[Dịch]Truyền Thuyết Minh Giới

Chương 10 :  Thế giới Ma Pháp (1)




"Chúng ta đến nơi rồi" Ami cất tiếng nói nhẹ nhàng tựa như tiếng chim hót vào đầu xuân

"Đi thôi" Bước đến chỗ cánh cửa, Ami bỗng dưng nhảy xuống

Từ bên ngoài nhìn vào, ngôi nhà đang ở trên không, phía dưới là mặt đất bằng phẳng, từ đây nhìn xuống không phải là chỉ cao bình thường thôi đâu, nhảy xuống là chết như chơi nhưng việc này đương nhiên không ăn nhằm gì với mấy người kia rồi

Sau khi những người đó đều nhảy xuống hết, bỏ lại bọn Yuki một mình, cảm giác như là họ đã hoàn toàn quên trên đây có người "không thể" nhảy xuống được

Ayumi (=_=) : Chẳng lẽ là phải nhảy xuống thật sao

Kiyoko (^_^) Là một người thiếu nữ không bình thường nhất vùng, cậu nhảy xuống trước đi Ayu....

Ayumi (=_=)

Yuki (-_-) Vẫn đang ngủ

Và thế là Ayumi đáng thương của chúng ta dưới sự "uy hiếp" của người bạn thân bao năm đã hoa hoa lệ lệ "hi sinh"

Ở dưới kia

"Thôi rồi, em quên là họ vẫn còn ở trên" Ami giật mình, cảm thấy thật là áy náy khi bỏ quên họ ở trên đó, không biết là họ có tức giận không nữa

"Để anh đi lên cho" Michio cười nói

Nhưng anh chưa kịp làm gì cả thì bỗng dưng trên trời rớt xuống một thứ gì đấy nhìn khá là giống một.....người

Giơ tay lên bắt lấy người đó, Michio khá là ngạc nhiên, không nghĩ là cô ta gan dạ đến thế, từ trên đấy nhảy xuống theo góc nhìn của một người Nhân Giới thì chắc chắn là sẽ chết, vậy mà cô ta vẫn nhảy

"Cho tôi xuống được không??" Giọng nói tuy không hay lắm nhưng cũng đủ để Michio thoát khỏi suy nghĩ, anh bất thình lình thả tay ra

"Bịch" Tiếng mông chạm đất cùng với tiếng kêu đau của Ayumi cũng không thể làm Michio cảm thấy áy náy về hành động vừa rồi, cho dù là ai đi nữa anh cũng sẽ làm vậy thôi

Nhưng anh không biết hành động vừa rồi và nhiều hành động sau này đã triệt để làm Ayumi ghi thù và mở đầu cho cuộc "trả thù" mai sau

Vậy nên mới nói, không nên chọc giận con gái, nhất là con gái "âm hiểm" (~3~)

"Nè, anh biết gì gọi là "nhẹ nhàng" không thế?" Ayumi tức giận, cho dù tôi không đẹp đi nữa nhưng cũng phải biết "thương hoa tiếc ngọc" chứ

"Được rồi hai người, mà nè, tôi hỏi cô, hai người kia đâu" Hitori lên tiếng hòa giải, nếu để cho cô ta tức giận thì mệt lắm, dù gì cô ta cũng là một trong năm người quan trọng mà mình rất cần mà

Giơ ngón trỏ chỉa chỉa lên trên "Ở trên, một đứa mặc váy, một đứa đang ngủ, không nhảy xuống được" Ayumi chầm chậm nói tựa như là việc nhảy xuống rất bình thường, điều này khiến cho những người sống tại nơi gia tộc "ăn thịt người" như Hitori, Ami và Michio cảm thấy có phần nghi ngờ

Ayumi vừa dứt lời Hitori đã biến mất

Ở trong ngôi nhà, Hitori xuất hiện, nhìn thấy trước mắt là hình ảnh một người "con trai" đang nằm ngủ, khuôn mặt đầy tàn nhang, nếu là trong mắt người Nhân Giới là bình thường thì trong mắt Hitori - người của thế giới khác và đã thấy qua bao nhiêu mỹ nam, mỹ nữ, thì dung mạo này, không phải là từ xấu xí có thể tả hết được, cái con "gì đó" bông mà Yuki hay ôm ở nhà cũng không thấy đâu

Ở phía bên kia, đang ngồi trên ghế là một người thiếu nữ, thắt tóc hai bím, mang một đôi mắt kính dày và đôi mắt trái có một vết sẹo trải từ trên xuống, có vẻ khá dài, cô đang cầm một quyển sách mang tựa đề "Minh Giới-Giới thiệu sơ lược", ngồi đọc có vẻ say sưa, không quan tâm đến ai, thậm chí Hitori đến cũng không biết hoặc biết nhưng cũng không quan tâm

Kiyoko đóng cuốn sách lại rồi cười với Hitori, không mang chút giả tạo nào, nó sẽ là một nụ cười hiền hòa và xinh đẹp nếu như trên khuôn mặt cô không có vết sẹo dài kia

"Chúng tôi có thể đi được chưa?" Giọng nói thật bình thường như bao người nhưng chính âm thanh này đã kéo Hitori trở về với thực tại

"Ừ, xin lỗi, chúng ta đi thôi" Hitori giật mình

"Vậy còn "anh ta" Hitori chỉ vào người đang ngủ kia

"......"

Kiyoko bước lại gần Yuki, lay lay cánh tay người đang ngủ mê kia, đôi mắt Yuki từ từ mở ra, ánh mắt trống rỗng, trong suốt mang màu đen nhánh tựa như là pha lê

"Đi thôi, Yuki''

Yuki từ từ đứng lên, động tác chậm rãi, nhìn như người không hồn

"Anh là Hitori đúng chứ? Đi thôi" Kiyoko mỉm cười, vẫn là cái nụ cười đó

"Ơ..ừ, cô cứ nhảy xuống, không cần lo đâu"

"Cảm ơn" Kiyoko cười và bước đến bên cánh cửa, nắm lấy tay của Yuki

Hitori cũng đi theo "Đừng sợ, sẽ không có chuyện gì"

"... ..." Sợ? Nếu như sợ cái độ cao chỉ như thế này thì không biết cô chết bao nhiêu lần rồi. Mắt nhìn vào Hitori, Kiyoko cảm thấy sau này phải tìm cách hạn chế gặp Michio, Ami và Hitori mới được, bọn họ đều là những người thông minh, nếu như mình lỡ lộ ra việc gì đó, dù chỉ là chi tiết nhỏ thì cũng không xong đâu

Cầm tay Yuki, Kiyoko nhảy xuống, dù xung quanh toàn gió với gió nhưng váy của Kiyoko vẫn lặng yên, không di chuyển gì cả, còn mặt của Yuki thì đơ vẫn hoàn đơ

Ayumi nhìn lên bầu trời, thấy hai người bạn thân đang rơi xuống, đích đến là chỗ mình đứng, Ayumi âm thầm lùi lại.....

Bỗng dưng, một trận gió bất ngờ bay đến, bao bọc hai người lại, tốc độ rơi xuống cũng trở nên chậm lại, chân của Kiyoko và Yuki cũng từ từ chạm đất

"Sao lâu vậy, anh Hitori" Ami nhíu mày, nhìn Hitori ở bên cạnh Michio

"Thôi, không sao đâu, đi thôi" Hitori chưa kịp trả lời thì Michio đã chen ngang

Ayumi đi đến bên Kiyoko, đứng ở bên trái, Yuki thì đứng ở bên phải

Đoàn người dưới sự hộ tống của "binh đoàn Hoa Hồng" (tên Ayumi đặt chỉ đám kị sĩ mang bộ giáp có khắc hình hoa hồng trước ngực) đã an toàn đến một cánh cửa có khắc hình một con phượng hoàng màu đỏ đang vươn cánh, nhìn như sắp bay đi, trông rất sống động

"Các ngươi đi trước đi, để ta đưa bọn họ về" Ami cất tiếng nói, khác hẳn giọng nói nhẹ nhàng lúc trước, giọng nói này có phần uy nghiêm hơn

"Vâng, thưa Thánh nữ" "Binh đoàn Hoa hồng" cất tiếng nói đồng thanh rồi toàn bộ biến mất

Sau khi "Binh đoàn Hoa hồng'' biến mất, Ami quay lại nhìn vào nhóm Kiyoko và nói

"Sau khi qua cánh cửa này, chúng ta sẽ chính thức đến Minh Giới, tôi chỉ có lời này muốn nói đến các cô" Ami mỉm cười, giơ lên cây quyền trượng đang cầm trên tay

"Chào mừng đến Minh Giới" Ami nói với giọng đầy tự hào

Kiyoko vẫn mỉm cười như cũ nhưng ai biết trong nụ cười đó ẩn chứa thứ gì, chỉ biết là đôi mắt Kiyoko bây giờ chỉ còn cảm giác cay cay, cô đang cố gắng ngăn cho những giọt nước mắt rơi xuống và giữ cho khuôn mặt bình thường

Yuki vẫn im lặng, khuôn mặt của Ayumi vẫn như cũ, không có một chút gì gọi là dao động cảm xúc cả.....

Cả ba đều âm thầm thêm một câu

"Chào mừng đã quay về, Minh Giới....."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.