Mới vừa rồi mải nói chuyện đóng phim với Ngư Kiều Kiều hăng quá suýt chút nữa quên mất chuyện quan trọng là hắn muốn nhờ Ngư Kiều Kiều hỗ trợ, chú ý một chút về tình hình biển Đông gần đây, xem xem có thể nhờ đó tìm ra tung tích của vị Đại Năng mượn đi linh quỷ kia hay không.
Ngư Kiều Kiều trả lời:
- Ta đang ở khu Giang Nam.
- Ta sẽ tới ngay! - Tống Thư Hàng hồi âm lại sau đó ôm cổ Con rối Ngân Long, cố gắng ngồi thật vững trên lưng nó.
- Tốc độ nhanh nhất, xông lên! Mục tiêu là khu Giang Nam!
Ngân Long vỗ cánh bay lên cao, dốc toàn lực bay nước rút, linh thạch trong cơ thể cũng vì thế mà nhanh chóng bị tiêu hao.
Sắc mặt của Tống Thư Hàng có chút trắng bệch, rõ ràng đã đi dạo khắp một vòng vũ trụ nhưng chứng sợ độ cao của hắn vẫn không được cải thiện chút nào.
Có cần lắp thêm chút lan can cho Con rối Ngân Long không nhỉ? Như vậy cảm giác sẽ an toàn hơn một chút.
Ế khoan, vừa rồi mình quên không hỏi Ngư Kiều Kiều địa chỉ cụ thể rồi.
Tống Thư Hàng cười khổ, xem ra chỉ có thể đến khu Giang Nam rồi hỏi sau thôi, bây giờ đang ở trên người con rối Ngân Long đang tăng tốc cũng khó mà nhắn tin được.
Mà lúc này trong căn phòng bị Ngư Kiều Kiều gọi là căn phòng tối nhỏ trong một cái biệt thự ở khu Giang Nam.
Nói là phòng tối nhỏ thế thôi chứ thực ra căn phòng đó rất rộng rãi, độ sáng cũng có thể tùy ý điều chỉnh.
Trong góc phòng có một cái bàn cực to, bên cạnh đó còn có một cái ghế ông chủ được chỉnh độ cao phù hợp.
Bây giờ Cao Mỗ Mỗ đang tựa cả người vào chiếc ghế giám đốc kia, đặc biệt là chiếc ghế giám đốc đó còn có thể khởi động chức năng Matxa toàn thân, khiến anh ta sướng đến run người.
Bên cạnh anh ta còn có một chiếc giường đôi hoa lệ, bạn gái Nha Y của anh ta đã có một giấc ngủ say ngọt ngào trên giường.
Ngư Kiều Kiều đúng là thần thông quảng đại, hôm đó anh ta vừa định làm chuyện ấy ấy qua điện thoại với bạn gái thì tối đó Nha Y đã bị xách tới rồi.
Giống hệt Cao Mỗ Mỗ, khi bị đưa đến đây Nha Y còn vẫy tay về phía cô ấy vô cùng vui vẻ, cứ như là bị tẩy não vậy.
Sau đó Nha Y ở bên cạnh Cao Mỗ Mỗ trong căn phòng tối nhỏ đó, nhưng cô không bị hạn chế phạm vi hoạt động mà có thể đi bất kỳ đâu trong biệt thự, muốn rời đi bất cứ lúc nào cũng được.
- Viết xong một chương nữa rồi, nhưng vẫn chưa sửa lại… Chương này để mai đi, dù sao trời cũng sắp sáng rồi.- Cao Mỗ Mỗ tự nhủ, hôm nay anh cũng đã viết gần hai mươi nghìn ba trăm chữ rồi.
Mấy ngày nay, ngày nào cũng hai mươi đến ba mươi nghìn chữ, thực sự là tốc độ mà trước đây Cao Mỗ Mỗ không thể nào tưởng tượng nổi.
Trước đây một ngày tối đa anh ta chỉ có thể viết mười nghìn chữ, cho dù là ngày lễ nghỉ ở nhà cả ngày gõ chữ cũng chỉ có thể được nhiều như thế thôi. Hơn nữa mỗi lần sau khi viết xong mười nghìn chữ, cho dù có muốn viết tiếp thì cả người cả đầu hệt như sắp nổ tung, căn bản không thể nghĩ thêm ra bất kỳ kịch tình nào nữa.
Nhưng bây giờ anh ta lại cảm thấy lúc nào đầu óc mình cũng trong trạng thái lạnh như băng, cho dù vừa quất xong ba mươi nghìn chữ thì tinh thần vẫn hừng hực như trước!
Lúc đầu anh ta bị dọa sợ, cho là cái cô Ngư Kiều Kiều từ trước đến nay chỉ thấy hình, nghe thấy tiếng chưa chưa thấy người thật bao giờ kia cho thuốc kích thích vào trong thức ăn của mình. Cũng chỉ có các loại thuốc kích thích mới có thể khiến con người gõ chữ vất vả cả một ngày vẫn phấn chấn tinh thần được thôi?
Nhưng sau này anh ta phát hiện ngoại trừ việc cả người tràn đầy tinh thần, đầu óc thanh tỉnh ra cũng không có bất cứ hậu di chứng không tốt nào cả.
Điều khiến anh ta càng không dám tin hơn cả là trạng thái sức khỏe của mình. Mấy ngày này ngày nào cũng khóa mình trong căn phòng tối nhỏ đó liều mạng gõ chữ, theo lý mà nói thì sức khỏe của anh ta nên tụt dốc nhanh chóng mới đúng.
Nhưng mấy ngày nay anh ta cảm thấy sức khỏe của mình vẫn cực kỳ tốt.
Mấy múi cơ bụng dần bị mất đi do thời đại học lười tập luyện giờ đây lại ngày càng lộ ra rõ ràng hơn, anh ta cảm giác hai cánh tay mình đều tràn đầy lực lượng.
Không chỉ có thế, anh ta còn cảm thấy hàng ngày độc tố trong cơ thể mình cũng được tống ra nhiều hơn, trạng thái sức khỏe tốt đừng hỏi luôn.
Thậm chí một vài vết thương ngầm trên người anh ta cũng khỏi hẳn luôn.
Ví dụ như bả vai phải của anh ta chẳng hạn. Vào năm lớp 11 do thường xuyên chơi game, cộng thêm hay gõ chữ về đêm nên vai phải thường bị đau nhức.
Vì thế chỉ cần anh ta duy trì tư thế gõ chữ một lúc thôi là nó sẽ lại sưng đau lên.
Mà sáng sớm hôm qua sau khi tỉnh lại, Cao Mỗ Mỗ phát hiện cảm giác sưng đau trên vai phải của mình đã hoàn toàn biến mất!
Bây giờ điều duy nhất Cao Mỗ Mỗ có thể khẳng định chính là trong đồ ăn Ngư Kiều Kiều đưa cho anh ta hàng ngày chắc chắn có vấn đề. Chỉ là không biết những thứ này tốt thật, hay là sẽ để lại hậu di chứng nữa.
Sau đó anh ta lưu chương vừa viết thật cẩn thận.
Nghĩ một chút, Cao Mỗ Mỗ nhấn nút ấn liên lạc với Ngư Kiều Kiều ở trên bàn.
Sau khi ấn xuống, giọng nói đáng yêu của một cô gái lập tức truyền ra từ bên tai anh ta:
- Cao tiên sinh, ngươi lại viết xong một chương nữa rồi à?
Bên cạnh không có bất cứ dụng cụ truyền âm gì nhưng giọng nói của đối phương cứ thế trực tiếp xuất hiện bên tai anh.
Đây là pháp thuật Truyền âm nhập mật, tất nhiên là Cao Mỗ Mỗ không thể nào hiểu được rồi.
- Nhưng tôi vẫn chưa sửa, tính là ngày mai đi.- Cao Mỗ Mỗ lắc đầu nói.
- Không sao, hôm nay ta đọc đủ sướng rồi.- Ngư Kiều Kiều cười hì hì rồi nói tiếp:
- Thế ngươi tìm ta có chuyện gì à?
- Đúng vậy, tôi có vài chuyện muốn hỏi cô.- Cao Mỗ Mỗ nói. Nghe giọng nói đáng yêu của cô gái này, anh hoàn toàn không nghĩ tới cô ấy lại là nữ độc giả độc ác bắt anh nhốt vào trong phòng tối nhỏ.
Có fan đáng sợ như thế này, áp lực quá.
- Ngươi cứ hỏi đi, ta nhất định sẽ biết gì nói đó, ngôn vô bất tẫn.- Ngư Kiều Kiều cười hì hì nói.
Cao Mỗ Mỗ:
- Vấn đề thứ nhất: Cô còn muốn nhốt tôi bao lâu nữa?
- À, nếu có thể, ta có thể nhốt ngươi cả đời được không? - Giọng nói đáng yêu của Ngư Kiều Kiều vang lên.
- Tôi từ chối! - Giọng nói vang dội hữu lực của Cao Mỗ Mỗ vang lên. Nhốt mình cả đời? Thà mình đập đầu chết còn hơn!
- Ta đùa thôi, ta đưa Cao tiên sinh đến đây chủ yếu là muốn nhờ ngươi viết cho bọn ta một câu chuyện, một câu chuyện thú vị! Sau đó bọn ta sẽ quay câu chuyện này thành một bộ phim.- Ngư Kiều Kiều nói.
Cao Mỗ Mỗ: …
Đậu xanh, nói trắng ra là mấy người muốn tôi viết kịch bản phim cho mấy người chứ gì?
Loại chuyện này chỉ cần nói một tiếng, sau đó ký hợp đồng gì đó mới đúng chứ. Bây giờ truyện của tác giả mạng được quay thành phim mạng, phim truyền hình có phải lạ đâu. Có cần phải nhốt mình vào phòng tối gõ chữ không chứ?
- Ta nghĩ nếu đã muốn nhờ ngươi viết kịch bản cho bọn ta, thì đúng lúc có thể bắt ngươi đến gõ chữ luôn. Ta rất thích đọc tiểu thuyết của ngươi… Chỉ có điều thời gian ngươi up chương mới quá chậm, căn bản đọc không đã. Bây giờ một ngày hai mươi, ba mươi nghìn chữ mới miễn cưỡng khiến ta hài lòng. Thật ra thì nếu được năm mươi, sáu mươi chữ thì càng tốt, đáng tiếc tốc độ của ngươi không nhanh như vậy.- Ngư Kiều Kiều lại nói tiếp.
Hốc mắt của Cao Mỗ Mỗ lập tức đỏ hoen. Suy cho cùng, viết kịch bản phim gì đó chỉ là bổ sung thêm thôi, còn bắt mình đến nhốt vào phòng tối để gõ chữ mới là nguyện vọng chính.
- Cao tiên sinh còn có vấn đề gì khác không? - Ngư Kiều Kiều khẽ cười hỏi.
- Vấn đề tiếp theo: Cô đã cho gì vào thức ăn hàng ngày của tôi? - Cao Mỗ Mỗ hỏi.
Vấn đề này rất quan trọng, mặc dù trong thời gian ngắn những thứ đó không gây ra hậu di chứng gì, hơn nữa còn chữa khỏi bệnh ngầm của mình, nhưng nếu những hậu di chứng này kéo dài tới mãi về sau mới bùng phát thì sao? Như thế thì càng đáng sợ hơn ấy.
- Cuối cùng ngươi cũng chú ý tới điểm này à, ta còn tưởng ngươi sẽ chú ý đến sớm hơn cơ.- Nhắc đến đề tài này, Ngư Kiều Kiều rất có hứng thú, cô nói rất nhanh:
- Thật ra thì cũng chẳng phải thứ to tát gì. Thứ ta cho vào trong đồ ăn của ngươi hàng ngày là Tỉnh Mục Đan và hoạt lực dược dịch. Hai loại thuốc này là hai thứ cực bổ, có thể khiến ngươi ngày nào cũng tai thính mắt tinh, tinh thần phấn chấn, tràn đầy sức sống. Hơn nữa hai loại thuốc này là hai loại thuốc được truyền từ xưa lại, những nguyên liệu được chọn dùng đều là những dược liệu trân quý, sẽ không để lại bất cứ hậu di chứng gì đâu, ngươi cứ yên tâm đi. Hơn nữa gần đây ta còn cho vào trong món đậu phụ thối yêu thích của ngươi một chút Thối thể dịch, cũng may mà ngươi thích ăn đậu phụ thối nếu không thật sự khó để che giấu mùi của Thối thể dịch. Thối thể dịch là loại thuốc mà những người tập võ như bọn ta dùng khi rèn luyện thân thể. Nó có thể giúp tăng cường thể chất, loại trừ những bệnh ngầm bị lưu lại trong cơ thể do tu luyện quá độ chứ cũng không có tác dụng phụ gì cả. Chẳng qua do thể chất của ngươi hơi yếu nên Thối thể dịch mà ta cho ngươi dùng đều là loại đã được làm loãng rất nhiều rồi.
- Thật sự sẽ không có bất cứ hậu di chứng gì chứ? - Cao Mỗ Mỗ vẫn vô cùng khẩn trương, anh hỏi.
- Tuyệt đối không, điểm này ngươi hoàn toàn có thể tin tưởng ta.- Ngư Kiều Kiều lên tiếng nói, trong giọng nói của cô dường như có chút lực lượng khiến người khác tin tưởng, trong giọng nói dễ nghe đó mang theo lực lượng thần bí.
Đó là lực lượng của Ngư Yêu mà cô được di truyền từ mẹ của mình, tiếng hát của người cá luôn mang theo năng lực mị hoặc mà.
Khi Ngư Kiều Kiều lên tiếng đảm bảo với Cao Mỗ Mỗ, trong giọng nói của cô cũng bất tri bất giác truyền ra hiệu quả tương tự như Mị Hoặc, đây là chuyện mà chính bản thân cô đều không nhận ra được.
- Tôi biết rồi.- Cao Mỗ Mỗ gật đầu. Không biết tại sao mà sau khi nghe được sự đảm bảo của Ngư Kiều Kiều, trong lòng anh ta lập tức tin lời cô ngay!
Sau đó, Cao Mỗ Mỗ lại hỏi:
- Vậy trong đồ ăn của Nha Y cũng cho thêm vật tương tự thế sao?
- Đúng vậy, nể mặt Cao tiên sinh nên ta tặng thêm phúc lợi đó.- Ngư Kiều Kiều cười hì hì. Phúc lợi này là thứ dù có nhiều tiền cũng khó mà cầu được đấy.
- Tôi có cần cảm ơn không? - Cao Mỗ Mỗ lại nói tiếp:
- Vậy tôi còn có một yêu cầu cuối cùng.
Ngư Kiều Kiều:
- Cao tiên sinh cứ nói.
- Cô hãy cho tôi gọi mấy cuộc điện thoại, tôi muốn gọi thêm mấy người bạn thân nữa đến ở cùng tôi, cùng bị nhốt vào căn phòng tối nhỏ với tôi.- Giọng nói tràn đầy kiên định của Cao Mỗ Mỗ vang lên.
Anh em tốt là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.
Bây giờ anh gặp được Chỗ tốt thần kỳ như vậy, dĩ nhiên phải chia sẻ với anh em một chút rồi. Ba tên hãm Thổ Ba, Dương Đức, Thư Hàng cũng phải được bồi bổ chứ.
Sau đó, sau khi hưởng thụ những chỗ tốt tuyệt vời đó xong, các anh em cùng bị nhốt vào trong phòng tối nhỏ với anh ta chắc là không sao đâu nhỉ? Có họa cùng chịu mà.
- Được rồi, ta có thể cho ngươi liên lạc với mấy người bạn thân của mình.- Ngư Kiều Kiều gật đầu nói.
…
…
Một lát sau, hai cô gái ăn mặc như nha hoàn đi vào, đặt một chiếc điện thoại bàn lên bàn làm việc của Cao Mỗ Mỗ.
Sau khi lắp điện thoại xong, hai cô gái ăn mặc như nha hoàn kia mỉm cười hành lễ cáo lui rồi đi ra khỏi phòng.
Cao Mỗ Mỗ thở dài, anh lấy điện thoại di động của mình ra, ấn thử vào dãy số của Tống Thư Hàng nhưng vì hắn đang ở trong phòng tối nhỏ nên sóng điện thoại bị chặn rồi.
Vì thế điện thoại di động của anh ta không thể lên mạng, hay gọi đi được.
Nhưng thế không phải do Ngư Kiều Kiều sợ anh liên lạc với bên ngoài mà là muốn tránh cho Cao Mỗ Mỗ lên mạng không chuyên tâm gõ chữ được.
Thế là Cao Mỗ Mỗ đành nhấc điện thoại bàn lên, bấm số của Tống Thư Hàng.
Ngay sau đó giọng nói của Tống Thư Hàng truyền ra từ trong điện thoại:
- Alo, xin chào, ai thế ạ?
- Thư Hàng, tao đây, Cao Mỗ Mỗ đây! - Cao Mỗ Mỗ nói với vẻ nhiệt tình.
- Ha ha, là Mỗ Mỗ à, không phải dạo này là thời gian thân mật của mày với bạn gái sao? Tìm tao có chuyện gì thế? - Tống Thư Hàng hỏi.
Hình như Cao Mỗ Mỗ nghe thấy tiếng gió rít gào từ trong điện thoại, Tống Thư Hàng đang làm cái gì vậy?
- Thư Hàng, bây giờ mày đang ở đâu, có rảnh không? Nếu rảnh thì mấy anh em mình hẹn một chỗ để tụ tập đi.- Cao Mỗ Mỗ nói.
- Không thành vấn đề! Nhưng bây giờ tao đang có chút việc, nhưng cũng xong nhanh thôi. Bao giờ thì tụ? Tụ ở đâu đây? Tao sẽ nhanh chóng đến đó.- Tống Thư Hàng trả lời vô cùng sảng khoái.
- Địa điểm thì tao đã tìm được rồi… Ừm, chút nữa tao sẽ gửi tin nhắn địa chỉ cho mày. Về thời gian thì mày cứ làm xong chuyện của mày đi rồi tới, lần này chúng ta ở cùng nhau mấy ngày đi. Bạn gái tao Nha Y cũng đang ở đây.- Cao Mỗ Mỗ nhanh chóng trả lời. Anh không nói ra địa chỉ ngay là vì từ sau khi bị bắt nhốt vào phòng tối thì anh chưa từng rời khỏi đây bao giờ.
Vì thế anh căn bản không hề biết địa chỉ của ngôi biệt thự này.
Thế là Cao Mỗ Mỗ lại ấn một cái nút ấn khác ở trên bàn.
Hai cô gái vừa mới lắp điện thoại cho anh lại đi vào, mỉm cười và hỏi:
- Cao tiên sinh, anh có chuyện gì muốn phân phó sao?
Cao Mỗ Mỗ:
- Địa chỉ cụ thể của biệt thự này là gì thế?
- Số 105, đường Hàng Nhiên, trấn Hồng Hà, khu Giang Nam.- Một trong hai cô nha hoàn trả lời.
- Được rồi, tôi nhớ rồi. Đúng rồi, hai cô giúp tôi gửi tin nhắn địa chỉ này cho bạn của tôi đi.- Vừa nói, Cao Mỗ Mỗ vừa đọc số điện thoại của Tống Thư Hàng cho hai cô gái ăn mặc như nha hoàn này.
- Vâng, Cao tiên sinh. Chúng tôi sẽ lập tức gửi tin nhắn ngay.- Sau khi lưu số điện thoại của Tống Thư Hàng xong, hai cô gái đó rời khỏi căn phòng tối nhỏ.
“Mà nói mới nhớ, rốt cuộc lai lịch của cô gái Ngư Kiều Kiều này là gì nhỉ? Thời buổi này mà vẫn còn có nha hoàn nữa.” - Cao Mỗ Mỗ thầm nói trong lòng.
Sau đó anh bắt đầu bấm số điện thoại của Thổ Ba, bắt đầu một vòng tuần hoàn mới.
Cho dù có bị lộ thân phận tác giả tiểu thuyết mạng của mình mình cũng phải lôi kéo ba thằng bạn kia đến đây bị nhốt với mình mới được!
Ở phía bên kia, chỉ chốc lát sau Tống Thư Hàng đã bay đến bầu trời trên khu Giang Nam.
Tốc độ của con rối Ngân Long chậm dần, Tống Thư Hàng bắt đầu tìm nick của Ngư Kiều Kiều rồi gửi đi một tin nhắn:
- Kiều Kiều, vị trí cụ thể của cô bây giờ là gì?
Ngư Kiều Kiều nhanh chóng trả lời lại:
- Số 105, đường Hàng Nhiên, trấn Hồng Hà, khu Giang Nam. Mau đến đây, ta sẽ giới thiệu vị tác giả kia cho ngươi biết.
Sau khi Ngư Kiều Kiều vừa đọc địa chỉ không đến hai giây, một tin nhắn cũng được gửi đến điện thoại của Tống Thư Hàng.
“Địa chỉ: Số 105, đường Hàng Nhiên, trấn Hồng Hà, khu Giang Nam.”
- Kiều Kiều cẩn thận thật, còn gửi cả tin nhắn đến nữa chứ.- Tống Thư Hàng khẽ mỉm cười.
Sau đó hắn mở điện thoại di động ra, dẫn đến vị trí “Số 105, đường Hàng Nhiên, trấn Hồng Hà, khu Giang Nam”.
Con rối Ngân Long lại lần nữa giương cánh, bay thật nhanh về phía biệt thự của Ngư Kiều Kiều.
…
…
Hai phút sau.
Con rối Ngân Long duy trì trạng thái ẩn không để người bình thường không nhìn thấy rồi từ không trung đáp xuống sân biệt thự của Ngư Kiều Kiều.
Ở đó, Ngư Kiều Kiều đã đứng chờ từ rất lâu rồi.
Tống Thư Hàng vừa đáp xuống, cô lập tức nhảy một cái lên bả vai của Tống Thư Hàng rồi nói: