Ngồi ở phía sau quầy, nhàm chán ngẩn người, không biết cha và Nhị Khờ đi phía Đông thành có cái gì nguy hiểm hay không, Nhà họ Vương xuất động lần này chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua, ai, chân của mình lúc này lại cố tình thành ra như vậy, nếu mình có thể đi lại thì tốt rồi, cũng không cần ở chỗ này đoán mò.
Ba, ba, trên quầy chuyển tới một hồi tiếng động, ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Thanh Phong: "Phu nhân, đang suy nghĩ gì đấy? Sao chuyên tâm vậy?".
"Đang suy nghĩ tại sao ngươi lại rãnh rỗi như vậy, tại sao chủ tử ngươi không có phái chuyện cho ngươi làm?" Tô Tĩnh Nhã tức giận nói, dù sao đã biết hắn chính là thủ hạ của Nhị Khờ, nàng còn chưa từng khách khí với Nhị Khờ, huống chi là hắn.
Thanh Phong vừa nghe kinh hãi: "Phu nhân, người cũng không thể như vậy, ta phải làm rất nhiều chuyện, rất bận rồi." Lại thêm chuyện thì có thể mình không còn chút thời gian nào.
"Rất bận? Hiện tại cũng rất bận phải không?" Tô Tĩnh Nhã khẽ cười nhìn hắn hỏi.
"Hiện tại không bận." Thanh Phong cười xấu hổ cười: "Đó là vì tối hôm qua ta đã vội giải quyết các chuyện tình xong".
"Vậy tối hôm qua ngươi bận rộn làm cái gì?" Hơn nửa đêm thì có thể bận rộn cái gì? Không phải là đi leo tường qua viện, đi trộm đồ chứ?
"Cái đó. . . . . ." Gãi gãi đầu: "Ta làm chuyện gì, không thể nói rõ ràng, phu nhân nên tự mình nhìn, phu nhân người ngồi quay lưng lại." Nói xong, Thanh Phong đi vòng qua sau lưng Tô Tĩnh Nhã, bắt được thành ghế, mang theo cái ghế kể cả Tô Tĩnh Nhã đang ngồi ở trên cùng nhấc lên.
"Này, ngươi làm gì thế?" Tô Tĩnh Nhã giật mình, vội vàng nắm chặt tay vịn cái ghế.
"Phu nhân, đừng sợ, ta chỉ là đổi lại chỗ ngồi cho người thôi, không có chuyện gì." Thanh Phong nói, giơ cái ghế bỏ vào cửa, sau đó mở cửa chính ra.
"Phu nhân, hãy chờ xem, đợi lát nữa thì có kịch hay rồi." Thanh Phong nói, hôm nay sẽ có người tới khiến tửu lâu Phú Hào đẹp mắt.
Nhìn chằm chằm phía đối diện, tửu lâu Phú Hào vẫn buôn bán tốt như cũ, có màn gì hay để nhìn?
"Không phải ngươi cho ta xem tửu lâu Phú Hào đối diện buôn bán tốt đẹp, cố tình so sánh tửu lâu Như Ý ta sao?" Tô Tĩnh Nhã trầm giọng hỏi, ngươi dám nói vâng, ta sẽ để cho ngươi vui vẻ.
Không nghĩ tới Tô Tĩnh Nhã có thể nghĩ như vậy, Thanh Phong nghe giọng nói âm hiểm của nàng, bị sợ đến sợ run cả người: "Phu nhân ngươi nghĩ sai rồi, dù Thanh Phong có lớn mật cũng không dám làm như vậy mà, Thanh Phong chỉ muốn để cho người xem một chút, tửu lâu Phú Hào này không đắc ý được bao lâu." Trời ạ, sao phu nhân lại giống gia như thế, đều là chủ tử không dễ hầu hạ.
"Vậy sao?" Tô Tĩnh Nhã không thể nào tin được, tửu lâu Phú Hào này ở Thương Châu không phải chuyện một ngày hai ngày, chẳng lẽ trước mắt thật sự có thể sụp đổ.
"Đúng vậy." Thanh Phong khẳng định nói, ngày hôm qua hắn tự mình đi bố trí chuyện tình, hôm nay khẳng định có kết quả, nếu không mặt mũi của hắn phải đặt chỗ nào.
Chỉ chốc lát sau, một đám quan binh đi tới từ đầu đường, khí thế hung hăng đẩy người qua đường, vây quanh tửu lâu Phú Hào: "Quản sự đâu? Ra ngoài".
Một nam nhân gầy teo bước ra ngoài, đùng một cái, còn chưa lên tiếng, đã bị quan binh giữ cổ áo, xách lên: "Nói, ai là Lâm Khải Thái?".
Nam nhân kia sợ xanh cả mặt: "Quan gia, không phải ta, lão bản ở bên trong."
Một tay ném nam nhân xuống đất, quan binh vung tay lên, vọt vào tửu lâu Phú Hào, trong lúc nhất thời, tửu lâu Phú Hào rối thành đoàn, mấy người ăn cơm nhìn tình hình bất thường, muốn ra cửa, lại bị quan binh canh giữ ngăn lại, không để cho ra cửa, lập tức, giọng nói khách nhân bất mãn, quan binh rống lên giận dữ, liên tục như thế, rất náo nhiệt.
Lúc Tô Lão Đa mang theo Lý Dục với Đại Đầu Trụ Tử trở lại, cảnh tượng nhìn thấy chính là náo loạn, một hồi gà bay chó sủa như thế.
Nhìn khuê nữ nhà mình ở cửa lớn mở ra một nửa đưa đầu nhìn náo nhiệt, Tô Lão Đa tò mò đi lên phía trước hỏi thăm tình huống: "Nha đầu, phía đối diện xảy ra chuyện gì vậy?".
"Con không biết, nhìn thấy một đoàn quan binh vọt vào, nói muốn tìm Lâm lão bản, không biết tên họ Lâm này phạm vào chuyện tình gì nữa." Miệng Tô Tĩnh Nhã vừa nói chuyện, ánh mắt lại không chịu động một cái, chỉ sợ bỏ lỡ một chút bộ dáng nhếch nhác của Lân Khải Thái phía đối diện, bị hắn lấn áp lâu như vậy, thật vất vả mới thấy hắn gặp tai họa, tại sao có thể không xem bộ dáng xấu hổ của hắn thật tốt đây.
"Phụ thân, không phải người phải đi phía Đông thành sao, tại sao lại trở lại? Hiện tại thành phía Đông như thế nào?" Mắt không bỏ qua đặc sắc phía trước, trong miệng hỏi rõ nghi vấn trong lòng.
"Đi rồi, nhưng còn chưa nói một câu nào, Vương Ngũ đã mang theo người ta đi về, nhìn qua hình như là nhà họ Vương có chuyện xảy ra?" Tô lão cha trả lời.
"Oh." Tô Tĩnh Nhã oh một tiếng, không có đoạn sau, quản khỉ gió nhà họ Vương có chuyện gì xảy ra, chỉ cần không đi thu đất phía Đông thành nữa, không đi quấy rầy người của thành phía đông là được, còn cái khác nàng chẳng muốn đi quan tâm.
Đại Đầu Trụ Tử không nhịn được đi đến gần xem náo nhiệt, Thanh Phong hiểu chuyện mà lấy ra cái ghế từ trong tiệm ra ngoài, để Lý Dục và Tô Lão Đa một người ngồi một đầu, còn mình nghiêng thân thể tựa vào cạnh cửa, giống như xem cuộc vui nhìn phía đối diện đang ầm ĩ.
Chỉ chốc lát sau, bọn quan binh từ trong quán rượu đi ra, Lâm Khải Thái với Lâm Tu Văn bị trói bằng sợi dây, đẩy ra ngoài.
Quan binh dẫn đầu lớn tiếng nói về phía mọi người vây xem: "Lão bản tửu lâu Phú Hào Lâm Khải Thái, chứa chấp khâm phạm của triều đình Lâm Tu Văn, hiện bị tuần án Khâm sai lùng bắt, toàn bộ người làm, đầu bếp trong quán rượu mang đi huyện nha, đợi điều tra tìm hiểu rõ có tham dự chứa chấp hay không, tiếp tục xử lý, hiện tại, tất cả thực khách mau rời đi, không được tiếp tục dây dưa với tửu lâu Phú Hào."
Ra lệnh một tiếng, thực khách được thả ra, nối đuôi ra rời khỏi tửu lâu Phú Hào, đợi sau khi trong lâu không còn ai, hai quan binh đưa tay đóng lại cửa chính, hai quan binh khác mỗi người mở ra một tấm giấy niêm phong màu trắng, đóng kín cổng, sau đó nữa, một đám trói người của bị áp đi tới nha huyện.
Đi ngang qua tửu lâu Như Ý, Lâm Khải Thái cao cao mà giơ cằm lên, cho dù thành người dưới bậc, hắn cũng không muốn chịu thua ở trước mặt đối thủ.
Nhìn đến bộ dạng của hắn, Tô Lão Đa bất đắc dĩ lắc đầu một cái, người này thật là bướng bỉnh, đến mức này, còn chết sĩ diện.
Mà Lâm Tu Văn lại không thế, khi bị quan binh bắt được, gương mặt hắn thất kinh, khi nhìn thấy Lý Dục, càng bị sợ đến hồn vía rời khỏi, chỉ vào Lý Dục muốn nói cái gì rồi lại lúc lâu nói không ra lời.
Lý Dục chỉ là lẳng lặng nhìn hắn, cũng không nói lời nào, chuyện đã kết thúc, hắn cũng không muốn che giấu cái gì nữa, biết sẽ thì cho hắn biết, tối thiểu có thể làm cho hắn ra đi an tâm, din3nl3q3yd3nbiết là thua ở trong tay ai, vì ngồi chung trên một cái băng ghế, Tô Lão Đa ngộ nhận là Lâm Tu Văn chỉ hắn, vẫn còn buồn bực ở trong lòng: tiểu tử này ta cũng không biết, sao gương mặt hắn khó chịu như thế?
Khi quan binh dẫn đầu tới chỗ Thanh Phong ở cạnh cửa, giống như là biết nhau, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Một cái gật này Tô Tĩnh Nhã nhìn ở trong mắt, trong tâm hiểu rõ, chuyện này Thanh Phong cũng không lừa gạt nàng, chắc chắn có quan hệ trực tiếp với Lý Dục, nếu không, cái đó tên Lâm Tu Văn gì đó sẽ không e ngại ánh mắt của Lý Dục như vậy, nhưng mà, rốt cuộc thân phận của Nhị Khờ này là gì, dọa hắn thành ra như vậy?