, nhưng ngươi có biết, lý do năm đó tại sao Thần lại chọn phụ thân Hạ Dã của ta là người đứng đầu thiên hạ không? Bởi Hạ gia ta có năng lực độc nhất vô nhị trên thế gian này!!!"

Tuyết Lăng nhíu mày, "Năng lực? Là năng lực gì?"

"Á............"

Một phần những người thuộc ngọc lâu, với vòng ngọc lóe sáng trên tay, chợt cảm thấy một nguồn sức mạnh khổng lồ giáng xuống toàn thân mình, làm lu mờ ý chí bản thân

"Đó chính là năng lực tạm thời khống chế yêu quái của Thuần Sư"

Giọng nói tựa như lời ru của Thần chết của Hạ Vĩnh văng vẳng bên tai, ám ảnh tâm trí Tuyết Lăng khi nàng quay mình, nhìn những người đã từng trải qua trăm đắng nghìn cay, muôn trùng gian khó với mình, giương đôi mắt ngập tràn sát khí nhắm vào bản thân

Năng lực của Hạ Vĩnh tuy đáng sợ nhưng cũng chẳng phải là vạn năng. Chàng ta chỉ có thể khống chế những yêu quái dùng Lời thề khế ước, chứ không phải là Khế ước máu với Thuần Sư. Những khế ước giữa người – người, yêu – yêu đều không chịu ảnh hưởng

Đó cũng là lý do, chỉ có Hồng Hoa, Hoàng Điệp, Hồng Tuyết, Tử Vân, Yên Chi, Tú Sinh chịu sự chi phối của Hạ Vĩnh

Ngọc lâu tức khắc bị chia thành hai phe và cứ thế, cuộc nội chiến giữa những con người tuy chẳng chung dòng máu nhưng coi nhau không khác gì người trong nhà, chính thức bắt đầu!

--------------------------------------

Được Hồng Hoa giải cứu khỏi những kẻ trêu hoa ghẹo bướm, Tiểu Liên chạy mãi, không biết từ khi nào, mặt trời đã khuất dạng phía đằng xa. Nàng dừng bước, nhìn ngắm quang cảnh vắng vẻ xung quanh mình rồi đứng im, như thể đang chờ đợi một điều sắp tới

Bất chợt, hơn 10 mấy hắc y nhân đồng loạt xuất hiện, bao vây lấy nàng

Tiểu Liên hờ hững nói, "Các ngươi tới rồi sao?"

Một tên hắc y quỳ gối xuống thưa với nàng, "Cô nương, chủ nhân hạ lệnh bằng mọi giá phải đưa người trở về ... nhanh nhất có thể. Xin người đừng làm khó chúng nô tài"

Dứt lời, toàn bộ số hắc y nhân còn lại đều quỳ gối, đồng thanh nói, "Mời Tiểu Liên cô nương quay về"

Tiểu Liên biết, cuộc hành trình của mình đến đây là kết thúc. Bao năm qua, nàng chỉ muốn được một lần nhìn ngắm thế giới bên ngoài. Nay, mơ ước đã được thỏa mãn, không phải nàng nên trở về ư?

"Chúng ta đi thôi"

Câu nói dứt khoát của Tiểu Liên khiến cho đám hắc y nhân như đặt được tảng đá trong lòng mình xuống. Khi đảm bảo rằng cuộc nói chuyện, gặp gỡ của mình không có bất kỳ ngoại nhân nào biết, chúng liền nhanh như chớp mang Tiểu Liên rời đi, không để lại chút vết tích nào, như thể nàng chưa bao giờ xuất hiện gần tại Triệt Hạ đài

--------------------------------------

Ngồi trong hoàng cung Nguyệt Dạ xử lý công vụ, thâm tâm Đằng Thiên không hiểu sao nóng như lửa đốt. Cảm giác bất an ngặm nhấm con tim chàng, toàn thân chàng run rẩy vô cớ

Linh tích chàng mách bảo, chuẩn bị có một chuyện gì đó khủng khiếp xảy ra

Nhưng, đó là chuyện gì?

"Ầm"

Một tiếng nổ vang trời làm rung chuyển cả hoàng cung rộng lớn, như cơn địa chấn khổng lồ làm nghiêng ngả thân hình Đằng Thiên

Khi đã ổn định thân mình, Đằng Thiên tức tốc chạy về phía cửa sổ, chỉ thấy khói bụi mịt mù, không khí tanh tưởi mùi máu truyền tới từ Triệt Hạ đài, nơi có người phụ nữ chàng yêu

Có chuyện không ổn!

Lưu Ly ... Lưu Ly ... nàng đừng có xảy ra chuyện gì ...

Mặc cho bản thân không thể sử dụng phép thuật, mặc cho đích thân Lưu Ly đã không cho phép chàng tham gia Đại hội pháp sư, Đằng Thiên vẫn cho kẻ dưới chuẩn bị xe ngựa, dùng hết tốc lực tiến tới Triệt Hạ đài

Lúc này đây, chàng còn có thể để tâm tới lời Lưu Ly nói, khi rất có thể nàng đang bị hiểm nguy rình rập ư?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.