Trò chơi? Nghe thấy câu này, mọi người ở đây đều kinh hãi, mặt mũi tái mét, cực kì bất an.
Bởi vì bọn họ có thể đoán được trò chơi của đám yêu thú này chắc chắn không phải tốt lành gì. Xưa nay yêu thú có tiếng là tàn bạo, e rằng chúng muốn hành hạ bọn họ thì đúng hơn.
"Khặc khặc, tuy nói là loài người trời sinh hèn hạ vô sỉ, tâm địa ác độc."
"Nhưng cũng không thể không nói loài người cũng có vài cô nương xinh đẹp lắm đấy! Chẳng hạn như những cô nàng ở đây hôm nay, toàn là hàng hiếm cả!" Hắc Thiềm vương vừa nói vừa vươn đôi bàn tay sần sùi của mình, sờ lên khuôn mặt một vị mĩ nữ.
"A! Đừng!" Cô nương kia thét lên thật to, vẻ mặt đầy sợ hãi.
"Dừng tay! Hắc Thiềm vương, ngươi đừng có làm bậy! Chuyện gì cũng có thể thương lượng hết nhưng nếu ngươi dám làm bậy, Chí Tôn sơn trang ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Liễu Chí Tôn gào lên.
"Con bà nó, ngươi tưởng bản đại vương sợ hãi Chí Tôn sơn trang của ngươi chắc?" Những lời vừa rồi của Liễu Chí Tôn đã chọc tức Hắc Thiềm vương, nó vừa suy nghĩ một chút, một luồng Thiên lực lập tức cuồn cuộn tỏa ra đánh lên ngực của Liễu Chí Tôn khiến hắn ta bay vút đi. Lực lượng mạnh mẽ đến mức trong lúc Liễu Chí Tôn còn đang bay giữa không trung đã bị phun ra máu tươi, máu vương vãi khắp mặt đất.
Ngay sau đó, Hắc Thiềm vương lại chuyển ý nghĩ lần nữa, một lực hút mạnh mẽ ào ra từ trong người nó, hút Liễu Chí Tôn còn chưa rơi xuống đất phải quay trở về, lơ lửng tại một nơi cách nó khoảng một thước.
"Thằng nhãi con, đừng có nghĩ rằng bản đại vương sợ hãi Chí Tôn sơn trang của ngươi, cũng đừng có ra vẻ như Chí Tôn sơn trang chính nghĩa hiên ngang lắm! Ta biết rõ các ngươi là loại người thế nào!"
"Mà lời vừa rồi của ngươi là có ý gì? Có phải nếu ta đụng vào nàng ta thì Chí Tôn sơn trang các ngươi sẽ không bỏ qua cho ta không?" Đôi mắt đỏ sẫm màu máu của Hắc Thiềm vương to như hai quả đấm, tức giận nhìn Liễu Chí Tôn đang đau đớn lơ lửng giữa không trung.
"Ta..." Đối mặt với ánh mắt tàn bạo như vậy, Liễu Chí Tôn cũng chẳng còn đủ dũng cảm để đáp trả lại nữa.
"Mẹ nó, ta đang hỏi ngươi đấy!" Hắc Thiềm vương lại vung tay tát Liễu Chí Tôn một cái, khiến hắn ta lại bay vút đi lần nữa.
Cũng giống như lần trước, Liễu Chí Tôn còn chưa chạm đất đã bị lực hút kinh khủng của Hắc Thiềm vương hút trở lại chỗ cũ.
Giây phút này, hơn một nửa khuôn mặt bên phải của Liễu Chí Tôn đã sưng vù lên, đỏ bừng trông không khác bánh bao là mấy. Qua đó mới biết vừa rồi Hắc Thiềm vương tát hắn ta mạnh cỡ nào.
"Ta hỏi ngươi đấy, mau trả lời đi! Có phải nếu ta làm gì nàng ta thì Chí Tôn sơn trang các ngươi sẽ không bỏ qua cho ta đúng không?" Hắc Thiềm vương chỉ ngón tay về phía cô nương mà nó vừa sờ lúc nãy, lớn tiếng chất vấn. Giọng nó vang dội tựa sấm rền, làm chấn động cả đại điện.
Thấy tình hình không khả quan, ánh mắt Liễu Chí Tôn lóe lên như đang suy nghĩ, lựa chọn câu trả lời có thể bảo toàn tính mạng. Cuối cùng hắn ta cắn răng nói: "Đúng vậy!"
"Con mẹ mày chứ!" Ai ngờ Liễu Chí Tôn vừa nói xong đã bị Hắc Thiềm vương tát luôn vào má trái.
Lần này nó cũng dùng lực mạnh tương đương lần trước, vì vậy má trái của Liễu Chí Tôn cũng sưng vù lên. Gương mặt tuấn tú của hắn xem như đã bị phá hủy hết cả.
"Ta đụng vào nàng ta thì Chí Tôn sơn trang các ngươi không bỏ qua cho ta, nhưng lúc ta không đụng vào nàng ta, cũng không bắt các ngươi thì Chí Tôn sơn trang các ngươi có bỏ qua cho bọn ta không hả?"
"Đừng bảo rằng ngươi không biết! Đám người Chí Tôn sơn trang các ngươi bây giờ đang làm gì hả? Bây giờ bọn chúng đang tàn sát sinh linh trong núi Vạn Yêu bọn ta đấy! Trong khi núi Vạn Yêu bọn ta chưa từng đắc tội Chí Tôn sơn trang các ngươi bao giờ!"
"Nhưng ngươi dỏng tai lên mà nghe đây này! Đừng tưởng các ngươi đã thắng, cũng đừng tưởng bở rằng bọn ta sợ các ngươi! Chí Tôn sơn trang của ngươi chẳng qua chỉ là một lũ tầm thường mà thôi, ngay từ lúc bắt đầu các ngươi đã trúng bẫy của bọn ta rồi!"
"Bây giờ e là bọn chúng còn khó giữ được mạng sống của mình, có khi chết hết rồi ấy chứ! Thế mà ngươi vẫn chờ bọn chúng đến cứu các ngươi à? Nằm mơ đi! Ha ha ha!" Bỗng dưng Hắc Thiềm Vương cười như điên, trông nó không giống như đang tuyên bố rằng mình đã thắng, mà giống như đang bày tỏ phẫn nộ hơn.
"Đám loài người vô sỉ! Các ngươi phải trả giá vì lòng tham và dã tâm to lớn của mình!"Trong lúc nói chuyện, Hắc Thiềm vương tóm lấy cô nương ở dưới đất lúc nãy, bỗng nhiên kéo toạc một cái. Một tiếng "xoẹt" vang lên, áo quần của nàng rách bươm, làn da trắng ngần như tuyết và vóc dáng thướt tha của cô nương ấy đều lộ ra hết, trên ngực chỉ còn lại chiếc yếm màu đỏ.
"A!"
Nàng ta vội vàng dùng hai tay che kín ngực mình, hét lên một tiếng chói tai. Nhưng Hắc Thiềm vương đâu thèm để ý đến nàng? Nó phất ống tay áo, ném nàng cho con yêu thú đầu trâu kia.
"Tiểu Ngưu, ngươi có công ẩn nấp làm gián điệp, ta thưởng nha đầu này cho ngươi đấy. Không cần khách khí, cứ đem vào góc khuất mà chơi! Ha ha ha!"
"Cảm ơn Đại vương!"
Yêu thú đầu trâu kia cũng không khách khí, lập tức đè cô nương kia ra đất. Nó đưa tay xé một cái, kéo luôn chiếc yếm duy nhất còn lại trước ngực cô nương ấy xuống, để lộ ra bầu ngực săn chắc.
"Ha ha! Đúng là hàng ngon!" Nhìn thấy một món hàng quý hiếm như vậy, hai mắt con yêu thú đầu trâu kia lập tức sáng bừng lên, thằng nhỏ của nó ở dưới chân cũng bắt đầu trỗi dậy.
"Cứu ta! Cứu ta với!" Cô nương kia sợ hãi đến mức mặt mũi tái nhợt, hồn phách tựa như đã bay biến đi hết cả. Nàng điên cuồng kêu cứu nhưng trong lúc như vậy, ai dám cứu nàng đây?
"Dừng tay!" Đúng lúc ấy, một người thanh niên đứng dậy, tức giận hét lên.
Thoạt nhìn thì người nọ có vẻ đã gần ba mươi tuổi, mặt mũi bình thường không có gì đặc biệt, tu vi Huyền Võ cấp bảy. Đáng ra tu vi này cũng khá rồi, nhưng do tuổi y không nhỏ nên khi so sánh với mấy người tham gia đại hội Liên Nhân lần này thì quá bình thường.
Có điều tuy y bình thường như vậy, tu vi cũng không quá mạnh nhưng y lại can đảm nhất trong số những người ở đây khi dám ra mặt cho nữ nhân kia trong lúc này.
"Ái chà, còn có người dám đứng ra làm anh hùng cơ à! Không tệ, gan dạ đấy!"
"Muốn cứu người phải không? Đừng nói là ta không cho ngươi cơ hội nhé! Ngươi muốn cứu nàng ta thì cứ đem mạng ra mà đổi! Sao, có dám không?" Hắc Thiềm Vương nhìn người nọ, lạnh giọng nói.
"Dám! Chỉ cần các ngươi chịu thả nàng thì mạng của ta là của các ngươi!" Vị huynh đài này ngược lại cũng là người trượng nghĩa, dám đem tính mạng của mình ra để cứu cô nương kia khỏi cảnh nhục nhã. Có điều mọi người ở đây ai cũng thấy được ánh mắt y nhìn cô nương kia rất là khác lạ, hình như có tình cảm đặc biệt gì đó với nàng ta.
"Được! Khí phách lắm! Người đâu, dẫn y ra đây!"
"Tiểu Ngưu, thả nha đầu kia ra đi. Lát nữa bản đại vương sẽ cho ngươi một ả khác để chơi!" Hắc Thiềm vương nói.
"Không cần, ta tự đi được." Hai mắt người nọ sáng như đuốc, tựa như đã sẵn sàng nhận lấy cái chết. Trong ánh mắt dõi theo của mọi người xung quanh, y từ từ bước ra khỏi đám người đang bị giam giữ.
Cùng lúc đó, cô nương bị làm nhục kia cũng vội vàng mặc quần áo vào, bị đám yêu thú trói lại lần nữa rồi dẫn về chỗ những người còn lại.
Không biết là do nàng ta bị sợ hãi quá độ hay do tính tình vốn lạnh lùng mà khi đi ngang qua người đã cứu mình, nàng ta còn chẳng có lấy một câu cảm ơn.
Thấy nàng như vậy, sắc mặt của người kia chợt thay đổi. Có thể thấy được y quả thực rất thích cô nương kia, nếu không cũng sẽ không xả thân cứu nàng.
Nhưng hiển nhiên là y chẳng thể ngờ được kết quả này, dù y có chịu chết thay nàng thì nàng cũng không nhìn y lấy một lần.
Trong lúc ấy, Hắc Thiềm vương vẫn luôn quan sát người vừa đi ra từ giữa đám người kia, sau đó nhìn sang Liễu Chí Tôn bên cạnh: "Đấy ngươi xem đi, ngươi là đệ tử của Chí Tôn sơn trang đệ nhất thiên hạ đấy! Thế mà ngay cả một người ngoài cũng không bằng, thật đúng là đồ bỏ đi!"