[Dịch] Tử Thần Thiết Kế Sư

Quyển 3-Chương 8 : Huyết thề (1)




-----o0o-----

Sự tình của Văn Tuấn cũng chỉ là một chương trong cuộc sống của Mộc Tử tại thành phố Trung Hải mà thôi. Kế hoạch dành cho Văn Tuấn một khi thành công, Mộc Tử cùng Âu Dương Lục Sắc sẽ lập tức thay đổi chỗ ở, sống trong một khách sạn khác. Tạm thời bọn hắn cũng không có ý định rời khỏi thành phố Trung Hải, lý do thứ nhất là có một hợp đồng làm ăn tìm đến cửa ngay sau khi hoàn thành kế hoạch dành cho Văn Tuấn, thứ hai là thành phố Trung Hải có quá nhiều danh lam thắng cảnh, đã đến nơi này mà không được du ngoạn toàn bộ thì thật sự là một chuyến đi uổng phí. Do đó, bọn hắn quyết định ở lại thành phố Trung Hải một thời gian ngắn.

Khách sạn Champion Holidays – thành phố Trung Hải, bên trong phòng cao cấp dành cho tổng thống tại tầng thứ mười bảy.

Cuộc sống có tiền thật khác biệt, toàn bộ căn phòng đều xa hoa sang trọng, tráng lệ, có đầy đủ đồ dùng tiện nghi, hơn nữa đều là của các thương hiệu nổi tiếng. Những thứ này đủ khiến cho người ta thật sự có cảm giác hưởng thụ như một tổng thống. Tương ứng với sự phù hoa và thoải mái, thông thường chính là chi phí khổng lồ. Trên thực tế điều đó hoàn toàn chính xác, hiện tại, tiền phòng của gian phòng này là tám trăm đồng mỗi ngày, điều này đối với Mộc Tử của ngày trước thật sự là một con số trên trời. Nhớ lại cuộc sống trước kia, đặc biệt là thời gian sống ở thành phố Phượng Hoàng, mỗi ngày chỉ có thể ăn màn thầu uống nước khoáng, tiền sinh hoạt mỗi ngày không hơn ba đồng, vậy mà bây giờ… Tuy nhiên, Mộc Tử của hiện tại không còn là thiếu niên ngây thơ, nghèo khó của Phượng Hoàng Thành nữa rồi. Một mặt, hắn tin tưởng rằng chỉ có trong môi trường xấu, thoải mái dễ chịu nhất mới có thể nghỉ ngơi một cách tốt nhất, mới có thể đảm bảo khả năng vận hành tư duy hiệu quả nhất, có thể sắp đặt kế hoạch hoàn mỹ nhất. Nguyên nhân thứ hai chính là ở Âu Dương Lục Sắc, trong suy nghĩ của Mộc Tử, từ nhỏ Âu Dương Lục Sắc cũng phải trải qua cuộc sống thiếu thốn nghèo khó không khác gì mình, bây giờ nàng đã là người yêu của mình, hắn muốn cố gắng hết sức mình bù đắp lại cuộc sống nghèo khó trước kia của nàng, cuộc sống mà chỉ nghĩ đến lại thấy đau lòng, hắn chỉ muốn nỗ lực hết mình, mang lại cho nàng tất cả những thứ tốt nhất…

Hiện tại đang là đúng chín giờ tối, hai người mới đi chơi ở bên ngoài về. Âu Dương Lục Sắc đã đi vào phòng tắm tắm rửa, còn Mộc Tử thì ngồi một mình ở trước cửa sổ, lặng lẽ nhìn xuyên qua cửa sổ theo phong cách cổ điển của căn phòng, quan sát bầu trời đêm bị ráng chiều chiếu sáng.

Trong tay hắn bưng một ly rượu vang.

Thủy tinh trong suốt, chất lỏng đỏ thắm, giống như là… máu.

Định mệnh, cuộc đời của ta sẽ không giống những người khác. Mộc Tử lắc lắc ly thủy tinh cao đế, ánh mắt trở nên thâm thúy, trở nên ý vị thâm trường.

Đã từng có lúc, khuôn mặt chăm chú non nớt của hắn dán chặt trên cửa sổ thủy tinh, đôi khi là khát vọng mẹ sẽ nhanh chóng trở về, đôi khi lại là hoảng sợ khi nghe tiếng cãi nhau dữ dội của cha mẹ, có đôi khi lại là lén lút nhìn mẹ kế với ánh mắt tràn ngập oán hận, có đôi khi là ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ một cách tuyệt vọng, cái người nghiện ma túy mà hắn phải gọi là cha nổi giận, phá hư những đồ dùng trong nhà một cách điên cuồng…

Dòng suy nghĩ của Mộc Tử thoát khỏi hoàn cảnh u ám kia, từ nhỏ hắn đã có cảm giác sợ hãi đối với máu, hắn vẫn còn nhớ rõ lúc trước mẹ ho ra máu rồi biến mất, hắn chứng kiến vết máu đỏ tươi ở khóe miệng của mẹ, từng sợ đến mức té xỉu ngay tại chỗ…

Khi đó, và cả về sau, Mộc Tử nuôi chí muốn giết người trả thù cho mẹ, cũng vì chính mình tìm kiếm một con đường khác, hắn tuyệt đối không nghĩ rằng sẽ có một ngày chính mình cầm rượu vang ngồi ở đây, trong một căn phòng phải chi tám trăm đồng mỗi tối. Hắn đang chờ đợi bạn gái thân thiết, xinh đẹp và hoàn hảo. Hơn nữa, còn là lúc vừa mới tạo ra một tai nạn để giết người…

Không biết bắt đầu từ lúc nào, giết người, chết chóc đối với Mộc Tử đã trở nên thật gần gũi, thật quen thuộc. Lão đại Ưng Câu Tị Tử, Mã Lục, Lưu Kiệt, Mina, Văn Tuấn, … những người này toàn bộ đều chết sạch dưới kế hoạch của chính hắn, đối với điều này, Mộc Tử không còn cảm thấy sợ hãi cùng xúc động, mà là sự bình tĩnh làm người ta kinh ngạc, thậm chí còn có chút hưng phấn! Giết người bất tri bất giác đã trở thành một thói quen của hắn, trở thành một trong những hứng thú ít ỏi của hắn…

Mộc Tử uống một hơi cạn sạch ly rượu vang, đột nhiên có cảm giác kỳ quái, dường như thứ hắn vừa uống hết không phải là rượu, mà là máu.

Càng kỳ quái chính là loại cảm giác này không làm hắn cảm thấy khó chịu, mà còn mang lại sự minh mẫn, kích thích cho hắn.

Ta trở nên thèm khát máu ư? Trở nên tàn nhẫn sao? Tâm lý biến thái sao…

Mộc Tử ngơ ngác nhìn ly rượu trống trơn, trên mặt lộ ra nụ cười khổ.

Đúng lúc này, laptop trên bàn vang lên âm thanh QQ (1) nhận được tin nhắn. Dùng QQ để liên lạc là một trong những thứ Âu Dương Lục Sắc dạy cho hắn. Ngay từ lần đầu tiên sử dụng con chim cánh cụt nhỏ có dáng điệu thơ ngây này, hắn đã thật sự thích loại phương thức liên lạc này. Thật sự là quá dễ dàng. Do đó bây giờ, liên lạc bằng QQ đã trở thành một trong những phương thức tiếp nhận hợp đồng chủ yếu của hắn. Nickname của hắn chính là Hắc Bạch Vô Thường!

Mộc Tử đặt ly rượu xuống, đi đến trước máy vi tính, ấn mở cửa sổ, xem xét cái avatar đang rung lên kia.

Là hắn, người mang nickname là "Linh Hạ", vài ngày trước lúc kế hoạch dành cho Văn Tuấn còn chưa bắt đầu tiến hành, hắn đã tìm được Mộc Tử trên QQ, hắn muốn Mộc Tử giết chết một người, người này, là bạn gái cũ của hắn, tên là Hà Lệ.

Linh Hạ: "Hắc Bạch Vô Thường, Hà Lệ đã trở về."

Mộc Tử gõ bàn phím, trên máy tính nhanh chóng xuất hiện câu trả lời của hắn: "Hiểu. Ngươi muốn ra tay vào lúc nào?"

Linh Hạ: "Càng nhanh càng tốt, tôi hận không thể lập tức phanh thây xé xác nữ nhân này!"

Hắc Bạch Vô Thường: "Càng thù hận mãnh liệt, đầu óc sẽ càng loạn. Hy vọng anh có thể tỉnh táo lại và nói cho tôi biết toàn bộ tình huống về Hà Lệ mà ngươi nắm được. Càng tỉ mỉ càng tốt."

Linh Hạ: “Tôi là bác sĩ, tôi biết điều ấy.”

Hắc Bạch Vô Thường: “Vậy thì tốt. Nếu anh đã là bác sĩ, như vậy, sau một thời gian dài sống cùng Hà Lệ, ắt hẳn anh đã biết rất rõ nàng có bệnh tật gì, hoặc bị dị ứng với những loại thuốc nào?”

Linh Hạ: “Đúng là biết rõ, đáng tiếc phải làm cho anh thất vọng, sức khỏe của nàng rất tốt, hầu như không dị ứng với vật gì.”

Mộc Tử trầm xuống, tiếp tục gõ bàn phím.

Hắc Bạch Vô Thường: “Bạn trai hiện tại của nàng là huấn luyện viên của nàng?”

Linh Hạ: "Đúng vậy. Tuy nhiên là Hà Lệ cám dỗ hắn. Cô ta làm như vậy chỉ vì để nàng có thể thành công, có thể trở nên nổi bật. Tôi rất hiểu người đàn bà này!"

Hắc Bạch Vô Thường: "Lần trước anh đã từng nói Hà Lệ là người mẫu, lần này nàng đến Pháp là vì đi biểu diễn?"

Linh Hạ: "Phải."

Hắc Bạch Vô Thường: "Bạn trai của nàng cũng đi hả?"

Linh Hạ: "Đương nhiên."

Hắc Bạch Vô Thường: "Làm sao anh biết được Hà Lệ đã về nước, chẳng lẽ anh theo dõi nàng à?"

Linh Hạ: "Đúng vậy."

Hắc Bạch Vô Thường: "Tốt, bây giờ nói cho tôi biết địa chỉ hiện tại của Hà Lệ, cả… của anh nữa."

Linh Hạ: “Tốt...”

Khi Âu Dương Lục Sắc khoác khăn tắm đi ra khỏi phòng tắm, liền nhìn thấy Mộc Tử nằm phía trước máy vi tính, rất chăm chú xem xét bản đồ thành phố Trung Hải trên internet.

"Thế nào, bắt đầu nghiên cứu kế hoạch mới à?" Âu Dương Lục Sắc vừa vuốt tóc vừa mỉm cười và nói.

"Không phải." Mộc Tử lắc đầu: "Theo thường lệ, trước khi bắt đầu kế hoạch mới, chúng ta phải tiến hành tìm hiểu đầy đủ cả cố chủ lẫn con mồi."

Âu Dương Lục Sắc dõi theo ngón tay đang di động trên bản đồ của Mộc Tử, nói một cách ôn nhu: "Như vậy thì anh đã nhận được vị trí của bọn hắn rồi à?"

Mộc Tử gật đầu: "Đúng vậy. Hai mươi vạn, từ ngày mai trở đi, chúng ta sẽ lập tức bắt đầu hành động."

Âu Dương Lục Sắc chậm rãi ngồi cạnh Mộc Tử trên ghế sa lon, mỉm cười: "Như vậy vì sao không phải là hôm nay? Không phải bây giờ chúng ta cũng có thể đi xem xét sao?”"

Mộc Tử ngoái đầu lại, nheo mắt lại nhìn Âu Dương Lục Sắc đang khoác khăn tắm, những lọn tóc của nàng còn đang nhỏ xuống từng giọt nước, nàng dịu dàng, xinh đẹp động lòng người như một bông hoa nở rộ đầy quyến rũ.

"Bởi vì ngay bây giờ chúng ta có một chuyện càng quan trọng hơn phải làm…"

Trong tiếng kêu sợ hãi của Âu Dương Lục Sắc, Mộc Tử nhanh như hổ đói vồ mồi nhào về phía nàng.

-----o Chú thích o-----

(1) - Chương trình chat tiện ích khá nổi tiếng và phổ biến của hãng Tencent.

-----o0o-----


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.