[Dịch] Từ Dâm Tặc Đến Hiệp Khách (Mới Nhất: Quyển 1

Chương 2 : Bái sư học nghệ




Trên có thiên đường, dưới có Tô Hàng.

Ven Tây Hồ, liễu mọc thành hàng. Chỉ tiếc bây giờ là mùa đông, vẫn còn có tuyết, trên cây liễu không có lá, lại rũ xuống rất nhiều cành cây con. Mặt hồ thật sự trong như gương, lẳng lặng, không có một tao thuyền. Bầu trời u ám, chung quanh toàn là tuyết trắng. So với liễu mọc thành hàng, thời tiết mùa xuân lại một bức tranh khác.

Lúc này, hai người một già một trẻ đi tới bên hồ, lão giả vừa đi vừa thưởng thức tuyết cảnh Tây hồ, trong miệng không khỏi than thở: "Nùng trang đạm mạt tổng tương nghi ', Tô Đông Pha viết thật là tuyệt diệu!(1)" Mấy người chung quanh nhìn quanh, lặng yên không lên tiếng, trong lòng lại nghĩ chuyện của mình: "Trước kia ta chán ghét mùa đông đến chừng nào, giờ nhìn lại cảnh sắc mùa đông cũng thật đẹp."

Một già một trẻ đúng là "Miên hoa lang quân" Hà Phong Dương và Tần Mộ Sở.

Trên đường Hà Phong Dương từng hỏi cha mẹ Tần Mộ Sở, tính danh, tuổi, Tần Mộ Sở chỉ lắc đầu. Hà Phong Dương mang theo hắn đến một y điếm mua quần áo, lúc thay quần áo thấy thạch tỏa ở cổ hắn, xoay đến mặt sau thạch tỏa, có khắc một dòng chữ, đúng là sanh thần bát tự của hắn. ( độc giả: năm gì tháng gì hả trời? Tác giả: không giới hạn, tất cả độc giả tự đoán. ) Hà Phong Dương nghĩ: xem ra đây là ngày sinh của hắn. Hà Phong Dương bấm ngón tay tính toán, nói với hắn: "Ngươi năm nay mười hai tuổi." Hà Phong Dương lại nghĩ: cho hắn cái gì tên gì đây? Ta nếu muốn đem hắn tạo thành một thải hoa tặc, chính là muốn hắn niêm hoa dẫn điệp, triêu tam mộ tứ, triêu Tần mộ Sở, ồ, vậy gọi hắn Tần Mộ Sở được rồi. Vì vậy hướng hắn nói: "Ngươi gọi là Tần Mộ Sở đi."

Tần Mộ Sở không biết chữ, không hiểu tên hắn có hàm nghĩa đặc biệt gì, trong lòng chỉ hô vang: "Ta có tên rồi! Ta gọi là Tần Mộ Sở, năm nay mười hai tuổi. Ta có tên rồi! ta gọi là Tần Mộ Sở, năm nay mười hai tuổi. Ta gọi là Tần Mộ Sở, năm nay mười hai tuổi ……"

Hà Phong Dương mang theo Tần Mộ Sở đi tới một ngọn núi nhỏ, một dòng suối nhỏ từ bên núi chảy ra đổ vào Tây Hồ, lúc này dòng suối nhỏ không thể chảy, sớm đã bị đóng băng rồi. Hà Phong Dương dẫn Tần Mộ Sở dọc theo núi nhỏ từng bước mà lên. Hà Phong Dương dường như đã đến chox này du ngoạn, đường tắt rất quen thuộc. Vòng vo một hồi, khắp nơi đều là liễu, gốc cây như miệng bát lớn, bây giờ lại là thành một gốc cây bạc, trông rất đẹp mắt. Xuyên qua rừng cây, đi lên đường cái lát đá xanh, đi tới một tòa trang viện tường xanh ngói đỏ, tên là "Liễu Trang".

Hà Phong Dương trực tiếp tiến đến đẩy cửa ra, lúc này một lão nhân cũng đi ra, thấy Hà Phong Dương, tự giác nhìn quen mắt, liền hỏi: "Ngươi là?" Hà Phong Dương nói: "Hoàng tổng quản, ta là thiếu gia, ngươi không nhận ra ta sao? Xem ra dung mạo ta thật sự là biến đổi rất nhiều rồi!" Hoàng tổng quản nói: "Ngài, ngài thật sự là thiếu gia? Thiếu gia! Người thật sự đã về rồi! Chỉ là, ngài như thế nào ……" Hà Phong Dương thở dài, nói: "Sẽ nói sau, sẽ nói sau, sau này tự ngươi sẽ biết thôi."

Hà Phong Dương quay đầu lại, hướng Tần Mộ Sở ngoắc tay nói: "Sở nhi, ngươi lại đây, nơi này là nhà ta, sau này cũng là nhà của ngươi. Đây là Hoàng tổng quản trong nhà." Tần Mộ Sở nghe xong Hà Phong Dương nói, trong lòng cực kỳ kích động, nghĩ ngợi nói: " Ta có nhà rồi! Ta có nhà rồi!" Vì vậy hắn vội vàng hướng Hoàng tổng quản nói: "Ra mắt Hoàng tổng quản." Hoàng tổng quản thấy Tần Mộ Sở, hướng Hà Phong Dương nói: "Thiếu gia, hắn là ……" Hà Phong Dương nói: "Hắn là đệ tử ta thu nạp, ngươi hiểu chưa? Ngươi sau này gọi hắn là công tử đi." Hoàng tổng quản liền hướng Tần Mộ Sở nói: "Ra mắt công tử." Khiến cho Tần Mộ Sở chẳng biết ứng phó như thế nào, không thể làm gì khác hơn là nhìn phía Hà Phong Dương. Hà Phong Dương thấy, cũng không để ý tới hắn, nở nụ cười, đưa Tần Mộ Sở kéo vào đại môn. Đi vào là một cái sân, cũng trồng đầy liễu, có vài cây xem ra đã là đại thụ, phải hai tay mới có thể ôm hết thân cây, cành cây đan xen dày đặc.

Hà Phong Dương nói với Hoàng tổng quản theo sau: "Ngươi dẫn Sở nhi đi tắm rửa trước, sau đó an bài cho hắn một chỗ ở." Hoàng tổng quản trả lời: "Vâng, thiếu gia." Lại chuyển qua nói với Tần Mộ Sở: "Công tử, xin theo ta." Tần Mộ Sở e sợ, nhìn Hà Phong Dương, thấy hắn gật đầu, liền đi theo Hoàng tổng quản.

Hà Phong Dương nhìn hết thảy chung quanh, trong lòng cảm khái, nghĩ "Miên hoa lang quân" ta cả đời ngao du giang hồ, một lòng muốn nếm hết thiên hạ quần hoa, đến cuối cùng lại chịu kết cục như vậy. Hừ! Đây đều là "Lam sam khách" Triệu Vô Úy kia ban tặng. Trong lòng hắn càng nghĩ càng giận. Đích xác, từ một người võ công siêu tuyệt bị đánh thành một con người bình thường, thống khổ trong lòng khó có thể hình dung được. Hà Phong Dương sắc mặt tái nhợt méo mó thật làm cho người ta sợ hãi, cũng may bên người không có ai. "Ta không thể báo thù, nhưng ta có thể tái tạo ra một 'Miên Hoa lang Quân' ", Hà Phong Dương nghĩ ngợi nói.

Cả Liễu Trang cũng không nhiều người, Hoàng tổng quản và mười mấy làm việc vặt, đều là người cao tuổi. Bọn họ vốn là người hầu của phụ bối Hà Phong Dương, nhìn thấy Hà Phong Dương lớn lên. Nhưng Hà Phong Dương sau khi lớn lên, thường thường một hai tháng đều không về nhà một lần, người trong nhà cũng không biết hắn đi làm gì. Vốn người hầu trong trang thì có hơn trăm người, nhưng sau khi cha mẹ Hà Phong Dương qua đời, gia cảnh rơi rớt, người hầu đi có đi, tán có tán, cũng chỉ còn lại có mấy lão nhân.

Ngày thứ hai, Hà Phong Dương dẫn Tần Mộ Sở đến bên trong một thính đường, trên bức tường chính giữa đường có một miếu thờ, đặt một thần bài. Hà Phong Dương chỉ vào thần bài kia nói: "Kia là thần vị của sư phụ ta, cũng chính là tổ sư của ngươi, tiến lên lạy một lạy." Tần Mộ Sở nghe lời tiến lên dập đầu lạy ba cái, sau đó đột nhiên tâm thần tinh nhanh, lập tức hướng Hà Phong Dương cũng dập đầu lạy ba cái, hô một tiếng "sư phụ". Hà Phong Dương cũng không hồi lễ, chỉ là "Ân" một tiếng, xem như đáp ứng rồi.

Hà Phong Dương dẫn Tần Mộ Sở đi cả trang viện, cũng gặp lần lượt từng người trong trang. Sau đó dẫn Tần Mộ Sở đến thư phòng, lấy ra một quyển (Tam Tự kinh) đưa cho hắn, nói: "Sở nhi, đọc xem." Tần Mộ Sở cầm sách, cúi đầu, không rên một tiếng. Hà Phong Dương mới tỉnh ngộ nói: "Nguyên lai ngươi không biết chữ, ta quên mất."

Hà Phong Dương do đó gọi Tần Mộ Sở đến bên người, từ (Tam Tự kinh) bắt đầu dạy hắn học chữ. Tần Mộ Sở cũng là một người thông minh tài trí, mặc dù mười hai năm qua hắn chưa từng học chữ, nhưng chỉ dẫn dạy dỗ liền học rất nhanh. Từ đó về sau, Hà Phong Dương mỗi ngày đều dạy Tần Mộ Sở học chữ đọc sách. Lúc đầu Hà Phong Dương giảng giải thật cẩn thận, tư liệu dẫn chứng rõ ràng, dần dần, khi Tần Mộ Sở kiến thức càng ngày càng nhiều, ngộ tính cũng càng ngày càng cao, Hà Phong Dương cũng càng giảng giải ít đi. Qua một tháng, Hà Phong Dương chỉ là qua vài ngày đến kiểm tra một chút tình hình học tập của Tần Mộ Sở, cũng không giảng giải, chỉ để Tần Mộ Sở tự đọc.

Tần Mộ Sở mỗi ngày ngoại trừ ăn cơm, ngủ, đều ở trong thư phòng đọc sách. Lúc đầu học rất vất vả, sau này đọc lại phi thường thần tốc, có thể nói đạt tới nhất mục thập hành, đã gặp qua là không quên được, làm Hà Phong Dương cũng chấn động. Kinh sử tử tập, dã sử truyền thuyết, y dược điển tịch, không gì không đọc.

Mà Hà Phong Dương vì để dẫn Tần Mộ Sở hướng đến một thải hoa tặc, đem những câu nói đặc biệt, kể lại, trọng điểm giảng giải cho hắn nghe. Như "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu", "Thực sắc tính dã", "Tú sắc khả xan", còn có chuyện về tứ đại mỹ nhân. Có khi một câu nói hoặc một câu chuyện cũng phải dùng một ngày giảng giải, lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Tần Mộ Sở. Tóm lại một câu, hắn nghĩ thông qua đó hết thảy nói cho Tần Mộ Sở: "Nữ sắc chính là tất cả những gì ngươi theo đuổi."

Tần Mộ Sở mặc dù ở ngoài lưu lãng mười hai năm, nhưng hắn rất ít cùng người khác tiếp xúc, có thể nói tâm tư của hắn chỉ là một tờ giấy trắng, ngoại trừ tha đối với thức ăn và quần áo có chút nhận thức, hết thảy những thứ khác đều cơ hồ trống rỗng. Hơn nữa Hà Phong Dương cho hắn sự ấm áp của gia đình, cho nên hắn duy chỉ nghe Hà Phong Dương nói, hắn chưa từng nghĩ Hà Phong Dương sẽ lừa hắn. Do đó, dưới sự rèn luyện mài giũa của Hà Phong Dương, lòng của hắn cũng lưu lại lạc ấn "Truy cầu nữ sắc" nhu Hà Phong Dương mong muốn. Kỳ thật lúc này, Tần Mộ Sở đối với nữ sắc vẫn chỉ nhất tri bán giải mà thôi.

Hai tháng sau, Tần Mộ Sở rất hiếm khi gặp được Hà Phong Dương, chỉ là ở thư phòng không ngừng đọc sách, đọc sách, đọc sách. Hà Phong Dương cũng không cho hắn ra ngoài, không cho hắn gặp ngoại nhân. Ngoại nhân cũng không thể đi vào Liễu Trang. Tần Mộ Sở thường gặp nhất chính là Lý bá đưa cơm cho hắn, nhưng Lý bá cũng không nói chuyện cùng Tần Mộ Sở, gặp mặt không nói mấy chữ. Tần Mộ Sở ở trong hoàn cảnh an tĩnh này, chỉ có đọc sách, thành tích lại tăng them gấp bội. Sach trong thư phòng hắn cũng đọc xong hết rồi. Bây giờ hắn có thể nói là đầy bụng kinh luân, tài cao bát đấu. So với một ít văn nhân mặc khách, chẳng biết phải cao hơn bao nhiêu. Chỉ là hắn cũng không biết mà thôi.

Hôm đó, Tần Mộ Sở rốt cục đọc hết bộ sách trong thư phòng. Hắn đi ra thư phòng, đi tới trong viện. Lúc này đã mùa hè, liễu mọc um tùm, trên cành liễu đã lá liễu như hình con cá đã sum suê, một trận gió thổi tới, cành liễu khé lay động theo gió, thật là đẹp mắt. Tần Mộ Sở nhìn cành liễu khẽ lay, lại nghĩ đến người mặc lam sam kia phiêu tẩu, không khỏi nghĩ ngợi nói: sư phụ từng nói phải dạy ta võ công, nhưng đến bây giờ đều không có nói qua, ai, khi nào ta mới có thể tung bay giống người nọ đây?

"Sở nhi." Một thanh âm gọi đến. Tần Mộ Sở biết là sư phụ, cũng chỉ có sư phụ mới gọi hắn "Sở nhi".

Chỉ thấy Hà Phong Dương và bốn người trang phục văn sĩ tiến đến. Hắn hướng về Tần Mộ Sở nói: "Sở nhi, tới ra mắt Cao sư phụ, Tôn sư phụ, Trương sư phụ và Ngô sư phụ, bọn họ đến dạy ngươi học tập cầm kỳ thư họa." Tần Mộ Sở lúc này lòng có điểm không vui, nghĩ ngợi: người không dạy ta võ công, lại đi dạy ta học cầm kỳ thư họa, xem ra sư phụ sớm đã quên phải dạy ta võ công rồi, ai, không nghĩ tới ta bái sư học nghệ, đúng là học tú tài tứ nghệ. Nhưng hắn vẫn rất cung kính hướng bốn vị sư phụ vấn an.

Vì vậy, cuộc sống sau này, buổi sáng Tần Mộ Sở đi theo Cao sư phụ học cầm và theo Tôn sư phụ học kỳ, buổi chiều theo Trương sư phụ học thư và theo Ngô sư phụ học họa.

vừa mới bắt đầu, Tần Mộ Sở có chút không muốn học tập tú tài tứ nghệ này, nhưng dần đi vào học tập, dần dần có thế thấy được niềm vui thú trong đó, chậm rãi trầm mê tiến vào. Học tập càng thêm dụng tâm. Mà bốn vị sư phụ kia, tựa hồ bị Hà Phong Dương nhắc nhở, chỉ là tận tâm dạy Tần Mộ Sở, đều xưng tán Tần Mộ Sở thiên phú dị bẩm, nhưng lại không cùng Tần Mộ Sở nhiều lời.

Mùa hè qua rồi, mùa thu cũng đã đi rồi, mùa đông lại tới. Tần Mộ Sở đến Liễu Trang đã một năm. Kỹ nghệ cầm kỳ thư họa cũng học được không ít, bốn vị sư phụ đều nhất trí cho rằng mình không có gì để dạy nữa. Mà Hà Phong Dương cũng đến đây kiểm tra tứ nghệ của Tần Mộ Sở, thấy được Tần Mộ Sở học rất tốt. Đặc biệt là hắn nhìn thấy Tần Mộ Sở vẽ nữ sĩ, trong lòng càng ngầm vui mừng không thôi. Từ khi Hà Phong Dương kiểm tra tứ nghệ của Tần Mộ Sở, bốn vị sư phụ cũng không tới nữa.

Tần Mộ Sở lại đứng ở trong viện, nhìn bông tuyết rơi dày dưới đất, như cách thế tái sinh. Một năm trước, mình vẫn còn là một đứa trẻ lưu lãng không nhà để về, mỗi ngày đều vì cơm áo mà lo lắng. Bây giờ cũng có thể vô ưu vô lự đứng ở chỗ này xem tuyết. Thật sự là thế sự khó liệu.

"Sở nhi, ngươi lại đây." Hà Phong Dương kêu lên.

Tần Mộ Sở lập tức từ trong tuyết chạy đến đại sảnh, "theo ta." Hà Phong Dương vừa nói vừa đi vào trong. Tần Mộ Sở vẫn theo đến thư phòng trước kia hắn đọc sách, hắn không khỏi thắc mắc nói: "Chẳng lẽ lại muốn ta đọc sách? Ta không phải đều đã đọc hết rồi sao?"

Hà Phong Dương đến gần giá sách, bên cạnh đắt một bình hoa, Hà Phong Dương hai tay cầm bình hoa hướng bên trái xoay một vòng, lại hướng bên phải xoay nửa vòng, chỉ nghe thấy một tiếng vang nhỏ, giá sách đột nhiên dời sang một bên, lộ ra một địa đạo sâu thẳng xuống phía dưới, không biết hướng về đâu. Tần Mộ Sở rất kinh ngạc, đọc sách lâu như vậy cũng không biết trong thư phòng này còn có một chỗ bí mật như thế.

Tần Mộ Sở không khỏi nhìn ngây người, Hà Phong Dương kéo tay Tần Mộ Sở đi xuống thềm đá, xoay tay đè một khối gạch màu xanh bên cạnh, giá sách lại đột nhiên hợp lại, nhưng địa đạo cũng không vì giá sách hợp lại mà lộ vẻ hắc ám.

Hai người bước từng bước xuống, cũng không biết đi mấy vòng, sợ phải có hơn trăm trượng, Tần Mộ Sở rốt cục mới nhìn thấy điểm cuối của địa đạo, có một cánh cửa đá. Đến gần cửa đá, liền phát hiện một trận hàn khí kéo tới. Hà Phong Dương đè lên một khối đá lồi ra ở cạnh cửa, cửa đá ầm một tiếng mở ra.

Hà Phong Dương kéo Tần Mộ Sở đi vào. Tần Mộ Sở vừa vào cửa đá, liền cảm thấy như có một cỗ hàn lãnh chi khí nghênh diện đánh tới. Giường của căn phòng này, bàn ghế đều được chế tạo bằng đá. Bốn bức tường cũng là thạch bích, lại không thấy đến khe đá, chắc là đào được một khối đá lớn mà thành. Trên thạch bích có treo một thanh trường kiếm, cạnh đó treo một bao tải lớn. Trên ghế đá đặt một quyển sách mỏng đã ngả vàng . Trừ nhuwngxc thứ này ra, trong phòng không còn vật gì khác.

Hà Phong Dương cười hướng Tần Mộ Sở nói: "Sở nhi, sau này ngươi sẽ sống ở chỗ này." Tần Mộ Sở nghe xong, trong lòng không khỏi hờ hững, "Sư phụ a sư phụ, người không dạy ta võ công cũng được, vì sao phải để ta sống trong căn phòng như vậy?" Hắn trong lòng mặc dù oán giận sư phụ, trên mặt lại không có biểu lộ ra ý tứ, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng gật đầu.

Hà Phong Dương là loại người ra sao, hắn đã sớm nhìn ra vẻ bất mãn của Tần Mộ Sở, nói: "Ngươi không phải trách ta không truyền công phu cho ngươi sao? Ta cho ngươi sống tại đây, chính là muốn truyền cho ngươi võ công."

Tần Mộ Sở mặt lộ vẻ vui mừng, vội vàng kêu lên: "Thật sự? Sư phụ!" Nhưng lập tức lại nhăn nhó, nói: "Sư phụ, người muốn truyền võ công cho ta, tại sao không ở phía trên mà truyền, không nên đến gian thạch thất lạnh như băng này a?"

Hà Phong Dương cười to vài tiếng, nói: "Sở nhi, ngươi có điều chẳng biết. Gian thạch thất này, người khác muốn tới nơi này luyện võ, ta còn không cho."

Tần Mộ Sở rất kỳ quái, hỏi: "Tại sao?"

Hà Phong Dương nói: "Đây là chỗ của sư phụ ta, cũng chính là tổ sư của ngươi luyện công, đương nhiên, ta cũng từng luyện công ở đây. Điều này lại phải nói lúc ta lên mười tuổi. Năm ấy ta mười tuổi, có một người trung niên xa lạ đi tới nhà ta, nói là ta thích hợp luyện võ, muốn dạy ta võ công. Cứ như vậy, hắn sống ở nhà ta, Cũng chính là thư phòng bây giờ. Kỳ thật lúc ấy võ công sư phụ cũng không tính là lợi hại, trong chốn giang hồ đạt đến giới hạn nhất lưu công phu cũng không được, chỉ là võ sư nhị tam lưu thôi."

Tần Mộ Sở không nhịn được nói: "Sau này thì sao?"

Hà Phong Dương tiếp tục nói: "Sư phụ ta, cũng chính là tổ sư ngươi, cũng không phải là chuyên môn đến dạy ta võ công, hắn không biết từ chỗ nào thu được một quyển võ công bí kíp, trên bí kíp nói, nếu muốn luyện thần công bên trong, phải đến một chỗ cực hàn cực âm tu luyện, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng. Mà tổ sư ngươi bôn ba tìm kiếm, rốt cục tìm được một cực hàn cực âm chính là thạch thất bây giờ.

Cho nên tổ sư ngươi mới tìm đến nhà ta. Sau đó mất năm năm thời gian, mới từ trong phòng ngủ của hắn đào ra một cái địa đạo thong đến nơi đây, đem khối đá lớn này đào thành một gian thạch thất. Đương nhiên, người trong nhà ta biết hắn làm gì, cũng không phản đối. Chỉ là không nói với ngoại nhân mà thôi."

Tần Mộ Sở nghe xong nói: "Sau này tổ sư rốt cục luyện thành cái thế thần công."

Hà Phong Dương một trận buồn bã, nói: "Tổ sư ngươi không luyện thành, lại vì luyện công mà tẩu hỏa nhập ma, cuối cùng qua đời rồi."

Tần Mộ Sở trong lòng cũng buồn bã, không nhịn được "Ai" một tiếng.

Hà Phong Dương tiếp tục nói: "Hắn lúc chết dặn dò, ngàn vạn lần không nên luyện thần công này, nhưng có thể ở trong phòng này luyện võ công của hắn, đối với luyện công của ta cũng thu được công hiệu gấp mấy lần. Ta sau này cũng thật sự là không dám luyện thần công kia, nhưng mỗi ngày đều tới đây luyện công, công lực quả nhiên theo như lời sư phụ không ngừng gia thâm. Ta dựa vào cố gắng của bản thân, trên trụ cột sở thụ võ công của sư phụ, sáng tạo một bộ chưởng pháp, một bộ kiếm pháp, một bộ khinh công tâm pháp. Chỉ tiếc, ai, nếu không phải " Lam sam khách " kia, ta …… ta ……" Tần Mộ Sở thấy sư phụ tắc từng chữ, vẻ mặt phẫn hận, hai tay cũng nắm chặt, liền kêu lên: "Sư phụ, sư phụ." Hà Phong Dương bị hắn gọi, cũng chậm rãi bình tĩnh lại.

Tần Mộ Sở hỏi: "Sư phụ, tổ sư tìm được thần công bí kíp chẳng phải là giống như phế vật, một chút tác dụng cũng không có sao?"

Hà Phong Dương đáp: "Không, Sở nhi, thần công này tổ sư ngươi và ta không thể luyện, nhưng ngươi có thể luyện!"

(1) Đây là câu thơ trong bài thơ "Ẩm hồ thượng sơ tình hậu vũ" của Tô Đông Pha

Nguyên văn là:

Thuỷ quang liễm diễm tình phương hảo,

Sơn sắc không mông vũ diệc kỳ.

Dục bả Tây hồ tỷ Tây Tử,

Đạm trang nùng mạt tổng tương nghi.

Ở đây mình nghĩ tác giả nhớ nhầm.

Bản dịch của Nguyễn Hiến Lê:

Trời tạnh, long lanh hồ đã đẹp,

Mưa phùn, mịt mịt núi càng xinh.

Tây Hồ đâu khác nàng Tây Tử,

Trang điểm cùng không, nét vẫn tình.

Về Tô Đông Pha các bạn có thể đọc ở đây

Bổ sung luôn: Tô Hàng ở đây là Tô Châu và Hàng Châu


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.