[Dịch]Tử Thần Thiết Kế Sư

Chương 9 : Rượu vào tai nóng




Màn thầu nướng cùng với cháo dưa muối, điểm tâm sáng phối hợp như vậy tạo cảm giác rất tốt lúc vừa thức dậy. Chính điều này đã làm Mộc Tử, người vốn có thói quen ngồi trong khách sạn và ăn những bữa cơm cả ngàn đồng, mở mang khẩu vị. Nhưng vì đã nếm qua quá nhiều sơn hào hải vị kiểu này nên chỉ một lúc sau, hắn đã cảm thấy ngán ngẩm. Tận dụng thời gian đi ngang qua thị trấn Mai Lĩnh, Hắc Bạch Vô Thường mua sắm rau quả và hải sản ồ ạt nhằm thay đổi khẩu vị.

Đợi đến khi mọi thứ bộn bề đã qua đi, lúc họ trở lại thôn Thanh Tuyền thì đã là bảy giờ tối. Mộc Tử đã thề son sắt rằng hắn sẽ ra tay làm vài món mà hắn tự nghĩ ra để Âu Dương Lục Sắc nếm thử. Sau những lời miêu tả đã đủ làm người nghe chảy nước miếng, Mộc Tử chuẩn bị ra tay thì đột nhiên, lão thôn trưởng đến thăm. Ông lão vừa vào cửa, đã cố ý mời Mộc Tử cùng Âu Dương Lục Sắc đến nhà ăn cơm, ngoài miệng nói rằng phải cảm ơn sự trợ giúp hai người rất nhiều.

"Chuyện này... không đáng gì. Bọn ta đã giúp đỡ gì đâu, chẳng qua chỉ là chỉ ra điểm quan trọng mà thôi." Nhận ra ý đồ của thôn trưởng, Mộc Tử nhẹ nhàng chối từ ý tốt của ông.

"Đây không phải là chỉ ra điểm quan trọng mà chính là cẩm nang diệu kế của Gia Cát Lượng!" Thôn trưởng cười ha ha, lại nói: "Hai người quả là hậu sinh khả úy. Cả đám già cả bọn ta ở trong thôn dù cảm thấy lão Tiết đáng thương nhưng mãi không thể nghĩ đến phương pháp đơn giản mà hiệu quả như thế...

"Có lẽ đó là sự trùng hợp, dù sao chuyện này rất nhỏ, mọi người đừng nghĩ nhiều làm gì. À mà Tiết Đại Gia đã nhận được tiền bồi thường sao?" Âu Dương Lục Sắc đỡ thôn trường ngồi xuống chiếc ghế cạnh lò sưởi rồi mới hỏi.

"Hôm nay Triệu Đỉnh Long bỏ ra hai vạn, ta đã đưa cho lão Tiết. Chính họ Triệu còn hứa sẽ giao thêm tám vạn nữa, bọn ta sẽ nhanh chóng thúc giục hắn giao tiền bồi thường... Hôm nay lão Tiết không thể đến nhà hai người cảm ơn vì ta thấy sức khỏe của hắn hơi yếu, ngày mai đến là tốt nhất."

"Mọi người quá khách sáo rồi." Mộc Tử nói, chỉ là thời gian càng trôi qua, sắc mặt hắn càng tỏ ra nghiêm túc: "Đối với Tiết Đại Gia, dù là một trăm hay một ngàn vạn chất trước mặt cũng không thể bù lại nỗi đau trong lòng..."

Đúng vậy, mạng người có thể bồi thường bằng tiền sao?

Ba người cùng im lặng trong chốc lát. Sau đó vẫn là thôn trường cười xòa, rồi ngồi dậy nói: "Không nên nói những thứ này nữa, ít nhất số tiền này đủ giúp lão Tiết dưỡng già. À, ta lại quên chuyện chính rồi... Ha ha, hai người có thể từ chối lời mời của thôn dân nhưng chớ từ chối lời mời của ta. Thức ăn đều đã chuẩn bị sẵn trong nhà ta, chúng ta hãy mau qua đó nào!"

Nói xong, nhiệt tình kéo Mộc Tử và Âu Dương Lục Sắc đến nhà lão...

Mặc dù là thức ăn của nhà nông nhưng gà vịt thịt cá vẫn đầy đủ, bấy nhiêu đã thể hiện hết thành ý của người mời. Riêng Mộc Tử, thấy bàn thức ăn lớn trước mắt mình, hắn thầm nghĩ: Đối với những người nông dân chất phác mà kham khổ, có lẽ quanh năm suốt tháng cũng chẳng thể bày bàn thức ăn thịnh soạn này nổi hai lần.

Tất nhiên, thôn trưởng nào biết Hắc Bạch Vô Thường là người theo chủ nghĩa ăn chay một nửa, thường chỉ ăn hải sản và rau quả, nên khích lệ bọn họ ăn đùi gà, thịt dê, thịt vịt hết mực... Điều này làm khổ Mộc Tử và Âu Dương Lục Sắc, thế nên họ đành nói rằng mình không thích ăn thịt rồi sau đó tìm lý do để gắp rau mà ăn...

Thôn trưởng còn cho rằng họ khách sáo, thầm nghĩ nếu không muốn ăn thức ăn, vậy uống rượu chắc không có vấn đề? Nghe nói người thành phố thường uống rượu trên bàn ăn rất nhiều mà không phân biệt nam nữ...

Chính vì vậy, lão bắt đầu mời rượu nhiều lần. Âu Dương Lục Sắc không thể uống được bao nhiêu, thành ra toàn bộ đều xuống bụng Mộc Tử. Mà rượu nhà nông thì thường có độ cồn rất cao, Mộc Tử cũng nhanh chóng váng đầu hoa mắt dưới sức mạnh của rượu.

"Mộc Tử à, các ngươi đến từ thành phố, chắc hẳn biết rất nhiều thứ. Ngươi nói xem tại sao thôn chúng ta có nhiều người không biết điện thoại là thứ gì, huống chi là gọi điện cho phóng viên đến chụp ảnh? Trên đường trở về thôn, mọi người cứ mãi hỏi ta những phóng viên đó rốt cuộc đang làm cái giống gì..."

"Thôn... thôn trưởng à, thôn Thanh Tuyền cách thị trấn Mai Lĩnh không xa, tại sao kinh tế không phát triển? Chẳng lẽ thị trấn không hề trợ giúp nơi này sao?" Tuy Mộc Tử đã mặt đỏ tai nóng, nhưng suy nghĩ vẫn còn tỉnh táo. Lúc ban ngày, hắn nhìn thấy thị trấn Mai Lĩnh tuy kém phát triển những vẫn tốt hơn so với thôn Thanh Tuyền rất nhiều, bởi ít nhất họ có thể gọi điện thoại, có inte, đường trải nhựa láng o.

"Không dễ..." Thôn trưởng thở dài: "Thôn Thanh Tuyền nghèo là do ý trời, xung quanh đây không hề có bất cứ con đường lớn nào. Nếu muốn khai phá, quá tốn kém! Đấy là chưa nói thị trấn Mai Lĩnh là một thị trấn nghèo khó nổi danh. Ngoài đó tuy có thể gọi điện thoại nhưng chưa thông được bao lâu. Chờ đến phiên nơi này, haizzz..."

Tội ác không chỗ nào không có. Dưới những cao ốc cao chót vót trong thành thị, mặc dù cảm thấy bất an, kẻ yếu vẫn biết cách dùng luật và các phương pháp khác để bảo vệ quyền lợi của mình. Nhưng ở nơi thâm sơn cùng cốc như thôn Thanh Tuyền, kẻ yếu ở đây chỉ biết bất lực trước tội ác... Mộc Tử không thể không nghĩ đến lúc trước mình có suy nghĩ ghét bỏ thành phố vì bên trong nó không hề sạch sẽ, vì vậy một lòng hướng về bầu không khí tươi mát ở nông thôn. Nhưng điều không thể ngờ đó chính là: Bất kể trong hoàn cảnh nào, phép tắc của thế giới cũng chẳng thay đổi. Chỉ cần là nơi có sự sống của người, nơi đó ắt có hư vinh, tham lam và bắt nạt.

Đúng vậy, Hắc Bạch Vô Thường có thể dùng sức lực của mình để thay đổi một số tình huống. Thế nhưng không chỗ nào không có tội ác, chỉ mỗi Hắc Bạch Vô Thường là quá ít, cho dù Phú Hào đã gia nhập thì sự bất lực này vẫn cứ lộ ra...

Nếu như lúc trước Mộc Tử để Lý Thiên gia nhập là vì muốn thỏa mãn tâm nguyện của hắn... Vậy bây giờ, lần đầu tiên Mộc Tử nghĩ cách mở rộng sức mạnh của Hắc Bạch Vô Thường...

Thôn trưởng làm ấm giường sưởi, trong khi Âu Dương Lục Sắc càng cảm thấy không được tự nhiên. Nhìn đồng hồ trên tay, bây giờ đã mười giờ tối. Mặc dù thôn trưởng không hề để ý đến việc mình và Mộc Tử không hề ăn thịt nhưng một bàn rượu to đùng trước mắt lại không ít. Nếu Mộc Tử uống rượu đến phình bụng, e rằng dạ dày sẽ không chịu nổi.

Nghĩ đến đây, Âu Dương Lục Sắc mới kiếm cớ mà nói: "Mộc Tử, bây giờ đã trễ rồi! Thôn trưởng mệt nhọc suốt ngày hôm nay, hay là chúng ta hãy về nhà để thôn trưởng nghỉ ngơi đi."

Mộc Tử hiểu ý của nàng, bởi vậy vội vàng phụ họa: "Đúng, giờ không còn sớm. Bọn ta phải trở về rồi thôn trưởng..."

"Không, không... Uống thêm chút nữa đi..." Mặt Thôn trưởng cũng đã đỏ ké, đang định cất lời giữ hai người lại, ngoài cửa bỗng truyền đến một âm thanh nặng nề.

Bùm bụp!

Đó là tiếng vật nặng ngà trên mặt đất!

Hắc Bạch Vô Thường và thôn trưởng vừa nghe thấy âm thanh này, giọng nói chợt ngưng bặt. Sau đó, ba người lập nhìn vào cánh cửa bằng gỗ như phản xạ có điều kiện.

Cốc! Cốc! Cốc!

Có người gõ cửa! Lần đầu tiên lực tay rất mạnh nhưng sau mỗi lúc một yếu.

Mộc Tử nhìn Âu Dương Lục Sắc rồi không hẹn mà cùng rời khỏi giường sưởi...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.