[Dịch]Tử Giang Thế Cô

Chương 3 : Chương 3




Tuy không được nhảy Bungee trực tiếp ở cầu Kính nhưng khi nhìn thấy chiếc cầu mà họ chuẩn bị nhảy cũng cao không kém thì ai nấy cũng phấn khích, nữ sinh thì không ai dám nhảy, chỉ có đám nam sinh là khoái nhảy. Lưu Am cũng tham gia nhảy, các nhân viên trang bị dụng cụ an toàn cho từng người rồi hướng dẫn tất cả, do phía dưới cầu có nước nên không lo nếu có sự cố cũng không nguy hiểm gì nhiều. Khúc Hồ bị Nhân Nghi và một số bạn nữ khác lôi kéo ra đứng trên cầu xem bọn con trai nhảy bungee, nhìn xuống dưới toàn là nước nên cũng không có gì đáng lo ngại, Lưu Am đá mắt sang Khúc Hồ và nói :

-Nhìn bọn mình nhảy nhé.

-Thử xem sao ? – Nhân Nghi hất mặt lên.

-Cẩn thận. – Lục Tư nhìn Lưu Am và nói nhỏ.

Tất cả đều rất vui vẻ và lần lượt nhảy bungee xuống dưới, đến khi gần chạm mặt nước thì lại bật ngược trở về, Khúc Hồ đi chậm lại gần chỗ dây bungee của Lưu Am và nhìn xuống, nhức đầu thật, một sợi dây bungee bị chùng ra 1 đoạn do lúc bật lên đã vướng phải chân Khúc Hồ khi cô đang di chuyển sang bên kia để nhìn mọi người hò hét, mất thăng bằng, Khúc Hồ chới với cô chưa kịp nhận ra chuyện gì thì đã bị kéo bay thẳng xuống dưới chân cầu, tất cả mọi người trên cầu đều trở tay không kịp, hoảng hốt la hét khi cô rơi xuống. Những sinh viên nam sau khi nhảy xuống thì tự động tháo dỡ dây nhảy và chốt an toàn ra và bơi dưới nước, ngước đầu nhìn lên thì thấy Khúc Hồ đang rơi xuống, ai cũng nghĩ là cô sẽ không sao. Khúc Hồ vừa rơi thẳng xuống dưới đáy sông, cũng may là từ lúc lên 10 thì cô đã được học bơi cùng mọi người trong tòa thánh nên lúc này cô cũng không lo chết đuối hoặc là nhờ ai khác giúp đỡ, lúc cô vừa chìm xuống và khi định bơi ngược trờ lên thì lại thấy có cái gì đó không đúng. Khúc Hồ không hề nhìn thấy chân của mọi người lúc nhảy Bungee, cô chỉ thấy những rễ cây mọc ngang ngược đâm xỉa khắp nơi trong nước, Khúc Hồ vội vã ngoi lên trên mặt nước nhanh chóng, nhưng khi vừa đưa đầu ra khỏi nước thì cô lập tức kinh ngạc. Không có ai ở đây cả, chỉ có núi và sông nước xung quanh bốn bề yên tĩnh cực kì, Khúc Hồ vội bơi vào bờ, người ướt như chuột rơi xuống cống :

-Ở đây có hình 4D nữa sao ? Mọi người đâu cả rồi ?

Khúc Hồ đứng dậy và đưa tay túm váy lên vắt cho bớt nước, cô nhìn dáo dác tìm các bạn, đi xung quanh tìm thử cũng không có, tất cả đều hoang sơ như một khu rừng già, hình như không có ai sinh sống, cô thầm nghĩ không lẽ lúc rơi xuống bị nước đẩy đi nơi khác nhưng vô lí quá, lúc đó mọi người vẫn trố mắt nhìn khi cô vừa chìm vào nước mà ???

Nhân Nghi vội vã chạy xuống dưới chân cùng mọi người và tìm Khúc Hồ, các bạn nam cùng nhau lặn xuống tìm nhưng không ai tìm thấy cô cả, lực lượng bảo vệ và cứu hộ cũng được huy động để tìm kiếm nhưng cũng cùng một kết quả. Mở rộng việc tìm kiếm ra khắp lưu vực con sông, nhưng không có hi vọng nào khách quan hơn ban đầu, Mạc Nhậm đang đi công tác nước ngoài nhưng sau khi nghe báo tin dữ về sự mất tích của con gái thì ông lập tức đặt chuyến bay về sớm nhất, lòng ông có chút bất an khi nhìn thấy con gái ở sân bay nhưng không biết là lo lắng chuyện gì, cầu trời Khúc Hồ con gái ông vẫn bình an vô sự.

Khúc Hồ ngồi thở dưới 1 tán cây trong rừng, cô đã đi xung quanh nãy giờ tầm 3 tiếng đồng hồ, quần áo cô cũng đã khô mà sao cô vẫn chưa gặp được một người nào cả, đây là nơi nào vậy ? Đang ngồi nghỉ mệt thì Khúc Hồ nghe tiếng kim loại va vào nhau chí chóe ở phía sau lưng, gió đột nhiên cũng thổi mạnh hơn lúc nãy, có ai đó đang làm gì thế nhỉ, Khúc Hồ vội vàng đứng dậy. Cô vén mớ tóc dài ra sau lưng rồi cố gắng đi nhanh về phía có tiếng động, đi được hơn 500 mét theo cô ước tính số bước chân, trước mắt là cảnh tượng hỗn độn vô cùng, là đám người kia đang đánh nhau nhưng là có sử dụng vũ khí, không lẽ cô lại lạc vào phim trường nào đó của thể loại phim cổ trang, tất cả những người mặc trang phục đen đều bịt kín mặt, duy chỉ có một thanh niên là không che mặt, đang cố gắng chống chọi với những tên mặc áo trắng, trên y phục của anh ta còn dính cả máu, theo cô nghĩ thì chắc là đang đóng phim thôi, không có gì phải sợ. Khúc Hồ đứng phía sau một cây lớn, cô chờ khi kết thúc sẽ bước ra hỏi đường những người này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.