[Dịch]Tử Thần Thiết Kế Sư

Chương 43 : Đuổi giết Hắc Bạch Vô Thường (2)




"Lý Thiên đã chọn cách ngồi trong tiệm mì chờ mình, chứng minh trước khi đến cục cảnh sát để gặp cục trưởng và đội trưởng, hắn đã điều tra đầy đủ và thăm dò hành vi lẫn thói quen của mình trước đó. Thế nhưng tại sao hắn lại phải làm như vậy? Nói về quyền hạn, mình chỉ là đội phó, nói về quan hệ, mình càng không quen biết gì hắn, vì cái gì hắn lại muốn tìm mình? Chẳng lẽ bởi vì hắn biết chỉ có mình mình cảm thấy hứng thú với vụ án kia, hơn nữa sẽ không quan tâm đến sự cản trở của thủ trưởng mà đi điều tra?"

Nhưng như vậy cũng chưa rõ ràng, hắn đã biết nếu đến cục cảnh sát tìm cục trưởng và đội trưởng sẽ chỉ chán nản vì bị cự tuyệt, vì sao ban ngày vẫn còn đi?

"Ngoài ra, nếu hắn đã quyết định tìm mình, hơn nữa đã đến tiệm mì chờ thì tại sao lại hành động thần thần bí bí như vậy. Dường như hắn sợ bị người khác phát hiện vậy? Chẳng lẽ người liên quan đến vụ án kia cũng đang ngồi bên trong tiệm mì?"

Tiệm mì…

“Tư Đồ đại ca, đêm nay sao lại đến muộn vậy?” Cô bé phục vụ tên Tiểu Mai vẫn chào hỏi Tư Đồ Hồng như mọi khi.

không có gì bất thường xảy ra.

Rồi mình xoa lòng bàn tay, nói đùa: “Không đúng, hôm nay vẫn còn sớm ah, ngươi xem đi, trời vừa mới rạng sáng kìa…”

Câu nói hóm hỉnh của mình khiến Tiểu Mai nụ cười, nàng vừa dùng bàn tay nhỏ bé che miệng lại cười, vừa hỏi: “Vẫn như cũ sao? Một suất lớn và thêm một món thập cẩm?”

Ta khẽ gật đầu: “Đúng, nhiều canh một chút, cho thêm vài quả ớt.”

“Ngươi ngồi đợi một chút, lập tức sẽ có ngay!” Nhân viên phục vụ đáp lại, đi vào nhà bếp.

Sau đó...

Sau đó mình móc điếu thuốc từ trong gói ra, khi đang chuẩn bị dùng bật lửa để châm thuốc thì chợt phát hiện ra Lý Thiên đang theo dõi...

Đúng! Chính là chỗ này!

Lúc đó mình bị Lý Thiên hấp dẫn nhưng bên cạnh Lý Thiên còn có hai người! Khi ấy ta không chú ý lắm, nhưng nhìn cách ăn mặc và khí chất của bọn hắn thì đấy cũng không phải là người bình thường.

Người đến ăn trong tiệm mì này mười phần là công nhân trong ca trực đêm hoặc tài xế taxi, mì ở đây mặc dù khá ngon nhưng thông thường, những người có thu nhập cao hoặc những người thích sạch sẽ rất ít khi đến nơi này ăn mì.

Nhưng hai người kia cũng không phải người bình thường!

Mặc dù lúc ấy không nhìn kỹ nhưng bằng năng lực quan sát nhạy bén và trí nhớ siêu phàm, trong đầu Tư Đồ Hồng lập tức hiện ra cảnh tượng vừa rồi một cách rõ nét, cũng nhanh chóng tóm lấy đầu mối trong đó.

Không sai! Trên người bọn hắn không có sự hiền lành và tốt bụng của nhân viên văn phòng bình thường, cũng không có sự tùy tiện (1) của dân tài xế taxi… Hai người này trông có vẻ rất bình thường nhưng sự bình thường này lại khiến người ta có cảm giác không thoải mái, tựa như… Đúng vậy, sự bình thường của bọn hắn là cố tình tạo ra, nguyên nhân phải cố tình làm như vậy chỉ có một, đó chính là bọn họ vốn cũng không phải là người bình thường!

Lúc Tiểu Mai gọi tên của mình thì hai người kia cũng đang quan sát mình!

Sau đó Lý Thiên rời khỏi tiệm mì, một lát sau mình cũng đi theo sau hắn… Đợi chút, ngay thời điểm ta rời khỏi tiệm mì không xa, dường như lại có người từ bên trong tiệm mì đi ra!

Trong cơn gió thu đìu hiu, Lý Thiên sải bước nhanh về phía trước, Tư Đồ Hồng một mặt không nhanh không chậm âm thầm đi theo phía sau, đồng thời trong đầu cấp tốc suy nghĩ, lần lượt loại bỏ từng bí ẩn đối với hình bóng Lý Thiên phía trước. Đến khi thông suốt những chi tiết này, cả người hắn đột nhiên run bắn lên.

Sau đó, Tư Đồ Hồng giả vờ như không phát hiện ra điều gì, tiếp tục đi về phía trước, nhưng hai tai hai mắt nhạy bén đã bắt đầu được huy động…

Quả nhiên là vậy, hắn nhanh chóng phát hiện được đích xác có người đang theo dõi bọn hắn! Hơn nữa, có thể do năng lực chuyên môn của hai người đang theo dõi kia quá kém cỏi, cũng có thể may mà Tư Đồ Hồng luyện tập thường xuyên nên có được thị giác siêu phàm, tóm lại là hắn rất dễ dàng nhận định: Theo dõi bọn hắn chính là hai người không bình thường trong tiệm mì kia!

Lúc này, Tư Đồ Hồng cảm thấy có hứng thú rồi…

Lý Thiên ở phía trước đương nhiên biết có người đi theo sau lưng, hắn hết quẹo trái rồi lại quẹo phải ở những con đường lớn, những hẻm nhỏ nhằm mục đích có thể cắt đuôi những người phía sau.

Có thế lực khủng bố nào có thể khiến ngay cả lúc Lý Thiên gặp mặt cảnh sát nhân dân như ta mà còn bị người khác theo dõi?

Lại đi thêm một lát, cuối cùng Tư Đồ Hồng đã mất đi sự nhẫn nại. Bằng cách di chuyển như vậy của Lý Thiên, đến bao giờ mới có thể cắt đuôi được? Nếu hắn đã nhất định phải tìm ta, vậy tại sao ta không đi trước dẫn hắn cắt những cái đuôi kia?

Nghĩ đến đây, Tư Đồ Hồng đột nhiên tăng tốc độ, vượt qua Lý Thiên phía trước…

Mười phút sau, trong một con hẻm u ám, Tư Đồ Hồng và Lý Thiên cuối cùng cũng một mình mặt đối mặt.

“Nói đi, có chuyện quan trọng gì?” Sau khi xác định xung quanh không có người, Tư Đồ Hồng hỏi thẳng vào vấn đề.

Lý Thiên lặng lẽ rút từ trong lòng ngực ra một phong thư, sau đó nhét vào trong tay Tư Đồ Hồng.

Tư Đồ Hồng nhíu mày: "Ông có ý gì?"

Lý Thiên cố sức lắc đầu, ngón tay chỉ về phía dây kéo trên ngực mình, sau đó mới cười nói: “Đội trưởng Tư Đồ, đây là kinh phí của ngươi.”

“Kinh phí?” Tư Đồ Hồng vốn rất kỳ quái về hành động khó hiểu của Lý Thiên, tiếp đó khi nghe hắn nói càng chẳng hiểu gì.

“Đúng. Cục trưởng Tô cùng đội trưởng Vương Bân hiển nhiên là không có hứng thú đối với vụ án của Mina, nhưng ta biết rõ với tư cách là một người có trách nhiệm, một người cảnh sát ưu tú như ngài nhất định sẽ trăm phương nghìn kế để điều tra rõ ràng sự việc. Do đó, tôi quyết định lén tìm người để giúp đỡ, nhất định phải làm sáng tỏ vụ án kia, đem hung thủ phía sau màn ra trước công lý. Tất nhiên, đã làm phiền cảnh quan Tư Đồ phải làm thêm việc điều tra tình tiết vụ án, đương nhiên ta muốn chu cấp một ít kinh phí trợ cấp tất yếu cho cậu…”

“Được rồi!” Tư Đồ Hồng chán nản cắt ngang lời nói của Lý Thiên, đem phong thư nhét trở lại trong tay Lý Thiên rồi sau đó đi về phía lối ra của con hẻm. Hắn đột nhiên cảm thấy rất thất vọng. Lúc đầu, khi nhìn thấy Lý Thiên, còn tưởng rằng Lý Thiên là một trong số rất ít anh hùng vì chính nghĩa, dũng cảm vạch trần chân tướng. Nhưng hiện tại, mặc dù Lý Thiên không thật sự nói ra rằng hắn muốn mình điều tra rõ nguyên nhân sự việc của Mina, nhưng theo phong thư hắn đưa ra cũng có thể dễ dàng phỏng đoán được, hắn nhất định là người đối đầu với vị sếp là tình nhân của Mina, muốn mượn tay mình để tiêu diệt tên sếp kia, chỉ có khả năng này…

Vì vậy, mặc dù rất muốn từ miệng Lý Thiên tìm hiểu một vài manh mối, nhưng hắn xem thường Lý Thiên, do đó hắn không hề muốn có bất cứ trao đổi nào với Lý Thiên!

Thấy Tư Đồ Hồng muốn đi, Lý Thiên vội vàng bước lên phía trước kéo cánh tay Tư Đồ Hồng lại, thấp giọng nói: “Chớ đã, xin nhờ cậu!”

Bị giữ chặt cánh tay, Tư Đồ Hồng không khỏi nhíu chặt mày, hắn quay đầu lại, vừa muốn nói chuyện thì Lý Thiên lại cố nhét phong thư trong tay về phía lòng ngực hắn, hét lên: “Xin nhờ cậu! Nhất định ngươi phải nhận lấy!” Sau đó liền quay người chạy ra khỏi con hẻm, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu!

"Ngày mai ta sẽ trả lại cho ngươi!"

Tư Đồ Hồng đuổi tới cửa ngõ rồi la lớn.

Cơn gió thu lạnh giá thổi qua, cửa ngõ trên đường phố trống trơn, chỉ còn lại ánh sáng phát ra từ những chiếc đèn đường lười biếng.

Mặc dù không nhìn thấy dấu vết của bất cứ kẻ nào, nhưng hắn biết rằng Lý Thiên nhất định có thể nghe được.

Đương nhiên, có thể nghe được tiếng hét của hắn nhất định còn có người khác nghe thấy.

Những lời này của Tư Đồ Hồng rốt cuộc là muốn nói cho ai nghe đây? Chỉ sợ chỉ có bản thân hắn mới biết.

-----o Chú thích o-----

(1) – Nguyên văn: Đại liệt liệt (大咧咧), tiếng địa phương, mang nghĩa tuỳ tiện/cẩu thả/không cẩn thận…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.