[Dịch]Tướng Công Khờ Của Nương Tử Đẹp

Chương 28 : Bàn luận viễn vông.




Tửu lâu Phú Hào bị lật đổ, nhưng cơm lại không thể không ăn, không có tửu lâu Phú Hào, còn có tửu lâu Như Ý, mặc dù tửu lâu Như Ý không trang hoàng hào hoa, phục vụ chu đáo tửu lâu Phú Hào, nhưng chung quy vẫn có miệng có thể ăn, không đến nỗi đói bụng.

Có câu nói một nhà vui mừng một nhà buồn, nhưng bây giờ là một nhà xui xẻo một nhà vui mừng, không có tửu lâu Phú Hào, cả sảnh đường tửu lâu Như Ý lại đầy màu sắc, chuyện tình bất thình lình của tửu lâu Phú Hào khiến mọi người tới hăng hái, tốp năm tốp ba ở tửu lâu Như Ý thảo luận rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, tại sao bất chợt có tai ương?

Đột nhiên buôn bán thuận lợi khiến tất cả mọi người bận rộn, chỉ ngoại trừ có một người.

Không có cách nào động vết thương ở chân, không giúp đỡ được cái gì nên Tô Tĩnh Nhã dứt khoát an vị ở trong quầy tử, nghe bọn họ bàn luận viễn vông.

"Ngươi nói xem rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra, ta mới vừa gọi thức ăn ngon ở trong tửu lâu Phú Hào, chỉ thấy một đám quan binh vọt vào, dọa ta giật mình, ta còn tưởng trong tửu lâu Phú Hào ẩn dấu phạm nhân đào phạm, không ngờ tới bọn họ vào cửa tìm lão bản, không nói hai lời, liền trói Lâm lão bản lại, còn tìm ra một người trẻ tuổi ở trên lầu, nói là cái gì khâm phạm của triều đình, sau khi trói lại liền trực tiếp đuổi người niêm phong cửa, các ngươi nói một chút đây là có chuyện gì xảy ra?" Một thương nhân cẩm bào nói.

"Đúng vậy." Một người trung niên khác nói: "Lâm lão bản ở Thương Châu này cũng được tính là người có mặt mũi, nói thế nào trói liền trói lại chứ? Còn có người trẻ tuổi kia, dáng vẻ văn nhã, thấy sao cũng không giống là người xấu mười tội khó tha nha?".

Lời này khiến Tô Tĩnh Nhã không tự chủ nhếch lên miệng: ai nói người có dáng dấp lịch sự sẽ không làm chuyện xấu, ánh mắt Lý Tu Văn kia giống như sắc quỷ nhìn nàng chằm chằm hiện tại nàng còn sợ, còn có bộ dạng hắn cầm đao, đâu còn có bộ dạng của một người có văn hóa, giống như ác quỷ dữ tợn hơn.

"Cũng không thể nói như vậy." Người áo xanh nói: "Người dạng chó hình người cũng rất nhiều, nói không chừng người này trước mặt là một bộ quang minh chính đại sau lưng lại là bộ dáng không tốt lắm đâu, Khâm sai tuần án là người trong triều đình phái ra, là người tài ba từng trải việc đời, sẽ không tính sai đâu".

Lời này còn lấy được lòng của Tô Tĩnh Nhã, người dạng chó hình người không nhất định là người tốt, người ngu dại ngây ngô cũng không nhất định tầm thường, giống như Nhị Khờ, ah, tại sao lại nhớ tới hắn chứ?

"Đúng vậy, Lâm lão bản này cũng không phải là cái người hiền lành gì, không biết đã làm bao nhiêu chuyện xấu, ai biết hắn có đắc tội người nào không, có người sau lưng chỉnh hắn cũng không chừng." Người trung niên nói.

Lúc người trung niên nói lời này, Lý Dục đang bưng một ít món ăn trên bàn, trong lòng thở dài một cái, người này thật đúng là biết phân tích.

"Lâm lão bản này cũng cư trú ở Thương Châu rất lâu rồi, người muốn động đến hắn kia cũng không phải là nhân vật đơn giản gì đúng không?" Thương nhân cẩm bào hỏi.

Nghe lời này, Tô Tĩnh Nhã ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Lý Dục, Lý Dục lộ ra dáng vẻ dáng vẻ không sao cả nhún vai một cái, giống như đang nói: ngươi đoán một chút xem.

Tô Tĩnh Nhã bực mình cúi đầu, người nào chứ, không phải đã nói thích mình sao? Còn giấu giếm thân phận của mình, vốn không có thành ý, còn muốn ta gả cho hắn, nằm mơ.

Nhìn thấy Tô Tĩnh Nhã ảo não cúi đầu, Lý Dục cũng không gấp gáp, chuyện đã xong xuôi, hắn đã nhắn tin về, nói trong thời gian ngắn mình sẽ không về Kinh Thành, cho nên nói, hắn còn thời gian từ từ thắng được trái tim của nàng.

"Đúng vậy, ta mới từ phía đông Thành tới đây, nghe nói nhà họ Vương phía đông thành cũng sụp đổ, cũng là bị Khâm sai tuần án này bắt lại, tội danh là buôn bán không chính đáng, cưỡng ép lấy đất, nghe nói là có người đi ngang qua Khâm sai tuần án tố cáo tội trạng giá tiền, Khâm sai tuần án đang dừng lại ở Thương Châu." Một người địa phương áo xám nói.

"Lâm gia và Vương gia là thông gia, ngươi nói xem hai nhà này cùng sụp đổ, điều này nói rõ lên cái gì?" Người trung niên nói.

"Ta thấy là ——" Một ông lão râu dê nói: " Đại nhân vật tới địa phương nhỏ Thương Châu này của chúng ta, nhất định là đại nhân vật Vương gia hoặc Lâm gia đắc tội, rồi một nhà khác cũng bị tai ương theo".

Mọi người cùng gật đầu một cái, ngày hôm qua Khâm sai tuần án mới đến Thương Châu, hắn không thể biết quan hệ thông gia của hai nhà Lâm Vương, tuy nói là Khâm sai, cũng không thể cùng bắt hai phú thương lớn nhất thành Thương Châu lại, mà bây giờ hắn làm, đã nói lên hắn không sợ, tại sao hắn lại không sợ đây? Vậy thì nhất định là vì sau lưng còn có một người có thân phận cho hắn chỗ dựa.

Chắc người nọ muốn mượn tới tay Khâm sai tuần án để bảo toàn không khí Thương Châu rồi,đie nnd3n lêq úy đonn đây là ý tưởng mọi người thảo luận nhất trí sau cùng.

Thật sự là như vậy không? Nghe bọn họ bàn luận viễn vông, trong lòng Tô Tĩnh Nhã cũng tò mò lên, khẳng định chuyện này có quan hệ với Nhị Khờ, nhưng mà, rốt cuộc Nhị Khờ có thân phận gì, thế nhưng có thể dễ dàng khiến tửu lâu Phú Hào với nhà họ Vương thành phía đông nói đổ liền đổ trong thời gian ngắn như vậy đây?

Đang suy nghĩ, thấy Thanh Phong đi vào từ bên ngoài, lúc thấy Lý Dục, cho hắn một ánh mắt chỉ có hai người bọn họ mới hiểu, sẽ phải lên lầu, gia thật đáng thương, ở nhà sống an nhàn sung sướng, ở trong tửu lâu Như Ý này, lại phải đi hầu hạ những tiểu dân thương nhân hèn mọn, thật là nhìn thì trong lòng cũng không thoải mái, vẫn là không nhìn mới tốt, trở về phòng ngủ thôi.

"Đứng lại." Tô Tĩnh Nhã lên tiếng gọi Thanh Phong lại, hai người đàn ông này liếc mắt đưa tình’ , làm như ta không tồn tại vậy: "Tới đây".

Thanh Phong đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó ngoan ngoãn dời đến bên quầy, nhỏ giọng hỏi: "Phu nhân, có cái gì phân phó ạ?" Phu nhân tương lai, hắn không đắc tội nổi.

"Nói, mới vừa rồi đi đâu hả?" Lâm gia và Vương gia cũng sụp đổ rồi, hắn còn đi ra ngoài làm gì? Sẽ không phải lại muốn khai đao với khác người trong thành chứ?

"Không có làm sao mà, chỉ là tùy tiện đi ra ngoài một chút mà thôi." Chỉ là đi là huyện nha mà thôi, nhưng hắn cũng không dám nói ra ngoài, gia cũng không có nói thân phận của mình ra với phu nhân, nếu hắn lắm mồm, gia trách tội xuống, bản thân chưa có thể chịu được đâu.

"Tùy tiện đi một chút?" Tô Tĩnh Nhã không tin, đại nam nhân hắn lấy gia nhà mình làm trọng, không có việc gì không tuân theo gia của mình, sẽ tùy tiện đi ra ngoài một chút: "Vậy ngươi tùy tiện đi lên con phố nào, tùy tiện đến cửa hang nào, tùy tiện thấy được người nào, có thể nói cho ta nghe một chút hay không?".

"Cái này. . . . . ." Không tốt, phu nhân nổi lên tò mò với thân phận của gia, gia ở ngay bên cạnh, hắn nên làm cái gì mới phải? Không thể đắc tội phu nhân, cũng không thể khiến gia mất hứng, trời ạ, thật là khó mà: "Cái này, tiểu nhân đi làm chuyện gia giao cho, nếu phu nhân muốn biết chuyện gì xảy ra, trực tiếp đi hỏi gia là được rồi." Nói xong, như một làn khói, chạy mất hút: Gia, chuyện của mình ngài vậy thì ngài tự mình giải thích đi, ta không nói được, cũng không thể thêm phiền cho ngươi.

Xa xa, nhìn thấy Thanh Phong bị cuốn lấy, Lý Dục bất đắc dĩ lắc đầu một cái: có phải nên tìm nàng nói chuyện thật tốt một chút hay không? Lòng hiếu kỳ thì không chịu được giày vò, càng giày vò nó lại càng căng lên, không giải thích cho nàng, khiến cho nàng nghĩ sai, không chừng lại xảy ra cái nhiều loạn gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.