[Dịch] Tử Xuyên Tam Kiệt (Tử Xuyên

Chương 1 : Tiết 4 Bộ mặt thật




Trong bóng đêm, Bạch Xuyên trầm tư lặng lẽ di chuyển cùng đội kỵ binh, niềm vui thắng lợi lúc ban ngày không xóa bỏ được nghi hoặc của nàng: Vì đâu mà lại thắng dễ như vậy? Đúng vào lúc Ma tộc đang giữ thế thượng phong trong trận chiến lại đột nhiên tự động rút quân; còn khi kỵ binh gia tộc Tử Xuyên bắt đầu phản công, lại gần như không gặp bất cứ kháng cự có tổ chức nào.. Đây tuyệt đối không phải là tác phong nhất quán xưa nay của đội quân Ma tộc mạnh mẽ và thiện chiến.

Đương nhiên, thắng là thắng, chuyện này không thể thay thế được, nó thực sự đáng tin. Trên mặt đất lăn lóc ngổn ngang thi thể của Ma tộc như khoai mùa thu hoạch chính là chứng cớ. Đến lúc này nàng mới cảm giác được mồ hôi lạnh sau lưng thấm ra ướt áo: Nếu như lúc đó phán đoán sai lầm dù chỉ một tí tẹo, vậy phơi xác thành lớp ở đây bây giờ hẳn là kỵ binh của gia tộc. Còn nàng hẳn phải là người chịu trách nhiệm chính. Cho dù có thể may mắn sống sót trên chiến trường trở về cũng tuyệt đối trốn không thoát đội hành hình của hiến binh viện Kiểm Sát.. Không thể mạo hiểm lần nữa được, nữ thần may mắn sẽ không khẳng khái mà chiếu cố cho một ai đến những hai lần.

- Dừng truy kích.

Nàng hạ lệnh.

Đám kỵ binh như trút được gánh nặng mà dừng ngựa. Truy đuổi liên tục suốt năm giờ, bọn họ đều đã mỏi mệt đến mức không chịu nổi, nhưng không một ai dám tới can ngăn nữ bạo quân này dù chỉ một câu, chuyện của Minh Vũ tất cả mọi người đều thấy rõ ràng. Đối với đám lính tráng mà nói, cô nàng tựa hồ còn đáng sợ hơn cả kẻ được xưng là đại ma thần vương vô địch.

- Các đội cắm trại tại chỗ, bố trí người trinh sát, tiểu đội ca đêm đổi từ bốn người thành tám người một tiểu đội, phạm vi điều tra phòng vệ mở rộng gấp đôi, đốt lửa làm hiệu cảnh báo!

Lính truyền tin ứng tiếng trả lời rời đi, Bạch Xuyên lại phân phó tiếp:

- Từ giờ đại bản doanh giao phó kì chủ Minh Vũ phụ trách, ta phải đi gặp Xuyên Tú kì chủ.

Minh Vũ từ trong đội kỵ binh đi ra, sắc mặt thật sự khó chịu:

- Sao, giao ta phụ trách? Bạch phó kì chủ không sợ ta chiếm sạch công lao của cô ư?

Bạch Xuyên nhìn gã cười duyên, cười cho đến khi cơn giận của Minh Vũ bị rơi đi mất một nửa, một nửa còn lại.. đó là chuyện nhỏ, không đáng để nhắc tới.

- Còn giận em phải không? Để em xin lỗi anh một tiếng.. Minh Vũ, nam tử đại trượng phu thì không chấp nhặt cùng nữ lưu chúng ta, đúng không?

Minh Vũ cười khổ:

- Tôi sợ cô rồi. Thôi quên đi, cũng không phải là chưa từng bị cô đánh. Có chuyện này nói với cô, ta vừa mới lấy lời khai của đám tù binh, bọn họ nói rất lạ, là vào thời điểm bọn họ tiến công, sĩ quan chỉ huy Gesha, phó chỉ huy Vân Thẩm đều bị ám sát. Toàn quân mất đi chỉ huy nên đại loạn, bất chiến tự nhiên thành.

“A!” Bạch Xuyên ngạc nhiên:

- Là ai làm? Ai giúp chúng ta lớn đến thế?!

- Bọn chúng chỉ biết là do một gã nhân tộc làm. Cô biết đấy, đối với Ma tộc mà nói, nhân loại chúng ta đều chỉ có một bộ dáng, giống như đám quái vật da xanh ở trong mắt chúng ta đứa nào cũng giống đứa nào. Thực là một người đáng sợ, chôn chính mình trong cát, chờ cho chủ soái Ma tộc đi qua, đột nhiên phá mà ra giết, hơn nữa đều là một đao trí mạng.

Bạch Xuyên trầm tư:

- Ta không biết ở khu Viễn Đông có cao thủ như vậy, võ nghệ đã ghê gớm lại thêm kiên nhẫn, lãnh khốc vô tình, chôn chính mình trong cát..

Nàng rùng mình.

Minh Vũ:

- Nhưng ta nghĩ, kì chủ của chúng ta nhất định là phải biết? Bằng không, y cũng không bảo chúng ta tiến công..

Nhắc tới Tử Xuyên Tú, Bạch Xuyên lập tức đầy một bụng oán giận:

- Ông đánh giá cái tên ngu ngốc đó cao quá rồi! Ông có biết khi chúng ta vào sinh ra tử thì nó đang làm cái gì không? Tắm rửa, ăn cơm, ngủ.. chỉ còn thiếu nước không làm một ả nào đó thôi. Mà điều này chắc hơn phân nửa cũng là bởi vì hắn không tìm được gái thôi. Y có điểm nào ra dáng của một thống soái toàn quân chứ..

Minh Vũ thong thả nói:

- Chỉ cần có thể đánh thắng trận, y muốn chơi thế nào cũng được, tôi không có ý kiến. Cô vì cái gì mà lại tức giận như vậy chứ?

Gã nhìn Bạch Xuyên một chút, ánh mắt chứa thâm ý sâu sắc.

- Lần này là bởi vì y có vận khí tốt, may vớ được lúc Ma tộc gặp vận đen như mõm chó mực!

- Chỉ sợ không chỉ là vận khí. Lần này là vận khí tốt, vậy trận phản kích sáu năm trước ở thành đô cũng là vận khí sao? Hai lần đối mặt với cuộc đại chinh phạt của gia tộc Lưu Phong, chỉ có lính của y mới có thể hoàn hảo không tổn hao gì mà thoát về; ba năm trước đây cùng Lưu Phong Sương giằng co, cũng chỉ có y mới có thể không tổn binh hao tướng mà đào thoát.. Một gã mười một tuổi tòng quân, thân kinh lớn nhỏ hơn bảy mươi chiến dịch mà vẫn chưa một lần bị bại, cái gã “ngu ngốc” ấy vận khí không phải là tốt quá đà sao?

...

Bạch Xuyên giục ngựa trong đêm, trong đầu vẫn vang vọng câu nói của Minh Vũ, tự nhủ: “Đúng vậy, cái vận cứt chó của nó cũng tốt quá mức đi.. Chẳng lẽ gã là thâm tàng bất lộ? Đúng rồi, ta phải hỏi cho rõ ràng, vạch trần cái bộ mặt đích thực của cái gã háo sắc sợ lôi thôi này mới được!”

Phía trước đã là ngọn đèn của chủ soái, ngay khi đội cận vệ của Tử Xuyên Tú còn chưa kịp tới ngăn cản, Bạch Xuyên đã giục ngựa tiến vào đại bản doanh.

Đội trưởng đội cận vệ Cổ Lôi tiến lên nghênh đón:

- Bạch phó kì chủ, đại nhân phân phó, ngài không thể tiến vào được!

- Vì cái gì chứ?

Bạch Xuyên không thèm quan tâm đến lời của y, trong lòng nghĩ: “Chẳng lẽ lúc này chính là lúc gã lộ ra bộ mặt thật không muốn cho ai biết? Thế nào mình cũng phải đi vào!”

Nàng tiến thẳng vào trướng bồng ở giữa doanh trại, nhìn ngay thấy Tử Xuyên Tú tay đang ôm một cô gái xinh đẹp, miệng thì ghé xuống chuẩn bị.. cơn giận lập tức tràn hông, rút mã đao ra lập tức chém tới:

- Nguyên lai đây là bộ mặt đích thực của Tử Xuyên Tú ngươi! Chuẩn bị chịu chết đi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.