[Dịch]Tử Thần Thiết Kế Sư

Chương 40 : Ác mộng Colorado




Dòng sông Colorado uốn lượn như một con mãng xà khổng lồ, mang theo khí thế không ai có thể chống lại được, hoặc điên cuồng lao tới, hoặc đắc ý rung đuôi. Tại vùng đất nâu đỏ của cao nguyên Kaibab, nó chính là con sông tạo ra khe vực nổi tiếng trên thế giới - Grand Canyon of Colorado.

Trôi dạt trên chiếc ca nô theo dòng Hồng Hà (1) đang cuộn trào mãnh liệt, nghe tiếng hát thô kệch nhưng hào sảng của những chàng cao bồi chèo thuyền. Vào ban ngày, khi quan sát hai bên mỏm núi đá sẽ phát hiện dưới ánh nắng mặt trời, tùy theo cường độ ánh sáng mạnh hay yếu mà màu sắc nham thạch lúc thì xanh đậm, lúc thì màu nâu, khi thì lại là màu đỏ, lúc nào cũng biến ảo vô cùng khó bề phân biệt, làm nổi bật sự lộng lẫy đến kỳ lạ của tự nhiên, nó giống như một thiên đường đầy màu sắc, mênh mông huyền ảo khiến người ta không thể không thán phục tài nghệ điêu luyện của thiên nhiên hùng vĩ…

Tuy trước kia Lý Thiên là một người nghiện máy tính ru rú trong nhà điển hình nhưng bây giờ, hắn bắt đầu trở nên yêu thiên nhiên tha thiết, yêu những hoạt động bên ngoài, hơn nữa rất nhanh chóng đắm chìm vào trong đó, đến nỗi không biết chán là gì.

Sự biến hóa to lớn này có công lao thuộc về cô con gái bé nhỏ tựa như một nàng tiểu công chúa người gặp người yêu đang ở bên cạnh hắn. Lúc này đây nàng đang hào hứng cầm DV (digital video) trong tay, lúc thì chụp phong cảnh hai bên bờ sông, lúc lại hướng ống kính về phía những chàng cao bồi đang hát bài hát về những thăng trầm của công việc chèo thuyền. Dưới ánh nắng mặt trời, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trở nên đỏ bừng như một quả táo chín. Ngồi trên ca nô chòng chành, nàng chẳng những không sợ hãi mà còn nấn ná muốn chơi đùa cả ngày.

Cô bé tên là Sở Sở. Không, hiện tại tên của cô bé là Lý Sở Sở, nàng là con gái của Lý Thiên.

Lúc hắn tìm được Sở Sở, cô đã bảy tuổi rồi.

Mặc dù vào thời điểm biết được thân phận của Sở Sở, hắn có chút bất ngờ, nhưng hiện tại cô bé đã trở thành toàn bộ tính mạng của hắn.

Dù còn nhỏ như vậy nhưng Sở Sở rất lanh lợi, rất hiểu chuyện. Có lẽ là tác dụng của việc cùng chung huyết mạch nên cô bé rất nhanh chóng yêu mến người cha mới này.

Lý Thiên rất muốn con gái mình được vui vẻ. Hắn muốn mang lại sự hạnh phúc cho Sở Sở, hắn muốn đền bù tình thương của cha mà hắn đã bỏ lỡ trong bảy năm qua.

Sở Sở sống bên cạnh Sở Tuyết Lâm bảy năm nên đã nhận rất nhiều ảnh hưởng lớn từ hắn, ví dụ như một trong số đó là tình yếu đối với những hoạt động bên ngoài, yêu thích sự mạo hiểm và kích thích.

Vì vậy, Lý Thiên liền từ một kẻ nghiện máy tính, suốt ngày ru rú trong nhà biến thành một nhà thám hiểm…

“Sở Sở, ngồi vào giữa ca nô một chút đi con, phía trước là thác ghềnh rồi!”

Lý Thiên nhìn thấy sắp đến thác ghềnh nguy hiểm phía trước rồi, liền đứng dậy ân cần nhắc nhở con gái.”

“Con biết rồi ba. Ba xem này, con chụp có đẹp không?”

Âm thanh trả lời của Sở Sở lanh lảnh vang lên, nàng vừa thích thú hí hoáy chiếc DV vừa đi về phía hắn.

Đồng thời Lý Thiên cũng đi về phía nàng, muốn nhanh chóng kéo nàng lại bên cạnh, như vậy hắn mới an tâm khi vượt qua thác ghềnh phía trước.

Sở Sở đi đến bên cạnh Lý Thiên, đắc ý đưa chiếc DV trong tay về phía trước mặt cha.

Lý Thiên nở nụ cười yêu thương, đưa tay ra nhận.

Đúng lúc này! Bỗng nhiên!

Một bóng đen đột nhiên hiện lên, đó là mái chèo trong tay tên cao bồi chèo thuyền!

Mái chèo đột nhiên đập vào ót Sở Sở!

Rầm~!

Âm thanh va chạm của mái chèo chế tạo bằng thép chất lượng cao lanh lảnh vang lên, tựa như một chiếc roi quật thật mạnh lên trên trái tim của Lý Thiên!

Lý Thiên hoàn toàn không biết gì.

Hắn trơ mắt nhìn cú va chạm mạnh mẽ này nhẹ nhàng ném thân thể nhỏ bé của Sở Sở ra khỏi ca nô, vạch nên một đường vòng cung tuyệt vọng trên không trung, sau đó nhanh chóng rơi vào bên trong dòng sông cuồn cuộn.

Ah!

Lý Thiên hét lên rồi nhảy xuống địa điểm nơi Sở Sở rơi xuống, thế nhưng hắn đã không thể làm được.

Bởi vì đúng lúc này, mái chèo trong tay tên cao bồi chèo thuyền kia lại vung lên một lần nữa, hung hăng đập lên trên đỉnh đầu của hắn.

Cùng lúc mắt nổ đom đóm, cơ thể hắn trở nên mềm nhũn, trong tay tên cao bồi đột nhiên xuất hiện một con dao nhọn, nhanh chóng đâm vào bên trong lồng ngực của hắn!

Lý Thiên rốt cuộc ngã sấp xuống sàn ca nô, hắn ngơ ngác nhìn về phía Sở Sở đang liều mạng dãy dụa dòng nước chảy xiết, động tác của nàng càng ngày càng chậm, máu trên đầu của Sở Sở chảy ra nhuộm đỏ cả dòng sông.

Chiếc ca nô vẫn xuôi theo dòng sông mà trôi, bóng dáng của Sở Sở càng lúc càng xa dần.

Cuối cùng, hắn chỉ có thể nhìn thấy bàn tay nhỏ bé đang chảy máu đầm đìa của nàng nhô ra khỏi mặt nước.

Sau đó, chẳng có gì nữa.

Bởi vì một bàn chân mang giày vải cũ kĩ đã đạp thật mạnh lên mặt hắn.

Trong nháy mắt không để ý vừa rồi, tên cao bồi với bộ dáng cao bồi miền tây này sao lại có thể mang giày vải đặc trưng của Trung Quốc được?

“Vì cái gì? Tại sao phải như vậy? Vì cái gì?" Lý Thiên điên cuồng hét lên, chửi rủa một cách tuyệt vọng trước mặt tên cao bồi.

"Hừ hừ hừ..."

Tên cao bồi cười lanh, chậm rãi kéo mũ xuống, lấy chiếc kính râm ra.

Sau đó, Lý Thiên liền thấy rõ khuôn mặt quen thuộc kia.

"Ngươi…!!!"

Không đợi hắn phát ra âm thanh, tên cao bồi lại cầm lấy mái chèo một lần nữa, đập vào huyện thái dương của hắn một cách độc ác, óc văng tung tóe…

"Ah!!!"

Lý Thiên đột nhiên bật dậy tại chỗ ngồi của mình, bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.

Đây là chiếc máy bay Boeing từ Los Angeles bay đến Trung Quốc, hắn đang ở bên trong khoang hạng nhất xa xỉ. Các hành khách xung quanh đều tò mò nghiêng đầu nhìn về phía hắn.

Toàn thân hắn ướt sũng mồ hôi lạnh, trên mặt hắn vẫn còn những giọt nước mắt.

Lồng ngực hắn phập phồng dữ dội, hắn đau đớn nhắm mắt lại.

May mắn đây chỉ là một cơ ác mộng…

Thế nhưng điều này lại không chỉ là một giấc mộng!

Trong hiện thực, hắn thật sự đã không tìm thấy Sở Sở!

Ngay sau lần dũng cảm đi theo đội thám hiểm phiêu lưu toàn bộ hẻm núi Colorado, Sở Sở của hắn đã biến mất không để lại dấu vết.

“Ba, ba là người dũng cảm nhất, sau khi ba thành công, con sẽ đặc biệt viết một bài văn, tiêu đề là người cha dũng cảm, con muốn tất cả bạn học của mình đều biết con có một người cha chẳng những là một phú ông mà còn hoàn toàn xứng đáng là một dũng sĩ!”

Hắn vẫn còn nhớ rõ, vào thời điểm hắn trang bị hoàn tất, theo đội thám hiểm leo lên canoe, Sở Sở dùng chiếc miệng nhỏ nhắn hồng hồng hôn lên mặt hắn, tự hào nói những lời này khi ghé sát lỗ tai hắn.

Sau đó, hắn thành công hoàn thành cuộc phiêu lưu, thế nhưng mà, Sở Sở của hắn đã biến mất!

Hắn tìm nàng khắp nơi, đi đến tất cả những địa điểm nàng có thể đến, đáng tiếc là suốt hai ngày vẫn không có tin tức gì.

Ngày thứ ba, Lý Thiên nhận được điện thoại của bọn bắt cóc tống tiền.

Sở Sở thật sự bị bắt cóc rồi!

Hắn nói với bọn bắt cóc, ngươi muốn bao nhiêu tiền cũng được, quan trọng là… không được làm tổn thương Sở Sở, không được làm nàng tổn thương dù chỉ một chút!

Bọn bắt cóc nói rằng chúng không cần tiền, chúng chỉ cần hắn làm một việc. Chuyện này đối với hắn mà nói rất đơn giản, hắn rất dễ dàng làm được, nhưng nếu như hắn không làm, xin vui lòng chuẩn bị để nhặt xác con gái mình đi.

Sau khi Lý Thiên biết bọn bắt cóc muốn hắn làm một việc, lập tức biết bọn chúng là ai. Thế nhưng hắn lại không thể xin cảnh sát giúp đỡ, bởi vì cảnh sát căn bản là vô năng.

Hắn chỉ có thể tự mình giải quyết chuyện này.

Hắn không muốn làm chuyện kia, nếu như dùng mạng của hắn, hoặc bất cứ thứ gì khác có thể cứu được Sở Sở, hắn nhất định không chút do dự giao ra. Thế nhưng điều đó là không thể. Bọn bắt cóc yêu cầu rất kiên quyết, chỉ hắn mới có thể làm chuyện kia, chỉ hắn mới có thể cứu sống Sở Sở.

Một bên là đạo nghĩa, một bên là tình thân. Hắn giãy dụa trong đau khổ.

"Sở Sở, Sở Sở đáng thương, con bé chỉ mới bảy tuổi, thời gian nó ở bên cạnh mình vẫn chưa đến một năm!"

Sau cùng, hắn quyết định đáp ứng yêu cầu của bọn bắt cóc…

-----o Chú thích o-----

(1) – Có 2 nghĩa:

Hồng Hà, dòng sông ở miền trung tỉnh Vân Nam Trung Quốc.

Red River, dòng sông phía đông bang New Mexico, nước Mĩ.

Tác giả đang nói về con sông ở nước Mĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.