[Dịch] Tử Thần Chi Tiễn

Chương 122 : Báo công tử




Bóng người ‘quen thuộc’ kia, Dương An làm sao có thể nhận sai được, mà cho dù nhận sai hình dạng người đó, cũng sẽ không nhận nhầm huy hiệu hình một con rồng cách điệu dạng hoạt hình (cartoon) của ‘Thiếu Gia bang’ trước ngực hắn.

Ngày đó, chính người này là một trong những kẻ đã dẫn thuộc hạ đuổi giết Dương An, bức Dương An phải xóa acc luyện lại nhân vật, Báo công tử.

Báo công tử, dã man nhân cuồng chiến sĩ cấp 44, phó tộc trưởng gia tộc Thiếu Gia bang. Ngày đó Dương An bị đuồi giết, ngoại trừ Long thiếu gia thì Báo công tử này là người hung hãn nhất. Không nghĩ rằng hắn cũng đến hoạt động tại Bạch Vân thành.

Bây giờ nghĩ lại, Dương An cảm thấy khi đó mình có điểm hơi xúc động, không biết ẩn nhẫn nên mới bị Long thiếu gia phát hiện giết chết.

- Các ngươi cứ chờ xem, hiện tại cho các ngươi tiếp tục phong lưu, rất nhanh ta sẽ tìm đến các ngươi!

Dương An kéo vành mũ liền áo choàng che khuất khuôn mặt đang phẫn hận, cực lực áp chế nội tâm cừu hận đi theo nhóm Thiên Hành ra khỏi phạm vi truyền tống trận.

Đã có kinh nghiệm từ trước, Dương An cũng không tiếp tục xúc động dẽ dàng như vậy, thù nhất định phải báo, nhưng không phải hiện tại. Bây giờ việc cần làm nhất là phải nhanh chóng tăng thực lực lên, đến lúc đó muốn báo thù dễ như trở bàn tay.

- Phù...

Dương An thầm hít một hơi thật sâu, làm cho mình yên tĩnh lại, thầm nghĩ:

- Còn chưa được, thời khắc mấu chốt vẫn không duy trì được tâm tình bình tĩnh.

Đoàn người chỉnh sửa tốt mọi việc sau đó liền tìm một địa điểm để

Trước khi Thiên Hành còn hẹn Dương An nếu không có việc gì ngoài ý muốn, ngày mai tiếp tục tổ đội.

Vô luận là tạm thời né tránh ‘Thiết Đầu’ trả thù, hay về sau có thể đi vào di tích Ngả Nhĩ Đốn, mấy ngày này Dương An cũng đều cần theo sau Thiên Hành, vì vậy liền đáp ứng.

Khung cảnh tối dần rồi vụt sáng, Dương An rời khỏi trò chơi.

Rời giường muộn hơn mười phút so với mọi ngày, Dương An vội vội vàng đánh răng rửa mặt, uống một chén nước rồi ra ngoài chạy bộ rèn luyện thân thể như mọi ngày. Tuy rằng bây giờ là mùa hè, nhưng không khí buổi sáng vẫn tương đối mát mẻ, chạy dọc theo bờ sông vài vòng, đem áp lực của việc tập trung cao độ vào trò chơi tiêu tán toàn bộ, trong người cũng thấy tinh thần thoải mái rất nhiều.

Dương Lâm còn phải đi đến trường, khi Dương An về nhà đã thấy nàng bắt đầu ăn điểm tâm.

- Anh, ngày mai là Quốc Khánh, anh đã có chương trình gì chưa?

Dương Lâm thấy Dương An chạy bộ về liền hỏi.

- Oh, nhanh như vậy đã đến lễ Quốc Khánh rồi sao!

Dương An cầm chén nước ấm ngồi xuống bên cạnh Dương Lâm, nói:

- Tuần trước vừa mời qua Trung Thu, nhanh như vậy đã đến Quốc Khánh. Học sinh bây giờ thực hạnh phúc, kỳ nghỉ hàng năm dài hơn rất nhiều so với bọn anh khi đó!

- Đâu phải, hơn có hai ba ngày thôi mà, hơn nữa áp lực học tập bây giờ lớn hơn trước kia nhiều.

Dương Lâm nói.

- Cũng đúng. Hiện tại không học cho tốt, sau này muốn kiếm một công việc tốt cũng không dễ dàng.

Dương An cảm khái nói, nhất thời nhớ lại thất bại của mình.

Chứng kiến anh trai đang bùi ngùi, Dương Lâm tinh ý nhanh chóng đổi đề tài:

- Anh còn chưa nói Quốc Khánh có chương trình gì, không bằng anh kêu chị Tử Lăng qua dùng cơm, sau đó cùng đi xem phim, dạo phố chẳng hạn!

- Ái chà, nha đầu này từ lúc nào mà trở nên tinh quái như vậy! Mau ăn đi, bị muộn rồi kìa!

Dương An minh bạch ý tứ của Dương Lâm, vỗ vỗ đầu nàng, nói.

Đến bây giờ, Dương An vẫn không hiểu vì sao ngày hôm qua Tử Lăng đột nhiên bỏ về. Đối với Tử Lăng, trong lòng Dương An cũng cảm thấy là lạ, quan hệ hai người có thể hình dung là ‘cao hơn bạn bè, lại thấp hơn người yêu’.

Dương Lâm ăn sáng xong liền đến trường. Ăn sáng với mẹ xong, Dương An quay trở lại trò chơi, hiện tại đã gần tới cấp 39, muốn tranh thủ mau chóng lên tới cấp 39 99% (ý muốn nói lên tới cấp 39 mà có 99% kinh nghiệm chuẩn bị lên 40), sau đó nhận nhiệm vụ tiến giai.

Thân hình Dương An lại xuất hiện ở địa phương lần trước, bầu trời đã vào đêm, bất quá Bạch Vân thành đèn đuốc sáng trưng, độ phồn vinh tuyệt đối không kém với ban ngày, thậm chí tiếng rao hàng ở quảng trường trung tâm còn lớn hơn ban ngày nữa.

Vội vã giết quái luyện cấp, Dương An cũng kịp đến trung tâm quảng trường, đem hai vạn tiền vàng kiếm được ban ngày treo lên chợ giao dịch đổi nhân dân tệ, sau đó đến cửa thành phía đông tìm một góc hẻo lánh, thi triển tiềm ảnh ẩn thân rồi len lén ra khỏi thành.

Ban đêm, ngoài thành cũng không có cảnh người chơi nườm nượp luyện cấp, khiến tiếng quái tru càng thêm dày đặc khủng bố dọa người. Tuy rằng đã chậm rãi quen dần nhưng Dương An một mình trong đêm tối cũng cảm thấy run run.

Ra khỏi thành một lúc, Dương An liền thả Lý Nhĩ Tư chi nhãn trên vai trái ra thăm dò phía trước. Tuy rằng ban ngày đã đi đến phụ cận di tích Ngả Nhĩ Đốn, nhưng ban đêm cùng ban ngày rất khác biệt, buổi tối ‘náo nhiệt’ hơn nhiều.

Lý Nhĩ Tư chi nhãn ẩn thân dò xét trong vòng hai trăm mét, Dương An có thể an toàn bước vòng qua bầy quái dày đặc, nhất là muốn đến phụ cận di tích Ngả Nhĩ Đốn phải đi qua Khải Linh đại sâm lâm, nơi có những bầy quái đông không kể xiết ẩn thân trong bụi cây, không cẩn thận có thể lâm vào khốn cảnh, rất có thể tử nạn.

Lý Nhĩ Tư chi nhãn không hổ là kiệt tác của thần cấp thuật sĩ luyện kim cơ giới, trừ bỏ khả năng do thám rất mạnh ra, còn có kỹ năng nhìn ban đêm trung cấp, có thể trinh sát rõ ràng hình ảnh trong vòng 20 mét trong đêm đen. Bất quá khuyết điểm đồng dạng cũng rất rõ ràng, đó chính là mana tiêu hao kinh người, may là Dương An có Ma Năng chi bàn và Vương Giả Hạch Tâm hai kiện trang bị mana, lúc này mới không lo lắng đến vấn đề mana.

Ban ngày khi Vũ Dương trả lại Thủy Lam Chi Vương Giả hạch tâm với một bộ dạng không nỡ, Dương An cũng không nhịn được cười một tiếng.

Thủy Lam Chi Vương Giả hạch tâm có thể dùng để khảm nạm, cũng dùng được để chế tạo khôi lỗi cơ giới, càng có thể sử dụng như trang bị mana đặc thù, thật là một kiện trang bị cực phẩm hiếm có. Dương An sử dụng nó như trang bị mana, đối với chức nghiệp cung tiễn thủ có vẻ hơi lãng phí, có điều Dương An cũng cần một trang bị mana để đồng thời duy trì Lỹ Nhĩ Tư chi nhãn và thi triển Tân Nguyệt tiễn. Nếu không có hai kiện trang bị mana thì không thể chống đỡ được mức tiêu hao mana kinh người.

Khi Vũ Dương trả Thủy Lam Chi Vương Giả hạch tâm lại cho Dương An, thì nàng cùng với Lam Nhị tỏ ý muốn mua lại, hơn nữa còn trả giá không thấp. Bất quá, Dương An còn chưa có ý muốn bán nên cũng đã uyển chuyển từ chối.

Bên ngoài trong đêm bốn bề vắng lặng, Dương An có thể phóng toàn lực mà chạy, luân phiên thi triển hai kỹ năng gia tốc là ‘Tật Phong Gia Tốc’ cùng ‘Nguyệt Ảnh Chi Vũ’, sau hơn ba mươi phút cũng đã tới phụ cận di tích Ngã Nhĩ Đốn.

Nơi này cùng ban ngày bất đồng. Lúc trời sáng kiếm một chỗ để ‘train’ cũng khó khăn, mà bây giờ cả khu vực luyện cấp cực lớn này chỉ có một mình Dương An, hắn muốn train nơi nào thì train, không lo có người cướp bãi.

Đây là độc quyền đêm tối mang đến, độc quyển chỉ thuộc Nguyệt Ảnh xạ thủ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.