[Dịch] Từ Dâm Tặc Đến Hiệp Khách (Mới Nhất: Quyển 1

Chương 019 : Giao chiến ngoại ô




Thì ra, Tần Mộ Sở biết trước đêm đó có rất nhiều nhân sĩ giang hồ canh phòng ở Lăng thành phủ Huyện thái gia Hoàng Thế Viễn. Đây là lần bẻ hoa đầu tiên hắn làm trước mắt mọi người, đương nhiên hắn không thể lùi bước. Kể cả là vạn người, ta cũng phải đến. Tâm tính bây giờ của hắn đúng là như vậy. Nếu lùi bước lúc này, trong lòng hắn sẽ lưu lại cái bóng thất bại, ảnh hưởng đối với quá trình luyện công từ nay về sau của hắn thậm chí, là cả con đường phát triển, khó có thể biết trước.

Nói khó nghe một chút, giống như làm tư tưởng sút kém, hiện tại, hắn vẫn đang trong trạng thái khủng hoảng, không thể tự kềm chế.

Tần Mộ Sở liền tương kế tựu kế, dựa vào khinh công hắn phi thường tự tin, nhanh chóng bay vào phòng, điểm huyệt Hoàng Lăng, sau đó tiện tay lắm lấy một cái ghế ném ra ngoài cửa sổ. Tiếp theo hắn lấy chiếc chăn bên cạnh Hoàng Lăng, buộc thành hình người, rồi vác trên vai. Bởi vì lúc trước tung ghế chắn tên, đã hấp dẫn chú ý của nhóm bảo vệ Trịnh Dịch và Hoàng Thế Viễn, Tần Mộ Sở mới có thể nhân cơ hội chạy ra, hơn nữa lúc truy binh đuổi đến nơi, hắn chạy đến cửa bắc thành ném chiếc chăn ở góc tường, sau đó nhân tiện một mình tránh ở căn nhà bên cạnh. Sau khi truy binh qua rồi, hắn lại trở về khuê phòng Hoàng Lăng, đem bông hoa Hoàng Lăng hái đi.

Một kế “Điệu hổ ly sơn”, hắn lừa hết thẩy mọi người.

Hai tháng sau sau, thanh danh “Chiết Hoa công tử” sớm đã bay xa (Xú danh bốc cao?), trong chốn giang hồ không ai không biết nhân vật “Chiết Hoa công tử”. Không riêng gì người trong giang hồ, ngay cả từ quan lại quyền quý, đến dân chúng tầm thường, cũng đem chuyện “Chiết Hoa công tử” ra đàm luận sau lúc cơm no rượu say.

Quấn lụa màu tím lam nhạt của Chiết Hoa công, cũng là chủ đề trọng điểm để mọi người bàn tán. Bởi vì hai câu thơ trên quấn lụa—“Hoa vừa lúc bẻ thì ta bẻ, chớ để hoa rơi chỉ bẻ cành.”, dường như có ma lực bất ngờ, hấp dẫn vô số thanh niên gia nhập hàng ngũ hái hoa, trở thành thải hoa dâm tặc.

Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, thải hoa trở lên hưng thịnh.

Một tháng sau khi nữ nhi mình bị làm nhục Lăng huyện Huyện thái gia Hoàng Thế Viễn, thành lập một tổ chức chuyên môn bắt thải hoa dâm tặc. Một bộ phận nhân thủ là bổ khoái huyện, có một số là nhân sĩ võ lâm. Nhưng mà, bởi Lăng huyện chỉ là một thành thị nho nhỏ giữa đông đảo huyện của rất nhiều tỉnh trong cả nước mà thôi, tài chính có hạn, năng lực của số người võ lâm đầu quân có thể tưởng tượng ra là thế nào. Dù vậy, tổ chức này vẫn bắt được không ít dâm tặc, đương nhiên, hầu hết chỉ là bọn thải hoa tiểu tặc, cả những tên dâm tặc võ công hơi cao một chút, cũng bắt hết không nề hà. Hoàng Thế Viễn không phân biệt dâm tặc phạm tội nặng hay nhẹ, chém đầu ráo. Bởi vì chuyện của con gái, Hoàng Thế Viễn thay đổi như trước kia “Lấy Nhân trị dân” thành “Lấy Pháp trị dân”, từ đó về sau trở nên lạnh lùng vô tình.

Lại phải nói thêm về quan hệ của hai câu thơ kia. Bởi vì Chiết Hoa công tử, mà Đỗ Thập Nương (Kim Lũ Y ~ Áo kim tuyến) nổi tiếng. Cũng khiến cho rất nhiều người được “Hoa vừa lúc bẻ thì ta bẻ, chớ để hoa rơi chỉ bẻ cành” ảnh hưởng mà xúc động, dũng cảm thổ lộ với người mình yêu, kết thành bao mối nhân duyên đẹp.

Hái hoa dâm tặc Chiết Hoa công tử lại trở thành ông tơ bà nguyệt, thật là sự việc hoang đường nhất thiên hạ!

Bầu trời xanh thẳm như được gột rửa. Rừng cây sum suê tươi tốt, một con đường chạy về phía xa, cho đến khi mất hút tại chân trời.

Bên rừng gốc đại thụ, một quán nước dưới tán cây. Không có tường ngăn, tứ phía thông gió, làm cho con người ta vui vẻ hài hoà, đúng là một nơi tốt để trút đi những bực dọc trong người. Chỗ này có mấy cái bàn, mặc dù giản đơn, nhưng cũng rất sạch sẽ. Chủ nhân quán nước là một ông già, người biết ông thì sẽ không gọi là Trương lão nữa, mà gọi là lão Trương. Có lẽ kêu như vậy thân thiết hơn.

Một công tử trẻ tuổi đang ngồi bên cạnh bàn uống trà. Hắn cũng là khách uống trà độc nhất ở đây. Hắn nhìn về phía tây quán nước, lờ mờ có thể trông thấy bức tường ngăn của Lạc Dương thành. Lão Trương nhìn người thanh niên kia, thầm nghĩ: “ Người này không biết là công tử nhà ai, lớn lên thật là điển trai. Chỉ là, khi hắn cười, như thế nào có một chút, đúng, có một chút cảm giác xấu xa?”

Nơi này là vùng ngoại ô Lạc Dương. Có rất nhiều người trên đường đến thành, muốn thư giãn, đều nghé vào quán nước này nghỉ ngơi.

Phương đông truyền đến tiếng vó ngựa, âm thanh từ xa tiến lại gần, nghe tiếng ngựa móng ngựa, hình như có bốn năm con ngựa cùng chạy tới đây. Chỉ chốc lát sau, những con ngựa này đều dừng lại trước quán nước của lão Trương. Lão thấy những kẻ này đều là người tuổi đời còn rất trẻ, ánh mắt hai người thủ lĩnh đều hướng về thanh niên công tử kia, rồi lại liếc mắt nhìn nhau, cũng không nói câu nào, liền xoay người xuống ngựa, tiến về quán nước. Những người khác đều xuống ngựa, đi theo phía sau.

Hai người thủ lĩnh sau khi vào quán, trực tiếp đến ngồi đối diện với vị công tử đang uống trà kia. Mọi người theo sau tựa như sớm ăn ý ngồi xung quanh, hình thành thế vây bọc.

Trong hai vị đầu lĩnh một vị mặt trắng, là người trẻ tuổi cử chỉ văn nhã, lạnh lùng nói với công tử đang uống trà: “Chiết hoa công tử, chúng ta lại gặp nhau. Lần trước ngươi may mắn đào thoát, lần này ngươi sẽ không may mắn như vậy nữa đâu.”

Công tử uống trà cười xoà, nói: “Trịnh Dịch, ngươi với ta cuối cùng thì có oán cừu gì? Tại sao ngươi cứ tam phen tứ phen quấn lấy ta như thế?”

Công tử uống trà kia đúng là Tần Mộ Sở -- nghe đồn trong giang hồ là Chiết Hoa công tử. Người ngồi đối diện Tần Mộ Sở dĩ nhiên là Trịnh Viên Tô châu Thiếu chủ Trịnh Dịch và Từ Mẫn Kiệt.

Tần Mộ Sở dùng kế dẫn hai người đi ra, sau đó thải thiên kim Lăng Huyện Huyện thái gia – Hoàng Lăng, Tần Mộ Sở cùng với Trịnh Dịch Từ Mẫn Kiệt thế bất lưỡng lập. Bọn họ từ khi xuất đạo đến nay, khi nào cũng thuận buồm xuôi gió, không ngờ thất bại trong tay một tên thái hoa dâm tặc ngay cả chút tên tuổi cũng không có. Vì vậy bọn họ thề, nhất định bắt được Chiết Hoa công tử, hồi lại cái đại sỉ nhục này. Quả nhiên, trời không phụ lòng người, bọn họ một đường truy tung, chung quy đuổi kịp Chiết Hoa công tử Tần Mộ Sở ở Vu hồ.

Tần Mộ Sở đối mặt với nhóm người Trịnh Dịch, hắn chỉ có khinh công là chiếm thượng phong một chút mà thôi. Nếu bị chúng nhân vây công, là sự việc cực kì chật vật rồi. Tối thiếu với thực lực bây giờ của Tần Mộ Sở, cũng không thể ứng phó thoải mái. Đặc biệt là võ học gia truyền của Trịnh Dịch và võ công Từ Mẫn Kiệt cũng không thể khinh thường. Bọn họ lần đầu tiên giao thủ, Tần Mộ Sở đã thụ thương mà chạy.

Tần Mộ Sở quả thật hơn hẳn một bậc so với nhóm người Trịnh Dịch. Nhưng Tần Mộ Sở mới gia nhập giang hồ, căn bản là không có kinh nghiệm đánh đấm, có lúc khó có thể tránh khỏi hoảng loạn mà đánh trượt, hơn nữa lại bị những mấy người thực lực kém hơn quần đấu. Lại sau một thời gian đánh nhau, trong cơ thể Tần Mộ Sở vì vận công mà sinh ra dương khí, tích tụ nhiều thì khiến kinh mạch rối loạn, không thể vận công được nữa. Cho nên cuối cùng cũng chỉ là bỏ chạy. Kế tiếp, bọn họ cũng đánh nhau vài lần, Tần Mộ Sở bằng khinh công vừa đánh vừa chạy, vừa trốn vừa hái hoa.

Sau vài lần đánh nhau, võ công Tần Mộ Sở đột phi mãnh tiến, đương nhiên không phải là công lực hắn đại tăng, mà là kinh nghiệm đánh nhau, dùng chính máu của mình đổi lấy kinh nghiệm. Đối mặt với sự vây công của nhóm người, hắn phải dùng toàn lực. Chiêu thức võ công của hắn càng ngày càng thuần thục, trong lúc đánh đấu, một chiêu một thức không có khả năng lãng phí, đều có dụng ý riêng; mỗi phân lực đạo cũng không tuỳ ý lãng phí; có khi đột vây, tranh thủ thời gian, còn có thể bị thương.

Nhóm người bên cạnh Trịnh Dịch đuổi sát không tha, theo từ Vu hồ đến Hoài Nam, rồi từ Hoài Nam đến Từ châu, sau đó lại theo Từ châu đến Khai Phong, bây giờ đuổi tới ngoại ô Lạc Dương. Trên thực tế, võ công nhóm Trịnh Dịch Từ Mẫn kiệt đều đã đề thăng lên rất nhiều. Nếu nói thanh danh lúc trước của bọn họ ở Thái hồ bởi cha ông tổ tiên mà ra, vậy bây giờ thực lực bọn họ cũng có thể với tới võ lâm tân tú rồi.

Lúc này, khoảng cách về thực lực giữa Tần Mộ Sở cùng nhóm người Trịnh Dịch càng ngày càng gần, mà Tần Mộ Sở ỷ vào khing công siêu tuyệt, cùng lắm đánh không lại thì bỏ chạy, cho nên hắn mặc dù bận nhiều việc mà vẫn ung dung, ở quán nước này chậm rãi ngồi uống trà, cũng chẳng vội trốn tránh.

Trịnh Dịch không nói gì nữa, đến lượt Từ Mẫn Kiệt bên cạnh mở miệng, hắn nổi giận quát: “Ngươi Chiết Hoa công tử được lắm, gần hai tháng trời nay, người dẫm đạp bao nhiêu cô gái trẻ rồi? Ngươi huỷ hoại trinh tiết của bao nhiêu con gái nhà lành? Người hại người ta tan cửa nát nhà, hại chết vô số nhân mạng. Ngươi tội ác thao thiên! Trời đất khó dung! Chúng ta thân là nhân sĩ hiệp nghĩa, đương nhiên không thể cho dâm đồ như ngươi tiêu dao vô pháp!”

Đích xác, nhưng cô gái bị Tần Mộ Sở thải hoa qua, tử cũng có, vong cũng có, điên cũng có, si cũng có. Có người phụ nữ mạnh mẽ, sau khi chịu nhục liền tìm đến cái chết để giải thoát; có nàng dâu sau đó, người nhà không cách nào tha thứ, bị ép thành điên hoặc vong mệnh; còn có người hơn nữa, trở thành hoa si.

Trừ những lần đó ra, kỳ thật còn rất nhiều khuê phòng oán phụ, sau khi được Tần Mộ Sở thải qua, ngược lại có thể bình tĩnh mà sống hơn.

Tần Mộ Sở nghe Từ Mẫn Kiệt quát mắng, lạnh lùng cười: “Ta thải hoa của ta, ngươi hành hiệp của ngươi, nước giếng không phạm nước sông, sao các ngươi cứ rỗi việc mãi thế?”

Trịnh Dịch không nhanh không chậm nói: “Chiết Hoa công tử, việc trong thiên hạ người thiên hạ cùng quản. Huống chi, chúng ta là người trong giang hồ, gặp chuyên bất bình, rút đao tương trợ. Giống như đồ vô sỉ ngươi khiến nhân thần cộng phẫn, người người muốn diệt!”

Tần Mộ Sở không giận mà ngược lại cười to, nói: “ Hay cho câu Việc trong thiên hạ người thiên hạ quản! Chỉ sợ các ngươi không quản được nhiều như vậy. Đến đi!” Nói xong hất văng bàn ra, đứng dậy ngay tại đó.

Lão Trương nghe xong đối thoại của hai bên, thầm nghĩ: “Khó trách vị công tử kia nhìn rất tà ác, thì ra là một dâm tặc. Còn kia là thiếu niên anh hùng xuất thân từ danh môn, chỉ là không biết là ai.” Chính đang trầm ngâm suy nghĩ, chỉ thấy một đạo bạch quang loé lên, trước mặt lão Trương là một thỏi bạc trắng, là Tần Mộ Sở ném tới. Lão Trương rùng mình, đang muốn nói gì, một thỏi bạc lại bay tới, là của Trịnh Dịch. Trịnh Dịch nói với lão Trương: “Lão nhân gia, đây là bồi thường quán nước, bạc này đủ hay không?” Quán nước này của lão Trương, tính cả bàn ghế, dụng cụ uống trà, cũng không đến một thỏi bạc. Bây giờ đã có hai thỏi, cũng là ưu ái lắm rồi. Lão vội nói: “Đủ rồi, đủ rồi, vậy là quá đủ rồi!” Từ Mẫn Kiệt hô: “Vậy lão mau rời khỏi đây, nếu không, đợi lát nữa làm lão bị thương, cũng không tốt lành gì.”

Chỗ này của lão Trương là đường cái trọng yếu, mắt gặp qua trường hợp đánh nhau cũng không phải là ít, lão biết tính cách người giang hồ, cũng không nói nhiều, cầm hai thỏi bạc nhét vào trong áo, rồi quấn gói chạy ra. Vừa đi vừa nghĩ, nhóm Trịnh Dịch trả tiền còn có thể, bởi vì bọ họ là hiệp sĩ. Nhưng dâm tặc cũng đưa bạc, lão Trương có chút nghĩ không thông.

Hiện giờ Tần Mộ Sở là kẻ đầy ắp tà khí. Ngoài với phụ nữ và đối thủ ra, hắn ứng xử với người khác rất thân thiện.

Trịnh Dịch muốn nói, nhưng Từ Mẫn Kiệt đã gào lên: “Chiết Hoa công tử được lắm, người mấy lần may mắn chạy thoát, lần này xem ngươi trốn như thế nào!” Vừa nói hết câu, thân thể lăng không, tay cầm trường kiếm, đâm thẳng tới Tần Mộ Sở.

Một kiếm này thể hiện thực lực bất phàm của Từ Mẫn Kiệt, rất có khí thế một đi không trở lại.

Theo phát động của Từ Mẫn Kiệt, những người vây quanh Tần Mộ Sở cũng đồng loạt tấn công hắn. Người ở bên trái tên là Trương Thành, bên phải gọi là La Văn Ngọc, hai người chia nhau tấn công hai bên sườn Tần Mộ Sở.

Tần Mộ Sở cùng bọn họ đánh nhiều lần, sớm quen thuộc đấu pháp của đối phương. Nếu hắn lui về phía sau, sẽ ngập vào tình cảnh vạn kiếp bất phục. Bởi vì phía sau hắn còn có một người, người này Tần Mộ Sở chưa có gặp qua, chắc là người bọn Trịnh Dịch mời tới. Nhưng nhìn vẻ mặt không nhanh không hoảng của hắn, có lẽ là một cao thủ. Cho nên Tần Mộ Sở không thể lùi về sau.

Chỉ nghe hắn hừ lạnh một tiếng, không lùi mà tiến, bước dài về phía trước, cũng không rút kiếm, tay trái giơ bao kiếm lên, nghênh đón một kiếm đâm tới của Từ Mẫn Kiệt, tay phải thuận thế rút kiếm ra. Thế công của Trương Thành, La Ngọc nhất thời đánh vào khoảng không.

“Choeng” một tiếng, Tần Mộ Sở dùng bao kiếm đánh trật đi lợi kiếm của Từ Mẫn Kiệt, tay phải cầm kiếm chém về phần dưới Từ Mẫn Kiệt. Từ Mẫn Kiệt đang ở trên không, chiêu thức vừa vặn dùng hết, không thể biến chiêu, mắt thấy sẽ bị kiếm Tần Mộ Sở băm vào hai chân. Chính lúc này, Trịnh Dịch hét lớn một tiếng, cố gắng dùng kiếm đâm tới ngực Tần Mộ Sở.

Chiêu “Vây Ngụy cứu Triệu”, cực kỳ lợi hại. Nếu Tần Mộ Sở không để ý, hắn nhiều nhất chỉ có thể vạch thương hai chân Từ Mẫn Kiệt, nhưng chính bản thân sẽ bị kiếm đâm xuyên vào ngực.

Tần Mộ Sở đương nhiên sẽ không ngu như vậy, đổi mạng sống mình, gây thương tích cho người. Cho nên hắn hồi kiếm, bảo hộ trước ngực. Mà thế công vừa rồi của Trương Thành La Văn Ngọc một lần nữa công đến bên sườn Tần Mộ Sở.

Trong tức khắc, tình thế thay đổi, vốn một mình Tần Mộ Sở đối mặt với Từ Mẫn Kiệt, có thể đem Từ Mẫn Kiệt tự do chém giết, bây giờ ngược lại bản thân bị vây vào trong. Ba người Trịnh Dịch, Trương Thành, La Văn Ngọc tạo thế trận tam giác vây lấy Tần Mộ Sở.

Theo lý thuyết, Tần Mộ Sở một chọi một, hắn nhất định nắm chắc phần thắng, nhưng mà cũng là thắng không được bao nhiêu. Bởi vì thực lực bọn họ so với Tần Mộ Sở chỉ kém hơn nửa bậc. Cho nên, Tần Mộ Sở đều không có nắm chắc phá vòng vây được.

Hắn chỉ có thể xông lên phía trên, mặc dù Từ Mẫn Kiệt đang ở phía đó, ban đầu dùng bao kiếm đánh tản đi kình lực của hắn không ít, thứ hai đây cũng là lúc hắn cạn chiêu, uy lực giảm đi. Cho nên Tần Mộ Sở chọn hướng lên trên, Từ Mẫn Kiệt thấy hắn vọt tới chỗ mình, đang ra kiếm không kịp hồi, chỉ niết tả chưởng, đợi Tần Mộ Sở vọt tới gần, bất ngờ một chưởng chụp tới vai phải Tần Mộ Sở.

Hai vai Tần Mộ Sở lúc này có thể nói là rộng mở, hai tay đều cầm kiếm và bao, cũng không thể nào rút về phòng ngự, đành phải vận vô danh thần công tới vai phải, ngạnh đối một chưởng của Từ Mẫn Kiệt. “Bịch” một tiếng vang lên, Tần Mộ Sở bị đánh bay đi. Kình lực Từ Mẫn Kiệt mặc dù có giảm, nhưng hắn từ trên cao đè xuống, cũng chiếm lợi thế nhất định.

Bắt đầu từ thế tấn công của Từ Mẫn Kiệt, đến lúc này Tần Mộ Sở trên không bị đánh cho phải giật lùi, như điện quang hoả thạch, trong một khoảng thời gian rất ngắn.

Tần Mộ Sở bay về phía sau, rối cục cũng thoát được hợp kích của nhóm Trịnh Dịch. Quả thật vừa rồi hắn vẫn chưa bị thương, bởi vì thân pháp khinh công của hắn chú trọng đến mượn lực giảm lực, vừa mượn tay Từ Mẫn Kiệt đẩy hắn thoát khỏi vòng vây.

Trong lòng Tần Mộ Sở thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc này, dị biến phát sinh, Tần Mộ Sở cảm thấy một cỗ kình khí thẳng hướng đánh úp sau lưng hắn. Đúng là người thanh niên chưa có ra tay! Kiếm trong tay người kia loé lên hàn quang, giống như bạch xà phun độc, nhanh chóng vô cùng.

Tần Mộ Sở cảm thấy dữ nhiều lành ít.

Nhưng dù sao Tần Mộ Sở cũng không phải dân mới ra nhập giang hồ, hắn đã trải qua khảo nghiệm sống chết. Hắn sẽ không ngồi yên đợi chết. Chỉ thấy tay trái cầm bao kiếm vung về phía sau, rồi chân phải đạp nhẹ lên chân trái, nhờ phản lực mà cơ thể dừng lại, tiếp theo quay thân thể về phía người muốn kích sát hắn.

Tần Mộ Sở ném vỏ kiếm, dụng ý ngăn cản đối phương, nhưng hắn không ngờ kẻ phía trước lại vô cùng lợi hại, đơn chưởng kích bay vỏ kiếm, hàn kiếm trong tay không bị ảnh hưởng gì, thẳng hướng Tần Mộ Sở đâm tới.

Tần Mộ Sở vừa vặn xoay người lại, trường kiếm người kia cũng đến ngay trước ngực hắn, hàn khí bức người. “Xoẹt” một tiếng, áo Tần Mộ Sở bị rách tan, hắn cảm nhận được tiếng gọi của tử thần.

Mà người kia cũng nhận định Tần Mộ Sở hắn phải chết không nghi ngờ -- ai cũng đều cho là như vậy, bốn người trên mặt đất không phản ứng gì, kể cả chính bản thân Tần Mộ Sở cũng cho là như vậy. Bọn họ tựa hồ đều nghe được tiếng thiết kiếm đánh vào xương ngực.

Nhưng mà ngoài với dự đoán của mọi người, trưởng kiếm của người xé áo Tần Mộ Sở xong, cũng không thấy đâm được vào nữa. Nhưng mà lực đạo người kia phi thường mạnh mẽ, mặc dù đâm vào không được, nhưng vẫn đẩy Tần Mộ Sở về phía sau. Đúng vào chỗ bốn người Trịnh Dịch. Nhưng cả bốn người còn đang bận nghĩ tại sao kiếm không xuyên được vào ngực Tần Mộ Sở, nhất thời không thích ứng kịp.

Chẳng lẽ Tần Mộ Sở luyện thành ngoại công phu - Thiết Bố Sam(Áo giáp sắt)? Hay là luyện được thần công phật môn - “Kim cương bất hoại thể”?

Tần Mộ Sở cũng có nỗi khổ không nói nên lời, nếu rơi lại vào vòng vây bọn Trịnh Dịch, hôm nay thật lành ít dữ nhiều. Chính vào lúc sinh tử tồn vong, tay trái Tần Mộ Sở vận khởi mười thành vô danh thần công, một chưởng phách thẳng về phía thiết kiếm trước ngực mình. Trường kiếm bên tay phải cũng vung lên vạch một đường, hướng về phía thanh niên kia. “Phanh” một tiếng, tả thủ Tần Mộ Sở vỗ lên kiếm người kia, thiết kiếm bị lệch sang một bên. Mà người kia cũng rất nhanh trí, thuận thế hồi kiếm, đón đỡ kiếm của Tần Mộ Sở.

Kiếm lực của thanh niên này đâu chỉ ngàn quân, mười thành công lực của Tần Mộ Sở lúc này cũng chỉ bằng sáu thành lúc bình thường, nhưng không lộ sắc mặt khinh thường chút nào. Sau khi một chưởng của hắn vỗ lên thiết kiếm, dùng lực phản chấn, thân thể bay chếch về phía rừng cây bên trái. Mấy lần, cả thân ảnh cũng nhập vào rừng cây.

Thanh niên kia phát hiện kiếm chiêu hướng về mình của Tần Mộ Sở chỉ là hư chiêu, một chút lực đạo cũng không có. Hắn tra trường kiếm trở lại vỏ, chẳng biết đang suy nghĩ cái gì. Bốn người Trịnh Dịch thấy Tần Mộ Sở chạy mất, mới tỉnh ngộ, nhưng không đuổi theo. Loại chiến quả này bọn họ sớm đã thấy quen. Họ chỉ đi về hướng thanh niên kia. Trịnh Dịch kêu: “Quân huynh, ngươi không sao chứ?”

Người thanh niên kia cười ảm đạm: “Nói ra thật xấu hổ, kiếm của Lâm Phong cũng không dùng được rồi, chẳng thế đâm xuyên qua ngực dâm tặc kia, Ài!”

Thì ra, vị thanh niên Tần Mộ Sở chưa gặp mặt này, là một trong Võ lâm thập đại tân tú – Quân Lâm Phong! Khó trách hắn có công lực như vậy.

Từ Mẫn Kiệt hỏi: “Đúng rồi, Quân huynh, chúng ta cũng buồn bực lắm, kiếm của huynh chúng ta quan sát rất rõ, tại sao lại không thể đâm xuyên qua thân thể Chiết Hoa công tử?”

Trương Thành tiếp: “Chẳng lẽ hắn luyện công phu ngoại gia nào đó?”

La Văn Ngọc cũng nói: “Có lẽ hắn mặc áo giáp cái gì mà đao thương bất nhập cũng không chừng.”

Quân Lâm Phong lắc đầu, nói: “Với ta cũng là trăm điều khó lý giải. Theo lý thuyết, Chiết Hoa công tử và chúng ta tuổi tương đương nhau, khó có thể luyện được ngoại công phu Thiết Bố Sam. Nếu nói hắn mặc áo giáp đao thương bất nhập thì còn có thể. Chẳng lẽ áo Tử Tuyết tằm?”

Y phục Tử Tuyết tằm, nghe nói trên núi Khang Cách Đa là nơi duy nhất dùng tơ con tằm Tử Tuyết dệt mà thành. Lúc tằm vừa mới nở, thân thể trong suốt như pha lê, lấy hoa Tử Tuyết trên núi làm thức ăn, lúc này mới dần dần chuyển thành màu tím, trước khi đạt đến giai đoạn nhộng đóng kén, thân thể trở thành tím đen, lưu động sáng bóng. Màu kén Tử Tuyết tằm cũng là tím nhạt, so với kén thường bé hơn nhiều, như hạt gạo hạt hạt thóc vậy. Hơn nữa vòng đời sinh trưởng rất chậm, lại sinh ra trên đỉnh Khang Cách Tuyết Sơn, thu thập vô cùng gian nan, đến nay cùng lắm cũng chỉ có một món mà thôi. Chưa nói dùng tơ của tằm Tử Tuyết dệt thành quần áo rất mềm mại, không chỉ có thể chống lạnh, hơn nữa đao thương bất nhập, là miếng ngọc trân quý nhân sĩ võ lâm ai cũng muốn có được ngay cả trong mơ.

Trịnh Dịch nghe Quân Lâm Phong đoán thế, ngạc nhiên: “Nghe nói áo Tử Tuyết tằm sớm đã lưu lạc vào hoàng cung, sao có thể xuất hiện trên người một tên dâm tặc đây?”

Bọn Từ Mẫn Kiệt vẻ mặt khó hiểu.

Quân Lâm Phong lắc đầu: “Đây chỉ là ta đoán mà thôi, không thể xác định Chiết Hoa công tử kia có đúng là mặc áo Tử Tuyết tằm hay không.”

Từ Mẫn Kiệt hậm hực: “Chiết Hoa công tử, dị thường xảo trá, mỗi lần tí chút nữa bắt được hắn, rồi lại để hắn chạy thoát.”

Trịnh Dịch tiếp: “Cũng phải nói, thực sự bội phục Chiết Hoa công tử. Cùng hắn mỗi lần đụng độ, võ công hắn đều có thay đổi, ứng biến càng ngày càng nhanh. Thôi được rồi, không nói mấy cái này nữa, sắc trời cũng muộn rồi, chúng ta đến thành Lạc Dương nghỉ trọ đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.