[Dịch]Tuổi Trẻ Lãng Mạn, Hài Hước Của Tôi Đúng Là Sai Lầm Như Dự Đoán! (Tập 1

Chương 3 : Yuigahama Yui lúc nào cũng hiếu động (6)




-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----

Một lúc sau, phòng gia chánh được bao bọc trong bầu không khí đáng quan ngại.

“Đó là bánh tự làm sao? Không có hình dạng mà còn bị khét nữa. Nó giống như...”

Yukinoshita nhìn chằm chằm vào “đồ vật” trước mặt một cách ngờ vực.

Yuigahama cũng nhìn chằm chằm vào chúng.

“Ha ha, cậu nói hay nhưng chẳng làm được điều gì đặc biệt. Mình chịu thôi! Thứ bánh này không phải để ăn!”

Cô nàng bật cười nhạo báng, hay đúng hơn thì tôi nên nói là bật tiếng cười chói tai.

Chết tiệt, tốt nhất là cô nên nhớ kỹ những lời vừa nói ra.

“Ừm, ăn đi đã rồi hẵng nói tiếp.”

Tôi mỉm cười thoải mái, vừa phải giữ sao cho khóe miệng bớt co giật. Với nụ cười đó, tôi giả vờ rằng mình đã chuẩn bị xong; rằng đây là hành động bất khả kháng khi đã chắn chắn giành chiến thắng trong tay.

“Được thôi, dù sao cậu đã cố gắng rất nhiều...”

Yuigahama rụt rè đặt bánh quy vào miệng.

Yukinoshita cũng lấy một cái mà không nói năng gì.

Sau một âm thanh dễ chịu, bầu không khí im lặng lập tức phủ xuống. Chắc chắn là sự bình yên trước cơn bão đây mà.

“C-cái bánh này...”

Yuigahama mở trừng mắt. Những ký ức về hương vị đang quay về khiến cô ấy phải tìm cách để thể hiện suy nghĩ.

“Chúng không có gì đặc biệt, ý mình là, hơi khó cắn ở vài chỗ! Thật lòng thì chúng chẳng ngon lành gì!”

Cảm xúc của cô nàng quay ngoắt đúng 360 độ từ ngạc nhiên đến giận dữ. Tôi cũng không biết có phải là do bị tác động hay không mà Yuigahama lại gửi một cái nhìn theo phong cách của tôi.

Yukinoshita không nói gì nhưng nhìn tôi với vẻ nghi ngờ. Dường như cô đã nghĩ ra điều gì đó.

Sau khi ghi nhận biểu hiện của cả hai, tôi nhẹ nhàng nhìn xuống đất.

“Tôi hiểu rồi, nó không ngon... mặc dù tôi đã cố gắng hết sức.”

“À... xin lỗi”

Cảm thấy khó xử, Yuigahama cũng nhìn xuống sàn nhà.

“Tôi sẽ đổ chúng đi.”

Nói rồi, tôi giật lấy cái dĩa và bước chậm ra ngoài.

“C-chờ đã.”

“Gì nữa đây?”

Yuigahama kéo tay tôi lại. Không những vậy, cô còn lấy vài cái bánh quy méo mó, bỏ vào trong miệng và nhai lộp rộp thay vì cho tôi một câu trả lời.

“Nó không dở đến mức phải vứt đi... và cũng không tệ như mình đã nói đâu!”

“Tôi hiểu, thế cô có hài lòng với chúng hay không?”

Tôi rặn ra một nụ cười, còn Yuigahama khẽ gật đầu trước khi quay đi.

Ánh chiều tà rọi qua khung cửa sổ khiến khuôn mặt cô như đỏ ửng lên.

“Tốt, thật ra đây là những cái bánh cậu đã làm trước đó...”

Tôi nói sự thật cho cô ấy biết với vẻ mặt thờ ơ, không ngần ngại. Tôi chưa từng nói mình đã làm ra chúng nên không được tính là nói dối.

“Hả?”

Yuigahama cất cao giọng, mắt mở to, miệng há hốc ra. Nói cách khác, cô ấy biểu hiện hệt như một đứa não rỗng.

“C-cái gì?”

Yuigahama nhấp nháy mi mắt.

Yukinoshita và tôi nhìn nhau. Có vẻ như Yuigahama vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.

“Hikigaya, tôi không hiểu cậu đang cố gắng làm gì. Trò hề của cậu có ý nghĩa gì sao?”

Yukinoshita trao cho tôi một cái nhìn bất mãn.

“Có một câu thế này, "Nếu có tình yêu thì tình yêu thôi là đủ rồi!'"

Tôi nở một nụ cười tỏa nắng và giơ ngón tay cái lên. [1]

“Chương trình đó lỗi thời rồi.”

Yuigahama đáp lại bằng giọng nói nhỏ xíu.

Ừm, đó là một chương trình được phát sóng khi tôi còn học tiểu học.

Yukinoshita nghiêng đầu bối rối, trông có vẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Các cô đang cố gắng vượt qua quá nhiều trở ngại.”

Tôi vô thức mỉm cười.

Này chàng trai, cảm giác nắm giữ ưu thế của bạn như thế nào?

Nếu là người duy nhất biết câu trả lời thì tôi không thể chịu đựng được.

“Xì... Mục đích chính của môn chạy vượt rào không phải là vượt qua chướng ngại vật, mà là hoàn thành cuộc đua trong thời gian ngắn nhất có thể. Không có quy tắc nào yêu cầu cô phải nhảy qua chúng. Cô...”

Tôi bắt đầu lảm nhảm.

“Tôi hiểu cậu đang nói gì nên làm ơn đừng nói nữa.”

“... nên lo lắng về việc chạm trúng, chật vật vượt qua hay xô ngã chướng ngại vật.”

Đó là những điều đáng ra tôi phải nói xong trước khi Yukinoshita cắt lời.

“Cậu muốn nói rằng nãy giờ bọn tôi nhầm lẫn giữa mục tiêu và cách thức để đạt mục tiêu, đúng không nào?”

Tôi không hiểu cô ấy đang định nói đến cái gì. Dù vậy, tôi cho rằng cô ấy đang nói những gì tôi muốn nói nên bèn gật đầu nói tiếp.

“Điều quan trọng khi làm bánh quy là sự nỗ lực. Nếu cô không nhấn mạnh vào việc tự tay làm thì sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Tôi không thể khiến ai đó hạnh phúc nếu bánh của tôi có mùi vị giống hệt như thứ bánh mua được ở cửa hàng, thậm chí sẽ tốt hơn khi cho họ ăn bánh hơi tệ một chút.”

“Hơi tệ một chút sao?”

Yukinoshita hỏi vặn lại. Vẻ mặt đó chứng tỏ cô chẳng hiểu gì cho lắm.

“Nếu cô làm cho người nhận cảm thấy ‘À ha, họ không làm tốt nhưng họ đã cố gắng hết sức!’ thì người ta sẽ hiểu lầm rằng ‘Cậu đã nỗ lực vì tôi...’ với lòng trắc ẩn.”

“Không đơn giản như vậy đâu...”

Với vẻ ngờ vực, Yuigahama nhìn tôi như muốn nói: Gã trai tân này đang nói cái quái gì vậy?

Tôi không thèm quan tâm đến cô đâu! Nhưng có lẽ tôi phải duy trì cuộc trò chuyện này một cách thuyết phục hơn.

“Đây là câu chuyện về một người bạn của bạn tôi, khi đó cậu ta bắt đầu học năm hai của cấp hai. Vì học kỳ mới vừa bắt đầu nên đây là thời điểm phải quyết định xem ai là người đại diện cho lớp. Đúng như dự đoán, tất cả những đứa con trai đều bị Chuunibyou nên không muốn được chọn. Mọi người phải kết thúc việc này bằng cách lựa chọn ngẫu nhiên. Cuối cùng, bạn của bạn tôi được chọn sau vài sự kiện cũng ngẫu nhiên không kém. Thế là giáo viên giao lại quyền lực cho cậu ta và cậu có nhiệm vụ chọn đại diện nữ cho lớp. Đó là một trách nhiệm rất nặng nề đối với một cậu bé nhút nhát, dè dặn và hay e thẹn.”

“Mấy từ đó có nghĩa tương tự nhau. Với lại, cậu giới thiệu dài dòng quá.”

“Xin hãy im lặng và lắng nghe. Vào lúc đó, có một cô gái tự ứng cử cho vị trí này. Cô ấy rất dễ thương, và lớp đã có đủ đại diện nam và nữ. Đại diện nữ nở nụ cười rạng rỡ và nói ‘Mình rất mong được làm việc với cậu trong năm tới.' Sau đó, cô nàng bắt đầu nói nhiều thứ với bạn của bạn tôi. Những việc đó khiến cậu ta nghĩ rằng: ‘Hả? Cô ấy thích mình sao? Có lẽ cô ấy tự ứng cử là do mình được chọn làm đại diện nam. Cô ấy còn nói chuyện rất nhiều với mình để chứng tỏ rằng cô ấy thích mình!’ Việc tự thuyết phục bản thân với suy nghĩ đó không lấy đi nhiều thời gian của cậu, chỉ khoảng một tuần mà thôi.”

“Trời, nhanh quá vậy.”

Cảm thấy ngạc nhiên, Yuigahama cao giọng rồi gật gù lia lịa.

“Ngốc quá. Ai lại gán tình yêu với thời gian. Chính vì vậy, vào một ngày sau giờ học, khi cả hai đi lấy tài liệu mà giáo viên yêu cầu, cậu đã thu hết can đảm để hỏi:

‘N-này, cậu có thích ai không?’

‘H-hả? Không hề!”

‘Trả lời như vậy thì tức là có! Cậu ấy là ai?’

‘Vậy cậu nghĩ là ai?”

‘Mình đã nói là mình không biết. Gợi ý... hãy cho mình gợi ý đi mà!’

‘Hừm, mình thực sự không muốn...’

‘Chỉ cần cho mình biết chữ cái đầu thôi mà, không nhất thiết phải là tên hay họ đâu. Xin cậu đấy!’

‘À... vậy thì được.’

‘Thật sao?! Nó là gì?’

‘H...’

‘Hả... là mình phải không?”

‘Sao cơ? Cậu đang nói gì vậy? Không đời nào có chuyện đó đâu. Tởm quá, dừng lại giùm mình đi!'

‘A... ha ha... phải rồi. Chỉ là đùa thôi mà.’

‘Ừm... mình thấy chẳng giống đùa chút nào cả... À, xong việc rồi. Mình về đây.”

‘Ừ-ừm, được thôi.’

Bị bỏ lại một mình trong lớp học, tôi ngắm ánh hoàng hôn cùng những giọt nước mắt lăn dài trên gò má. Khi tôi đến lớp vào ngày hôm sau thì mọi người trong lớp đều biết chuyện.”

“Thì ra là nói về cậu...”

Yuigahama thầm thì rồi quay đi chỗ khác với vẻ khó xử.

“Khoan đã, cô nói gì vậy. Đừng có ngớ ngẩn chứ! Tôi đâu có nói đó là chuyện của tôi! Nó là... cô biết đấy... chỉ là cách nói tượng trưng mà thôi.”

Yukinoshita thở dài, không mảy may quan tâm đến lời giải thích của tôi.

“Từ đầu, khi cậu đã nói đây là câu chuyện về ‘ bạn của bạn cậu’, tôi liền biết tỏng mọi thứ. Ý tôi là, cậu đâu có người bạn nào.”

“Cô nói sao cơ?!”

“Hãy bỏ qua kinh nghiệm đau thương của cậu đi, ý chính sau câu chuyện này là gì vậy?”

Không cách nào có thể khiến nó kết thúc tốt đẹp được. Sự cố đó là lý do khiến các bạn nữ trong lớp ghét tôi hơn. Mấy đứa con trai thì chế giễu tôi bằng cách đặt biệt danh ‘Narugaya’ và... nó cũng không còn là vấn đề nữa. [3]

Tôi cố gắng kiềm nén cảm xúc của mình và tiếp tục nói.

“À, những gì tôi muốn nói là mấy đứa con trai đơn giản đến mức vô dụng. Họ suy nghĩ chệch đi khi cậu nói chuyện với họ, cảm thấy hạnh phúc khi được tặng bánh tự làm, vì vậy...”

Tôi ngừng lại, nhìn sang Yuigahama.

“Mấy cái bánh quy này không có gì đặc biệt cả, chúng chỉ hơi khó cắn ở chỗ này chỗ nọ mà thôi. Cho dù nó không ngon thì cũng không phải là chuyện gì to tát.”

“I-im đi!”

Khuôn mặt Yuigahama đỏ bừng vì giận. Một túi ni lông và mấy tờ giấy chống thấm bay về phía tôi. Mặc dù cô ấy đánh tôi nhưng lại luôn chọn những thứ không thể gây sát thương, cũng tốt đấy chứ. Mà khoan, có khi nào cô ấy thích mình không nhỉ? Hay chỉ là đùa giỡn thôi? Rồi tôi sẽ trải qua kinh nghiệm đó một lần nữa sao?

“Đừng đùa mà, Hikki! Cậu đang làm mình ngại đấy. Mình về đây!”

Yuigahama lại gửi một cái nhìn theo phong cách của tôi, sau đó cắp túi xách ra về.

Cô quay mặt về phía cửa, ‘Hmmp!’ một tiếng và bắt đầu bước đến. Bờ vai của cô run bần bật.

Thôi rồi, có lẽ do mình nói quá nhiều...

Giờ nghĩ lại thì tôi mới thấy việc mở cái miệng hôi như thú hoang cho ra kết quả thật tệ hại. Tôi bèn cố gắng cứu vãn bằng cách nói cái gì đó tốt hơn.

“À, cậu biết đấy... Cậu có biết rằng nếu tạo ấn tượng bằng cách cố gắng hết sức thì sẽ lay động được trái tim của con trai hay không?”

Yuigahama dừng ngay trước cửa rồi ngoảnh đầu nhìn lại. Tôi không thể thấy vẻ mặt của cô vì ánh hoàng hôn đang rọi sau lưng.

“Hikki, cậu có cảm thấy xúc động vì nó hay không?”

“Hả? Ồ, có chứ. Tôi xúc động cả một lúc cơ! Tôi nghĩ, chỉ với việc cậu đối xử tốt với tôi thôi là đủ để tôi phải lòng cậu rồi. Và đừng gọi tôi là Hikki.”

Tôi trả lời ngay lập tức.

“À... ừm.”

Yuigahama phản ứng lại một cách hết sức thờ ơ, trước khi quay mặt về phía cửa.

Lúc cô đặt tay lên nắm cửa và chuẩn bị đi thì bị Yukinoshita gọi lại.

“Yuigahama à, chúng tôi phải làm gì với yêu cầu của cậu?”

“À, không sao đâu. Đừng lo lắng về chúng! Lần tới, mình sẽ cố gắng theo cách của mình. Cảm ơn cậu, Yukinoshita.”

Yuigahama quay về phía Yukinoshita với nụ cười.

“Hẹn gặp lại vào ngày mai.”

Cô vẫy tay rồi rời khỏi phòng với chiếc tạp dề trên người.

“Tôi tự hỏi rằng có thật sự ổn hay không.”

Yukinoshita thì thầm, ánh mắt vẫn hướng về cửa.

“Tôi nghĩ mọi người nên đẩy bản thân tới giới hạn để tự cải thiện mình, bởi vì làm vậy thì Yuigahama mới có lợi sau mọi chuyện.”

“Ừm, đó là sự thật. Cố gắng không bao giờ phản bội cô nhưng nó có thể phản bội giấc mơ của cô.”

“Khác nhau ở chỗ nào?”

Yukinoshita quay sang tôi trong lúc được cơn gió vuốt ve khuôn mặt.

Mái tóc của cô ấy đang bay nhẹ trong gió.

“Ngay cả khi cô cố gắng thì cũng không có nghĩa giấc mơ sẽ trở thành hiện thực. Trên thực tế, tỷ lệ không trở thành sự thật cao hơn rất nhiều. Nhưng cô có thể tìm thấy sự an ủi vì bản thân đã cố gắng hết sức.”

“Đó chỉ là tự hài lòng mà thôi.”

“Đúng vậy, nó khiến cô cảm thấy cô không phản bội chính mình.”

“Rõ ràng là cái kiểu tự nuông chiều bản thân... Cậu khiến tôi kinh tởm đấy...”

“Xã hội này, kể cả cô, đều quá khắc nghiệt với tôi. Ít ra cô phải cho tôi đối xử tốt với bản thân chứ. Tôi nghĩ rằng mọi người cũng nên mềm mỏng với chính mình. Nếu ai nấy đều trở nên tuyệt vọng thì đâu còn ai được gọi là 'người đang tuyệt vọng' nữa.”

“Đây là lần đầu tiên tôi gặp một người đi theo chủ nghĩa bi quan. Nếu ý tưởng của cậu lây lan thì thế giới sẽ bị hủy diệt mất thôi.”

Yukinoshita cảm thấy ngạc nhiên nhưng tôi thì lại thích cách suy nghĩ của mình.

Đến lúc nào đó, NEET sẽ muốn lập nên một quốc gia NEET thích hợp cho NEET và được gọi là NEEToria... Mặc dù nó có thể sụp đổ trong ba ngày. [4]

...

Cuối cùng tôi đã hiểu hoạt động của câu lạc bộ dịch vụ đòi hỏi những gì. Nói ngắn gọn, đó là một câu lạc bộ đưa ra lời khuyên cho học sinh và giúp họ tự giải quyết vấn đề. Tuy nhiên, sự tồn tại của nó không được biết đến rộng rãi. Ví dụ như tôi không hề biết đến sự tồn tại của nó. Ý tôi không phải muốn nói tôi không quen thuộc với trường của mình đâu nhé.

Nếu bạn cân nhắc đến việc Yuigahama không nhận ra câu lạc bộ này thì hình như có một người nào đó đã hành động như trung gian dẫn mọi người đến được với lời khuyên. Người trung gian đó là cô Hiratsuka.

Thỉnh thoảng, cô lại gửi những học sinh gặp vấn đề hoặc đang cảm thấy lo lắng đến khu biệt lập này đây.

Ở đây, tôi thường chỉ đọc sách. Ngay từ đầu thì việc tìm kiếm tư vấn cũng giống như tiết lộ mọi rắc rối mà bạn gặp phải. Nói những chuyện đó với bạn bè đồng trang lứa thường là rào cản to lớn đối với những học sinh trung học nhạy cảm về mặt cảm xúc.

Từ lúc Yuigahama đến đây theo lời của cô Hiratsuka thì không còn ai đến nữa, trừ khi lại được giới thiệu.

Ngay cả trong thời điểm không có khách hàng, công việc kinh doanh vẫn mở cửa như thường lệ. Cả Yukinoshita và tôi đều là loại không quan tâm đến sự im lặng, cho nên những lúc dành hết tâm trí vào việc đọc sách như thế này thì thật là bình yên.

Đó là lý do tại sao khi có tiếng gõ cửa thật mạnh thì âm thanh của nó lại trở nên vang dội.

“Yahallo!” Cánh cửa trượt mở ra, theo sau là lời chào nhạt nhẽo và ngốc nghếch đến từ Yuigahama.

Tôi liếc nhìn thì thấy một đôi chân trần chẳng được che đậy gì ngoài chiếc váy ngắn. Chẳng mấy chốc, ánh mắt của tôi chuyển đến chiếc áo mở rộng phần cổ trước ngực. Đúng như dự đoán, cô nàng là đứa con gái đầy năng lượng bẩn thỉu.

Yukinoshita liếc nhìn rồi thở dài thành tiếng: “Cậu muốn gì nữa?”

“Hả? Mình không được chào đón ở đây sao? Chẳng lẽ... Yukinoshita... cậu... ghét mình sao?”

Yuigahama bắt đầu run rẩy khi nghe thấy lời thì thầm của Yukinoshita.

Yukinoshita thở dài như đã suy nghĩ về chuyện này. Sau đó, cô trả lời bằng giọng điệu chán chường:

“Tôi không hề ghét cậu... tôi chỉ nghĩ rằng cậu hơi khó đối phó...”

“Đối với một cô gái, điều đó chẳng khác nào việc cậu nói ghét cô ấy cả!”

Đúng như dự đoán, việc bị ghét không đáng để chờ mong. Nhìn thoáng qua thì cô nàng trông thật đĩ thỏa nhưng phản ứng của cô lại là điển hình của một cô gái bình thường.

“Vậy cậu muốn gì?”

“Ừm, cậu có biết gần đây mình hứng thú với việc nấu ăn hay không?”

“Không, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy.”

“À, nó giống như... một lời cảm ơn vì ngày hôm đó... mình đã làm một ít bánh quy...”

Máu trên mặt Yukinoshita nhanh chóng thoát ra ngoài. Khi bạn nghĩ đến khả năng nấu ăn của Yuigahama thì thứ đầu tiên xuất hiện là quặng sắt đen thui mà cô nàng đã tạo ra trước đây.

Ngay cả tôi, chỉ nhắc lại mà cổ họng và tâm trí bắt đầu cảm thấy khát.

“Ồ, bây giờ tôi không muốn ăn. Vì vậy, tốt thôi, cảm ơn cậu. Tôi sẽ nhận lấy tình cảm của cậu thay cho lời cảm ơn.”

Yukinoshita chỉ mất đi vị giác khi Yuigahama nhắc đến bánh quy do cô nàng tự làm. Nhưng nhờ vào lòng tốt mà Yukinoshita đã không nói ra điều đó.

Dù rằng Yukinoshita đã lịch sự từ chối, tuy nhiên, Yuigahama vẫn hờ hững lấy một gói bánh được bao bởi giấy kính ra khỏi cặp xách. Rõ ràng chúng là thứ bánh quy đen đúa được bọc trong bao bì đáng yêu.

“Ưm, mình sẽ rất vui khi cậu nếm nó. Có lẽ mình sẽ cố gắng làm bữa trưa hoặc thứ gì đó cho lần tới! Chính vì vậy, Yukinon à, hãy ăn trưa với mình nhé.”

“Không, tôi thích ăn một mình nên không muốn... Với lại, làm ơn đừng gọi tôi là ‘Yukinon’, tởm chết đi được.”

“Không được, đó chẳng phải là vì cậu cô đơn sao? Yukinon à, cậu thường ăn trưa ở đâu vậy?”

“Trong phòng câu lạc bộ nhưng... Này, có nghe tôi nói hay không hả?”

“À, vậy thì tốt. Mình cũng rảnh rỗi sau giờ học nên sẽ giúp cậu các hoạt động của câu lạc bộ. Ừm, cậu biết đấy, làm vậy cho giống... trả ơn. Đúng vậy, là để trả ơn nên đừng lo lắng gì cả.”

“Cậu có nghe tôi nói hay không vậy?”

Rõ ràng Yukinoshita lúng túng trước làn sóng trò chuyện không dứt của Yuigahama. Cô nàng nhìn tôi như muốn nói ‘làm gì với cô ta đi chứ’.

Làm như tôi sẽ giúp ấy. Cô luôn mắng mỏ tôi và không trả lại tiền mua hộp Yasai Seikatsu... và cô ấy là bạn của cô.

Nói thẳng ra, Yukinoshita đã chân thành giải quyết vấn đề của Yuigahama. Tôi nghĩ rằng đó là lý do tại sao Yuigahama cố gắng làm bánh để đáp lại. Trong trường hợp này, Yukinoshita có quyền và trách nhiệm phải chấp nhận.

Và sẽ thật không hay nếu tôi can thiệp.

Tôi đóng quyển sách đang đọc, đứng dậy khỏi chỗ ngồi và lẩm bẩm “Gặp lại sau” thay cho lời chào tạm biệt.

Chắc vì vậy nên họ không nghe thấy.

Tôi chuẩn bị ra khỏi phòng.

“À, Hikki!”

Khi tôi quay lại do nghe thấy tên mình được gọi, có một thứ màu đen đang bay vào mặt tôi.

Tôi chụp lấy theo phản xạ.

“Mình cũng phải cảm ơn cậu nữa. Cậu đã giúp mình mà.”

Đó là một thứ đen thui và có hình trái tim, trông đáng ngại làm sao...

Nhưng dù nó đáng ngại thế nào đi chăng nữa, tôi cũng chấp nhận vì cô ấy đã cố gắng để cảm ơn tôi.

Ồ, và đừng gọi tôi là Hikki chứ.

Chú thích:

[1] ‘Apron of Love là một chương trình nấu ăn trên truyền hình dựa trên chương trình ‘Iron Chef’. Trong suốt chương trình, các ngôi sao nữ cạnh tranh với nhau để được đứng trong top Apron. Họ được mọi người gọi là ‘Apron Girls’ và các món ăn làm ra được đánh giá vởi những ngôi sao nam và người dẫn chương trình. Kết quả sẽ được hiển thị trên Bảng Xếp Hạng. Câu khẩu hiệu của chương trình này là “Nấu ăn là tình yêu, và nếu được nấu bằng tình yêu thì tình yêu thôi là đủ rồi!”

[2] Là một loại bệnh ảo tưởng thường xuất hiện ở năm hai trung học.

[3] Chữ ‘naru’ trong ‘narugaya’ nghĩa là căn bệnh yêu bản thân mình.

[4] Quan điểm của người bị NEET là ‘không học hành, lao động hay rèn luyện.’

-----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Az Truyện:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.