-----o0o-----
Dường như mọi chuyện tiến hành rất thuận lợi, Sở Tuyết Lâm vừa lên xe rời khỏi khách sạn thì hai cái lốp xe phía sau đều liên tục xì hơi. Sau đó hắn mới xuống xe xem xét và không đành lòng bấm số điện thoại của tiệm sửa xe.
Tận mắt nhìn thấy xe của Sở Tuyết Lâm được đưa về tiệm sửa xe thì Mộc Tử mới lên chiếc Halley của mình, đích đến là cầu nổi.
Bây giờ đang khoảng trên dưới mười giờ rưỡi đêm nên xe cộ trên đường rất thưa thớt. Mộc Tử cũng đã tìm thấy chỗ rào chắn bị hư hỏng rất nhanh chóng.
Hắn đậu xe ở ven đường, ánh mắt đánh giá mặt đất rất cẩn thận. Vào ban ngày, Mộc Tử đã khắc địa hình nơi này thật sâu trong đầu nên một kế hoạch ngoài ý muốn để giết người một cách hoàn mỹ cũng sớm được tính toán kỹ càng.
Kỳ thật kế hoạch rất đơn giản, mà Mộc Tử thì đặt cho nó một cái tên rất thú vị: Đó chính là "Mời quân xuống nước".
Xe cộ thưa thớt nên với tâm tư đang vội vàng của mình, xe của Sở Tuyết Lâm sẽ di chuyển với tốc độ rất cao. Tốc độ xe càng nhanh thì tai nạn ngoài ý muốn lại dễ dàng xảy ra.
Khi xe chạy đến đoạn có rào chắn bị hỏng thì đột nhiên Sở Tuyết Lâm phát hiện một chiếc xe Halley ở trước mặt lái về bên trái của mình. Vì không muốn va chạm nên hắn tất nhiên sẽ dồn sức ngoặt tay lái sang bên phải. Mà dưới mặt đường không biết ai đã "vung vãi" rất nhiều dầu nhớt nên khi xe bắt đầu rẽ thì bánh xe vốn đang lướt nhanh sẽ không thể nào khống chế được phương hướng và trực tiếp đụng vào rào chắn đã bị hỏng rồi rơi xuống sông. Lúc này, chắc hẳn chiếc xe sẽ rơi ở nơi nước có độ sâu khoảng mười mét...
Cho nên lúc này, Mộc Tử lấy chiếc xe Halley của mình để đánh bạc.
Kế hoạch này đơn giản nhưng có thể thực hiện.
Mộc Tử đứng ở ven đường. Hắn đang suy diễn kế hoạch một lần nữa. Kể cả khoảng cách, thời gian sai sót... cho đến khi cảm thấy hoàn toàn nắm rõ thì mới vỗ nhẹ lên hai thùng dầu máy dởm ở phía sau rồi lái xe chạy đến đoạn cuối cùng của cây cầu nổi.
Bây giờ chỉ cần đứng trước cửa ra vào của tiệm sửa xe "tiếp tay" cho Sở Tuyết Lâm là được rồi...
Khách sạn Tân Nam ở giao lộ phía Đông của thành phố Tân Nam.
Lý Thiên hút hết điếu thuốc một cách nhàm chán, hắn đang thong thả đi lại tại một nơi gần cửa ra vào của khách sạn.
"Mẹ kiếp, nhìn sao cũng giống con chó đang canh nhà cho quan..." Trong lòng hắn bất bình nghĩ thầm:
"Thằng nhóc Mộc Tử giao nhiệm vụ này quả thật không phải để người làm mà. Rõ ràng người ta sung sướng trong phòng thì mình lại đứng ở đây theo dõi..."
Mặc dù Lý Thiên không biết quan hệ của Mộc Tử đối với người phụ nữ có tên là Mina nhưng xem bộ dạng khác thường của Mộc Tử thì hẳn phải có quan hệ rất mật thiết. Bằng không, hắn cũng không để bản thân gã bám theo đến tận đây.
"Giám thị tất cả cử động của Mina." Đó chính là nhiệm vụ Mộc Tử giao cho Lý Thiên.
Bây giờ, Mina và lão Lí đã vào trong hai tiếng đồng hồ rồi. Xem ra lão già họ Lí rất quen thuộc đối với khách sạn Tân Nam, khi xe của hắn đến cửa thì liền có "chuyên gia" chạy đến và lái xe vào bãi đỗ.
"Cẩu quan với dâm phụ, quả thật là một cặp tuyệt hảo." Lý Thiên thầm chửi trong lòng...
Mười một giờ mười phút, Mina một mình rời khỏi khách sạn.
Lý Thiên vội vàng trốn trong bóng cây rậm rạp, ánh mắt cẩn thận theo sát người phụ nữ thần bí này.
Vừa Mina bước ra khỏi khách sạn thì bỗng nhiên nàng lại tỏ ra tức giận rồi phun một bãi nước bọt ngay cửa ra vào. Sau đó, Mina xoay người đi về phía trước.
Ở phía sau, Lý Thiên theo dõi rất âm thầm.
Mina lấy điện thoại di động ra và bắt đầu bấm số.
Bởi vì khoảng cách hơi xa nên âm thanh cũng không rõ ràng. Tuy Lý Thiên cố gắng vểnh tay lên nhưng chỉ có thể nghe được vài ba từ ngữ mơ hồ: "Ok, quá chén... Không còn dùng được... ngu ngốc... biệt thự Phượng Hồ..."
Theo biểu cảm trong lời nói cùng những từ ngữ không thể hiểu rõ từ miệng của Mina, Lý Thiên lập tức suy luận và lập tức đoán được phần nào diễn biến: Mina báo cáo tình huống đối phó với lão Lí với một người. Kết quả tất nhiên là lão Lí đã quá chén, xem ra tuy thằng quan này có thể giày vò nhưng phương diện kia cũng khá kém nên bây giờ đã bị Knock out... Hơn nữa, theo suy đoán của hắn, quan hệ của Mina và người này không hề tầm thường nên biệt thự Phượng Hồ rất có thể là địa điểm bọn họ ước định để gặp nhau!
Lý Thiên đang suy nghĩ thì Mina đã nói chuyện xong. Điện thoại vừa cúp, bàn tay liền vung ra gọi xe. Cùng lúc đó, một chiếc taxi chậm rãi dừng trước mặt nàng...
Ở bên kia, Mộc Tử lại lâm vào trong nỗi buồn bực vô biên.
Vốn là hắn nghĩ Sở Tuyết Lâm sửa xe xong sẽ vội vàng lái xe về Tân Bắc. Kế hoạch của hắn nhờ vậy cũng bắt đầu...
Nhưng mà sự việc hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của Mộc Tử, Sở Tuyết Lâm sửa xe xong cũng không lập tức rời khỏi mà ngừng lại trước cửa ra vào của tiệm sửa xe một thời gian, giống như đang gọi điện thoại. Ngay sau đó, hắn khởi động ô tô chạy về một hướng ngược với hướng của cầu nổi.
Kỳ quái...? Chẳng lẽ hắn không muốn trở lại Tân Bắc?
Hắn đang lâm trong cảm xúc buồn phiền thì Lý Thiên nhắn tin đến nói rằng Mini đã lên xe rời khỏi khách sạn. Rất có thể nàng đang đi đến biệt thự tên là Phượng Hồ.
Người phụ nữ này chạy đến biệt thự Phượng Hồ, mà Sở Tuyết Lâm không hề trở về Tân Bắc...
Bỗng nhiên, một linh cảm lóe lên trong đầu của Mộc Tử.
"Đúng rồi, hai người đó hẳn có mục đích giống nhau. Nói cách khác, bọn họ muốn gặp nhau..." Nghĩ đến đây, đột nhiên hắn hiểu ra vô số suy nghĩ khác. Kể cả lúc Sở Tuyết Lâm ở trong khách sạn, tại sao lại khoan thai đến vậy. Chỉ đợi đến khi hút hết một điếu thuốc thì mới chuẩn bị rời khỏi. Mà nguyên nhân hắn là hắn không có ý định trở lại Tân Bắc mà là...
...Hắn muốn gặp Mina!
"Được rồi, để xem đôi nam nữ này gặp nhau sẽ làm ra chuyện gì hay ho..."
Mộc Tử đội nón bảo hiểm lên, khởi động chiếc Halley rồi lái theo sau xe của Sở Tuyết Lâm...
Hình ảnh tạm dời đến thành phố Tân Bắc, ở bên trong một tòa lầu bình thường.
Bây giờ đã hơn mười một giờ rưỡi đêm, cả gian phòng chìm trong im lặng. Lúc này chỉ có tiếng kim đồng hồ phát ra những âm thanh "Ken két".
Trong bóng tối, Sở Sở cảm thấy khó chịu nên lăn lộn trên giường không ngừng. Đây là nhà của ông bà nàng. Mà hôm nay là lần đầu tiên ngủ lại nên lăn lộn thế nào cũng không ngủ được.
Sở Sở càm thấy tâm phiền ý loạn.
Vũng vẫy hồi lâu, rốt cuộc nàng mới nhịn không được nữa. Nằm trên giường đã khó chịu đến vậy thì chỉ bằng xuống dưới phòng sách xem sao.
Vì vậy, Sở Sở mặc quần áo rất nhanh rồi mở cửa phòng ngủ, lặng lẽ bước ra ngoài.
Rời khỏi phòng ngủ, nàng xuyên qua phòng khách để đến phòng sách.
Nhanh chóng đi ngang qua phòng khách, Sở Sở đã bước đến trước cửa thư phòng. Khi nàng đang định đẩy cửa thì cánh tay lập tức dừng lại!
Trong thư phòng có người!
Những tiếng khóc lóc xen lẫn hơi thở dồn dập trong căn phòng tối đen như mực mang lại cảm giác hết sức quỷ dị! Rất giống cảnh tượng... nữ quỷ thường xuất hiện trong phim!
Sở Sở đẩy nhẹ cánh cửa để tạo một khe hở nho nhỏ rồi mới tập trung tư tưởng để nghe cho rõ.
Không phải là ảo giác! Tiếng khóc lóc của người phụ nữ ngày càng rõ ràng!
Nàng không kìm được lòng được mà rùng mình, suýt nữa đã hét một tiếng thật to.
Nhưng rốt cuộc Sở Sở cũng nhìn được. Trên thế giới này không hề có quỷ. Điều này nàng đã học từ nhỏ. Hơn nữa, trong suy nghĩ của Sở Sở vốn đã bị tính cách không sợ trời không sợ đất của ảnh hưởng nên lá gan của nàng cũng lớn hơn một cô bé cùng tuổi rất nhiều.
Sở Sở thở dài một hơi, đẩy cửa phòng ra rồi bật công tắc đèn ngay cạnh cánh cửa...
-----o0o-----