[Dịch] Tử Thần Thiết Kế Sư

Chương 10 : Tình kết Ngô Đồng (2)




-----o0o-----

Tất cả đều đã trở thành quá khứ, tựa như những kiến trúc trước kia của thành phố này vậy. Hôm nay thì uy phong lẫm liệt, ngày mai thì bị phá bỏ rồi trở thành phế tích. Không những vậy, có lẽ ông trời rồi cũng đem đống phế tích đó tan biến vĩnh viễn...

Mặc dù còn lâu mới đến lúc tan học nhưng Mộc Tử không muốn ở lại đây lâu. Hắn không muốn gặp người quen, càng không muốn gặp lại Diệp Tử. Quá khứ cuối cùng cũng đã qua, đối mặt với nhau chỉ mang lại thương cảm... dù sao quên đi là tốt nhất.

Cũng vì vậy mà Mộc Tử chỉ đứng lại trong chốc lát rồi ngay sau đó cất bước rời khỏi cổng trường và tiến ra đường lớn.

Thành phố Ngô Đồng khác hẳn so với những bức tường yên lặng hiền hòa của thành phố Phượng Hoàng. Vì đây một thành phố đang phát triển với tốc độ cao nên cho dù đang đi lại trên đường Mộc Tử cũng cảm giác được sự sinh trưởng của nơi này. Giữa âm thanh sinh trưởng đó, từng tòa cao ốc dần dần mọc lên trong những góc phố hẻo lánh... Trên đường phố, người đến người đi liên miên không dứt, cực kỳ náo nhiệt.

Mộc Tử vừa đi trong đám đông vùa nhìn thoáng qua vô số người. Mỗi gương mặt đối với hắn đều rất lạ lẫm. Tuy loại cảm giác này thật sự rất cô độc nhưng Mộc Tử lại không bài xích. Trái lại, hắn rất thích cảm giác này bởi vì như vậy hắn mới cảm thấy tự do và đâu đó là sự an toàn trong tiềm thức.

Mộc Tử bỏ tay vào túi quần, cũng không thèm đếm xỉa đến những người với dáng vẻ vội vàng đi lại xung quanh. Những người này chính là loại nhân tài "Có lòng cầu tiến, vì tiền đồ mà không ngừng bôn ba" mà ông chủ của hắn thường hay nói. Đó cũng chính là tấm giương mà ông chủ muốn hắn phải noi theo.

Nghĩ đến ông chủ của mình, Mộc Tử lại cảm thấy buồn cười.

Mộc Tử làm việc trong một nhà hàng tên là Ngưng Hương các. Tên nhà hàng dễ nghe và cũng như cái tên vậy. Tuy diện tích không lớn nhưng những trang bị bên trong đều rất tinh xảo. Vả lại do hoàn cảnh ưu nhã, rất được thành phần tri thức cùng những người mới phát tài ưu ái nên sinh ý của nhà hàng mới không đến nỗi nào.

Ngưng Hương Các được mở bởi một cặp vợ chồng tuổi tác trên dưới ba mươi. Ngưng Hương là tên của bà chủ. Người bà chủ cũng như tên gọi, tuy không phải là sắc nước hương trời nhưng bà cũng có bộ dáng thùy mị. Đặc biệt trên người bà chủ có một khí chất cao quý mà không cao ngạo, thân thiết lại chẳng tục tằn. Loại khí chất này tựa như một đóa hoa sen trắng đang yên lặng nở rộ vậy. Không hề tranh chấp nhưng rất kinh diễm.

Cùng mị lực vô hạn của vợ mình thì tướng mạo của ông chủ lại tỏ ra thua kém vô cùng. Tuy dáng người ông này khôi ngô, lưng hùm vai lại như gấu nhưng đầu thì để trọc lóc. Thỉnh thoảng có mở miệng thì lại phun ra mấy câu thô lỗ tục tằn. Mặc dù trên người luôn mặc hàng hiệu có tiếng, đáng tiếc lại nhăn nhúm không thôi, càng nhìn càng khiến người ta cảm thấy đáng tiếc với giá trị bạc vạn của bộ quần áo này.

Lại nói, cách đối xử của bà chủ đối với nhân viên rất đúng mực. Ngoại trừ tiền lương không cao hơn nơi khác thì bà rất được lòng những người ở đây. Trong nhà hàng có khoảng mười bảy nhân viên, trong đó trừ Mộc Tử là người mới đến thì những người còn lại đều ở quán ít nhất hai, ba năm rồi. Mà bọn họ có thể làm việc ở đây lâu đến như vậy cũng nhờ tính tình nhân hậu của bà chủ khiến họ thấy vui mà không nỡ rời khỏi.

Nhưng cho dù có vui thì sao, hễ những nơi có con người thì có thói nhiều chuyện, tất nhiên những nhân viên này cũng không ngoại lệ. Tuy rằng bên ngoài họ tỏ ra tận tâm tận lực vì quán, vì bà chủ nhưng sau lưng lại tung ra không ít tin đồn bậy bạ. Đối với những thứ này, Mộc Tử dù không có hứng thú, nhưng đôi lúc cũng vô tình nghe thấy vài điều. Mà vấn đề bọn họ hay bàn tán gần đây là sự tình bà chủ cho ông chủ đội nón xanh (Ngoại tình).

"Tại sao ông chủ lại để đầu trọc? Chẳng lẽ để đội nói xanh dễ dàng hơn à..."

"Chắc chắc 100% là vậy rồi. Lần nọ tôi thấy rất rõ ràng bà chủ đang ôm ấp cùng một tên trai bao rồi cùng nhau đến một nhà nghỉ ở đâu đó. Trông tên trai bao kia thế mà còn tốt hơn ông của chúng ta đấy..."

"Cậu nói xem, chẳng lẽ ông chủ quá ngu ngốc đến nỗi không nhìn thấy cái mũ hay là... phương diện kia không đủ thỏa mãn vợ..."

Mộc Tử thật sự cảm thấy nhàm chán khi nghe những người này líu ríu trong lúc rãnh rỗi. Việc riêng của người khác có liên quan đến bọn hắn sao?

Cho nên lúc những người đồng nghiệp này muốn lôi kéo Mộc Tử đến để nói chuyện thì đều bị hắn khéo léo cự tuyệt.

Mộc Tử vốn không phải loại người thích bàn tán sau lưng... Huống hồ hắn cũng như khách qua đường của thành phố Ngô Đồng mà thôi. Mà nhà hàng này chính là điểm xuất phát của hắn...

"Ta là Triệu đầu to, một thân gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng. Nhờ liều chết lăn lộn mới có được ngày hôm này. Không tin các người có hỏi những người biết ta ở đây mà xem. Ai không phục? Ai không nói ta là một người đàn ông chân chính?" Vào những ngày tết hoặc thời điểm có sinh nhật của nhân viên thì bà chủ đều đích thân xuống bếp nấu một bàn tiệc lớn. Sau đó tất cả mọi người trong quán ăn sẽ uống rượu chúc mừng. Mà mỗi lần như vậy, ông chủ đều uống rất nhiều rồi vừa quát tháo vừa bốc phét về con đường chói lọi mà mình đã trải qua. Hơn nữa sau khi nói câu cuối cùng, hắn lại mang thần sắc chất phác cười cười nhìn bà chủ rồi với vẻ mặt cực kỳ kiêu ngạo hướng tới những nhân viên bên trong quán mà khoe khoang:

"Các người thấy không? Chỉ có ông chủ của các người, Triệu đầu to mới xứng đôi với người đẹp như vậy...ha ha..."

Nói xong hắn lại duỗi hai cánh tay ra rồi ôm lấy vòng eo thon thả của vợ. Bà chủ cũng không tức giận, tựa như người mẹ dễ dàng tha thứ lỗi lầm của con mà cười hiền lành, tùy ý để chồng xoay nắn. Quả là hình tượng điển hình của một người vợ đảm đang, hiền lành.

Có lần một nhân viên nghịch ngợm lựa lúc ông chủ say rượu mà cố ý dò hỏi: "Ông chủ này, xem tình hình của nhà hàng, dường như tất cả đều được bà chủ nắm giữ. Không lẽ ông bị vợ quản nghiêm hay sao?"

"Bị vợ quản nghiêm?" Ông chủ khinh thường trợn con mắt trắng dã lên rồi tỏ mạnh mẽ vỗ ngực, "Ta là ai? Ta là Triệu đầu to! Triệu đầu to mà sợ vợ? Thật là đều đáng chê cười!!! Các ngươi không tin thì cứ hỏi bà chủ đi, nếu ta nói nàng đi hướng đông, nàng có dám đi hương tây hay không?" Rồi hắn lại quăng ánh mắt kiêu ngạo lên người vợ mình.

"Không dám... Chồng ta là ai, ta nào dám cãi lại mệnh lệnh cơ chứ..." Bà chủ ôn chu vỗ lên mu bàn tay của ông chủ rồi cười hì hì nói..

Lúc đó, Mộc Tử nhớ rất rõ ông chủ và bà chủ là một đôi ân ân ái ái. Bà chủ là dạng người ôn nhu hiền lành, khác hẳn với hình tượng một nữ cường quả quyết một trời một vực. Phải biết rằng trong công việc hằng ngày, bà chủ chính là người quán xuyến mọi thứ. Từ nhập hàng, tiếp đãi, tuyên truyền cho đến hoạt động... đều chính nàng tự tay xử lý. Mà ông chủ chỉ là người tùy tùng chạy việc mà thôi...

Cho nên trong lúc Mộc Tử cảm thán tính tình của bà chủ thì lại cảm thấy buồn cười đối với ông chủ. Có lẽ do rượu nên hắn ta mới bày ra chủ nghĩa đàn ông chân chính à nha...

Sâu trong ký ức của Mộc Tử thoáng hiện ra vài hình ảnh khiến hắn không khỏi mỉm cười vui vẻ. Sinh hoạt quả thật muôn màu muôn vẻ. Mỗi người đều có câu chuyện đặc sắc của chính mình.

Như vậy chuyện xưa của ta đặc sắc ở nơi nào...

Trong lúc suy nghĩ miên man, Mộc Tử đã đi qua hai cái ngã tư. Lại đi về phía trước, lúc vừa đi qua nhà hàng thì hắn quyết định quẹo trái quay trở lại.

Ngay lúc Mộc Tử chuẩn bị quẹo trái thì ánh mắt bị hấp dẫn bởi một chiếc xe.

Đó là một chiếc xe hiệu Lobo màu đỏ, điều duy nhất hấp dẫn chính là biển số WT444 của xe.

Đây chính là xe của bà chủ.

-----o0o-----


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.