-----o0o-----
Trước mắt hắn chính là một căn phòng cho thuê giá rẻ.
Tựa như ánh mắt vô tình của tử thần, ánh sáng màu cam từ ngọn đèn cũ ảm đạm xuyên qua cửa sổ truyền ra bên ngoài.
Rốt cuộc Mộc Tử cũng đi tới trước cửa phòng. Mặc dù hắn có cảm giác sợ hãi đối với những tiếng ồn ào trong tai. Nhưng xen lẫn bên trong đó là sự hưng phấn không thể che dấu.
Mộc Tử chậm rãi vươn bàn tay sớm đã lạnh đến nỗi không còn tri giác ra. Trong tích tắc khi bàn tay tiếp xúc với cánh cửa, hắn nhanh chóng co cánh tay lại, trên bàn tay hắn chính là một tấm posters vốn đã nhăm nhúm. Sau khi vò tấm posters thành một cục, Mộc Tử tiện tay ném vào một khe cống hôi thối ở gần đó. Tấm posters vừa rơi xuống nước thì chậm rãi mở ra, bên trên là hình ảnh một người đàn ông đeo kính, sắc mặt ủ dột, trên đầu hắn còn có hai chữ "Ngoài ý muốn" thật lớn.
Nhìn tấm posters chậm rãi bị nước cống thấm dần đến nát nhừ, Mộc Tử mới ổn định hơi thở rồi chậm rãi đẩy cánh cửa.
"Cót két!"
Một tiếng động vang lên. Rốt cuộc Mộc Tử cũng trở về nơi hắn gọi là nhà.
Cũng như trong tưởng tượng của hắn, gian phòng này vẫn bị bao phủ bởi khói thuốc, ở xó xỉnh nào cũng tỏa ra mùi rượu nồng nặc, hôi thối. Trong phòng này đang có bốn người đàn ông vây quanh một cái bàn. Dưới ánh đèn, những tiếng xào xạc do chơi mạt chược xen lẫn cùng mấy tiếng chửi cha mắng mẹ liên miên không dứt. Khi thấy Mộc Tử tiến lại, mấy người kia cũng chỉ liếc nhìn rồi cứ như không có chuyện gì xảy ra, họ lại tiếp tục tập trung vào những con bài của mình.
Người ngồi đưa lưng hướng về phía cửa ra vào chính là một người đàn ông trung niên, thân thể gầy gò, sắc mặt tái nhợt. Mặt mũi của người này có góc cạnh rõ ràng, lúc trẻ chắc hẳn hắn là một thanh niên anh tuấn. Nhưng hiện tại, khuôn mặt này với hốc mắt hãm sâu, đôi mắt thâm quầng và bờ môi xanh tái, khi há miệng lại lộ ra hàm răng vàng đen lẫn lộn lại đủ để hù dọa người khác. Do thường xuyên trầm luân cùng con ma cờ bạc và ma túy, hắn sớm đã biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Khi Mộc Tử đẩy cửa ra, người đàn ông đó chỉ im lặng, thậm chỉ không thèm quay đầu nhìn. Hiện tại, vì thế bài của mình rất kém nên hắn nhíu chân mày thật chặt. Hai tay lại run rẩy không ngừng. Nơi chứa tiền phía dưới cánh tay giờ đây đã không còn một xu.
Khi tiến vào phòng, Mộc Tử nghiêm túc nhìn ba người đàn ông đang chơi mạt chược trong chốc lát rồi xoay người tiến vào căn phòng nhỏ phía sau bức màn. Hắn trực tiếp bỏ qua người mà mình vẫn thường hay gọi là cha dượng, mặc dù người đàn ông đó không dành một chút cảm tình nào cho hắn.
Đây là phòng ngủ của Mộc Tử. Trong phòng có một chiếc giường bằng sắt đã cũ nát. Vừa tiến vào, Mộc Tử nhanh chóng cởi bộ quần áo ướt đẫm trên người ra rồi treo chúng lên một cây đinh. Sau khi dùng một cái khăn bông lau khô nước trên người, hắn bò lên chiếc giường sắt rồi trốn vào sâu trong tấm chăn mỏng dính, đen thui. Mí mắt cũng từ từ khép lại.
Một lát sau, thân thể của Mộc Tử ấm dần, hắn chậm rãi mở mắt. Ánh mắt trở nên kiên định mà cơ trí. Mộc Tử cẩn thận nhìn lên trên đỉnh đầu. Hiện tại, nơi đó đang treo một cái quạt trần cỡ lớn đã cũ nát. Màu trắng ban đầu của quạt đã hoàn toàn bị mỡ đông và bụi đất biến thành màu đen tuyền. Sợi dây điện rỗng ruột đã không còn nhìn ra màu sắc ban đầu. Vốn sợi dây điện này sẽ được nối với phích cắm trong ổ điện bên cạnh giường nhưng người cha dượng thiên tài của hắn đã rút phần ruột đồng ở bên trong rồi đem chúng cắt thành từng đoạn. Sau đó lại quấn lung tung lên lan can bên trên giường sắt.
Mộc Tử xuất thần nhìn chiếc quạt trần cỡ lớn thật lâu rồi mới có thể đem ánh mắt chuyển hướng sang bức tường đối diện. Trên bức tường này có một cái tủ nhỏ làm bằng gỗ, mặt trên bày biện vài quyển sách giáo khoa cấp ba mà cha dượng của hắn chưa bán đi. Ngoài những quyển sách này ra, trên đó còn có một cái vạc bắt cá hình tròn, đây chính là di vật duy nhất mà mẹ hắn lưu lại. Cho nên mặc dù Mộc Tử đã không còn nuôi cá từ lâu rồi nhưng hắn vẫn đều đặn lau rửa đồ vật này thật sạch sẽ để đường đường chính chính bày nó lên tủ.
Cuối cùng, ánh mắt Mộc Tử chuyển hướng xuống mặt đất. Hiện tại, sàn gạch lát men sứ đã đọng một vũng nước. Bộ quần áo mà hắn treo lúc nãy vẫn đang nhỏ từng giọt tí tách lên sàn nhà.
Trong chốc lát, hắn chợt nhớ ra được một thứ gì đó nên đứng dậy, cẩn thận tránh vũng nước trên mặt đất rồi lấy ra một quả chuối tiêu từ trong chiếc túi của chiếc áo treo trên tường.
Đây là đồ ăn duy nhất của hắn trong ngày hôm nay.
Mộc Tử nhanh chóng ăn hết quả chuối. Sau đó hắn mới chỉ đành lưu luyến ném vỏ chuối lên trên mặt đất, bên cạnh vũng nước đọng.
Hắn tặc lưỡi vài cái. Dường như vẫn còn hoài niệm mùi vị ngon ngọt của quả chuối tiêu vừa nãy. Sau khi hít sâu, Mộc Tử đứng lên, đi đến cuối giường rồi cố gắng kiễng chân để có thể đẩy chốt của công tắc điện xuống phía dưới.
Ngay lập tức, toàn bộ căn nhà chìm trong bóng tối. Cùng lúc đó ngoài phòng truyền đến những tiếng gào thét của những người đang chơi mạt chược.
Tiếng ồn ào vang lên trong chốc lát thì ngừng lại. Hóa ra những người kia dựa vào ánh sáng ở nhà hàng xóm nên mới nhận ra Mộc Tử âm thầm ngắt công tắc tổng.
"Mộc Tử" Cha dượng của hắn hét lên, bên trong giọng nói mang theo một sự bực bội xen lẫn phẫn nộ khiến người khác không rét mà run. Mộc Tử trốn trên giường cũng không nhịn được mà run rẩy một hồi.
Từng tiếng bước chân dần truyền đến bên tai hắn.
Mộc Tử cảm thấy khó thở nhưng vẫn gan góc đáp lời: "Ông muốn làm gì?"
"Có phải mày... mày ngắt nguồn điện... hay không?" Giọng nói phát ra không mạch lạc. Hiển nhiên vì cố sức chạy đến nơi này nên người đàn ông chạy phải vừa thở hổn hển vừa nói.
"Đúng vậy! Các người ồn ào quá, tôi không thể nào ngủ được!" Mộc Tử nén nổi sợ hãi, lớn tiếng trả lời.
"Giỏi lắm, xem ra da mày lại ngứa rồi!" Người đàn ông này thực sự nổi giận đến nỗi phải gầm lên rồi phá cửa tiến vào. Nhưng vì quá gấp gáp nên khi vừa tiến vào, hắn đã dẫm phải vỏ chuối trên mặt đất.
"Ui da"
Rên được một tiếng, hắn lại mất trọng tâm, suýt ngã xuống đất. May mà phòng ngủ này khá nhỏ nên khi hắn vươn tay vịn mép giường thì đã ổn định được thân thể.
"Mày..."
Giọng nói của của người đàn ông lại trở nên cuồng bạo, tựa như một con báo.
"Hôm nay tao phải đánh chết mày!!!"
Hắn rống lên một tiếng, rồi mạnh mẽ nhào tới giường của Mộc Tử.
"Ầm!" Mộc tử nhanh nhẹn tránh thoát. Người đàn ông kia vồ hụt rồi.
Toàn bộ thân thể hắn theo đó nhào lên chiếc giường sắt. Do đã quá cũ nên chiếc giường không thể chịu nổi một lực lớn đến vậy. Sau khi phát ra vài tiếng "Xoèn xoẹt", bỗng nhiên chiếc quạt trần cỡ lớn trên đỉnh đầu rơi xuống lưng người đàn ông.
Chiếc quạt trần cỡ lớn này đã tạo thành tổn thương rất lớn cho hắn. Người đàn ông này hét lên, lui lại một bước. Không ngờ lại dẫm trúng vũng nước đọng. Một tiếng hô cũng không thể phát ra, hắn liền ngã ngửa, mặt hướng lên trời.
Nhưng như vậy vẫn chưa xong. Lúc rơi xuống, ót của hắn hung hăng đập mạnh lên cạnh của cái tủ bằng gỗ khiến sách vở lẫn vạc bắt cá đều bị chấn động rồi rơi xuống đầu.
Máu tươi dần chảy ra. Người đàn ông nằm trong một đống mảnh vỡ thủy tinh xen lẫn sách vở. Hiển nhiên ót của hắn đã chịu một vết thương trí mạng.
Còn Mộc Tử thì co rúc trên giường, ngơ ngác nhìn những chuyện liên hoàn xảy ra trước mắt.
Đến khi những người khác tiến vào nhằm bật công tắc điện thì mới nhìn thấy cảnh tượng này.
Bọn họ cũng sửng sốt mười mấy giây. Đột nhiên một người hét lên:
"Có người chết!!!"
-----o0o-----