[Dịch]Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 77 : Thiếu người




Thương Sùng dĩ nhiên không để ý đến những điều đó, anh cũng biết Sở Niệm cũng không để ý người ta nhìn mình như thế nào. Chỉ là, dù sao cô vẫn là sinh viên, nếu như thân thiết với anh quá, những người khác chắc chắn sẽ bàn tán sau lưng cô.

Anh luyến tiếc đẩy cô vào trong những thị phi đó, cho nên lần này, Thương Sùng chỉ nhận lấy áo khoác cô đưa rồi mặc vào, sau đó yên lặng theo sau lưng cô, đi xuống xe buýt.

Lần này, người phụ trách khảo sát thực địa là chủ nhiệm Lý, giáo sinh trong trường, Thương Sùng là trợ lý của anh ta, chịu trách nhiệm giúp đỡ trông chừng an toàn cho sinh viên. Tổng cộng hai giảng viên, ba hai sinh viên, thời gian là ba ngày hai đêm.

Mà chỗ bọn họ đứng lúc này đúng là dưới chân núi Thái Hành cách Mộ Thành hơn sáu trăm km, đỉnh núi giáp đường chân trời, cây cối vây đầy xung quanh. Cho dù giờ đang là ban ngày, nhưng ánh trăng lờ mờ, hồ nước hiện ra vẻ tĩnh mịch, cảnh tượng trước mắt cũng chẳng kém ban đêm là bao.

Bọn họ lựa chọn một chỗ bên hồ làm bản doanh, thầy chủ nhiệm điểm danh, sau khi chấm dứt khâu báo quân số, vị chủ nhiệm Lý khoảng chừng bốn mươi tuổi nhưng hói đầu kia liền diễn thuyết trước mặt sinh viên. Nội dung đơn giản là nội dung của cuộc khảo sát lần này và muốn mọi người phải chú trọng an toàn. Nói lưu loát hơn một tiếng, nội dung vừa buồn tẻ lại vô vị.

Chủ nhiệm Lý luôn tự cho mình là giỏi, trước đó làm việc chung với Thương Sùng luôn là coi thường. Hiện tại lại bị Hiệu trưởng sắp xếp ở cùng nhau, anh ta tự nhiên sẽ coi Thương Sùng là không khí.

Thật vất vả nói xong, chủ nhiệm Lý cũng không để cho Thương Sùng có cơ hội nói chuyện, trực tiếp giải tán sinh viên, để cho bọn họ bắt đầu dựng lều.

Các bạn học cũng không nhịn được hưng phấn, hoan hô một tiếng, vừa trò chuyện với bạn thân vừa làm chuyện của mình. Chờ dựng xong lều, thời gian cũng đã qua hơn hai tiếng.

Bọn họ nhặt được nhánh cây ở bên hồ, nhóm lên vài đống lửa, mọi người ngồi vây quanh, nói chuyện phiếm, ăn cơm, bộ dáng rất là sung sướng.

Sở Niệm biết mình không được bạn học hoan nghênh, cho dù cứng rắn gia nhập với bọn họ, cô cũng không hề có tiếng nói chung với bọn họ. So với làm cho tất cả mọi người mất tự nhiên, còn không bằng ngồi ở phía sau, nghĩ chuyện của mình.

Sở Niệm tìm một tảng đá lớn ngồi xuống, tay chống cằm, nhìn xem hoàn cảnh chung quanh. Thương Sùng đã đi tới, ngồi ở bên cạnh cô, hỏi: "Ăn qua gì chưa?"

"Ăn một ít bánh bích quy." Sở Niệm đáp, quay đầu lại nhìn rừng cây tối om ở sau lưng, không khí âm trầm rét lạnh đó làm cho cô bất giác nhíu mày.

"Thật không biết trường học nghĩ như thế nào, chạy đến chỗ rừng sâu núi thẳm, xa xôi như vậy. Bọn họ không hề lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì, dù chỉ một chút sao?"

"Em đang lo lắng cái gì sao?" Thương Sùng nhìn cô.

Sở Niệm gật đầu, đứng lên đối mặt với rừng cây kia, nói: "Anh xem rừng cây đó đi, luôn khiến em thấy bất an. Người ta cứ nghĩ ban ngày ở núi Thái Hành có dương khí thịnh, nhưng vào ban đêm, những cây to này cũng sẽ hấp thụ âm khí.Ngộ nhỡ có thứ gì đó không sạch sẽ bị hấp dẫn đến đây, đến lúc đó thì phiền toái rồi."

Cô cũng không muốn vừa đi ra ngoài một chuyến đã bị lộ thân phận. Hiện giờ những sinh viên kia đã dùng ánh mắt kỳ quái để nhìn mình, nếu bị họ biết thêm những thứ mà họ cho là linh tinh thì không chừng sẽ coi cô là quái vật đó.

Thế nhưng, nếu chẳng may điều mình lo là thật thì cô cũng không thể bỏ mặc tính mạng con người, ngồi yên mặc kệ được.

Thương Sùng cũng đứng lên, nhìn xem cánh rừng kia. Cánh mũi động vài cái rất nhỏ, trong mắt thoáng qua ánh sáng đỏ rực. Chỉ là mấy phút sau, anh lại kéo Sở Niệm ngồi trở lại trên tảng đá.

Đợi cô lấy la bàn ra, xác định bốn phía không có linh hồn tồn tại, Thương Sùng mới mở miệng nói: "Đừng lo lắng quá nhiều, qua tối mai thì tốt rồi."

"Có lẽ là do em nghĩ nhiều đi." Sở Niệm cất la bàn vào trong túi, nhẹ nhàng thở dài.

Có anh ở bên cạnh, trong lòng Sở Niệm cũng không còn cô đơn nữa. Hai người vừa nói vừa cười, thẳng đến lúc mọi người đều trở về trong lều nghỉ ngơi.

... ....

Rạng sáng, trong một cái lều có ánh sáng đèn pin. Mấy phút sau, có một cô gái gầy yếu bò ra khỏi lều. Cô run rẩy kẹp chặt hai chân, bộ dạng như muốn đi vệ sinh.

Vào lúc này, một ánh trăng cũng chẳng có, xung quanh tối đen, đưa tay không thấy được năm ngón. Đống lửa đã sớm tắt, giờ trông cũng rất quỷ dị, bốn phía rất yên tĩnh, thậm chí ngay cả một tiếng dế kêu cũng không có.

Cô gái có chút sợ hãi, muốn đến gần bên hồ để giải quyết. Nhưng vừa ngồi xổm xuống, cô giống như thấy sau lưng có người đang nhìn mình.

Cuống quít kéo quần lên, cô cảm thấy đi vệ sinh ở đây cũng không an toàn, nếu đi ra bị đám nam sinh bắt gặp, cô sẽ xấu hổ, mắc cỡ chết được.

Hít vào một hơi thật sâu, cô cầm lấy đèn pin đi vào rừng cây.

... ....

Sáng sớm hôm sau, đám sinh viên vẫn còn ngái ngủ bước ra khỏi lều. Mơ mơ màng màng lấy đồ dùng vệ sinh, ngồi xổm bên hồ đánh răng rửa mặt.

Chủ nhiệm Lý đang sửa lại mái tóc ít ỏi của mình, trái chải một dúm, phải chải một dúm, chọc đám sinh viên cười vang.

Thương Sùng cũng đánh thức Sở Niệm khỏi giấc mộng, sau khi khoác cho cô một chiếc áo ấm, anh mới xoay người đi làm chuyện của mình.

Ánh nắng buổi sớm rất ấm, không có tiếng ồn lớn và khí thải xe ô tô như trong thành thị, mỗi ngụm thở, Sở Niệm đều cảm giác được tinh thần sảng khoái.

Thân thể vất vả lắm mới thư thái, Sở Niệm liền bị gọi vào trong đội ngũ. Ăn ngấu nghiến hết một cái chân giò hun khói, còn chưa kịp lau mẩu thịt vụn bên miệng, liền bắt đầu điểm sĩ số.

Chỉ là...

"Sao giống như thiếu người thế?" Chủ nhiệm Lý dùng tay chỉnh gọng kính, lông mày cũng nhíu lại.

Được thầy nhắc nhở như vậy, các sinh viên mới nhìn nhau, im lặng hồi lâu, một nữ sinh đeo kính mới giơ cánh tay lên, nói: "Chủ nhiệm, hình như không thấy Mặc Linh Linh."

"Em ấy ở lều nào?"

"Cái màu hồng phấn kia."

Chủ nhiệm Lý kêu sinh viên đã bắt đầu xôn xao an tĩnh lại, sau khi đối mắt với Thương Sùng, hai người liền đi đến cái lều kia.

Kéo khóa kéo ra, chủ nhiệm Lý ngồi xổm xuống, đặt đệm chăn đã hết hơi ấm sang bên cạnh, anh ta nhíu mày, hỏi: "Bình thường, ai có quan hệ khá tốt với Mặc Linh Linh?"

Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng vẫn là nữ sinh đeo kính đứng dậy, đáp: "Em."

"Tối hôm qua các em ở chung một chỗ sao?" Chủ nhiệm Lý nhíu mày, rất là nghiêm túc hỏi.

Nữ sinh đeo kính gật gật đầu, đáp: "Ở cùng một chỗ , tối hôm qua, em và Mặc Linh Linh vẫn còn tán gẫu ở trong lều của bạn ấy. Cuối cùng em đợi đến khi bạn ấy sắp ngủ, mới trở về lều của mình."

"Nói như vậy, tối hôm qua em ấy vẫn còn ở đó." Chủ nhiệm Lý trầm ngâm một hồi, lại chui vào trong lều tìm tìm. Vật dụng hàng ngày đều ở đây, thậm chí ngay cả di động cũng đặt ở bên trong. Tại nơi rừng sâu núi thẳm này, nửa đêm đi ra ngoài chỉ có thể là hai khả năng, đầu tiên là có người tìm cô bé, thứ hai, chính là đi ra đi vệ sinh.

Chủ nhiệm Lý đi ra từ trong lều trại, quay đầu lại nhìn về phía nữ sinh đeo kính, hỏi: "Tối hôm qua em ấy có nói là muốn đi vệ sinh hay không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.