[Dịch] Từ Dâm Tặc Đến Hiệp Khách (Mới Nhất: Quyển 1

Chương 6 : Thanh lâu kinh diễm Phần 1




Chương 6 - Thanh lâu kinh diễm Phần 1

Trước một tòa đại lâu, xung quanh vây kín người, tất cả đều là nam nhân, đại bộ phận mặc trang phục không giàu thì sang. Tần Mộ Sở rất chán ghét phú gia tử đệ, nhưng hắn bây giờ đã trưởng thành, hơn nữa đọc sách, có thêm kiến thức, trong lòng cũng không bài xích bọn họ nữa. Hắn dựa vào thân thể linh hoạt, chen vào trong đám người, trong đám người nhất thời một tiếng mắng vang lên:

"Mẹ kiếp, tên vương bát đản nào đẩy ta đó?***!"

"Oái! Tiểu tử này, miệng còn hôi sữa mà cũng đến xem náo nhiệt?"

"Au! Chân của ta! Ai ui!"

"Phía sau đừng chen lên nữa, bên trong không có chỗ đứng đâu!"

Tần Mộ Sở cũng không để ý, dùng hết sức, rốt cục chen tới trước đại lâu. Trên lầu treo một tấm biển, trên biển viết ba chữ lớn "Lưu Hoa Các". Tần Mộ Sở thấy, không nhịn được thấp giọng nói: "Lưu Hoa Các, địa phương nào vậy ta? Lại náo nhiệt như vậy."

Bên cạnh một ông già tâm tình bình thản nghe thấy, liền nói: "Nhóc con, 'Lưu Hoa Các' này là chỗ nào cũng không biết, vậy ngươi chen vào làm gì? Ngươi mới rời nhà đi?"

Tần Mộ Sở ngạc nhiên nói: "Hả! Sao ông biết?"

Ông già kia nói: "Ta đương nhiên biết. Chỉ có người không đi lại bên ngoài, mới không biết chỗ này. Nhìn ngươi tôn kính ta như vậy, ta sẽ nói cho ngươi, đây là chỗ nam nhân chúng ta đi đến, cô nương bên trong rất thú vị!" Nói xong trở về chỗ cũ.

Tần Mộ Sở nghĩ ngợi: "Tên già này, ta chỉ là hỏi hắn một vấn đề mà thôi, hắn lại nói ta tôn kính hắn, thật là buồn cười." Trong miệng lại một bộ dạng ‘thì ra là thế’ nói: "Ồ! Nguyên lai là kỹ viện a!" Chứng kiến vẻ mặt ông già, nghĩ thầm: "Tên này, chắc là thường xuyên “đại giá quang lâm” nơi này. Chỉ là nhìn thân thể hắn gầy yếu như vậy, thật làm cho người ta lo lắng a."

Bên kia lại một người vỗ vai hắn, nói: "Lão đệ, sao vậy? Là người mới hả?"

Tần Mộ Sở nghe xong, lại muốn nói "Ngươi sao lại biết", nhưng hắn vừa nghĩ, liền biết được người nọ nhất định là nghe xong đoạn đối thoại giữa hắn và ông kia. Hắn quay đầu nhìn về phía người nọ, là một chàng trai trẻ tuổi cao lớn, so với Tần Mộ Sở phải hơn vài tuổi. Hán tử kia cũng đang nhìn về phía hắn, cũng cười cười với hắn, nói: "Ta gọi là Lâm Lập Thu, ngươi tên là gì, lão đệ?"

Tần Mộ Sở thấy bên hông chàng trai gọi là Lâm Lập Thu mang theo đao, biết được hắn là người giang hồ, liền hai tay ôm quyền, nói: "Ta gọi Tần Mộ Sở, mới rời nhà, xin được chỉ giáo nhiều hơn."

Bên cạnh lão già kia đột nhiên hô khẽ: "Lâm Lập Thu, ngươi chính là 'Nhất Diệp Tri Thu' Lâm Lập Thu?"

Lâm Lập Thu đáp: "Đúng vậy, ta là 'Nhất Diệp Tri Thu'."

Tần Mộ Sở nghe xong, thầm nghĩ: "Nguyên lai tên này ở trong giang hồ còn có danh tiếng, hơn nữa còn vang xa. Xem ra ta phải cùng hắn gần gũi hơn."

Mà lão già kia sau khi chứng thực phỏng đoán, liền ngừng nói, không rên một tiếng, thân thể muốn dịch dần về phía sau, lại động không được - phía sau quá nhiều người.

Tần Mộ Sở hỏi Lâm Lập Thu: "Lâm đại hiệp, các ngươi đều đứng ở đây làm gì vậy?"

Lâm Lập Thu cười to, nói: "Ha ha ha, đại hiệp? Ha ha ha, ta không đảm đương nổi cái tên này. Lão đệ, nếu ngươi xem trọng ta, ngươi cứ gọi ta một tiếng đại ca, ta gọi ngươi lão đệ, như thế nào?"

Tần Mộ Sở vội đáp: "Thật như ý nguyện, không cần ngươi mời. ta đây gọi ngươi một tiếng đại ca. Lâm đại ca!"

Lâm Lập Thu ứng tiếng, đang muốn nói chuyện, thì thấy một người mĩ phụ trung niên trong lâu đi ra. Tần Mộ Sở thấy thế, nghĩ thầm: "Chắc là lão bản Lưu Hoa Các rồi, chỉ là nàng cũng không giống như trong sách nói cái gì mặt hoa da phấn, thiên tư lộng nhân. Ngược lại cả người chất phác, rất thanh nhã." Chỉ thấy nàng một thân xiêm y màu xanh nhạt, trên mặt chỉ thoa một lớp phấn mỏng, nhìn qua thấy trầm tĩnh lão luyện.

Lâm Lập Thu cúi người nói với Tần Mộ Sở: "Nàng chính là các chủ Lưu Hoa Các Hoàng Ngọc Nương." Tần Mộ Sở lộ ra một vẻ mặt “quả nhiên như thế.”

Hoàng Ngọc Nương vừa ra, trong đám người ồn ào có người kêu lên: "Đi ra rồi, đi ra rồi, đừng ầm ĩ nữa, nghe ……" Sau đó cả đám người cũng dần dần yên ắng. Hoàng Ngọc Nương mắt phượng xoay chuyển ở trong đám người, tiếp theo hướng mọi người nhún mình một chút, nói: "Thiếp thân Ngọc Nương, chính là các chủ Lưu Hoa Các. Thật vui mừng vì các vị xem trọng Lưu Hoa như vậy, thiếp thân ở đây trước là cảm tạ các vị." Thanh âm tròn đầy thanh thoát, mềm nhẹ mà có lực, nói xong thân thể lại khẽ nhún xuống.

Có người kêu lên: "Hoàng lão bản, ngươi đừng dông dài nữa, nói việc chính đi."

Hoàng Ngọc Nương nở nụ cười, như là cười người lên tiếng quá nóng vội, sau đó nói: "Được thôi, thiếp thân sẽ không nói thêm gì nữa. Hôm nay các vị tới đây, đơn giản là muốn trông thấy tiên tư Lan Hương cô nương. Nhưng Lan Hương cô nương vừa mới tới Lưu Hoa, phải nghỉ ngơi. Phải đến đêm nay các ngươi mới có thể gặp được."

Đám người vừa nghe, đã bắt đầu náo động, nghị luận liên miên. Tần Mộ Sở cũng nhân cơ hội hỏi Lâm Lập Thu: "Lâm đại ca, Lan Hương cô nương này là ai vậy? Tại sao nhiều người muốn gặp nàng như thế?"

Lâm Lập Thu đang muốn đáp, lão già kia lúc này lại bắt đầu nói: "Vị công tử này, Lan Hương cô nương chính là một trong tứ đại danh kỹ cả nước. Người người đều muốn gặp mà không cách nào gặp thoả nguyện. Hôm nay nghe nói nàng đi tới Lưu Hoa Các, đều nghĩ đến một thân phương trạch(1)." Lão già không gọi Tần Mộ Sở là "tiểu tử" nữa, mà xưng hắn "công tử", chắc là thấy hắn cùng với Lâm Lập Thu có quan hệ mới đổi lời.

Tần Mộ Sở cũng không để ý, tiếp theo lại nói: "Không phải chính là kỹ nữ sao, đáng để kinh động như thế này sao?"

Lâm Lập Thu đáp: "Lão đệ, ngươi có điều không biết rồi. Tứ đại danh kỹ này, mỗi người xinh đẹp như hoa, vượt qua tiên nữ trên trời, hơn nữa mỗi người đều tinh thông cầm kỳ thư họa. Các nàng bình thường đều sống ở kinh thành, cũng chỉ là kẻ làm quan hoặc quý nhân mới có thể gặp. Có khi cũng đến các nơi, cùng thanh lâu nơi đó qua lại cảm tình, tăng cường giao lưu." ( Độc giả: hừ hừ, thanh lâu cũng tăng cường giao lưu? Chẳng phải là chuyện quá nực cười sao? Tác giả: thanh lâu ở cổ đại là một đơn vị hợp pháp, thanh lâu giao lưu với nhau cũng là bình thường. )

Tần Mộ Sở "Ồ" một tiếng, tỏ vẻ hiểu được rồi, suy tư nói: "Đã như vậy, vị Lan Hương cô nương này ta thật muốn gặp một lần."

Lúc này, chỉ nghe Hoàng Ngọc Nương cất cao giọng nói: "Các vị, mọi người đêm nay đều muốn được gặp Lan Hương cô nương, cái này thiếp thân có thể nói rằng, chính là một địa phương nhỏ nhoi như Lưu Hoa Các ta, sao dám lừa dối các vị?"

Vì vậy mọi người lại bắt đầu nghị luận. Tần Mộ Sở ngẫm lại cũng đúng, nhiều người như vậy đi vào, không đem Lưu Hoa Các phá đi mới là lạ.

Hoàng Ngọc Nương thấy thế, cũng không lấy làm phiền, ngược lại nở nụ cười, tiếp tục nói: "Thiếp thân ngược lại có chủ ý, chẳng biết các vị ……" Nàng cố ý ngừng lại.

Có người nói: "Hoàng lão bản có chủ ý gì xin cứ nói ra, chỉ cần có thể nhìn thấy Lan Hương cô nương, chúng ta theo đó mà làm." Những người khác cũng ứng tiếng đồng ý.

Hoàng Ngọc Nương thấy thu được hiệu quả trong dự đoán, rất hài lòng, vì vậy nói: "Lan Hương cô nương từng nói với thiếp thân, Giang Nam nhiều tài tử, nàng lần này xuống Nam chính là muốn trải nghiệm kiến thức của đấng đẹp trai tài năng Giang Nam, cho nên đêm nay muốn gặp Lan Hương cô nương, phải trả lời ba vấn đề thì mới có thể cùng Lan Hương cô nương gặp mặt. Đề mục do Lan Hương cô nương tự mình đưa ra. Các vị nghĩ như thế nào?"

Mọi người nghe xong, cảm thấy đề nghị này cũng không tồi. Vừa có thể giải quyết vấn đề khó khăn của nhiều người, cũng có thể hiển lộ tài hoa của mình, còn gì vui sướng hơn thế? Vì vậy đều tỏ vẻ đồng ý. Hoàng Ngọc Nương ước định thời gian xong, mọi người liền chậm rãi tách ra.

Lâm Lập Thu hướng Tần Mộ Sở nói: "Lão đệ, chúng ta cũng không nên đứng ở đây uống gió Tây Bắc nữa. Đi, Lâm đại ca mời ngươi uống rượu." Nói xong, cũng mặc kệ Tần Mộ Sở có đồng ý hay không, lôi hắn cùng đi.

Vào một tửu lâu tên là "Cao Thăng", chỉ có mấy bàn trống, những bàn khác đều đã đầy người ngồi, phần lớn đều là người vừa nãy còn vây ở Lưu Hoa Các.

Lâm Lập Thu kéo Tần Mộ Sở tùy tiện tìm một cái bàn ngồi xuống, tiểu nhị tiến tới, hỏi: "Hai vị khách quan, các ngươi muốn dùng gì?"

Lâm Lập Thu nói: "Cho ta năm cân rượu, mấy món hảo hạng. Lão đệ, ngươi muốn cái gì, tùy tiện chọn."

Tần Mộ Sở lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên đến ăn cơm ở tửu lâu khí khái dường này, trong lòng còn có chút lo sợ. Trước kia hắn lúc mười hai tuổi, bên ngoài lưu lãng, đừng nói tửu lâu như vậy, ngay cả quán nhỏ ven đường cũng không để hắn đứng lại vài bước, hắn khi đó nằm mơ cũng không dám nghĩ có thể đi vào tửu lâu ăn cơm. Sau khi tới Lục Liễu trang, hắn chỉ lo học văn luyện võ, huống hồ, Hà Phong Dương cũng không để hắn ra khỏi trang viên. Cho nên lúc hắn đến tửu lâu, trong lòng lo lắng, nghe được câu hỏi của Lâm Lập Thu, hắn mới tỉnh lại, trả lời: "Lâm đại ca, ta tùy tiện cũng được rồi." Đây là ý niệm chân thật trong đầu hắn, bởi vì hắn khi còn là đứa trẻ lưu lãng, thức ăn gì cũng không được ăn. Lâm Lập Thu nghe xong, lại cho rằng vì hắn rất nhã nhặn, ứng xử thoải mái.

Lúc này, bàn kề bên truyền đến tiếng nói chuyện:

"Trương huynh, với tài hoa của ngươi, đêm nay ngươi nhất định có thể qua ngũ quan trảm lục tướng(2), nhìn thấy được Lan Hương cô nương. Tiểu đệ chỉ sợ phải bỏ qua cơ hội này rồi. Oài." Nhưng trong tiếng thở dài, chẳng thể nào nghe được mùi uể oải, lại là tự tin gấp trăm lần.

Mà Trương huynh kia nghe xong, cũng không nghi ngờ, dường như mình đã trải qua ngũ quan trảm lục tướng, tự sướng nói: "Lý huynh, ngươi cũng đừng nản chí, Lan Hương cô nương dừng lại mấy ngày, sẽ có lúc ngươi nhìn thấy nàng thôi."

Tần Mộ Sở nghe xong, âm thầm buồn cười, hắn hướng Lâm Lập Thu băn khoăn hỏi: "Lâm đại ca, cùng Lan Hương cô nương qua một đêm, phải tốn bao nhiêu ngân lượng?"

Lâm Lập Thu đang uống rượu tiểu nhị vừa đưa lên, nghe xong lời này cười to, nhưng là vừa cười, rượu sặc xuống yết hầu, làm hại hắn ho đến nửa ngày, sau đó mới thở hổn hển hướng Tần Mộ Sở nói: "Lão đệ, ngươi vừa đến, ha ha, tứ đại danh kỹ chỉ là bán nghệ không bán thân. Không biết có bao nhiêu hoàng thân quý tộc muốn chiếm các nàng, nhưng đến bây giờ, các nàng vẫn là thủ thân như ngọc."

Tần Mộ Sở ngạc nhiên nói: "Hoàng thân quý tộc chỉ cần vận dụng một chút quyền thế, hết thảy không phải đều dễ dàng giải quyết rồi sao?"

Lâm Lập Thu than thở: "Lão đệ, ngươi không biết chuyện quan trường, rất khó nói hết. Đơn giản chính là những ai làm quan có tiền cũng muốn chiếm các nàng, kiềm chế lẫn nhau, ngược lại không ai có được các nàng. Thêm nữa, các nàng cũng thường xuyên bị mời đến hoàng cung biểu diễn, cho nên cũng không ai dám dùng sức mạnh với các nàng. Cũng bởi vì thế, bọn quyền cao chức trọng đều phải đi xu nịnh các nàng, không dám dễ dàng đắc tội."

Tần Mộ Sở tặc lưỡi nói: "Không nghĩ tới các nàng còn lợi hại như vậy!"

Lâm Lập Thu con mắt nhìn chằm chằm Tần Mộ Sở nói: "Lão đệ, ngươi không phải nảy ra chủ ý lệch lạc gì chứ?"

Tần Mộ Sở nghe xong, lập tức tiếp lời nói: "Sao thế được?"

Lâm Lập Thu cười to vài tiếng, nói: "Được rồi, không nói chuyện này nữa, đến đây, uống rượu!"

Tần Mộ Sở có chút khó khăn nói: "Lâm đại ca, ta …… ta không biết uống rượu."

Lâm Lập Thu nói: "Nam tử hán đại trượng phu, đi ra xông pha giang hồ sao lại không biết uống rượu? Đến đây, trước tiên học uống một chút."

Tần Mộ Sở nghe xong, nghĩ thầm; "Đúng rồi, ta đường đường một nam tử hán, có thể nào không uống rượu?" Vì vậy hắn đổ vào miệng một ngụm rượu, làm hắn sặc đến toàn bộ rượu đều ói ra, còn ho không ngừng. Lâm Lập Thu thấy thế, lại cười vài tiếng, cũng không để ý tới hắn, lấy rượu tự uống tự rót. Tần Mộ Sở len lén nhìn thực khách chung quanh, thấy không ai chú ý - bọn họ làm sao chú ý được, sức chú ý của bọn họ đều ở Lan Hương cô nương kia – hắn liền lại tự mình học uống rượu. Lúc này hắn vô cùng cẩn thận.

Lúc này hai người trẻ tuổi đi vào, nhìn chung quanh một chút, hai mắt liền nhìn chằm chằm phía sau lưng Lâm Lập Thu, ánh mắt phun ra lửa, như là cực hận Lâm Lập Thu.

Lâm Lập Thu quay lưng về phía bọn họ, Tần Mộ Sở lại vừa vặn quay mặt về phía bọn họ. Tần Mộ Sở thấy, hỏi Lâm Lập Thu đang rót rượu: "Lâm đại ca, sau lưng ngươi có hai người, hình như có cừu oán với ngươi."

"Ha, hai người các ngươi muốn làm gì? Lâm đại ca, tránh mau, bọn họ xông tới kia."

Người mặc áo đen trong hai ngươi đã sớm một bước rút kiếm, hướng Lâm Lập Thu vọt tới, trong miệng kêu: "Lâm Lập Thu, nạp mạng đi!" Kiếm hướng huyệt Mệnh Môn ( ngang giữa thắt lưng) sau lưng Lâm Lập Thu đâm tới. Đúng lúc này, chỉ thấy Lâm Lập Thu đột nhiên hai tay vỗ bàn, cả người bay lên mấy thước, phiêu đãng nhẹ nhàng, giống như lá cây bị gió cuốn trên không trung, tránh thoát một kiếm trí mạng. Tần Mộ Sở thấy vậy, trong lòng không khỏi khen hay, nghĩ ngợi: "Không nghĩ tới Lâm Lập Thu thân hình cao lớn mà khinh công lại tốt như thế."

Ngay khi hắn nghĩ ngợi trong nháy mắt, trên sân lại có biến hóa. Lâm Lập Thu hình như ở không trung dừng lại một chút, thời gian cực nhanh, cũng chỉ có Tần Mộ Sở nhận ra mà thôi, sau đó Lâm Lập Thu rút đao xoay người, một đao hướng thanh niên áo đen bổ tới.

Thanh niên áo đen võ công cũng rất cao cường, một kiếm không đâm trúng Lâm Lập Thu, thân người lập tức nhẹ nhàng lui về phía sau. Chỉ nghe bộp một tiếng, lui về phía sau thì đụng phải cái bàn, chủ nhân chiếc bàn kia đang muốn quát mắng, thấy trong tay hắn cầm kiếm, cũng không dám lên tiếng, vội ôm đầu chạy ra khỏi cửa. Thực khách những bàn khác thấy thế, người gan bé lập tức rời đi, lớn gan ở lại xem chiến trường, chú tâm đến trận chiến.

Lâm Lập Thu bổ một đao, người rơi xuống, đao chỉ vào thanh niên áo đen kia, nói: "Ngươi là người phương nào? Vì sao muốn giết ta?"

Thanh niên mặc áo bông phía sau tiến lên bên cạnh người áo đen, giơ kiếm chỉ Lâm Lập Thu, kêu lên: "Lâm Lập Thu, ngươi hại sư muội ta, không giết được ngươi, khó tiêu mối hận trong lòng ta!" Sau đó quay đầu hướng thanh niên áo đen nói: "Sư đệ, lên!" Hai người liền song song tung kiếm hướng Lâm Lập Thu xông đến.

Lâm Lập Thu nghe xong cũng không đáp lời, giơ đao vọt tới. Tần Mộ Sở thấy thế, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ Lâm đại ca thật sự hại chết sư muội hai người kia?" Nhưng hắn thấy hai người hợp công Lâm Lập Thu, trong lòng không hài lòng, liền cũng rút kiếm ra, kiếm hướng thanh niên áo đen kia nghênh tiếp, trong miệng quát: "Hai người đánh một người, gọi gì là anh hùng. Lâm đại ca, ta đến giúp ngươi."

Tần Mộ Sở từ khi luyện võ tới nay, đây là lần đầu tiên cùng người so chiêu, trong lòng không khỏi kinh hoảng, liền không thể làm gì khác hơn là chọn cách phòng thủ.

Lâm Lập Thu bớt đi địch thủ, ứng phó cũng dễ dàng hơn. Hắn có thể để tâm xem Tần Mộ Sở đối địch như thế nào, để phòng bất trắc. Hắn thấy Tần Mộ Sở môi son mày kiếm, khuôn mặt trắng nõn (thật ra là Tần Mộ Sở mấy năm không thấy ánh mặt trời nên thế), chắc là phú gia đệ tử, không khỏi lo lắng cho võ công Tần Mộ Sở. Vậy mà hắn vừa nhìn, lại chấn động, Tần Mộ Sở mặc dù mỗi lần đều là thủ thế, hơn nữa động tác có chút vụng về, nhưng hắn mỗi lần đều là sau khi thanh niên áo đen kia xuất kiếm mới huy kiếm ngăn cản, xuất phát sau mà đến trước. Chính mình vừa rồi còn phải dụng tâm đối phó thanh niên áo đen kia, Tần Mộ Sở ngoại trừ động tác chật vật, tựa hồ còn không đem hết toàn lực ra.

Tần Mộ Sở và người gọi sư đệ kia đối nhau mấy kiếm, lại cảm thấy động tác của sư đệ kia hơi chậm, mỗi một lần kiếm chiêu đưa đến, hắn đều đem đường đi của thanh kiếm thấy hết sức rõ ràng, nhưng mình hết lần này tới lần khác lại không biết làm sao mà ứng phó, liền không thể làm gì khác hơn là vụng về xử kiếm ngăn cản. Nhưng thật ra, đây là do võ công của Tần Mộ Sở cao hơn vị sư đệ kia, hắn luyện vô danh thần công, mặc dù có "Tác dụng phụ", nhưng võ công cũng không lừa hắn, đích xác làm hắn thoát thai hoán cốt, cho nên, hắn mới có thể nhìn ra sơ hở trong chiêu thức của vị sư đệ kia, nhưng vì hắn đối với việc này còn thiếu kinh nghiệm, từ đó mà không cách nào lợi dụng ưu thế. Hắn bây giờ tựa như một người có tài phú nhưng lại không thể dùng.

Lâm Lập Thu thấy thế, cũng không lo lắng cho Tần Mộ Sở nữa, liền toàn lực đối phó sư huynh mặc áo bông. Hắn xuất mấy tuyệt chiêu "Liên hoàn đao", xoẹt xoẹt xoẹt tấn công liên tục, chỉ nghe "Keng" một tiếng, trường kiếm của vị sư huynh liền bị đánh rớt, hổ khẩu (Kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ) chảy máu. Lâm Lập Thu cũng không công nữa, thu đao hai tay khoanh lại, đầy hứng thú xem Tần Mộ Sở và vị sư đệ kia so chiêu, hơn nữa trong lòng luôn thấy đáng tiếc cho Tần Mộ Sở, có rất nhiều cơ hội lợi dụng. Hắn nào biết là Tần Mộ Sở không biết tính toán như thế nào.

Sư huynh kia che vết thương ở hổ khẩu, cũng không công tới, thấy sư đệ hắn và đồng bọn của Lâm Lập Thu so chiêu, cho rằng là Tần Mộ Sở thua sư đệ hắn, giờ mới biết là chiếm không được chỗ tốt, liền kêu lên: "Sư đệ, dừng tay đi, ngươi đấu không lại tiểu tặc kia đâu." Sư đệ kia nghe xong, liền hạ kiếm đánh ra một hư chiêu, rồi nhảy ra ngoài, trở lại bên cạnh sư huynh hắn.

Tần Mộ Sở so chiêu ngày càng tuỳ tâm đối ứng, trong lòng mừng thầm, muốn đem sư đệ kia mà làm bia luyện kiếm, cho nên cũng không nghe thấy sư huynh kia gọi, thấy vị sư đệ kia rời khỏi, hắn cũng không truy tới, trong lòng đang nhớ lại trận đánh ác liệt vừa rồi.

Vị sư huynh kia chỉ Lâm Lập Thu hung dữ nói: "Lâm Lập Thu, ngươi chờ xem, cừu này ta nhất định sẽ báo." Cũng trừng mắt với Tần Mộ Sở, sau đó cùng sư đệ hắn đi xuống lầu, trước khi đi còn ném một khối bạc cho chưởng quỹ.

Lâm Lập Thu cũng không lên tiếng, tùy ý bọn họ đi. Lâm Lập Thu như vậy, Tần Mộ Sở càng không có ý kiến gì. Hai người bọn họ lại ngồi xuống tiếp tục uống rượu dùng bửa. Lâm Lập Thu hướng Tần Mộ Sở nói: "Lão đệ, võ công của ngươi rất tốt, sư phụ ngươi là ai?" Tần Mộ Sở tự nhiên sẽ không nói Hà Phong Dương dạy, liền nói là ở nhà tự mình luyện. Lâm Lập Thu thấy thế, cũng không hề hỏi nữa.

(1)Phụ nữ cổ đại hương thơm nhuận phát, phiếm chỉ hương khí

(2)Cụm từ này nguyên là ở trong hồi 27 “Tam quốc chí” nói Quan Vân Trường vượt qua năm quan khẩu, chém sáu vị tướng của Tào Tháo. Kể rằng lúc ấy Tào Tháo muốn chiêu hàng Quan Vân Trường nhưng không được, Quan Vân Trường chỉ ở lại bên Tào Tháo cho đến khi có tin tức của Lưu Bị. Sau này khi có tin của Lưu Bị, Quan Vân Trường chào từ biệt Tào Tháo, nhưng Tào Tháo lại làm như không biết, Quan Vân Trường đành không từ mà biệt. Vì không có sở dụ của Tào Tháo, trên đường đi bị ngăn trở. Nhưng Quan Vũ dựa vào sức mạnh của mình vượt qua năm quan ải sở hạt, chém sáu viên đại tướng của Tào Tháo. Thứ nhất là Khổng Tú, tiếp là Hàn Phúc và Mạnh Thản, ròi sau đó đến Biện Hỉ, Vương Thực, cuối cùng là Tần Kỳ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.