[Dịch] Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 37 :  Chương 37: Gần Đây Con Gái Đều Như Thế…




Tống Thư Hàng vốn chỉ muốn nắm đầu tên bất lương kia, xong tặng thêm cho tên kia mấy cú vào ót mà thôi.

Nhưng lúc này sức nặng truyền tới từ cánh tay khiến cho hắn cảm giác như mình có thể dễ dàng vung tên kia lên như vung một khúc cây ấy, có thể ném tên thanh niên trai tráng trong tay nhẹ bẫng như ném một quả bóng.

Hay là ném thử một cái xem sao nhỉ?

Cũng may là lý trí của hắn vẫn còn đó, nên cố kềm nén suy nghĩ muốn thử ném tên kia một cái xem sao. Nêu mà làm thật thì đáng sợ quá, sẽ dọa mấy tên này vỡ mật mất.

Bây giờ rốt cuộc Tống Thư Hàng cũng hiểu được cảm giác của Vũ Nhu Tử khi vác theo cái vali to đùng kia. Có với Vũ Nhu Tử thì hơn trăm cân như thế có lẽ chẳng khác gì cầm một tờ giấy chăng?

Thật đáng sợ, lần trước may mà Vũ Nhu Tử giữa đêm lén chui vào phòng mình nhưng mình không nổi cơn thú tính. Bằng không thì... Mọi người cũng hiểu mà nhỉ?

- A a a a...

Tên bất lương tóc vàng hoe kia bị xách lên thì lại càng hoảng sợ hơn nữa, hai chân ra sức giãy đành đạch giữa không trung, hoảng hốt há miệng hét lên thật to. Dù là ai đi nữa, đột nhiên bị xách đầu nhấc lên như thế cũng phải sợ tới mức tè ra quần.

Trong một thoáng, hắn thậm chí còn cho rằng mình sắp tèo luôn rồi!

Nhưng mặc kệ tên bất lương tóc vàng hoe kia giãy đạp cỡ nào thì cánh tay đang nhấc bổng hắn lên vẫn cứng như gọng kềm như cũ, không hề buông lỏng chút nào. Hắn giãy giụa trên không trung như một chú cá mắc vào lưỡi câu, mặc kệ giãy giụa cỡ nào thì cũng vô dụng mà thôi.

Đám bạn của tên bất lương tóc vàng hoe kia thấy thế cũng bị dọa sợ vỡ mật, nên sau cả buổi trời mới phản ứng lại.

- Mẹ kiếp, mày là ai!

Đám bất lương còn lại la to.

Tuy rằng bọn chúng không chủ động đụng đến mấy học sinh thoạt nhìn không dễ trêu thế này, nhưng nếu như đối phương chủ động đụng tới bọn chúng thì bọn chúng cũng sẽ không bỏ qua.

- Khốn khiếp, bố mẹ mày không có dạy mày à, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân thì phải coi lại bản thân có khả năng hay không trước đi đã.

Hai tên bất lương trong số đó la to rồi lao về phía Tống Thư Hàng. Một tên thì giơ nắm đấm, một tên thì rút một cây gậy ra.

Hai tên kia không ngừng mở miệng chửi bới để tăng thêm khí thế cho mình. Đây là cách tác chiến thường thấy của bọn bất lương, trước tiên lấy khí thế dữ dằn ra để dọa đối phương trước, sau đó lại ùa lên lấy đông hiếp ít. Gặp phải những kẻ nhát gan, bị dọa sợ thì tiếp theo chắc chắn sẽ bị một đám bất lương lao lên đánh hội đồng.

Nhưng lần này, hai tên bất lương kia mắng nhiều như thế chẳng qua là để tiếp thêm can đảm cho mình mà thôi. Đối phương có thể dùng một tay nhấc bổng tên tóc vàng hoe lên như thế, chỉ riêng điểm này thôi đã khiến cho bọn chúng sợ phát run, nếu như không tiếp thêm khí thế thì bọn chúng sợ là mình sẽ bó tay không dám động thủ.

-...

Bị đám kia ân cần chửi rủa như thế, Tống Thư Hàng cũng khó chịu nhíu mày. Hắn là một thanh niên cực kỳ yêu quý gia đình, từ nhỏ tới lớn hắn ghét nhất là có kẻ dám mắng gia đình hắn.

- Vậy nên tao mới ghét đám như bọn mày nhất, miệng mồm dơ dáy, hở một chút là lại mắng chửi cả họ nhà người ta.

Vừa nói chuyện, Tống Thư Hàng vừa biến tên bất lương tóc vàng hoe trong tay thành vũ khí, ném mạnh về phía tên bất lương đang cầm gậy ở phía bên trái.

Rầm… hai tên đó bị va vào nhau, ngã lăn quay ra đất.

Bởi vì đang bực bội trong lòng, lúc Tống Thư Hàng ném tên bất lương tóc vàng hoe kai ra đã dùng chừng năm phần sức lực. Khí lực chừng này đối với người bình thường mà nói thì vẫn hơi mạnh.

Tên bất lương tóc vàng hoe và tên bất lương cầm gậy kia đập mạnh vào nhau, phát ra tiếng xương gãy răng rắc, ngay sau đó cả hai tên đồng loạt lăn lộn trên đất đau đớn rên rỉ, trong một quãng thời gian ngắn dường như không thể đứng dậy được.

Ngay sau đó, Tống Thư Hàng nhanh chóng giơ chân lên, đạp một cú đoạn tử tuyệt tôn về phía tên bất lương vung nắm đấm ở bên phải.

Ra tay sau nhưng lại đánh trúng trước, hơn nữa, chân dài hơn so với nắm đấm! Lúc đánh nhau, ra chân có lợi hơn so với ra tay!

Truyệt hậu rồi...

Tên bất lương bên phải thốt lên một tiếng nghẹn ngào, sau đó ôm lấy chỗ đó của mình ngã lăn ra đất. Nước mắt tuôn tràn như lũ vỡ đê, không thể dừng được.

- Chà chà… bây giờ sức mình khỏe như thế, khi nãy đạp không chú ý khống chế sức lực, sẽ không nát thật đấy chứ?

Tống Thư Hàng lẩm bẩm.

Trong nháy mắt, bảy tên thiếu niên bất lương đã có ba tên nằm ngay đơ.

Bốn tên còn lại không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, sĩ khí lập tức hạ xuống mức âm. Bọn chúng lăn lộn đã lâu, đánh nhau chỉ là chuyện thường như ăn cơm bữa, vậy nên cũng có mắt nhìn lắm.

Cậu trai này tuyệt đối là một cục đá lớn, đừng nói là bốn người bọn chúng, cho dù cộng thêm ba tên ban nãy thì cũng không phải đối thủ của hắn ta. Hơn nữa đối phương ra tay cũng vô cùng âm hiểm, bốn người nhìn về phía tên đồng bọn đang ôm của quý lăn lộn rên rỉ kia, cảm giác chỗ đó của mình cũng ẩn ẩn đau theo.

Tống Thư Hàng quét mắt nhìn bốn tên bất lương còn lại, nhìn thấy bọn chúng không dám động thủ, mặt mày tái mét, nên cũng chẳng còn hứng thú đánh nhau với bọn chúng nữa. Nên chỉ trầm giọng quát:

- Cút đi.

Bốn tên kia cắn răng, đỡ ba tên đồng bọn nằm dưới đất lên vội vàng bỏ chạy.

Đại trượng phu co được giãn được, hôm nay bọn chúng cút là vì giữ lại núi xanh, đợi ngày sau có cơ hội lại quay về báo thù!

- Thằng kia mày nhớ mặt bọn tao đấy, sau này đừng có để bọn tao gặp lại cái mặt mày nữa, không thì bọn tao sẽ cho mày đẹp mặt!

Chạy được một quãng xa thật xa rồi, bảy tên bất lương kia vẫn không quên ném lại một tràng.

Cái này là gọi là có thua cũng phải giữ mặt mũi.

Tống Thư Hàng cười lạnh, bóp bóp tay kêu răng rắc.

Bảy tên bất lương kia tái mặt, vội vàng chạy như bay.

- Thật là, chuyện đám kia bị đánh tập thể vừa mới xảy ra đây thôi mà vẫn còn không biết điều. Nói không chừng ngày nào đó lại chọc phải ai đó, bị đập thêm một trận cho bây giờ.

Tống Thư Hàng lẩm bẩm.

Sau đó, hắn nhìn về phía cô gái đứng dựa sát bức tường.

Cô gái kia đứng dựa vào tường, vẻ mặt hờ hững, ánh mắt lại lạnh lùng. Trên mặt cô không có chút sợ hãi nào, cũng không có ý muốn cảm ơn Tống Thư Hàng đã giúp đỡ.

- Cô không sao chứ?

Tống Thư Hàng cũng chỉ lịch sự hỏi lại một câu. Vẻ mặt của cô gái vẫn lạnh lùng như cũ, Thư Hàng cũng không có hứng thú lấy mặt nóng đi dán mông lạnh, cho nên chỉ định thuận miệng hỏi một câu cho có rồi đi ngay mà thôi.

Cô gái tóc ngắn kia lạnh lùng liếc mắt nhìn Tống Thư Hàng một cái.

- Hừ, đồ nhiều chuyện.

Cô hừ lạnh một cái, sau đó xoay người rời đi như một con gà trống ngạo kiều.

Tống Thư Hàng:

-...

Rốt cuộc là gì thế này?

Con gái bây giờ đều có tính cách như thế à?

Dù sao thì Tống Thư Hàng cũng là người tốt, cho nên chỉ cười trừ mà thôi.

- Ấy chết, quên mất mình sắp muộn rồi. Lỡ đi muộn bọn nó đi ăn mà bỏ mình lại thì lỗ chết.

Tống Thư Hàng vội vàng chạy về phía địa chỉ khu nhà Lý Dương Đức thuê ở bên ngoài, hắn thích nhất là được hưởng ké. Đọc sách ké hay ăn cơm ké gì cũng thích!

Phòng 602 tòa nhà 221D, khu Đại Cát, phòng này có diện tích chừng bảy mươi mét vuông, đối với một tên lập trình viên trạch nam như Lý Dương Đức mà nói thì đã đủ rồi.

Thổ Ba bước lên nói:

- Thằng Thư Hàng kia, sao mày đến muộn thế? Đừng có nói với tao là trên đường đi thuận tay anh hùng cứu mỹ nhân gì nhé, kiếm cớ như thế xưa rồi.

- Mày nói trúng phóc luôn, đúng là cứu được một em gái, lại còn xinh nữa, chỉ là tính tình không được lắm.

Tống Thư Hàng cười ha hả, dạo quanh một vòng trong phòng:

- Lý Dương Đức này tiền thuê chỗ này hết bao nhiêu thế?

Hắn cũng muốn ra ngoài thuê một chỗ, cho nên muốn hỏi giá trước.

- Giá cho học sinh thì năm ngàn một năm, điện nước đóng riêng, cần trả tiền luôn một đợt.

Lý Dương Đức trả lời, nơi cho thuê giá cả thế này ở gần trường đều là những miếng bánh béo bở.

- Thật không tệ chút nào.

Tống Thư Hàng khẽ gật đầu.

Thổ Ba nói chen vào:

- Tao đã đặt bàn xong rồi, hôm nay Dương Đức nó mời, bọn mình phải ăn cho đã.

- Nói đến ăn thì hôm nay hình như khẩu vị của tao tốt lắm.

Tống Thư Hàng gật đầu, có lẽ là vì lúc luyện thể đã tiêu hao khá nhiều năng lượng, bây giờ hắn cảm giác như mình có thể ăn hết cả một con trâu.

Sau đó, Tống Thư Hàng ăn khí thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.