Ba giờ rưỡi chiều.
Vũ Nhu Tử từ biệt Mẹ Tống, chuẩn bị rời khỏi đây, đi đến chỗ thế gia của bạn cô.
Mẹ Tống nói với vẻ bịn rịn không rời: - Có rảnh thì tđến chơi nhiều vào nhé Vũ Nhu Tử.
Thư Hàng thì bị đẩy đi ra ngoài tiễn Vũ Nhu Tử.
Sau khi xuống lầu xong, Tống Thư Hàng lên tiếng hỏi: - Vũ Nhu Tử, tiếp theo cô định đến chỗ thế gia của người bạn kia kiểu gì?
Hắn nhớ rõ Vũ Nhu Tử vẫn không biết ngự kiếm phi hành, như vậy là cần phải ngồi xe hoặc là đi máy bay à?
- Ngồi xe điện ngầm đến đó, xe điện ngầm có dừng lại một trạm xe nọ, có thể trực tiếp đến bên ngoài trấn nhỏ mà thế gia của cô ấy ở. Sau đó đi thêm một đoạn đường là có thể đến nhà cô ấy ngay.- Nhu Tử hì hì cười nói: - Tiền bối ngươi cứ yên tâm đi, ta đã học được cách mua vé xe điện ngầm rồi, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu!
- Vậy ta đưa cô đến trạm xe điện ngầm.- Tống Thư Hàng nói, nơi này còn cách ga xe điện ngầm một đoạn nữa.
- Được.- Vũ Nhu Tử gật đầu nói.
- Ừm… Đi xe điện nhé? - Tống Thư Hàng ngượng ngùng nói.
Ba Tống đã lái xe đi làm rồi, may mà chiếc máy kéo mà mình lái về nhà đã bị hủy rồi, dù xe kéo không bị hỏng thì hắn cũng không muốn chạy thứ đó chở Vũ Nhu Tử tới nhà ga đâu.
- Xe điện? Ta cũng biết xe đó, ta biết lái.- Vũ Nhu Tử đột nhiên trở nên hưng phấn.
Tống Thư Hàng luôn cảm giác, Vũ Nhu Tử không chỉ là dễ bị chọc cười, mà cũng dễ vui vẻ nữa. Cô gái sống thế này thì mỗi ngày tâm trạng đều cực kỳ tốt.
Một lát sau, khi Tống Thư Hàng đẩy chiếc xe điện dành cho nữ kia ra ngoài thì Vũ Nhu Tử lại van nài: - Tống tiền bối, cho ta lái nhé, cho ta lái đi mà.
- Được rồi, đội mũ bảo hiểm vào, đoạn đường chạy về phía ga xe điện ngầm kia kiểm tra rất nghiêm, không đội mũ bảo hiểm thì sẽ bị cảnh sát giao thông bắt đấy.- Tống Thư Hàng đưa mũ bảo hiểm lên.
Lại nói… chắc là Vũ Nhu Tử sẽ không cho thêm một trận pháp gia tốc giống như Bạch tiền bối đấy chứ??
Vũ Nhu Tử đội mũ bảo hiểm lên xong, ngồi ở phía trước lái xe, chân của cô rất dài, tư thế cô ngồi khi lái xe điện nhãn hiệu cừu con thì cực kỳ bắt mắt.
Tống Thư Hàng vốn còn muốn sải hai chân ngồi vào ghế sau xe theo thói quen … Nhưng nghĩ đến phía trước là Vũ Nhu Tử, bèn thầm thở dài, yên lặng chọn ngồi nghiêng, khép nép giống như một cô gái.
Dù sao có một số việc. Không phải ý chí mạnh mẽ có thể khống chế được.
…
…
Từ đầu tới cuối Vũ Nhu Tử đều không cho thêm loại pháp thuật gia tốc nào lên xe, cô chỉ lái xe điện chạy rất bình thường mà thôi, cũng rất vui vẻ. Mặc dù ở Linh Diệp Đảo xe gì cũng có, nhưng cô chỉ có thể lái đi dạo trong Linh Điệp Đảo… có bao giờ được lái trên đường cái như thế này?
Đáng tiếc, hiếm khi Vũ Nhu Tử không nghịch ngợm gì, nhưng xe điện lại không chịu hợp tác chút nào.
Chạy được nửa đường, thì tốc độ của xe điện càng lúc càng chậm lại.
- Ủa? Chuyện gì thế này? Tiền bối ơi? - Vũ Nhu Tử nghi hoặc nhìn xe điện. Xoay tay cầm tăng lên đến tốc độ lớn nhất, nhưng không được gì cả.
- Là hết điện rồi à? - Tống Thư Hàng nhoài người tới nhìn thoáng qua, thật đúng là hết sạch điện rồi.
Có thể là lâu lâu mẹ Tống lại lái xe ra ngoài, rồi lại quên sạc điện, mẹ Tống không có bằng lái, bà thi lấy bằng lái ba năm mà không qua, nên tức giận không thèm học nữa.
- Hết điện rồi? Vậy phải làm sao bây giờ? - Vũ Nhu Tử hỏi với vẻ lo lắng, hơn nữa cô đang lái hăng mà, sao tự nhiên lại hết điện thế này.
- Không sao hết.- Tống Thư Hàng đột nhiên nghĩ tới một pháp thuật nhỏ, nên nói: - Ta có nạp điện thuật đây.
Mặc dù nạp điện thuật kia chỉ dùng để sạc pin cho điện thoại với laptop, nhưng chắc là cũng có thể sạc điện cho xe điện chứ nhỉ. Cũng không biết phải tốn mấy lần mới sạc đầy điện cho xe này nữa?
….
Đáp án chính là ba mươi lần.
Một lần nạp điện thuật thì có thể sạc đầy pin cho một chiếc điện thoại di động, thật ra vẫn còn dư lại một phần rất nhiều. Bởi vì lượng điện nạp cho điện thoại và laptop đều chỉ cần dùng một lần là được.
Nạp điện thuật tốn rất ít khí huyết, nhưng sau khi dùng ba mươi lần nạp điện thuật xong thit mặt mày của Tống Thư Hàng cũng tái mét, nếu không phải hắn vừa mới mở tị khiếu được thì e là cũng phải dùng tới phần năng lượng dự trữ của linh quỷ mất rồi.
- Tiền bối biết cả nạp điện thuật sao? Pháp thuật này Tam Lãng tiền bối đã gửi lên nhóm lâu lắm rồi, nhưng khi ta xem qua thì cảm giác pháp thuật này hơi phiền, nên không học.- Vũ Nhu Tử thầm lè lưỡi: - Đầy điện rồi, tiền bối. Chúng ta đi tiếp thôi.
- Ừ, đi thôi.- Tống Thư Hàng hơi thở dốc một chút, ngồi xuống yên sau lần nữa.
Xe điện được khởi động thêm lần nữa, mạnh mẽ đủ đầy.
Tiếng cười trong veo như tiếng chuông bạc của Vũ Nhu Tử lại vang lên lần nữa.
Trên đường đi, Tống Thư Hàng cứ cảm giác có cái gì đó sai sai.
Mẹ nó. Mình sạc đầy điện làm gì nhỉ? Mình chỉ cần nạp đại một nửa là đủ cho mình chạy về một chuyến rồi còn gì?
Hôm nay mình bị cái gì thế nhỉ?
Sau khi tới nhà ga xong, Tống Thư Hàng và Vũ Nhu Tử mua vé xe, dõi mắt nhìn cô bước vào phòng chờ xong, hắn mới yên tâm rời khỏi.
….
Bữa tối, Tống Thư Hàng lại tiếp tục đóng hai vai. Đầu tiên là chính mình chạy ra ăn cơm, sau đó lại quay về phòng biến thành bộ dạng của Bạch Tôn Giả, đi ra ăn thêm nửa chén cơm.
Vũ Nhu Tử tạm thời cho hắn mượn cây kim cài áo có thể biến ảo vẻ ngoài. Đồng thời cũng may nhờ sau khi Tống Thư Hàng tu luyện lên cao thì lượng cơm ăn vào cũng tăng lên, nếu không thì hắn chẳng nuốt trôi hai chén cơm to khủng bố kia.
Nhưng buổi tối mẹ Tống luôn nhìn Bạch Tôn Giả với ánh mắt tò mò lạ kỳ, lẽ nào mẹ Tống đã nhìn ra thứ gì hay sao?
Cũng may là ngày mai Bạch tiền bối đã tỉnh lại rồi, tới lúc đó hai người cùng nhau đi ra ăn một bữa cơm, mẹ Tống sẽ không nghi ngờ gì nữa. Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.
….
Linh Điệp Đảo.
Linh Điệp Tôn Giả nhấp một hớp linh mạch bích trà, loại ông uống là do con gái tự tay chế ra. Tuy rằng lá trà này có chút vấn đề nhỏ, nhưng dù sao thì ông cũng có cảnh giới linh tôn, chút ảnh hưởng nhỏ đó không có tác dụng với ông. Nên cứ để ông lặng lẽ xử lý hết mớ trà này đi vậy.
Lúc này, có một con linh điệp bảy màu đáp xuống trước mặt Linh Điệp Tôn Giả, xoay người hóa thân thành một thiếu nữ mặc quần áo sặc sỡ. Đây là một điệp yêu đã ngưng tụ yêu đan, có thể hóa thân thành hình người.
Sau khi thiếu nữ đó đáp xuống thì cười nói: - Sư tôn, đại sư huynh gọi điện thoại về. Báo rằng sư muội đã rời khỏi nhà của vị đạo hữu tên Tống Thư Hàng kia, cũng thuận lợi lên xe rồi.
- Ồ, đã đi rồi à. Biết rồi, bảo Kiếm Nhất tiếp tục âm thầm bảo vệ Vũ Nhu Tử đi.- Linh Điệp Tôn Giả bình tĩnh gật đầu, sau đó lặng lẽ đặt phi kiếm của mình vào lại bên trong hộp kiếm.
Nếu như con gái đáng yêu của hắn mà ngủ lại nhà của gã kia thì… ha ha ha.
Thiếu nữ nhìn thấy phi kiếm trong tay của sư tôn, cơ mặt co giật.
…..
Màn đêm buông xuống.
Tống Thư Hàng cầm ngộ đạo thạch trong tay, đang nhắm mắt minh tưởng để tu luyện tinh thần lực.
Trên ngộ đạo thạch, Thông Nương đã hoàn toàn cắm rễ sâu vào, chồi lá non bên trên tươi non mơn mởn, khiến người ta xem mà vui mắt.
Tống Thư Hàng còn định trấn lột cuốn công pháp sư tử hống trong tay Thông Nương, nào ngờ nữ yêu tinh này lại muốn cướp ngộ đạo thạch của hắn. Sau khi cướp thất bại thì phải có giác ngộ là sẽ phải trả một cái giá đắt.
Nhưng…. Không biết có phải Thông Nương không thể nói chuyện hay không, kể từ sau khi cô ta cắm rễ trên ngộ đạo thạch xong, mặc kệ Tống Thư Hàng thăm hỏi kiểu gì, cùng lắm thì cô chỉ run run cọng hành một cái thôi, chứ không hó hé một câu nào.
Chẳng lẽ là vì tu vi của cô bị cắt mất rồi nên biến thành một gốc hành tinh bình thường à?
Đêm về khuya, mọi thanh âm đều tắt ngấm.
Tống Thư Hàng có thể cảm giác được có lực lượng kỳ lạ từ ngộ đạo thạch liên tục truyền vào trong cơ thể của hắn, cổ dị lực này bắt đầu làm suy yếu bình cảnh nhĩ khiếu trong cơ thể của hắn.
Chỉ cần tu luyện thêm vài ngày nữa thôi, khí huyết trong nhĩ khiếu tràn đầy, là hắn có thể dễ dàng đột phá nhĩ khiếu rồi.
Ngoài ra…. Tống Thư Hàng có thể cảm giác được tinh thần lực của mình cũng bị năng lượng kỳ lạ này ảnh hưởng.
Đạo năng lượng kỳ lạ kia cũng không hề hòa vào tinh thần lực, mà chỉ có tác dụng kích thích tinh thần lực, khiến cho tinh thần lực của hắn biến thành cường đại và tinh thuần hơn.
- Hiệu quả của dị thạch còn cường đại hơn nhiều so với Bạch tiền bối giới thiệu. Nếu tiếp tục như thế, chẳng bao lâu nữa thì hắn có thể trùng kích được khiếu huyệt cuối cùng là khẩu khiếu rồi. Một khi khẩu khiếu được mở thì chính là lúc chuẩn bị vượt long môn rồi! - Tống Thư Hàng chậm rãi mở to mắt, cảm thán một tràng.
Khi hắn vừa mở mắt ra…. thì đúng lúc nhìn thấy ở chỗ cửa sổ, có một đọa thân ảnh che mặt đang rón ra rón rén đẩy cửa số phòng của hắn ra.
Ánh mắt của Tống Thư Hàng đúng lúc tiếp xúc với người che mặt này.
Ăn trộm à?
Trắng trợn cỡ này, nhìn thấy hắn còn ngồi trên giường như thế là biết thừa hắn còn chưa ngủ rồi. Thế mà tên ăn trộm này vẫn dám đẩy cửa sổ bước thẳng vào, coi hắn là không khí chắc?
Phải cho nó một bài học mới được.
Tống Thư Hàng thu ngộ đạo thạch lại, sau đó lập tức phát động thân pháp 'quân tử vạn lý hành', thân thể lao như chớp nhoáng về phía kẻ bịt mặt nọ. Tay phải biến thành trảo, bàn tay tựa như vuốt rồng chộp lấy bả vai của người bịt mặt nọ.
- Đáng chết.- Người bịt mặt kia mắng thầm một tiếng, nhưng lại không chút kinh hoảng. Chỉ thấy người bịt mặt nó dựng tay thằng kiếm, nghênh đón trảo của Tống Thư Hàng.
Ánh mắt của Tống Thư Hàng lập tức ngưng tụ lại, hắn biết ngay đây không phải gã ăn trộm bình thường.
Trong tay của đối phương ẩn ẩn có khí huyết chi lực vô cùng mạnh mẽ, là tu sĩ.
Vân Vụ đạo trưởng sao?
Trong đầu Tống Thư Hàng lập tức nhớ tới vị linh hoàng kim đan của Không Không đạo môn kia.
Bất quá, lúc này hắn không kịp nghĩ nhiều nữa, thân pháp 'quân tử vạn lý hành' bị Tống Thư Hàng phát huy tới mức tận cùng, tay phải sượt qua tay của nguòi nọ, muốn chụp lấy yết hầu của đối phương bằng một góc độ vô cùng quỷ dị.
- Tiểu bối, cũng có chút bản lĩnh đấy, nhưng… chậm quá.- Giọng của kẻ bịt mặt nọ rất khàn, rõ ràng là giọng giả đã ngụy trang.
Đồng thời, tay của kẻ bịt mặt kia đột nhiên tăng tốc đâm tới.
Ngay cả lộ tuyến đâm ra cũng không thay đổi gì, nhưng trong nháy mắt đó, tốc độ lại được tăng lên tới cực hạn, biến chiêu của Tống Thư Hàng trở thành công cốc, bởi vì biến chiêu của Tống Thư Hàng chỉ mới đánh ra có một nửa thì kiếm chưởng của đối phương đã đâm tới trước người của hắn rồi.
- Thuẫn.- Tống Thư Hàng tỉnh táo nói.
Hắn kích phát năng lực thiên phú của linh quỷ, lập tức có một tấm lá chắn mỏng màu vàng đột nhiên xuất hiện trước ngực của Tống Thư Hàng, ngăn chặn phía trước kiếm chưởng của đối phương.
Mặc dù phòng ngự không mạnh được như giáp phù, nhưng lá chắn màu vàng này cũng đủ để ngăn căn phần lớn đòn tấn công của phần lớn tu sĩ nhị phẩm.
Đồng thời, tay kia của Tống Thư Hàng chộp vào túi tiền.
Hắn còn dư lại một tờ kiếm phù cuối cùng.
Khi kiếm chưởng của kẻ bịt mặt kia đánh lên lá chắn của Tống Thư Hàng thì phát ra tiếng kim loại giao nhau.
- Xông.- Kẻ bịt mặt quát khẽ một tiếng, chỉ thấy bên trên thủ chưởng của hắn phát ra kiếm quang màu trắng.
Chân khí.
Đây ít nhất là một vị tu sĩ nhị phẩm đổ lên.
Rắc rắc.
Trên lá chắn màu vàng xuất hiện vết nứt, đồng thời, có một cổ lực lượng cực mạnh ập lên người Tống Thư Hàng, đánh hắn bay ra ngoài.
Thân thể Tống Thư Hàng ngã lên Bạch tiền bối đang nằm trên giường.