Nhóm nữ tiên trước đó vẫn còn đang cười đùa chỉ chớp mắt đã biến thành những khúc xương trắng như ngọc, trên xương còn phản chiếu ánh sáng lấp lánh, cảnh tượng làm người ta vô cùng đau lòng.
- Nếu kéo hòa thượng Tây đến đây, cho hắn nhìn thấy cảnh tượng này có khi sẽ càng hiểu rõ Phật pháp hơn.
Tống Thư Hàng lẩm bẩm.
Không đúng, hòa thượng Tây là Đạo gia mà, Phật pháp có tinh thâm hơn nữa cũng chả có tác dụng gì.
Tô Thị A Thập Lục hỏi:
- Bạch tiền bối, có vẻ đây là thứ cùng loại với Bạch Cốt Yêu à?
- Bạch Cốt Yêu mới lạ như vậy ta cũng chưa từng thấy. - Bạch Tôn Giả nói.
Tống Thư Hàng:
- Dù sao cũng là ở trong thực tại ảo, thực và ảo căn bản không thể phân biệt được.
Bạch Tôn Giả:
- Hơn nữa, cái thực tại ảo này có vấn đề, hoàn toàn không phải là thứ mà trình độ tôn giả thất phẩm bình thường có thể làm ra được. Cho dù là thực tại ảo do ta mở ra cũng không thể có linh khí dày đặc đến mức này. Thực tại ảo
này quả thực cứ như sáng tạo một tiểu thế giới
vậy.
- Đó không phải là tác dụng giống như của hạch tâm trong tâm khiếu Tống Thư Hàng hay sao?
Tô Thị A Thập Lục hỏi.
Bạch Tôn Giả đáp:
- Đúng ra phải nói là phiên bản lỗi của hạch tâm trong tâm khiếu Tống Thư Hàng, bởi vì so sánh với thế giới chân chính thì thực tại ảo này còn rất nhiều chỗ thiếu sót. Mà ta nhớ, tiểu thế giới mà Nho gia mở ra khi đó đã có thể nói là tiểu thế giới hoàn chỉnh rồi. Còn hạch tâm trong tâm khiếu Thư Hàng là cùng cấp bậc với Kim Liên của Nho gia.
Đang nói chuyện, bỗng thấy ánh cầu vồng phương xa dần dần tiêu tán. Mà mấy bộ xương của nữ tu cũng biến mất.
Tống Thư Hàng:
- Biến mất rồi, đó là ảo ảnh sao?
- Đi, đến nơi đó xem thử, không chừng có thể tìm ra manh mối.
Bóng dáng Bạch Tôn Giả vụt qua, lướt như bay về phía ánh cầu vồng vừa biến mất.
Tống Thư Hàng cùng Tô Thị A Thập Lục cũng theo sát Bạch tiền bối.
.......
- Đến rồi, chính là chỗ này.
Bạch Tôn Giả dừng lại, trước mặt họ là một cái hồ lớn trơ đáy.
Do không có nước, đáy hồ đã nứt ra.
Những sinh vật sống trong hồ nay chỉ còn lại thi cốt. Có xương và vỏ của các loại cá và động vật thân mềm, còn cả rất nhiều rễ thực vật đã khô héo.
Nhưng không hề thấy hơn mười bộ xương nữ tiên ban nãy.
- Có vẻ như cái hồ này đã khô cạn rất lâu rồi.
Tống Thư Hàng nghĩ rồi nói với Tô Thị A Thập Lục:
- Thập Lục, có mang đậu rang không? Thử ném xuống hồ chút xem xem trong này có nguy hiểm gì không?
- Hết đậu rang rồi, hạt dưa thì có mang một ít.
Tô Thị A Thập Lục giơ tay vãi một ít hạt dưa.
Bộp bộp bộp bộp bộp.
Hạt dưa rơi xuống đáy hồ khô cạn.
A Thập Lục mang theo không ít đồ ăn vặt, hơn nữa còn mang rất nhiều loại.
Hơn 10 giây sau.....
Tống Thư Hàng nói:
- Xem ra không có nguy hiểm gì.
Nhưng hắn vừa dứt lời thì đã tự vả bôm bốp
Trong hồ lớn khô khốc bốc lên một ụ đất, tựa như có thứ gì đó đang chui ra ngoài.
- Có thứ gì chui ra kìa... Là bộ xương của nhóm nữ tiên khi nãy sao?
Tô Thị A Thập Lục tò mò nhìn ụ đất mà đoán.
Kẹt kẹt kẹt.
Có tiếng kim loại ma sát truyền ra.
Sau một chốc, một đám thân ảnh mặc khôi giáp hoa lệ kín người, tinh xảo, đẹp đẽ chui ra từ ụ đất. Cho dù vừa chui ra từ đống đất nhưng bộ giáp vẫn sáng lóa.
Những thân ảnh mặc khôi giáp này dù toàn thân là giáp nhưng không hề cồng kềnh mà còn có vẻ rất nhỏ gọn, vóc dáng có lồi có lõm, là phụ nữ.
Mỗi một động tác của họ đều phát ra tiếng kim loại ma sát trong trẻo.
Người chế tạo ra loại giáp này chắc chắn là quá rảnh háng.
......
Bạch Tôn Giả nhẹ nhàng gạt ngón tay, Lưu Tinh kiếm trôi xung quanh Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục, đề phòng có biến.
Lúc này, người mặc giáp bạc sáng bóng gần nhất tiến lên một bước nói:
- Dừng bước, Thần Thú bộ đại sư, hãy rời khỏi nơi này. Tiến thêm bước nữa chính là Dao Trì cấm địa, đây không phải nơi ngươi có thể tiến vào.
Là giọng nữ, chỉ là xuyên qua bộ giáp nghe có vẻ cổ quái.
Nói xong, đám người mặc giáp không hề tấn công mà bày ra tư thế phòng thủ, chỉ cần ba người Tống Thư Hàng không đi tiếp, các cô sẽ không tấn công.
Bạch Tôn Giả, Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục liếc nhìn nhau.
Thần Thú bộ đại sư? Còn Dao Trì cấm địa?
- Thần Thú bộ đại sư? Là ai vậy?
Tô Thị A Thập Lục nhìn Bạch Tôn Giả và Tống Thư Hàng, dù sao cũng không phải là cô, cô là Đao tu. Hơn nữa, cô cũng không có thiên phú nuôi sủng vật.
Bạch Tôn Giả quay đầu nhìn Thư Hàng, nói:
- Thư Hàng, ngươi thành Thần Thú bộ đại sư khi nào vậy?
- Ta chưa từng thành Thần Thú bộ đại sư gì đó. Ài, đợi chút.... Có lẽ là có liên quan đến cái này.
Tống Thư Hàng đột nhiên nghĩ đến một thứ, hắn lấy hai sợi xích màu vàng thô to từ trong túi thu nhỏ một tấc ra.
Tống Thư Hàng đã từng dùng bí pháp giám định để kiểm tra dây xích vàng này, có được thông tin [Linh thú liệm, chế tạo từ vàng tinh chất, tượng trưng thân phận của đệ tử Thần Thú bộ trong 88 bộ của Thiên Đình viễn cổ. Mỗi sợi linh thú liệm đều đại diện thân phận của một đại sư thuần dưỡng linh thú được Thiên Đình viễn cổ công nhận.]
Thần Thú bộ, là danh xưng của Tam Thập Tam Thần Thú Thần Tông do Thiên Đình viễn cổ gọi. Tiền thân của Tam Thập Tam Thần Thú chính là Thần Thú bộ của Thiên Đình viễn cổ.
Kết hợp với những kẻ mặc giáp bạc sáng lóa trước mắt và Thần Thú bộ, Dao Trì cấm địa là lập tức khiến người ta liên tưởng với nhau.
Tống Thư Hàng nhìn về kẻ mặc giáp bạc kia, hỏi:
- Nơi này là Thiên Đình viễn cổ sao?
Hoặc có thể nói là mảnh vỡ của Thiên Đình viễn cổ?
Bởi vì Thiên Đình viễn cổ đã sụp đổ, chia năm xẻ bảy rồi.
Hơn nữa, chẳng biết tại sao khi Tống Thư Hàng nhớ tới Thiên Đình viễn cổ, sau khi nhìn thấy Dao Trì khô khốc này, trong đầu hắn lại bất giác hiện lên hình ảnh cánh cổng khổng lồ.
Cánh cổng kia khí lành vờn quanh, có hàng nghìn tia sáng lóng lánh, dòng khí tím mịt mù. Cánh cổng màu xanh ngọc nặng nề, như chế tạo từ lưu ly, sáng rực như bảo ngọc!
Là Nam Thiên Môn!
Có điều hình ảnh Nam Thiên Môn trong não Tống Thư Hàng là trạng thái bị phá hủy hay đã tu bổ...
Hình ảnh này là ký ức khi nào đây? Vì sao ta không hề có ấn tượng thế này?
Tống Thư Hàng nghĩ một lúc, nhanh chóng tìm ra nguyên nhân.
Đây là chuyện hắn đã tự mình trải qua, là kí ức trên hòn đảo thần bí.
Chỉ là không biết vì sao phần kí ức này lại bị phong ấn.
Mà giờ đây, sau khi hắn tiếp xúc với Dao Trì, ký ức bị phong ấn lại thức tỉnh vài hình ảnh.
.....
Kẻ mặc giáp bạc không hề trả lời câu hỏi của Tống Thư Hàng.
Cô ta lẳng lặng đứng dưới đáy hồ cạn, không nói một lời nhìn, chỉ nhìn chằm chằm ba người Tống Thư Hàng, giữ vững thân phận thủ vệ của mình, đề phòng bọn họ tiến vào phạm vi Dao Trì.
Tô Thị A Thập Lục:
- Bên trong những bộ giáp này liệu có phải nhóm nữ tiên trong cầu vồng khi nãy không?
- Bọn họ là người thủ vệ Dao Trì sao? Thoạt nhìn thì hình như không phải nhân loại. Nhưng cũng không giống con rối. Lẽ nào là do thực tại ảo cụ thể hóa ra à?
Tống Thư Hàng nhẹ giọng nói.
Trong thực tại ảo, hư hư thực thực, thực thực hư hư, không cách nào phân biệt được.
- Thiên Đình viễn cổ? Nói cách khác là thực tại ảo chúng ta đang đứng chính là Thiên Đình viễn cổ, hoặc một phần của nó à?
Bạch Tôn Giả sáng mắt lên.
- Có lẽ... gần như vậy.
Tống Thư Hàng nói.
- Không sai!
Bạch Tôn Giả nắm tay nói:
- Đây chính là bảo vật. Thư Hàng, chúng ta chuyển cái mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ này đi thôi!
- Hả?
Tống Thư Hàng nhìn cái hồ lớn trước mắt:
- Thiên Đình viễn cổ này có thể di dời à?
- Đương nhiên là có thể rồi, chỉ cần tìm được hạch tâm của nó, ta chắc chắn có thể di dời nó đi. Xét đến cùng thì nó vẫn là thực tại ảo mà!
Bạch Tôn Giả nói.
Tống Thư Hàng:
- Chúng ta phải làm sao mới tìm được hạch tâm chứ?
- Thế này đây, hạch tâm chính là chỗ quan trọng nhất của thực tại ảo. Nếu nơi này chỉ là Dao Trì thì cái hồ lớn khô khốc trước mặt kia chính là hạch tâm. Nếu phạm vi của thực tại ảo này rộng hơn một chút thì chỗ quan hơn trọng đó chính là hạch tâm. Dù sao thực tại ảo đều lấy một điểm làm trung tâm, sau đó khuếch tán ra. Tóm lại cứ thử tìm trước đã.
Bạch Tôn Giả giải thích.
Giờ phút này, ở nơi nào đó trong thực tại ảo.
Lư Sơn Lộ trưởng lão của Vô Cực Ma Tông đang đả tọa, hắn đang bế quan đột phá cảnh giới Huyền thánhbát phẩm.
Lưu Sơn Lộ Ma Quân là tôn giả có uy tín từ xa xưa.
Qua bao năm tháng, giờ thọ nguyên của hắn đã không còn nhiều.
Cuối cùng hắn lựa chọn trở lại tổ địa Vô Cực Ma Tông, bế quan đột phá cảnh giới.
Thực ra có rất nhiều đệ tử Vô Cực Ma Tông cũng không biết vì sao Lưu Sơn Lộ Ma Quân lại chọn nơi tổ địa linh khí gần như cạn kiệt này để bế quan đột phá cảnh giới.
Rõ ràng đến tổng đà linh khí sung túc bế quan thì tỉ lệ thành công sẽ cao hơn mà?
Chẳng lẽ quả thật chỉ vì lý do nhớ nơi chốn cũ à? Nghe nói, lúc còn trẻ Lư Sơn Lộ Ma Quân, tổng đàn của Vô Cực Ma Tông vẫn còn ở tổ địa.
Thực ra Lư Sơn Lộ Ma quân chọn tổ địa này bế quan là vì nơi đây ẩn chứa một bí mật to lớn.
Dao Trì cấm địa, mảnh vỡ của Thiên Đình.
Khối mảnh vỡ Thiên Đình này vẫn được chôn vùi ở dưới lòng đất của tổ địa của Vô Cực Ma Tông, nằm trong trạng thái ẩn. Mãi đến hơn 40 năm trước, mảnh vỡ Thiên Đình mới thoát khỏi trạng thái ẩn.
Mà Lư Sơn Lộ Chân Nhân may mắn trở thành người đầu tiên tiếp xúc với mảnh vỡ Thiên Đình.
Nơi đây mới là cơ hội để hắn thăng lên huyền thánh bát phẩm. Thậm chí cơ hội thăng lên kiếp tiên cửu phẩm trong tương lai cũng là ở đây!