-----o0o-----
“Trước tiên chúng ta phải xem xét thói quen của Phong Ảnh. Lúc bình thường nàng rời khỏi biệt thự chừng 7:30 PM mỗi tối cuối tuần và khoảng mười giờ thì trở lại biệt thự. Mà Hà Lệ, ước chừng khoảng mười giờ rưỡi sẽ tắt TV đi, sau đó sẽ chuẩn bị đi tắm. Thời điểm cô ta vào phòng tắm vào trong khoảng 10:40 PM, mà thời gian mỗi lần ngâm mình trong bồn tắm khoảng một giờ đồng hồ, nói cách khác rời khỏi phòng tắm để đi ngủ lúc khoảng 11h40 phút. Vì vậy nói cách khác, thời gian anh tiến vào biệt thự bố trí vụ tai nạn sẽ được khống chế từ sau 7:30 và đến trước 10:30. Vì vậy việc trước tiên phải làm là phải trì hoãn Phong Ảnh bằng bất cứ giá nào, cho dù Hà Lệ gọi điện thoại cho nàng ấy, hoặc bất kỳ tình huống gì khác cũng phải làm cho nàng trở về biệt thự muộn nhất có thể, ít nhất phải bảo đảm sau 10h40 phút nàng mới có thể trở về biệt thự.”
Sau khi ăn sáng xong, Mộc Tử cùng Âu Dương Lục Sắc ngồi trước bảng trắng ghi chép hoạt động thường ngày của Hà Lệ để bắt đầu vạch và chuẩn bị cho kế hoạch giết người lần này.
“Em hiểu rồi.” Âu Dương Lục Sắc trịnh trọng gật đầu: “Chỉ cần vào ngày đó Phong Ảnh có thể theo thói quen trước giờ rời khỏi biệt thự thì em nhất định có thể trì hoãn Phong Ảnh và đảm bảo rằng: Nàng không trở lại biệt thự trước 10:40… Nhưng điều em lo lắng chính là phần kế hoạch của anh.” Mặc dù đêm qua ngủ rất ít nhưng hiện giờ Âu Dương Lục Sắc không hề mệt mỏi. Có lẽ đây là lần đầu tiên nàng chính thức tham gia vào trong một kế hoạch giết người nên cũng muốn xem xét một chút rốt cuộc Mộc Tử làm thế nào để thiết kế được những kế hoạch giết người vô cùng tinh vi kia.
“Điều đầu tiên anh xác định là những khoảng thời gian phát sinh để thiết kế vụ tai nạn .” Mộc Tử vừa quay chiếc bút viết bảng trong tay vừa chậm rãi nói: “Trên cơ bản có thể chia thành ba giai đoạn thời gian, thứ nhất là trước khi Hà Lệ vào bồn tắm – giai đoạn chuẩn bị, trong giai đoạn này cô ta sẽ mở cửa phòng tắm, mở đèn phòng tắm, xả nước, khỏi động bình nóng lạng, chuẩn bị những đồ vật dùng khi ngâm trong bồn tắm như xà phòng tắm, bông tắm, khăn tắm, vân vân. Giai đoạn thứ hai sẽ là giai đoạn ngân trong bồn tắm, giai đoạn này chỉ có một hành động, cô ta sẽ ngâm mình trong bồn tắm từ đầu đến cuối, nhưng thời gian lại là dài nhất, ước chừng một giờ. Giai đoạn thứ ba là giai đoạn ngắn nhất, đơn giản chỉ là đi ra khỏi bồn tắm lớn, khoác khăn tắm trên vai, xả nước, tắt các thiết bị điện và rời khỏi phòng tắm. Vì vậy điều đầu tiên anh muốn xác định chính là nơi gây ra tai nạn rốt cuộc xảy ra vào giai đoạn nào trong ba giai đoạn kể trên.”
Âu Dương Lục Sắc cẩn thận lắng nghe, không khỏi nhíu mắt lại, trong đầu hiện ra toàn bộ quá trình Hà Lệ tắm rửa, từng quá trình đều tường tận như thật sự xảy ra trước mắt mình, hoặc là đã được làm thành một đoạn video hình ảnh đang được phát sóng trên màn hình.
“Em thường dùng phương pháp loại trừ.” Sau khi nghe xong, Âu Dương Lục Sắc bắt đầu nói ra cách nghĩ của mình: “Đầu tiên, giai đoạn thứ ba có thể được loại bỏ. Trước hết, thời gian diễn ra giai đoạn này quá ngắn. Thứ hai là ở gian đoạn thứ ba, Hà Lệ có thể dễ dàng xoay sở, trên cơ bản sự việc bị trì hoãn là ở giai đoạn thứ nhất, ví dụ như anh muốn động tay động chân trên thiết bị điện, hoàn toàn có thể làm ở giai đoạn thứ nhất. Đến lúc cô ta đi vào phòng tắm và mở các thiết bị điện sẽ làm cho vụ tai nạn xảy ra thì chắc chắn không cần chờ đến lúc tắt thiết bị điện ở giai đoạn thứ ba. Sau khi xét hai giai đoạn còn lại thì theo đoạn thời gian đã nói ở trên, giai đoạn ngâm trong bồn tắm là dài nhất, khá thích hợp để bố trí một vài tai nạn kín đáo có tính chu kỳ, ví dụ như dần dần lấp đầy bên trong phòng tắm một loại khí có thể khiến cho người ta ngạt thở cho đến chết. Mà về số lượng đồ vật mà Hà Lệ có tiếp xúc thì giai đoạn thứ nhất vẫn tương đối dễ dàng hơn. Ví dụ như có thể động tay chân trên công tắc thiết bị điện, chỉ cần cô ta vừa đi vào phòng tắm khởi động thiết bị điện, kế hoạch gần như hoàn thành, lấy ví dụ khác như động tay chân trên các loại đồ vật như xà phòng tắm, bông tắm cũng tương đối dễ dàng… Xong, những điều em có thể nghĩ đến chính là vậy.”
Mộc Tử mỉm cười gật đầu: “Cách nghĩ của em hoàn toàn giống với cách nghĩ của anh. Nhưng cho đến bây giờ, ngay cả hình dáng của gian phòng tắm kia chúng ta cũng chưa được nhìn thấy cho nên bây giờ việc cần làm lúc này chính là phân tích mục đích và cố gắng cân nhắc mọi thứ để thu nhỏ lại phạm vi và loại trừ một ít đồ vật không có khả năng gây ra tai nạn. Với điều này thì sau khi tiến vào phòng tắm, anh mới có thể có mục đích, mục tiêu để chú ý quan sát những vật hữu dụng nhằm nhanh chóng xác định kế hoạch cuối cùng… Bây giờ chúng ta hoán đổi góc độ suy xét vấn đề. Kiểu như suy đoán từng khả năng có thể gây ra vụ tai nạn. Đầu tiên, việc Hà Lệ làm trước tiên khi đi đến phòng tắm, đó là bật đèn phòng tắm. Muốn tạo ra tai nạn trong khâu này thì phải động tay chân trên công tắc đèn, ví dụ như khiến cho công tắc hở điện, khi Hà Lệ tiếp xúc công tắc sẽ làm cô ta bị điện giật đến chết.”
“Điều này không thể làm được.” Âu Dương Lục Sắc tiếp nhận vấn đề của hắn rồi giải thích: “Loại công tắc này cho dù hở điện cũng sẽ không có hiệu điện thế cao đến mức có thể giật chết người. Huống chi mạng điện của các gia đình hiện nay đều là các thiết bị rất hiện đại, một khi bị hở điện sẽ tự động báo cảnh sát hoặc tự động cắt điện.”
Mộc Tử chỉ khẽ gật đầu, lập tức tiếp tục: “Sau khi bật điện, Hà Lệ liền đi vào phòng tắm, cô ta sẽ mở vòi xả nước, quá trình này… anh cũng không nghĩ ra phương pháp gì có thể khiến Hà Lệ bị mất mạng tại thời điểm mở vòi nước ra – dù sao thì vòi nước trong phòng tắm không phải là vòi cao áp, không có tính nguy hiểm lớn như vậy.”
“Hơn nữa…” Âu Dương Lục Sắc mỉm cười ngắt lời Mộc Tử: “Hơn nữa Hà Lệ cũng không nhất định dùng nước tắm, với loại người có tiền và biết cách bảo dưỡng như cô ta, sao anh có thể xác định rằng mỗi ngày Hà Lệ không tắm bia, tắm sữa bò hay tắm bằng những thứ xa xỉ khác?”
“Điều này… Em nói rất đúng, như vậy có lẽ cô ta sẽ tắm sữa bò, tắm bia hoặc tắm bằng những thứ cao cấp hơn.” Mộc Tử chậc chậc lưỡi, học giọng điệu của Âu Dương Lục Sắc: “Vậy ngay cả vòi nước cũng không cần sờ vào. Tuy nhiên chúng ta có thể xem xét việc động tay chân trên sữa bò hoặc bia của Hà Lệ, ví dụ như cho thêm một vài chất ăn mòn vào trong sữa bò hoặc bia của cô ta, như vậy cho dù Hà Lệ không chết được nhưng cũng phải đến bệnh viện điều trị. Chỉ cần cô ta rời khỏi biệt thự thì... Hừ hừ” Mộc Tử cười xấu xa, cầm bút viết lên trên bảng trắng mấy chữ: bia, sữa bò. Sau đó hắn tiếp tục nói: “Sau khi chuẩn bị xong nước trong bồn tắm hoặc những thứ cao cấp hơn, điều cô ta cần làm chính là chuẩn bị những vật dùng để tắm rửa khác. Theo diễn biến thông thường, mọi người đều đặt xà phòng tắm, xà phòng thơm trên giá để đồ bên cạnh bồn tắm. Có như vậy thì khi sử dụng có thể không cần nhìn mà chỉ vươn tay một chút là đã có thể lấy được.” Mộc Tử vừa nói vừa viết lên bảng trắng ba chữ: giá để đồ.
“Em hiểu, ý của anh là đến lúc đó có thể sẽ động tay chân trên những sản phẩm làm sạch này, ví dụ như thêm một tí chất ăn mòn hay gì đấy vào dầu gội đầu, cách này so với động tay chân trên sữa bò hoặc bia còn tốt hơn một chút, đúng không?” Âu Dương Lục Sắc cười yếu ớt nói.
“Trái lại, điều này không nhất định.” Mộc Tử nghiêm túc nói: “Cách này cần phải quan sát tình huống cụ thể và xem xét giá để đồ còn có vật gì có thể lợi dụng được hay không… Tóm lại, tuy những đồ vật nhỏ bé, rải rác nhưng Hà Lệ phải tiếp xúc nên thông thường chúng đều rất có ích cho chúng ta. Đến lúc đó anh sẽ đặc biệt chú ý đến… Được rồi, sau đó chính là bắt đầu ngâm mình trong bồn tắm rồi. Trong thời gian một giờ này, em đoán thử xem, Hà Lệ sẽ vừa ngâm mình trong bồn tắm vừa làm gì? Nghe nhạc? Đọc sách?”
"Đều có thể. Tuy nhiên em cảm thấy khả năng cao nhất là Hà Lệ ngủ một giấc trong bồn tắm. Bởi vì nghe nói đây là một trong những bí mật bảo dưỡng của Hà Lệ.” Âu Dương Lục Sắc trả lời.
“Một trong những bí mật bảo dưỡng của Hà Lệ?” Mộc Tử kinh ngạc hỏi: “Làm sao em biết được điều này? Chẳng lẽ Phong Ảnh nói cho em biết sao?”
"Không phải." Âu Dương Lục Sắc mỉm cười trả lời, “Em đã từng xem bản tin về Hà Lệ trên website người mẫu khi còn ở thành phố Trung Hải, lúc ấy cô ta đã trả lời phóng viên như vậy.”
“Vậy còn tin tức hữu dụng nào khác không? Lúc ấy Hà Lệ không nói mình thích tắm sữa bò hay tắm bia sao?” Mộc Tử nôn nóng hỏi.
"Không có. Bối cảnh của đoạn phỏng vấn kia là vào lúc Hà Lệ vừa mới trở về sau khi nhận được giải thưởng lớn ở Pháp. Do đó phần lớn thời gian đều đề cập đến những cảm nghĩ của cô ta khi nhận được phần thưởng đấy.” Âu Dương Lục Sắc nở nụ cười bất đắc dĩ.
"Không có vấn đề gì." Mộc Tử vừa vân vê tóc trên trán, vừa lẩm bẩm như nói: “Tin tức này rất có ích…”
Nói xong, Mộc Tử cầm bút một lần nữa, viết lên trên bảng trắng: bồn tắm lớn...
-----o0o-----