- Tử Xuyên Tú, ngày này năm sau là ngày giỗ của ngươi!
- Tử Xuyên Tú, ân oán nhiều năm của chúng ta, hôm nay một lần chấm dứt!
- Tử Xuyên Tú, ngươi không ngờ còn có hôm nay sao? Ha ha ha, ông trời có mắt, rốt cục ta cũng chờ được!
Đế Lâm xông về phía cửa phòng miệng hô to, rồi ngoái đầu bất mãn nhìn Tử Xuyên Tú đang nhàn nhã ăn bánh chocolate, thì thầm nói:
- Mi nhàn hạ nhỉ! Ta gào đến rát cổ, đến lượt mi rồi đó. Mi đang ăn cái gì đấy?!
Tử Xuyên Tú nhét miếng bánh cuối cùng vào miệng, ú ớ nói không rõ tiếng:
- Đế Lâm, dám liều mạng gặp ta, hôm nay ngươi chết ta sống!
Rồi hướng Đế Lâm hạ giọng nói:
- Nghe bọn họ tranh cãi cả nửa ngày, không ăn chút làm sao mà có khí lực để diễn trò chứ. Tú Giai có khỏe không?
- Tử Xuyên Tú, ngươi cẩu tặc háo sắc vô sỉ! Hôm nay ta phải thay trời hành đạo diệt trừ ngươi!
Đế Lâm truyền âm nhập mật:
- Nàng rất khỏe! Nhưng đệ không cần vừa thấy mặt huynh đã lập tức ân cần hỏi thăm lão bà của ta có được không? Lại còn “Tú Giai” “Tú Giai” nghe phát nôn. Đệ đáng ra phải đổi thành “Đế phu nhân” hoặc là “tẩu tẩu” chứ. Nếu không huynh phải trở mặt đấy!
- Hừ hừ, chỉ sợ Đế Lâm nhà ngươi không có cái bổn sự đấy!
Tử Xuyên Tú truyền âm nhập mật:
- Thật là một gã lòng dạ hẹp hòi. Năm đó nếu không đổ súc sắc thắng chúng đệ, Lâm Tú Giai làm sao mà lại gả cho huynh được!
Đế Lâm truyền âm nhập mật:
- Chuyện đó chỉ có thể nói là ý trời. Số mệnh của Lâm Tú Giai nhất định là lão bà của huynh, các đệ chẳng phải đánh cược thua đấy thôi!
Tử Xuyên Tú hạ giọng:
- Ý trời? Quái lạ. Về sau đệ đập con súc sắc ra, bên trong toàn là thủy ngân với nam châm, chả trách đệ cùng Sterling đổ ra toàn nhất với nhị, còn huynh tùy tiện đổ đã lập tức đổ được ba con lục! Súc sắc còn chưa dừng, huynh đã lập tức chạy như điên tới chỗ Lâm Tú Giai cầu hôn. Huynh phải biết rằng, người nàng thích vốn là đệ!
Đế Lâm nhỏ giọng:
- Bớt nói nhảm đi! Cho dù mọi người cạnh tranh công bằng cũng không tới lượt đệ. Đệ lúc ấy tuổi mụ còn chưa được mười sáu, vắt nước mũi còn chưa sạch, lão bà của huynh sao lại thèm để ý đến đệ cơ chứ?
Hai người nhìn nhau, sắc mặt đều thay đổi:
- Tiểu nhân xấu tính!
- Nhóc con miệng còn hôi sữa!
- Cực kỳ vô sỉ!
- Ngươi, tiện nhân dâm đãng!
- Ngươi đi tìm chết đi, cút xuống địa ngục đi!
- Chấp ngươi trước, mời!
...
o0o
Đế Lâm:
- Dương Minh Hoa muốn tạo phản!
Y một cước đá bay cái ghế dựa bắn lên tường, nghe đến “rầm” một cái.
Tử Xuyên Tú:
- Tin này không được tính. Những lời này hồi ở Viễn Đông mỗi ngày đệ nghe đến cả chục lần, trở về đây được một ngày lại nghe đến hai mươi lần.
Nói xong lập tức dịch cái ghế dựa đang ngồi, chỉ sợ Đế Lâm lại một cước đá bay thì phải ngồi lên bàn.
Đế Lâm:
- Trong danh sách phải giết của Dương Minh Hoa, đệ đứng thứ ba, tin này có được tính không?
- Hắc hắc hắc!
Tử Xuyên Tú vận mười phần khí lực thét to, thanh âm chấn động toàn bộ tòa nhà tòa Thống Lĩnh, giống như đang đánh nhau sống chết, hạ giọng:
- A, trên danh sách phải giết còn có những ai?
Đế Lâm truyền âm:
- Ca Ứng Tinh đứng đầu bảng, Sterling đành phải xếp thứ hai, còn tổng trưởng gia tộc Tử Xuyên Tham Tinh không có duyên đứng trong top ba, sắp thứ tư.
- Ninh tiểu thư có việc gì không?
- Đệ yên tâm, tiểu thư không sao. Dương Minh Hoa tính sau khi hại chết tổng trưởng Tử Xuyên Tham Tinh thì đỡ nàng lên vũ đài làm con rối!
- Có cần sớm báo tin này cho Ca Ứng Tinh đại nhân không? Ông ta có lẽ còn chưa biết..
- Ông ta mà còn không biết?! Có chuyện gì gạt được con cáo già đó chứ? Đừng nhìn vào cái bộ dáng bệnh hoạn của ông ấy. Nói cho đệ biết, Dương Minh Hoa tổng cộng đã từng phái mười bảy gã cao thủ có tiếng đến ám sát ông ta!
- Kết quả thế nào?
- Chả có kết quả gì. Mười bảy gã cao thủ tinh lực mạnh mẽ kia biến mất từ ngày đó, tựa như chưa từng xuất hiện trên thế giới này vậy! Sang đến ngày hôm sau khi vầng thái dương hiện ra, chúng ta vẫn như trước lại nhìn thấy Ca Ứng Tinh đang hấp hối, cứ như là sắp tắt thở sau một phút nữa. Có lẽ khi tất cả chúng ta đều chết rồi, con ma bệnh này vẫn còn sống thêm cả trăm năm nữa! Ông ta rất tinh minh, toàn bộ Viễn Đông đều là đất của lão, người của Dương Minh Hoa căn bản không tiếp cận được ông ta.
- Nhưng ông ấy hiện đang ở Đế Đô, không phải Dương Minh Hoa rất có cơ hội..
- Dương Minh Hoa mơ cũng chả dám. Ca Ứng Tinh trở về mang theo đội danh vệ sáu ngàn người, ai nấy đều trung thành tận tuyệt đối, lại dũng mãnh vô cùng. Trừ phi phát động đại quân công kích, nếu không tuyệt đối không thể đến gần ông ấy được đến hai km!
- Vậy còn người đứng thứ hai Sterling..
- Sterling đảm nhiệm chức phó thống lĩnh quân Cấm Vệ, không dễ mà ra khỏi phủ tổng trưởng. Nói gì thì nói, trong tay của Dương Minh Hoa cũng không có cao thủ có thể vô thanh vô tức ám sát Sterling được. Đương nhiên, huynh là ngoại lệ! Đệ xem lúc nào thuận tiện thì nói cho Sterling một tiếng, phó kì chủ quân Cấm Vệ Vân Hà cùng Phương Ca bộ hạ của đệ ấy đã bị Dương Minh Hoa mua chuộc.
Tử Xuyên Tú xoay người đập vỡ vụn một cái bình quý để người ngoài biết quyết đấu đang rất kịch liệt!
Đế Lâm rất kinh ngạc nhìn gã:
- Có người đang gặp nguy hiểm mà chẳng biết lo chút nào kìa. Một gã chẳng phải phó thống lĩnh quân Cấm Vệ, cũng chẳng có sáu ngàn cận vệ tinh nhuệ bảo hộ, lại bất hạnh có tên trong danh sách phải giết, không người đỡ đầu, nếu có chết cũng chẳng ai thèm quan tâm đến phó thống lĩnh quân dự bị đâu. Huynh khuyên đệ nên sớm rời khỏi nhà Ninh tiểu thư, đừng để xác phơi đầu đường, dọa chết Ninh tiểu thư, lại còn làm mất công huynh đây đi nhặt xác.
Tử Xuyên Tú hỏi:
- Thực lực của Dương Minh Hoa như thế nào?
- Rất mạnh! Lôi Tấn trong tay nắm giữ mười bảy vạn quân Trung Ương, nếu thật sự loạn đả, không đầy một giờ có thể bắt gọn quân Cấm Vệ của Sterling!
- Có cao thủ gì không?
- Quân Trung Ương từ xưa đã là đội quân tinh nhuệ nhất của gia tộc, cao thủ trong quân nhiều như mây; thống lĩnh Lôi Tấn của bọn họ tuy tham tài háo sắc theo đuổi hư danh, mỗi lần được gọi bằng cái tên “đệ nhất cao thủ” thì vẻ mặt như nở hoa, nhưng một thân Lôi Phong khí công quả thực kinh người; trợ lý trưởng La Minh Hải vẫn thâm tàng bất lộ, đến bây giờ huynh vẫn còn chưa biết hắn luyện võ công gì; lại thêm Dương Minh Hoa nữa. Bản thân lão cũng là cao thủ nhất lưu, nội công Ba Văn của lão cực kỳ đáng sợ..
Tử Xuyên Tú hếch cằm tự hỏi rồi nghiêm túc hỏi Đế Lâm:
- Huynh xem, đệ có nên nói với Dương Minh Hoa: chúng ta cùng xí xóa quên đi chuyện xưa..
.. Nếu Dương Minh Hoa có thực lực mạnh như thế, vậy lão còn chờ cái gì?
- Nếu mà nói là công nhiên tạo phản, lão còn ngại Ca Ứng Tinh, Minh Huy, Phương Kính mấy thống lĩnh đang nắm trọng binh ở bên ngoài. Một khi Ca Ứng Tinh giơ lên lá cờ “Cần vương thảo phạt”, dẫn trăm vạn quân Viễn Đông chém giết trở về, cho dù có quân Trung Ương ủng hộ, Dương Minh Hoa cũng chống đỡ không nổi.
Đế Lâm dùng sức múa kiếm, phát ra tiếng kiếm khí rung động kêu “vù vù”.
- Vậy giờ lão có tính toán gì không?
Tử Xuyên Tú nói xong liền đập nát một tấm bình phong đã cũ.
- Hắn chia làm hai bước. Bước một: mượn sức của Phương Kính và Minh Huy, chỉ cần một trong hai người có một người bị lão thâu tóm, quân Cờ Đen và quân Biên Phòng sẽ dây dưa kiềm chế lẫn nhau, không đủ sức để can thiệp chuyện náo loạn ở Đế Đô nữa; Bước hai: lão phái huynh tới chỗ quân Viễn Đông tiếp nhận chức vụ của đệ, phân hóa quân Viễn Đông từ bên trong.
- Có muốn đệ đem thân phận của huynh nói cho Ca Ứng Tinh đại nhân không? Viễn Đông là địa bàn của người, không nói cho ông ta, huynh ở đó muốn làm gì cũng không có cách, ông ấy sẽ kiểm soát huynh rất chặt.
Tử Xuyên Tú nói xong lại đem một cái chậu hoa lạc mốt đập nát, phát ra tiếng “rầm” vang dội.
- Chỉ có thể báo cho Ca Ứng Tinh biết. Nếu nói rộng ra ta sẽ gặp nguy hiểm! Hiện tại huynh cũng chả biết có thể tin tưởng vào ai được nữa.
o0o
Chia ra trong ba năm, ba bằng hữu sinh tử người ra sa trường đổ máu ác chiến, kẻ lại tự thân nằm vùng ăn ngủ cùng bầy sói, người lại gan to mật lớn chính diện đối chọi với Dương Minh Hoa. Hiện tại Đế Lâm phải ra sa trường chém giết, Tử Xuyên Tú, Sterling lại ở Đế Đô, một “chiến trường” hòa bình mà đa đoan biến hóa, bước vào một cuộc chiến đấu khác, vô thanh vô tức mà lại càng hung hiểm..
Hai người nhìn nhau, đều thấy được tình thân sâu nặng, gắn bó keo sơn ở trong mắt đối phương, giống như có thể cảm nhận được dòng nhiệt huyết nam nhi, tình thâm huynh đệ! Cảm xúc cuồn cuộn trào dâng nhưng tuyệt không thành tiếng khóc, một câu chặn ở trong lòng mà chẳng nói được thành lời: “Huynh đệ, chú ý bảo trọng!”
Cùng là cửu tử nhất sinh, cùng là nhiệt huyết trung thành, tất cả chỉ vì một lời thề năm xưa, trọn đời trung thành không hối hận với một người đã đi xa, nhưng cái bóng đã từng bao phủ toàn bộ Đế Đô vẫn còn ở đó - Tử Xuyên Viễn Tinh.
Đế Lâm bỗng nhiên nhớ ra:
- Xuyên Tú, đệ không thể cứ như vậy lành lặn không xước xát gì mà ra ngoài được. Bọn họ sẽ hoài nghi. Huynh tính..
Đế Lâm bung ra một loạt quyền đấm cước đá, giúp cho trên người Tử Xuyên Tú lưu lại dấu vết “quyết đấu”.
Tử Xuyên Tú:
- Dừng dừng dừng! Đánh đã đủ chưa. Đệ xem dáng huynh như là càng đánh càng nghiện?
Đế Lâm (đau đớn):
- Đệ phải biết rằng, không thể không xuống tay với chính huynh đệ tốt của mình, tâm tình của huynh thống khổ cỡ nào cơ chứ. Loại đau đớn trong tâm hồn này so với đau đớn ngoài da của đệ còn khó chịu hơn nhiều lắm!
Tử Xuyên Tú:
- Huynh cười vui vẻ như vậy, chi bằng để thân thể của huynh chịu khổ, còn đệ tới gánh vác lương tâm trách cứ là được.
Lại là một trận đòn đau muốn chết..
Đế Lâm:
- Còn thiếu vài vết thương và máu trông mới thật..
Tử Xuyên Tú (thoi thóp):
- Ta không được nữa rồi, ngươi rõ ràng thật sự muốn chọc ta một kiếm!
o0o
- Ai, chuyện đã tới nước này, ta đành phải lấy cái này ra..
Tử Xuyên Tú mắt trợn ngược hết cỡ nhìn Đế Lâm lấy ra từ trong quần áo một hộp hoá trang, một bình màu..
- Đây là.. đây là..
- A, đây là phẩm mầu để hóa trang thành bị thương dùng trong quay phim, còn đây là mực đỏ để giả làm máu tươi, đều là của hiếm đó nha! Lần trước huynh đi công tác ở Leeuw tiện tay mua về, tiêu tốn khá nhiều ngoại tệ của huynh cơ đấy!
- Ta không có hỏi ngươi chuyện này. Đã có cái loại này sao không sớm lấy ra, làm hại ta..
Đế Lâm cười quỷ dị, tiến đến ghé vào tai Tử Xuyên Tú nhỏ giọng nói:
- Đáp án A: ‘bởi vì vừa rồi huynh đã quên!’; đáp án B: ‘Kỳ thật là huynh cố ý’; đáp án C:‘bởi vì có người nào đó ở sinh nhật lại thừa dịp bóng tối khi thổi tắt ngọn nến lén hôn trộm lão bà của ta một cái’; đáp án D: ‘cho nên ta đợi cơ hội như ngày hôm nay rất lâu rồi!’, cậu muốn lựa chọn đáp án nào, hả tiểu đệ Xuyên Tú của ta?
Rồi gã hôn nhẹ lên tai của Tử Xuyên Tú một cái.
Cửa phòng rốt cục mở ra. Kỳ chủ áo đỏ Đế Lâm từ bên trong ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra, tay vỗ vỗ thoải mái, búng búng chút bụi bám trên bộ chế phục thẳng thớm. Hiển nhiên y đã chiến thắng trận quyết đấu vừa rồi mà không tốn một chút sức thổi bụi!
Tử Xuyên Tú vết thương đầy người đang thoi thóp trong vũng máu, vận hết đám khí lực tàn chỉ tay mắng to:
- Đế Lâm, ngươi thật là một tên xấu xa vô sỉ!