[Dịch]Tử Thần Thiết Kế Sư

Chương 44 : Đuổi giết Hắc Bạch Vô Thường (3)




"Ngày mai tôi sẽ trả lại cho ông!"

Tư Đồ Hồng hét lên rất dứt khoát, nhưng sau đó hắn liền nhanh chóng cất phong thư vào trong túi.

Hắn đã quyết định nhận nó. Tiếng la vừa rồi chỉ là cố tình biểu diễn để phối hợp với Lý Thiên thôi.

Bởi vì Tư Mã Hồng đột nhiên hiểu được hành động quái dị vừa rồi của Lý Thiên là vì cái gì.

Rất dễ dàng nhận thấy trên dây kéo ở ngực Lý Thiên đã bị lắp đặt thiết bị nghe trộm. Do đó, Lý Thiên chỉ có thể không ngừng ra ám hiệu cho mình, và khi nghĩ mình không hiểu được nên chỉ có thể dùng phương thức “Hối lộ” như vậy!

Nói cách khác, thứ được đặt trong phong thư không phải là tiền mà là tin tức, là tin tức mà Lý Thiên không thể trực tiếp dùng ngôn ngữ để biểu đạt!

Được rồi… Sự việc trông có vẻ càng ngày càng thú vị rồi đây.

Lại còn sử dụng thiết bị nghe trộm!

Hơn nữa dễ nhận thấy rằng Lý Thiên không hề có ý định gỡ thiết bị nghe trộm trên người xuống, bởi vì hắn có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ nào đó, hoặc bị đối phương nắm được điểm yếu trong tay, do đó hắn biết chỉ có thể gặp mặt mình trong tình huống có thiết bị nghe trộm trên người! Hắn chỉ có thể dùng phương thức này!

Như vậy, toàn bộ chân tướng hẳn là ở trong phong thư này…

Khi về đến nhà, Lý Thiên phát hiện đèn trong nhà đã được bật.

Hắn cũng không lộ ra vẻ giật mình gì. Hắn bình tĩnh đi lên lầu như bình thường, mở cửa ra, sau đó lập tức nhìn thấy một lão già đang mặc Đường trang (1), ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon trong phòng khách của hắn, yên lặng hút thuốc, dưới chân hắn ngổn ngang tàn thuốc lá, dễ dàng nhận thấy đã đợi Lý Thiên lâu rồi.

Hiển nhiên là Lý Thiên không nghĩ đến việc vị khách không mà mà đến này lại là Sở Thiên Hòa.

“Ông đã thật sự đến đây rồi. Sở Sở cũng bị ngươi mang đến đây sao?” Lý Thiên nôn nóng hỏi hắn.

“Mày vẫn còn nhớ đến con gái sao? Tao còn tưởng rằng mày đã sớm quên nó rồi chứ.” Sở Thiên Hòa nhả ra một ngụm khói thuốc, lạnh lùng nói.

“Đương nhiên tôi không quên! Tôi vẫn luôn làm theo ý của ông! Cũng xin ông tuân thủ lời hứa của mình, không được làm tổn thương đến Sở Sở!” Lý Thiên nghiến răng nghiến lợi trả lời.

“Tốt nhất mày nên làm vậy.” Sở Thiên Hòa nhếch miệng, khuôn mặt bỗng trở nên lạnh lẽo, nghiến răng nói: “Hôm nay mày trốn khỏi tầm mắt của tao, rốt cuộc là có ý gì? Có chuyện gì phải ở sau lưng tao mới có thể nói với tên cảnh sát kia? Tốt nhất mày nên cho tao một lý do thích hợp, nếu không…”

“Tôi đã nói với ngươi rồi, bởi vì có sức ép của cục trưởng Vương – tình nhân của Mina nên cảnh sát không muốn tiếp tục truy cứu vụ án kia nữa, do đó tôi chỉ có thể lựa chọn người có hứng thú nhiều nhất đối với chuyện này - Tư Đồ Hồng để mở ra lỗ hổng, mà muốn Tư Đồ Hồng quyết tâm điều tra chuyện này, cho hắn chút ít ơn huệ là biện pháp tốt nhất.” Lý Thiên bình tĩnh trả lời.

“Không phải chỉ là hối lộ sao? Vì sao lại phải trốn khỏi tai mắt của toa? Chẳng lẽ mày sợ tao tố cáo việc ngươi hối lộ cảnh sát à?” Sở Thiên Hòa nở nụ cười quái gở.

“Đương nhiên là không phải!” Lý Thiên nhanh chóng phản bác: “Đương nhiên tôi không phải sợ ông, điều tôi lo lắng chính là những người khác! Muốn Tư Đồ Hồng điều tra chuyện này nhất định phải giấu diếm được cảnh sát và giấu diếm được tên cục trưởng họ Vương kia. Như vậy mới có thể thuận lợi tiếp tục tiến hành, do đó tôi đi vòng vèo trong phạm vi lớn như vậy, lựa chọn địa điểm bí mật như vậy thuần túy là vì an toàn! Hơn nữa, ngươi ở đây trách tôi bỏ mặc tai mắt của mình, tại sao không đi trách hai tên thủ hạ đần độn của ngươi đi, trách bọn hắn tại sao ngay cả năng lực tối thiểu nhất là lần theo dấu vết cũng không có?!”

Sở Thiên Hòa trầm mặc một chút, hiển nhiên là đã từ từ chấp nhận lý do này của Lý Thiên.

“Mặc kệ như thế nào, tao chỉ cho mày thời gian ba ngày. Nhớ kỹ, mày chỉ có thời gian ba ngày! Trong vòng ba ngày, tao muốn biết tung tích của Mộc Tử, tao mặc kệ mày dùng phương thức gì! Chỉ có ba ngày! Nếu không, tao sẽ cho mày và Sở Sở cùng đến tây thiên!” Sở Thiên Hòa ném mạnh tàn thuốc xuống đất, giẫm lên nó rồi lạnh lùng nói.

“Tôi sẽ nỗ lực.” Lý Thiên cố gắng khiến mình bình tĩnh khi nhìn Sở Thiên Hòa. Giọng nói lại không tự chủ được trở nên run rẩy: “Dù nói thế nào, Sở Sở cũng là cháu gái của ông, chính tai ông nghe tiếng khóc chào đời của nó và tự mình chăm sóc nó từ nhỏ đến lớn, suốt thời gian bảy năm!”

“Cháu gái? Cháu gái tao ở đâu? Tao… ngay cả con trai cũng không có, cháu gái ở đâu chứ…” Nói đến đây, Sở Thiên Hòa đột nhiên chán nản như bong bóng xẹp xuống, hắn lấy hai tay già nua che mặt lại, hai hàng lệ lập tức chảy xuống giữa những ngón tay.

“Ông nói cái gì? Sở Tuyết Lâm, hắn…” Chứng kiến cảnh một cụ già tóc hoa râm, khuôn mặt đầy nếp nhăn phủ đầy những giọt nước mắt, lòng Lý Thiên cảm thấy quặn lại, hắn hoảng sợ vội hỏi.

“Mày còn không biết sao… Lần này tao về nước là đến nhặt xác cho Tuyết Lâm đấy… Tuyết Lâm, nó... nó cùng người ta ẩu đả trong tù… Chết rồi!”

Sở Thiên Hòa nghẹn ngào, cuối cùng bắt đầu òa khóc.

“Tại sao lại như vậy…” Lý Thiên nghe được tin tức này, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy không có tư vị gì. Song sau khi nghĩ đến việc bằng tính cách nham hiểm, Sở Tuyết Lâm nhất định sẽ chọc đến rất nhiều người trong tù, bị giết chết cũng là việc hợp tình hợp lý… Nhưng khi vừa nghĩ đến người đã từng là bạn tốt của mình chết oan uổng, hắn vẫn không nhịn được khó chịu một hồi.

“Vì vậy! Tao nhất định phải lấy tính mạng của thằng nhóc kia! Nhất định phải lấy máu của hắn để cúng tế con trai tao! Toa đã không còn cái gì nữa! Lý Thiên, tao đã trắng tay rồi! Sở dĩ tính mạng của ta ovẫn còn kéo dài thuần túy là vì báo thù, báo thù! Tao chỉ cho mày thời gian ba ngày, mày nhất định phải biết rõ thằng nhóc kia ở nơi nào! Nếu không, tao sẽ bất chấp tất cả giết mày, giết Sở Sở! Khiến tất cả các người đền mạng cho con trai tao! Tao thừa nhận mình thích Sở Sở, yêu mến đứa cháu gái này, nhưng bây giờ tao đã không còn con trai thì có cháu gái để làm gì!”

Lý Thiên vô cùng hoảng sợ khi chứng kiến cảnh Sở Thiên Hòa hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng, cảm thấy da đầu ngứa ran từng trận. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng một người bị tình yêu che mắt lại có thể kinh khủng hơn cả chính hắn khi đắm chìm trong thù hận lúc trước.

“Thế nhưng mà… Tôi muốn nói, Tư Đồ Hồng rất dễ dàng tra ra vị trí của Mộc Tử, nhưng muốn thông qua luật phát để diệt trừ Mộc Tử thì rất khó khăn… Tôi luôn tin tưởng khi Mộc Tử làm một việc sẽ không lưu lại bất cứ sở hở nào cho cảnh sát.” Lý Thiên dè dặt thăm dò, muốn biết cái tên điên trước mặt này rốt cuộc muốn đối phó với Mộc Tử như thế nào.

“Chỉ cần tìm ra thằng nhóc kia đang ở nơi nào!” Sở Thiên Hòa bỗng bỏ tay khỏi mặt, hai mắt bắn ra hai tia nham hiểm như rắn độc: “Tao chỉ muốn thông qua cảnh sát để nhanh chóng xác định chính xác vị trí của thằng nhóc đó! Sau đó, tao sẽ tự có biện pháp để giải quyết hắn! Bởi vì thắng nhóc kia chủ yếu chơi kiểu đâm một thương lại đổi một chỗ, trơn như trạch nên hiện giờ tao căn bản không tìm thấy hắn, chỉ có thông qua mạng lưới cảnh sát mới là cách hiệu quả nhất, nhanh chóng nhất.”

Lý Thiên run lên thật lâu mới thất hồn lạc phách thì thào: “Ông muốn… giết hắn sao?”

“Con trai tao đã chết!” Sở Thiên Hòa khoa tay múa chân gào thét: “Mày nói tao phải làm thế nào với hắn!”

Hai thế lực, tựa như hai tấm lưới vô hình đang lặng lẽ giăng về phía Hắc Bạch Vô Thường.

Đáng sợ nhất là đến giờ Hắc Bạch Vô Thường vẫn hoàn toàn chưa biết gì.

Không biết khi hai tấm lưới này đồng thời siết chặt lại, Hắc Bạch Vô Thường sẽ ứng phó như thế nào…

-----o Chú thích o-----

(1) – Đường trang là một loại trang phục của Trung Quốc, về tên tự có ý chỉ trang phục thời Đại Đường, hiện nay trang phục thường được gọi bằng “Đường trang” là trang phục được phát triển từ triều đại nhà Thanh. Ai hay xem phim Trung Quốc sẽ thấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.