-----o0o-----
Khi say rượu, lời nói của con người sẽ thay đổi rất nhiều.
Mặc dù ông chủ nói năng lộn xộn nhưng sau khi cẩn thận sắp xếp thì Mộc Tử cũng hiểu được đại khái.
Mà những lời càng khiến hắn thêm thất vọng đối với bà chủ. Có lẽ cảm giác này đã sắp ngấm vào trong xương tuỷ hắn rồi.
Ông chủ nói hiện tại Ngưng Hương Các chỉ là một xác không hồn. Trước đó rất lâu, bà chủ đã bắt đầu tham ô tài chính của nhà hàng.
Đương nhiên, Triệu đầu to cũng có tài sản riêng. Nhưng số tiền này bà chủ cũng đã bí mật chuyển vào tài khoản của mình rồi.
Tuy Triệu đầu to là người thô hào nhưng không đến nỗi ngu ngốc. Mặc dù đã sớm phát hiện ra việc này tuy nhiên hắn lại quá tin tưởng người đàn bà này, từ đó cho rằng vợ mình làm như vậy tất nhiên là vì lý do đặc biệt hoặc nếu không cũng chỉ là phòng ngừa hắn tuỳ tiện tiêu xài.
Về sau, rốt cuộc Triệu đầu to đã phần nào biết được lý do khi tin đồn hắn bị vợ đội nón xanh loan truyền ngày càng rộng rãi. Ban đầu, hắn nhất quyết không tin nên mới mướn thám tử tư hỗ trợ, và kết quả là...
Người đàn ông đeo kính kia chính là mối tình đầu và cũng là người bạn cùng học đại học với bà chủ. Hiện tại, người này đang làm quản lí kinh doanh cho một nhà nghỉ. Qua điều tra của thám tử, lúc trước hai người cũng đã từng làm việc với nhau một thời gian dài.
Cũng vì vậy mà ông chủ không hề không hoài nghi rằng: Thời điểm đó, vì mình mà người đàn bà này hợp lực cùng tình nhân của ả bố trí một kế hoạch. Đó là dùng thân thể và thời gian để lấy hết tiền bạc của hắn. Đúng vậy, giờ thì tất cả mọi thứ đã rất rõ ràng. Người đàn bà đạo mạo kia chính là kẻ lừa đảo.
Ông chủ nói hắn không muốn ly hôn, nhất định không! Bởi vì nàng đã lường gạt hắn!
Triệu đầu to hận nhất là người dám đùa bỡn tình cảm của hắn... Mà Ngưng Hương đã làm vậy thì hắn tuyệt đối không dùng phương thức đơn giản đó để nàng có được tự do...
Hắn muốn nàng phải trả giá thật lớn.
Tuy những lời này đều phát từ miệng một người say nhưng khi nghe xong, Mộc Tử cũng cảm thấy lạnh lẽo.
Mộc Tử cũng biết người như ông chủ tuy bên ngoài rất lỗ mãng nhưng thật chất đã yêu ai thì sẽ một lòng với người đó. Người như vậy khi tiến vào chuyện tình cảm thì cho dù tan xương nát thịt (Phấn thân toái cốt) cũng không hối hận. Ngược lại, nếu hắn phát hiện người mình yêu lừa dối thì...
Mộc Tử không kìm lòng được mà rùng mình. Dường như trong lời nói của ông chủ thật sự có loại tàn nhẫn, quyết liệt đó.
Hắn muốn khuyên ông chủ không nên hành động theo cảm tình, tất cả hãy từ từ giải quyết. Nhưng mà ngay chính hắn cũng không thể mở miệng..
Đúng vậy, hắn có tư cách gì để khuyên bảo ông chủ chứ? Lúc trước khi đối mặt với cừu hận, không phải hắn đã sử dụng phương pháp cực đoan nhất để giải quyết hay sao...
Mộc Tử nhớ tới người đàn ông kia, còn có Ưng Câu Tị Tử, lão Tam, Mã Lục.
Không... bốn người này đều đáng chết, cho dù không phải là cặn bã thì lại là con chuột trộm cắp. Bọn chúng đều thuộc loại súc sinh không có nhân tính. Mà bà chủ...
Mộc Tử chợt nghĩ tới dung nhan xinh đẹp, giọng nói ôn nhu hiền hòa,... một vạn đồng và lọ nước hoa Radiant Woft nàng đã tặng cho Diệp Tử...
Mộc Tử muốn khích lệ và nói ông chủ biết: Bà chủ là người tốt và cũng có lúc sẽ phạm phải sai lầm... Thế nhưng Mộc Tử bất đắc dĩ phát hiện: người đàn ông lỗ mãng này đã gục mặt lên bàn ngủ say từ khi nào rồi.
Trong tiếng ngáy to như sấm rền, nước mắt của người đàn ông đó cuồn cuộn chảy xuống...
Hắn khóc?
"Khuyên bảo một người như vậy cũng không có tác dụng gì. Giống như... giống như mình cũng vậy. Chỉ có tự cảm nhận mới hiểu được mùi vị của loại cừu hận này."
Mộc Tử chỉ đành buông tha cho ý tưởng khuyên bảo ông chủ.
Vì không biết lái xe nên hắn cũng không thể nào rời khỏi.
Trong lúc nhàm chán, Mộc Tử nhìn đồng hồ. Bây giờ đã hơn bốn giờ chiều, mà từ một giờ thì nhà hàng đã bắt đầu bề bộn rồi.
Ông chủ vừa nói Ngưng Hương các chỉ còn lại cái xác không hồn... Như vậy, ta sẽ phải thất nghiệp sao?
Lần đầu tiên làm công của ta cứ như vậy rồi tuyên bố kết thúc hay sao?
Tiền bạc thì thế nào đây? Diệp Tử làm sao đây?
Một vạn đồng tuy không ít nhưng trước căn bệnh máu trắng thì cũng không đủ tiền chi trả cho một lần hoá trị.
Bỗng nhiên Mộc Tử cảm thấy tâm ý của mình trở nên phiền loạn.
Đúng lúc này, một hồi chuông điện thoại báo hiệu có tin nhắn mới vang lên trong túi áo của ông chủ.
"À ha, sao ta không gọi điện thoại của ông chủ để gọi người tới đây để mang mình và ông chủ về."
Nghĩ đến đó, Mộc Tử liền lấy điện thoại trong túi áo của ông chủ ra.
Trên màn hình điện thoại di động chính là một bức ảnh ông chủ và bà chủ rất hạnh phúc ôm nhau. Trong ảnh, bà chủ cười thật rực rỡ.
Có một tin nhắn mới!
Mộc Tử vốn không muốn xem tin nhắn nhưng vì không hiểu rõ thao tác nên vô tình mới mở ra.
Vừa xem xong nội dung của tin nhắn, hắn lập tức ngây dại.
Tin nhắn này chỉ có một câu: Hai mươi vạn, chúng ta sẽ làm gọn gàng.
Hai mươi vạn... Gọn gàng...
Bỗng nhiên Mộc Tử ớn lạnh rồi liên tưởng tới lời nói vừa nãy của ông chủ.
Như vậy đây hiển nhiên chính là tin nhắn đoạt mệnh!!!
Ông chủ muốn mướn hạ sát thủ với bà chủ!
Quả nhiên, thủ đoạn ông chủ dành cho người đã lừa gạt tình cảm của mình là vậy.
Đó là kết thúc cừu hận bằng phương pháp cuối cùng giết chết đối phương!!!
Thế nhưng ông chủ thật sự muốn dùng thủ đoạn cực đoan này đối với bà chủ sao?
"Không được. Mình không thể để ông chủ làm vậy."
Cứ như vô thức, Mộc tử xoá bỏ tin nhắn này một cách nhanh chóng.
"Như vậy cũng không được, ta phải để bọn họ không thể liên lạc với nhau."
Nghĩ đến đó, Mộc Tử định ném chiếc điện thoại vào ly rượu. Nhưng ngay lập tức hắn lại cân nhắc:
"Nếu như làm vậy, ông chủ nhất định sẽ thay đổi SIM rồi lại tiếp tục liên lạc..."
Sau mấy giây suy nghĩ, Mộc Tử mới nhìn ông chủ đang ngủ say trên bàn rồi loay hoay trong điện thoại.
Cho đến khi đã đưa được số điện thoại đã gửi tin nhắn vào danh sách đen thì hắn mới thở phào rồi tìm một số điện thoại và gọi cho người đồng nghiệp của hắn trong nhà hàng.
Rất nhanh, người kia đã tới nơi và cùng Mộc tử dìu ông chủ vào xe hơi. Sau đó, người đồng nghiệp này lái xe hướng về Ngưng Hương Các.
"Hèn gì tôi tìm mãi mà không thấy cậu đâu. Thì ra thằng nhóc như cậu vì đi cùng ông chủ mà bỏ rơi bạn bè. Cậu được lắm đấy!" Người đồng nghiệp này là một người đàn ông trung niên, tuổi tác trên dưới bốn mươi. Do trước kia có việc nên đã lái qua chiếc xe này. Hôm nay có cơ hội được lái một lần nữa thì hắn ta cực kỳ hưng phấn, đến nỗi vừa lên xe đã đùa với Mộc Tử.
"Bạn tôi đến tìm?" Mộc Tử ngạc nhiên hỏi: "Anh vừa nói ai tìm tôi? Nhưng tìm tôi để làm gì?"
"Ừm, có một chàng trai đến nhà hàng tìm cậu... hắn còn tự nhận là bạn học của cậu nữa."
Người đồng nghiệp vừa gõ vào tay lái vừa nói: "À, hắn còn nói nếu cậu rãnh thì hay đến bệnh viện thành phố một chuyến."
"Cái gì? Bệnh viện thành phố?" Mộc Tử cả kinh rồi vội vàng hỏi lại: "Hắn bảo tôi đến bệnh viện thành phố sao?"
"Đúng vậy. Người bạn của cậu tỏ ra rất gấp gáp. Hắn mới nói được mấy câu thì liền vội vàng bỏ đi." Đồng nghiệp của Mộc Tử cũng đáp lời.
"Dừng xe! Không... Lập tức đưa tôi đến bệnh viện thành phó!" Mộc Tử lập hét lớn.
-----o0o-----