Hết sức đau khổ, Dương An bị buộc làm “tiểu đệ”, ai bảo tuổi của mình không lớn hơn người ta, mà đẳng cấp lại thấp hơn nhiều, không có bất kỳ cơ hội nào để phản bác.
Bởi vì đây là ngày đầu tiên Dương An đến Bạch Vân thành, Tế Vũ cũng lần đầu nhận được vòng cổ có kỹ năng nhìn ban đêm, hai người lại không quá quen thuộc hoàn cảnh xung quanh, chẳng qua nói thế nào đi nữa thì Dương An cũng có kinh nghiệm hành động ban đêm khá phong phú, vì vậy hắn liền làm người chỉ huy.
Mặc dù đối với việc này trong lòng còn có chút đề phòng với Tế Vũ, nhưng vì lợi ích lớn vào ban đêm, Dương An cũng sẽ không dễ dàng buông tha cơ hội này, hết thảy cẩn thận là được.
Vì không để cho Tế Vũ cảm thấy mình là một “thái điểu” 3x gây cản trở, lúc nói trò chuyện phiếm, Dương An cũng để lộ đôi chút nội tình, đem “Mắt nhỏ” bại lộ ra. Trong hoàn cảnh đêm tối như thế này, tác dụng của Lý Nhĩ Tư chi nhãn là rất lớn, đủ để đề thăng độ an toàn lên nhiều lần.
Thời gian cách lúc Dương An muốn không còn nhiều lắm, cũng gần một giờ, bởi vậy hai người cũng chỉ đi lòng vòng ở phụ cận, lấy thăm dò là việc chủ yếu, đương nhiên, gặp được mục tiêu tố tự nhiên sẽ không bỏ qua. Hai người chung sức hợp tác nên hữu kinh vô hiểm giết chết hai tiểu 4x, đạt được vài món lam tử trang.
Dần dần, Dương An đối với thực lực của Tế Vũ có chỗ hiểu rõ, chức nghiệp nghiệp ẩn tàng “Liệt Băng kiếm sĩ” bộc phát thực lực đủ kinh khủng, chẳng những đồng thời có được hết thảy đặc trưng của Băng Phong kiếm sĩ cùng Liệt Viêm kiếm sĩ, Tế Vũ còn có thể đem cả hai hoàn mỹ dung hợp cùng một chỗ, mỗi một đòn công kích đều ẩn chứa băng cùng hỏa song trọng công kích.
Đương nhiên, bản thân chức nghiệp Liệt Băng kiếm sĩ này cường đại là không thể nghi ngờ, có điều thực lực cùng ý thức bản thân Tế Vũ mới là chỗ cường đại chân chính, bất luận là đi đứng, mỗi một động tác phản ứng, hay nắm giữ kỹ năng cũng đã đạt tới một cảnh giới rất cao, Dương An tự hỏi mình bây giờ cùng Tế Vũ PK, xác suất thắng không đến một thành.
Cùng là chức nghiệp ẩn tàng, chứng kiến Tế Vũ cường đại, Dương An mơ hồ có cảm giác bức thiết nhanh chóng mạnh mẽ lên, bất luận là vì báo thù, hay là kiếm tiền, đều cần thực lực cường đại.
Kỳ thực trải qua lần đầu hợp tác, hai người cũng đã có những lý giải nhất định về đối phương, bất quá có một số việc tất cả mọi người trong lòng đều biết rõ, mỗi người đều có bí mật, Dương An tự nhiên không có công khai chức nghiệp ẩn tàng của mình, Tế Vũ cũng không có đem những vật sau lưng mình nói cho Dương An.
Đây cũng là lẽ dĩ nhiên, hai người cũng không quá để ý phương diện này, bởi vì hợp tác chính là vì lợi ích.
Ít nhất tạm thời là như vậy!
Đến đúng năm giờ chiều, hệ thống nhắc nhở mà Dương An thiết lập vang lên, thời điểm đến rồi.
- Đến lúc tôi phải rồi.
Sau khi xử lý một con Tùng Lâm Hắc Báo xong, Dương An nói với Tế Vũ.
Tế Vũ nhìn đồng hồ, cũng nói:
- Ừ, tỷ tỷ cũng out bây giờ, ngày hôm nay đến phiên tỷ tỷ đây nấu cơm.
- Ha ha!
Dương An mỉm cười, té ra Tế Vũ cùng mình giống nhau, đều để nấu cơm cho người nhà.
- Chúng ta trở về thành đi!
Tế Vũ gật gật đầu, hai người đồng thời lấy ra Hồi Thành Quyển Trục.
Quang ảnh chớp động, hai người trở lại Bạch Vân thành.
Là đệ nhất đại thành của liên minh Quang Minh, Bạch Vân thành bất luận khi nào cũng đều náo nhiệt.
Lách ra khỏi quảng trường truyền tống, tìm một góc hẻo lánh vắng người, hai người bắt đầu chia chiến lợi phẩm. Dương An cùng Tế Vũ đều không phải là loại người tính toán chi li, liền đơn giản phân phối, sau đó thêm ‘Hảo hữu’ rồi phân biệt
Khung cảnh tối dần rồi vụt sáng, Dương An rời khỏi trò chơi.
- Đêm nay (thời gian trò chơi) vận khí cũng không tệ lắm, tuy rằng luyện cấp không phải rất thuận lợi, nhưng ngoài ý muốn kết bạn với một người chơi có được năng lực nhìn ban đêm, về sau buổi tối cũng không cần một mình hành động rồi, nhiều 'Đại gia hỏa' không đối phó được cũng có cơ hội.
Dương An duỗi lưng, trong lòng nghĩ những buổi tối sau này có thể có nhiều thu hoạch hơn.
- Phải nỗ lực hơn nữa để kiếm nhiều tiền hơn, để mẹ cùng em có được một cuộc sống sung túc.
Dương An lần nữa hạ quyết tâm, trước kia hắn thiếu nợ cái nhà này nhiều lắm, sau này nhất định phải tận lực bù đắp.
Gần năm giờ rưỡi chiều, đã qua Trung Thu, nhưng vẫn là ngày dài đêm ngắn, trời vẫn còn rất sáng, phải đến gần bảy giờ, trời mới bắt đầu tối, Dương An vẫn còn nhiều thời gian mua thức ăn và nấu cơm.
Tuy nhiên, ngay lúc Dương An cầm lấy ví cùng điện thoại di động thì lại phát hiện đi động thông báo có ba cuộc gọi nhỡ, mở ra nhìn, thì ra cả ba đều là Mạnh Tử Lăng gọi tới.
- Tử Lăng có chuyện gì đây nhỉ, gọi tới mấy cuộc.
Dương An nghi hoặc hồi lâu, sau đó liền gọi lại.
Bởi vì mũ game Dương An mua là loại rẻ nhất bình thường nhất, không có quá nhiều công năng, điện thoại cũng tự nhiên không kết nối vào được.
Điện thoại vang lên hai tiếng liền có người bắt máy.
- Alo, tôi nghe!
Phía bên kia đầu dây Mạnh Tử Lăng lịch sự nói.
- Tử Lăng, là tớ đây, cậu tìm tớ có việc gì vậy? Vừa rồi tớ ở trong trò chơi, không có nghe điện thoại reo.
Dương An nói.
- À, có việc muốn nhờ cậu giúp một chút, ý, chờ tớ một chút.
Mạnh Tử Lăng nói trong điện thoại, sau đó liền nghe được có tiếng bước chân dồn dập, Dương An đoán chừng là cô đang ở chỗ không tiện nói chuyện.
- Dương An, vẫn còn ở đấy chứ?
Một lúc sau, di động lại truyền đến giọng của Tử Lăng.
- Đương nhiên vẫn còn, cậu không sao chứ, hình như cậu đang khẩn trương thì phải.
Dương An trả lời.
- Ừ, tớ còn ở trong công ty, mới vừa rồi nói chuyện không tiện, đúng rồi, tối nay cậu có rảnh không, có thể giúp tớ một việc được không?
Mạnh Tử Lăng nói.
- Đương nhiên có thể, cậu với tớ là quan hệ gì chứ, cho dù không rảnh tớ cũng sẽ sắp xếp được.
Tuy rằng sau khi trở về, quan hệ cùng Tử Lăng còn có chút xấu hổ, có chút khó giải thích, nhưng Dương An cũng không hỏi nhiều mà đáp ứng, với lại hắn cũng muốn hỏi rõ ràng tối hôm qua vì sao Tử Lăng đột nhiên bỏ đi.
- Ha ha, tớ biết cậu nhất định sẽ đồng ý.
Mạnh Tử Lăng ở đầu dây trộm cười, có chút giống như đã thực hiện được gian kế, Tử Lăng lại nói:
- Đúng 7 giờ tối nay, tớ chờ cậu ở nhà hàng Tây Hoa, đến lúc đó có việc muốn cậu hỗ trợ.
- Bảy giờ tối, nhà hàng Tây Hoa, tớ biết rồi.
Dương An lặp lại một lần, Tử Lăng không có nói rõ muốn làm gì, hắn cũng không có hỏi, đây là sự tin tưởng đối với 'Lão bằng hữu'.
- Tốt lắm, buổi tối gặp lại.
Mạnh Tử Lăng cười đắc ý, nói.
- Ừ, buổi tối gặp!
Dương An nói.
- Hừ, cái tên đầu gỗ này, lần này bị mình tính kế một lần!
Cúp điện thoại, Mạnh Tử Lăng trộm cười nói, hơn nữa cười có chút “giảo hoạt”, bất quá bên trong “giảo hoạt”càng nhiều hơn là chút chút ngọt ngào.
- Bảy giờ tối, còn có rất nhiều thời gian, trước tiên làm cơm chiều cũng không muộn.
Đối với việc Tử Lăng gọi tới, Dương An cũng không có quá khẩn trương, cúp điện thoại, sau đó đi ra ngoài mua thức ăn như bình thường.