Mới rạng sáng ngày thứ hai, Tô lão cha và Tô Tĩnh Nhã cùng dậy rất sớm, ngay cả Trụ Tử Đại Đầu bình thường phải giữa trưa mới đến cũng đến trong tiệm từ sáng sớm, một nhóm người dọn dẹp nồi chén muôi chậu, mang tất cả gia vị nấu ăn chứa ở trên một chiếc xe một bánh.
Trụ Tử hét lớn khiến Lý Dục đẩy xe đi, nhìn xe cút kít tràn đầy là đồ, Lý Dục nhíu mày: "Xe này đẩy như thế nào?" Khi vận chuyển quân lương đều bằng loại xe này, hắn đã gặp qua không ít, nhưng thật sự chưa đẩy qua.
"Sao vậy, không lẽ ngươi chưa từng đẩy qua cái xe này sao?" Đại Đầu lộ ra vẻ mặt khinh bỉ nhìn hắn: "Nâng tay lái lên, đẩy về phía trước là được."
"Oh." Lý Dục nghe vậy, nâng tay lái lên, còn chưa đẩy về phía trước, xe liền lệch đi, thấy xe sắp đổ trên mặt đất mà trên xe đều là chén dễ vỡ và lọ gia vị, ngã xuống đất sẽ làm bể toàn bộ, dưới tình thế cấp bách, chân Lý Dục hơi dùng sức ở thắt lưng một cái, hai cánh tay cùng đưa lên, nhấc cả xe cùng toàn bộ đồ lên.
Đại Đầu Trụ Tử ở bên cạnh bị sợ đến cuống quít chạy tới, đỡ xe, cẩn thận đặt xuống đất.
"Làm sao ngươi lại ngu như vậy chứ, chuyện đơn giản như vậy cũng làm không xong." Trụ Tử vỗ vỗ ngực: "Ngươi hù chết của ta đấy, nếu vật này mà đổ, thì không may rồi."
"Không phải đã không có gì sao." Lý Dục vô tội nói.
"Vậy phải làm sao bây giờ? Ai sẽ đẩy xe?" Đại Đầu quan tâm nhất là vấn đề này, trước kia việc này là của hắn, hiện tại lại có người đến, hắn đã không phải người thấp nhất rồi, còn bắt hắn đi đẩy sao?
Nhìn Trụ Tử, Trụ Tử xoay mặt sang một bên, hắn mới không muốn làm việc này đâu, nhìn Nhị Khờ, Nhị Khờ ngây ngốc cười một tiếng: "Nếu các ngươi không sợ đồ trên xe bị vỡ cái gì, ta sẽ đẩy"
Lúc Tô Tĩnh Nhã đi ra, đã nhìn thấy ba người vây quanh xe chứa đồ vật, không biết đang làm gì: "Các ngươi làm gì vậy? Còn không mau lên đường, thời gian cũng không còn nhiều."
"Đại Đầu, đẩy xe." Trụ Tử ra lệnh với Đại Đầu.
Đại Đầu cũng không nói gì , ngoan ngoãn đẩy xe, thời gian không còn nhiều lắm , nếu lại xảy ra chuyện gì, cô nương lại nổi giận, vừa đẩy vừa nghĩ trong lòng, có thời gian nhất định phải chỉ giáo cho thằng nhóc này.
Xe đi ở phía trước, phía sau Lý Dục và Tô Tĩnh Nhã vừa đi vừa tán gẫu. "Cô nương, chúng ta đi đâu vậy?"
"Đi về nhà bà Đỗ ở phía cuối phố, hôm nay bà Đỗ đại thọ 50 tuổi, con trai và con dâu muốn bày rượu ăn mừng, chúng ta đi nấu ăn cho bọn họ." Tô Tĩnh Nhã giải thích nói.
"À." Lý Dục hiểu, là đi nấu ăn sao, còn tưởng là đi dọn nhà chứ.
"Tiệc mừng thọ đều khá nhiều người, nhà bình thường sẽ không làm được nhiều món ăn như vậy, cho nên cũng sẽ mời đầu bếp trong quán rượu về nấu ăn, tự họ sẽ viết thực đơn, cho đầu bếp một chút tiền, để đưa đồ ăn làm được cho bọn họ, bản thân sẽ bớt lo, đầu bếp cũng có thể mở mang danh tiếng của mình" Tô Tĩnh Nhã giải thích.
Hoá ra là như vậy.
"Những năm gần đây đã làm phiền hàng xóm láng giềng chiếu cố, tửu lâu Như Ý mới có thể chống được đến hiện tại, cho nên, nếu hàng xóm láng giềng có chuyện gì thì tửu lâu Như Ý của chúng ta cũng sẽ đi góp một phần sức lực, để báo đáp hàng xóm láng giềng đã chiếu cố." Tô Tĩnh Nhã nói: "Hôm qua, cha ta cũng đã chuẩn bị thực đơn, phân phó người Đỗ gia mua đồ rồi, hôm nay chúng ta chỉ cần dựa theo thực đơn mà mang thức ăn ra ngoài, cũng coi như là hoàn thành công việc rồi."
Lý Dục gật đầu một cái, đối diện với cô gái có ơn chắc chắn sẽ trả này càng thêm tôn kính: "Nhưng mà ta không biết làm món ăn à." Kêu ta tới đây, chẳng may mọi người chạy thì làm thế nào?
"Không sao, nấu ăn có Đại Đầu với Trụ Tử rồi, ngươi chỉ cần bưng món ăn đến trên bàn là được rồi." Tô Tĩnh Nhã nói.
Đến nhà họ Đỗ, đứng ở ngoài cửa đã nghe thấy tiếng người bên trong đi lại rất náo nhiệt, Tô Tĩnh Nhã nói: "Mọi người nhanh lên một chút, ông chủ cũng bắt đầu bận rộn rồi, ta mà không làm việc, thì những bàn tiệc rượu kia đều không có đồ rồi."
Đẩy cửa ra, phát hiện trong sân đã dọn bàn, trải lụa đỏ, ở cửa phòng bếp, đã có đầu bếp đeo tạp dề màu trắng rồi, mà đầu bếp kia, bọn họ đều biết, là Lưu Đại trong tửu lâu Phú Hào, Lưu Đại cũng nhìn thấy bọn họ, đứng ở cửa phòng bếp, mặt khiêu khích nhìn bọn họ
Đây là có chuyện gì xảy ra? Bốn người hai mặt nhìn nhau.
Con trai bà Đỗ - Đỗ đại thúc nhìn thấy Tô Tĩnh Nhã cạnh cửa, vội vàng chạy tới: "Tô cô nương, thật xin lỗi, ngươi thấy đấy, chúng ta. . . . . ."
"Ta nói này Đỗ đại thúc, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy, ba ngày trước, không phải ngươi tự mình đến tửu lâu Như Ý muốn chúng ta làm bếp sao? Hôm qua còn đi lấy thực đơn chỗ cha ta, hiện tại sao lại mời bọn họ?" Trụ Tử nhanh miệng hỏi.
Đỗ đại thúc không lên tiếng, chỉ là nhìn qua một bên Tô Tĩnh Nhã, không biết nói cái gì, Tô Tĩnh Nhã nhíu mày, rồi sau đó như an ủi nói mấy câu với Đỗ đại thúc rồi quay đầu bảo Đại Đầu lôi kéo xe, đi về
Dọc theo đường đi, Trụ Tử và Đại Đầu cùng nhau bất bình mà nói, Tô Tĩnh Nhã lại không nói một câu nào.
Đến tửu lâu Như Ý, Tô lão cha ở phía sau quầy thấy bốn người trở về cũng rất kinh ngạc, lúc này Tô Tĩnh Nhã mới cất lời: "Cha, thọ yến Đỗ gia đã có người làm rồi, là người của tửu lâu Phú Hào, Đỗ đại thúc nói, là lão bản của hắn bảo hắn mời người của tửu lâu Phú Hào, nói là nếu hắn mời nhà người khác làm sẽ khiến hắn mất công việc, Đỗ đại thúc là chưởng quỹ một tiệm ngọc trong thành, tiền công vô cùng tốt, hắn không muốn mất công việc này nên cũng chỉ có thể mời người của tửu lâu Phú Hào thôi."
"Lão bản của bọn họ cũng quản quá nhiều rồi, Đỗ đại thúc mời người nào làm cho ngày mừng thọ của nương mình thì liên quan gì đến hắn chứ?" Trụ Tử bất bình nói.
"Có phải lão bản của hắn có quan hệ gì với lão bản tửu lâu Phú Hào không?" Lý Dục hỏi.
"Đúng vậy." Tô Tĩnh Nhã nói: "Lão bản của họ là Nhị thiếu gia nhà họ Vương, nhà họ Vương và Lâm Khải Thái là thông gia, cũng chính là nhà họ Vương này, nhìn trúng mảnh đất ngoại thành nhà Đại Đầu."
"Không trách được, nhất định bọn họ đang trả thù." Trụ Tử nói, còn có một câu hắn không nói ra, chính là nhà họ Vương cũng tính toán đến nhà của mình, ép cha con Tô gia đi, nhưng cũng may là chưa mất.
"Được rồi" Tô lão cha cắt đứt lời mọi người: "Chuyện này đến đây chấm dứt, sắp xếp lại đồ vật một chút đi, sau đó đến phòng bếp sắp xếp lại thức ăn muốn dùng đến." Nói xong đứng lên, thân thể hơi choáng váng, sau đó che thắt lưng, vào hậu viện.
Suốt cả một ngày, tâm tình của mọi người trong tửu lâu Như Ý đều thấp, tất cả mọi người lo lắng, dưới tình huống tửu lâu Phú Hào muốn cho bọn họ khó xử như vậy, tửu lâu Như Ý rốt cuộc còn có thể chống được bao lâu?