Thiên Nhai Tử đạo trưởng cảm thấy bản thân mình có thể chỉ điểm một chút cho người viết kịch bản trẻ tuổi này.
- Khụ khụ.
Thế là đạo trưởng bèn hắng giọng một tiếng sau đó nói:
- Vị tiểu hữu này, ừm… ngươi xây dựng Thanh Đồng, Bạch Ngân, Hoàng Kim như thế nghe có hơi buồn cười nhỉ?
Cao Mỗ Mỗ giật hết cả mình. Cậu đứng dưới bóng cây trước cổng biệt thự lâu lắm rồi mà không hề phát hiện ra bên cạnh mình có người!
Vừa quay đầu lại nhìn thì cậu lập tức nhìn thấy một đạo nhân đầu tóc trắng xóa, hạc phát đồng nhan. Ngoại trừ ở khóe mắt có vài nếp nhăn ra thì không thấy dấu vết của năm tháng nào trên mặt ông ta nữa cả.
Lão đạo này dưỡng da tốt thật!
Hơn nữa mặt mũi của lão đạo tóc trắng này rất hiền hòa, tạo ấn tượng đầu tiên cực tốt cho người khác. Chỉ cần nhìn mặt thì người khác sẽ cảm thấy hắn đáng tin, thân thiết ngay.
Đây chính là năng lực của ánh sáng thân thiện bẩm sinh của Thiên Nhai Tử đạo trưởng, khiến độ hảo cảm của người xa lạ + 50!
Cũng chính bởi có lực tương tác của loại năng lực kỳ quái này mà trong gần ba trăm năm qua, Thiên Nhai Tử đạo trưởng mới có thể liên tục tìm được các tu sĩ trẻ tuổi, tiếp xúc với họ, lấy được độ hảo cảm cực cao của họ, cuối cùng tiêu thụ công lực của mình vô cùng thành công!
Bây giờ ánh sáng thân thiết này cũng khiến Cao Mỗ Mỗ vừa nhìn đã cảm thấy cực kỳ có hảo cảm với vị đạo trưởng này.
Nếu đã như vậy thì nghe ý kiến của đạo trưởng một chút cũng không sao!
- Chào đạo trưởng!
Cao Mỗ Mỗ nói. Trước mặt đạo sĩ người ta mà xây dựng cấp bậc của tu chân giả thành Thanh Đồng, Bạch Ngân, Hoàng Kim liệu có lạ lùng không nhỉ? Nhưng mình muốn quay phim chứ có phải muốn phổ cập kiến thức về tu chân đâu. Chỉ cần cách hay ho là được, mấy chuyện khác thì cứ kệ xừ nó đi.
- Mặc dù ta biết tiểu hữu muốn viết kịch bản một bộ phim… Xin lỗi tiểu hữu vì ban nãy ta đứng bên cạnh có nghe thấy ngươi lẩm bẩm cho nên cũng biết đại khái.
Đạo nhân tóc trắng vừa chắp tay với Cao Mỗ Mỗ vừa nói.
- Không sao đâu đạo trưởng. Hơn nữa những thứ tôi vừa viết cũng chỉ là dự tính thôi.
Cao Mỗ Mỗ cười khẽ rồi nói tiếp:
- Vậy theo đạo trưởng thì tôi nên xây dựng cấp bậc tu sĩ thế nào mới đúng?
Nghe vậy, Thiên Nhai Tử đạo trưởng nói:
- Ít nhất cũng không thể qua loa quá được, ta cảm thấy xây dựng theo hệ thống cấp một, cấp hai, cấp ba, cấp bốn cũng được đấy!
Cao Mỗ Mỗ: …
Còn không bằng Thanh Đồng, Bạch Ngân, Hoàng Kim của mình nữa! Cùng lắm thì phía sau thêm Bạch Kim, Toàn Thạch, Đại Sư, Vương Giả nữa là được.
- Không được à?
Từ vẻ mặt của Cao Mỗ Mỗ, Thiên Nhai Tử đạo trưởng có thể thấy được đề nghị của mình rất vớ vẩn, hoàn toàn không được người khác chấp nhận.
Cao Mỗ Mỗ gật đầu với vẻ cực kỳ thành khẩn:
- Nếu là cấp một, cấp hai sẽ khiến tôi nghĩ đến chế độ năm nhất, năm hai và năm ba của học sinh tiểu học đấy.
Thiên Nhai Tử đạo trưởng: …
Một lát sau, đạo trưởng cắn răng nói:
- Vậy thì đổi thành phẩm. Nhất phẩm, nhị phẩm, tam phẩm, thế có được không?
Cao Mỗ Mỗ yên lặng nhìn đạo trưởng một cái. Ngoại trừ cấp bậc theo số, chẳng lẽ vị đạo trưởng này không thể nghĩ ra quan niệm về cấp bậc nào thú vị đặc sắc hơn một chút sao?
Nhưng mà nhất phẩm, nhị phẩm, tam phẩm gì đó cứ ghi lại cũng được.
Đến lúc đó để Tống Thư Hàng thảo luận với Ngư Kiều Kiều xem rốt cuộc họ muốn cấp bậc kim loại hay là cấp bậc dạng số.
Thế là Cao Mỗ Mỗ ghi lại dự tính “Phẩm cấp” vào laptop.
Thấy thế Thiên Nhai Tử đạo trưởng rất hài lòng, chỉ cần người trẻ tuổi này sửa lại đẳng cấp tu chân thì mục đích của hắn đã đạt được rồi.
Theo lý mà nói sau khi đạt được mục đích, Thiên Nhai Tử đạo trưởng phải rời đi mới đúng.
Nhưng không biết tại sao mà trong lúc vô tình Thiên Nhai Tử đạo trưởng lại bắt đầu thảo luận về tình tiết kịch bản với Cao Mỗ Mỗ.
Sau này khi nghĩ lại Thiên Nhai Tử đạo trưởng cũng tự cảm thấy rất khó tin!
Rõ ràng lúc đầu hắn chỉ muốn chỉ điểm cho người trẻ tuổi này về việc xây dựng quan niệm cấp bậc tu chân thôi.
Nhưng không biết tại sao mà hắn lại cảm thấy người trẻ tuổi trước mắt này rất giỏi nói chuyện. Ngồi buôn dưa một hồi, hai người bắt đầu nhắc đến chuyện nên viết tiếp tình tiết thế nào.
Mặc dù Thiên Nhai Tử chưa từng viết truyện nhưng kinh nghiệm của hắn lại vô cùng phong phú!
Mà những kinh nghiệm đời người phong phú của hắn chỉ cần để lộ ra một chút thôi cũng có thể khiến Cao Mỗ Mỗ được gợi ý lớn rồi.
Ví dụ như…
Thiên Nhai Tử nói:
- Vừa rồi ta thấy khi tiểu hữu xây dựng cốt truyện, nói là muốn viết nên một câu chuyện khiến người khác cảm động đúng không? Hơn nữa nhân vật chính của câu chuyện nhất định phải cực kỳ bi thảm, khiến người khác không tự chủ được mà đồng tình ấy?
- Đúng vậy, đạo trưởng có ý kiến gì về việc khiến nhân vật chính trở nên thê thảm hơn không?
Cao Mỗ Mỗ thuận miệng hỏi đạo trưởng một câu, sau đó càng nói chuyện cậu càng bội phục vị đạo trưởng tóc trắng này. Kinh nghiệm trải đời của đối phương vô cùng phong phú, cái nhìn độc đáo, mỗi lần chỉ điểm đều có thể khiến cậu tuôn trào ra nhiều linh cảm hơn.
- Thật ra thì vừa rồi khi nghe tiểu hữu nói đến tình tiết “sư tỷ tình đầu của nhân vật chính phải gả cho người khác”, trong đầu ta lập tức nhớ đến một vị đạo hữu trong môn phái cách đây rất lâu của ta, những chuyện hắn trải qua khiến người khác ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
Thiên Nhai Tử thở dài một hơi, bắt đầu hồi tưởng lại câu chuyện năm xưa.
Một khi con người bắt đầu già đi, họ cực kỳ thích “nhớ năm đó”.
- Năm đó, vị đạo hữu môn phái bên cạnh của ta cũng khá giống với nhân vật chính trong câu chuyện mà tiểu hữu ngươi xây dựng. Hắn có một vị sư muội lưỡng tình tương duyệt, hai người cùng thầm mến thương nhau hơn mười năm rồi. Nhưng bỗng nhiên một ngày nọ, dưới sự sắp xếp của trưởng bối, vị sư muội đó phải gả cho một người đàn ông khác, hơn nữa hôn lễ còn được cử hành ngay sau đó vài ngày.
- Lúc ấy, vị sư muội đó nói với vị đạo hữu kia một câu thế này “Vào ngày đại hôn của ta, chàng hãy đến tìm ta. Chỉ cần chàng tới, ta sẽ từ bỏ tất cả, bái đường với chàng”.
- Nhưng trước ngày đại hôn của vị sư muội kia hai ngày, vị đạo hữu của ta đang trên đường đuổi đến hôn lễ, chuẩn bị liều hết tất cả cũng phải ngăn cản hôn lễ của sư muội lại! Nhưng trên nửa đường, hắn lại gặp phải một con mãnh thú… nổi điên, sau đó hắn bị con mãnh thú đó đập trọng thương, hôn mê mất mấy ngày. Khi hắn khó khăn lắm mới hồi phục được như cũ, đi tìm sư muội thì sư muội hắn đã thành hôn với một người đàn ông khác rồi.
Nói tới đây, Thiên Nhai Tử cảm thấy vô cùng đáng tiếc. Nếu con yêu thú năm đó là một âm mưu thì cũng đành thôi, nhưng sau đó khi hắn đi kiểm tra cho vị đạo hữu kia thì phát hiện sự xuất hiện của con yêu thú bạo loạn thật sự chỉ là một sự trùng hợp.
Chỉ có thể nói là ý trời trêu ngươi mà thôi.
Sau khi cảm thán xong, Thiên Nhai Tử đạo trưởng nói:
- Ta đang suy nghĩ, ngươi có thể sửa đổi nội dung của câu chuyện này một chút dùng vào vị sư tỷ trong kịch bản của ngươi.
- Tuyệt! Tuyệt quá! Nếu như thế khi nam chính đau khổ vì ngoài ý muốn mà mất đi sư tỷ của mình, sự hối hận đau xé ruột gan đó, nỗi bi thương như thác Lư Sơn nghịch dòng đó nhất định sẽ khiến nhiều người cảm động đến rơi lệ!
Cao Mỗ Mỗ vừa nói vừa gõ như bay vào trong laptop của mình.
Thiên Nhai Tử đạo trưởng mỉm cười gật đầu, sau đó lại tiếp tục bổ sung:
- Ngoài ra còn một điểm nữa, ta cảm thấy nếu muốn khiến nhân vật chính hóa bi thương thành lực lượng để trả thù thì mức độ bi thương sau cái chết của vợ chồng sư tỷ vẫn chưa đủ đô. Hơn nữa sự căm phẫn của nữ nhi tình trường đưa tới thật sự quá nhỏ. Tiểu hữu hoàn toàn có thể mở rộng thêm một chút, cho cả môn phái của nhân vật chính bị “thế lực thần bí tà ác” giết chết luôn đi, như thế mới có thể kích thích sự bi phẫn trong nội tâm nhân vật đến mức độ cao nhất! Mà như thế cũng có thể khiến kịch tình không bị giới hạn bởi thù hận nữ nhi tình trường, mà lập tức tăng lên phạm vi nợ nước thù nhà luôn! Tình thế cũng kích thích hơn hẳn.
- Đạo trưởng nói hay quá!
Cao Mỗ Mỗ cảm giác như mình đã gặp được thầy giỏi bạn hiền, người yêu chết so thế nào với cả nhà chết được chứ?
Thiên Nhai Tử đạo trưởng tiếp tục mỉm cười:
- Thật ra thì chúng ta còn có thể cho nhân vật chính mắc phải căn bệnh “ho ra máu”, mỗi khi bi thương đến cực điểm, chỉ cần khẽ ho một cái là máu tươi phun trào, như thế càng dễ chiếm được sự đồng tình của người xem hơn.
- Hay, quá hay!
Cao Mỗ Mỗ nhanh chóng ghi lại.
Cứ thế, Cao Mỗ Mỗ và Thiên Nhai Tử đạo trưởng ngày càng tiến xa hơn trong chủ đề “hành hạ nhân vật chính”, xa đến nỗi hoàn toàn không thể quay đầu lại.
…
Khi Tống Thư Hàng và Ngư Kiều Kiều trở lại biệt thự, hai người lập tức nhìn thấy đạo trưởng tóc trắng và Cao Mỗ Mỗ đang ngồi trò chuyện vui vẻ với nhau dưới ánh mặt trời chói chang.
Hình ảnh này không khác gì gặp quỷ cả.
Ngư Kiều Kiều giật mình nói:
- Nguy rồi, ta còn tưởng Truyền Công Cuồng đã buông tha cho ngươi rồi cơ chứ. Không ngờ hắn cố chấp như vậy, lại còn tìm đến tận nhà ta luôn. Đây là muốn ôm cây đợi thỏ mà!
Không hổ là Truyền Công Cuồng trong truyền thuyết, không dễ đối phó như vậy. Phàm là những tu sĩ trẻ bị Truyền Công Cuồng nhìn trúng, mười người thì chín người đều bị nhận sự truyền công của Truyền Công Cuồng!
Chẳng lẽ cuối cùng Tống Thư Hàng vẫn không thể thoát khỏi kiếp này sao?
- Chúng ta có cần độn thổ trở về biệt thự không?
Tống Thư Hàng hỏi.
Nhưng đã quá muộn, vị đạo trưởng tóc trắng Thiên Nhai Tử ở trước mặt đã cảm ứng được Tống Thư Hàng và Ngư Kiều Kiều, hắn quay đầu lại, mỉm cười nhìn về phía hai người.
Đối với Tống Thư Hàng và Ngư Kiều Kiều, nụ cười đó tuyệt đối là nụ cười nghiêng thành đổ nước, bởi vì người trong thành và nước đều sẽ bị nụ cười đó dọa cho gà bay chó sủa…
Sau khi cười xong, Thiên Nhai Tử chắp tay hành lễ với Tống Thư Hàng:
- Tiểu huynh đệ, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Tống Thư Hàng cười khổ, hắn thi lễ lại rồi nói:
- Đạo trưởng, ngài cố chấp thật đấy.
- Khụ khụ, thật ra thì lão đạo không cố chấp thế đâu.
Khuôn mặt già nua của Thiên Nhai Tử đỏ bừng lên, hắn giải thích:
- Thật ra thì lão đạo được người khác nhờ vả đi tìm… Ý?
Nói được một nửa, Thiên Nhai Tử bỗng thấy Tống Thư Hàng đang xách một cái túi lớn trong tay. Trong cái túi đó chứa rất nhiều bánh bao nhân thịt.
Hương vị này chắc chắn chính là bánh bao nhân thịt của Biệt Tuyết Tiên Cơ!
Vị tiểu đạo hữu này đến tận cửa hàng của con cá đó để mua bánh bao nhân thịt ư?
Vậy hắn đã gặp Biệt Tuyết Tiên Cơ rồi sao?
Đúng lúc đó Cao Mỗ Mỗ đứng ở bên cạnh lên tiếng hỏi:
- Thư Hàng, mày biết vị đạo trưởng này à?
Tống Thư Hàng gật đầu sau đó thở dài nói:
- Sáng sớm nay khi tao ra ngoài nhận chuyển phát nhanh, tiện thể mua đồ ăn cho mọi người thì gặp vị đạo trưởng này trên đường.
Sau đó Thư Hàng quay sang hỏi Thiên Nhai Tử:
- Đạo trưởng vừa nói là được người nhờ vả? Ai muốn tìm ta thế?
Thiên Nhai Tử nhìn cái túi lớn trong tay Tống Thư Hàng cười với vẻ thần bí.
Người nhờ ta tìm ngươi đã từng gặp ngươi rồi đấy.
Thiên Nhai Tử đạo trưởng đang chuẩn bị nói thế thì đột nhiên cả người hắn bay ra ngoài khoảng mười mấy mét như vừa bị thứ gì đó đụng phải vậy!
Trên cung đường bay còn làm gãy một cái cây non.
Sau đó tiếng kêu rên rỉ đầy đau khổ của đạo trưởng truyền đến.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Tống Thư Hàng chớp chớp mắt, tại sao đạo trưởng đột nhiên bị đánh bay như thế? Ai đã tập kích hắn?