[Dịch]Tử Cực Thiên Hạ

Chương 37 : 16.1: Hỗn độn huyết thiên linh




Editor:HamNguyet

Vương Tử cúi đầu nhìn xuống,từ khi tiến vào Hoa Hạ vòng tay này cũng không có động tĩnh gì,vòng tay này từ nhỏ nàng vẫn mang theo bên mình,thậm chí nàng có thể cảm nhận được liên hệ mỏng manh giữa bọn họ trong lúc đó,mà hiện giờ chỉ thấy vòng tay trên cổ tay trái nàng tản mát ra một vầng sáng màu đỏ sậm, đột nhiên bay khỏi cổ tay nàng!

Vòng tay dừng lại phía trên không cách đỉnh đầu Vương Tử không xa, một vòng hồng quang cùng đồ văn màu đỏ bên cạnh Vương Tử dần dần nối thành một mảnh, cho đến khi xung quanh Vương Tử hoàn toàn bị hồng quang bao phủ,đồ văn đỏ như máu ẩn ẩn lưu động kim quang,đột nhiên hồng quang quanh vòng tay cùng đồ văn tăng vọt!

Thậm chí Vương Tử còn không kịp nhắm mắt chống đỡ hồng quang chói mắt, trong đầu đột nhiên sinh ra một trận thật lớn đánh sâu vào tri giác trong nháy mắt! Chỉ mơ hồ cảm giác trong đầu tựa như xuất hiện vài chữ:

"Hỗn độn huyết thiên linh!"

Toàn thân Vương Tử kịch liệt sinh sôi đau đớn đến thanh tỉnh, nàng chưa bao giờ biết trên đời còn có loại đau đớn như vậy,cho dù nàng kiếp trước bị thương nhiều lần, chảy không biết bao nhiêu máu,nhưng cũng chưa từng kêu qua một câu đau,cho dù lực lượng cuồng bạo cuối cùng khiến thân thể chính mình bị phá huỷ,đau đến tê tâm phế liệt như vậy bất quá chỉ trong nháy mắt, linh hồn của nàng liền rời đi thân thể.

Chính là hiện tại nàng lại nhịn không được kêu rên đau đớn ra tiếng, thân thể như bị một tấc một tấc cắn nát,sau lại một chút hoàn nguyên,tiếp tục một tấc một tấc cắn nát,xương cốt toàn thân tựa như bị răng cưa sắc bén mài nhỏ từng chút một rồi lại hợp lại,cứ lặp đi lặp lại như thế, cố tình ý thức nàng còn thật sự thanh tỉnh,trong ý thức đau đớn phóng đại,mỗi một lần lặp lại đau đớn càng thêm kịch liệt vài phần.

Vương Tử cắn chặt răng, cả người không khống chế được run rẩy, nàng nghĩ muốn dời đi tư tưởng của mình,nhưng càng muốn như thế đau đớn càng rõ ràng, một tiếng kêu đau đớn vô ý thức từ trong miệng Vương Tử phát ra, nàng không biết tra tấn này khi nào thì qua đi, thời gian như bị sự kiện này tạm dừng đè xuống,dài lâu đến mức không có điểm cuối.

Không biết qua bao lâu,thời điểm Vương Tử nghĩ đến cứ đau đớn tê tâm phế liệt như vậy có phải hay không sẽ vĩnh viễn liên tục đi xuống, thậm chí nàng dùng tinh thần lực chính mình thật vất vả thu lại suy nghĩ có lẽ đau đớn này cũng sẽ thành thói quen,đột nhiên thân thể như từ địa ngục lên đến thiên đường, trong nháy mắt giải thoát làm cho nàng thoải mái nghĩ muốn rên rỉ.

Thân thể cùng tư tưởng được giải phóng,khiến cho Vương Tử nhất thời trong nửa khắc không thích ứng kịp, duy trì tư thế cuộn mình trên mặt đất hô hấp dồn dập,cho đến khi thích ứng biến hoá xảy ra bất thình lình, Vương Tử mới có dịp buông ra tinh thần lực quan sát bốn phía,đau đớn vừa rồi căn bản không cho nàng chút cơ hội tự hỏi hết thảy biến cố này là gì.

Vừa thấy hết thảy lại khiến Vương Tử cảm thấy có chút ngoài ý muốn,vượt xa dự đoán chính mình,nàng cũng lường trước đây là địa phương gì tra tấn nàng, có lẽ là nơi chuyên tàn phá thân thể người dưới mười tám tầng địa ngục,hoặc đánh bậy đánh bạ rơi vào tay kẻ biến thái nào đó thích chơi đùa huyết nhục, cũng chưa từng nghĩ đến tinh thần lực nàng phóng ra lại thấy một nơi hoang vu,mờ mịt rộng lớn!

*(huyết nhục:máu thịt)*

Vương Tử xoay người ngồi dậy, thân thể linh hoạt cùng lực lượng tràn đầy không chút giống với loại đau đớn thấu xương vừa trải qua,nàng thậm chí cảm giác thân thể chính mình hiện tại hoàn toàn vượt qua hai mươi mấy năm tôi luyện kiếp trước, phải biết rằng từ khi nàng tiến vào thân thể Hiểu Trúc, linh hồn cùng thân thể chưa từng đạt tới cấp độ phối hợp hoàn mĩ như thế!

Hiện tại thân thể cấp cho nàng cảm giác, tựa như đây chính là thân thể kiếp trước của chính mình, có lực lượng cùng độ ấm quen thuộc.

Vương Tử cũng chỉ nghi hoặc trong nháy mắt, lập tức quan sát thân thể,mới phát hiện trên người nàng cư nhiên có một tầng bụi bẩn thật dày, như mới từ đầm lầy đi ra.

Vương Tử nhíu mày, nơi này không biết là địa phương nào, căn bản không có nước tẩy sạch thứ trên người, Vương Tử đứng dậy cẩn thận quan sát chung quanh một chút, lại phát hiện chung quanh như bị một tầng sương bao phủ,mông lung,mờ ảo,nhìn trăm thước ngay cả một cục đá đều không có, hơn nữa, Vương Tử đứng yên, phát hiện nơi này thậm chí một ngọn gió nhẹ cũng đều không có!

Này rất kỳ quái, không khí căn bản không lưu thông, dưới chân xúc cảm rắn chắc, không giống như thổ nhưỡng, nhìn không tới không trung, này, căn bản không phải thế giới nàng biết rõ!

"Hỗn độn huyết thiên linh!" Đột nhiên Vương Tử nghĩ đến thời điểm hôn mê trong động băng trong đầu hiện lên chữ:

"Huyết thiên linh, huyết, thiên linh..."

"Chẳng lẽ là... Xích linh?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.