[Dịch] Truyền Kỳ Hoàn Khố Thiếu Gia (Trùng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 98 : Tẩy trắng




Thái tử không giải thích được, hỏi: " Phương đại nhân, vì sao phải...phải đâm đầu chết tại...gầm cầu, mới có thể báo được đại ân của cô vương?"

Phương Tranh ngẩn người, ta vừa nói như vậy sao? Sao ta lại nói chuyện gầm cầu? ở đâu đâm đầu chết không tốt, cửa cung a, ngọc đài a, trụ vàng a, rất nhiều chỗ muốn chết thật lý tưởng, sao ta lại nhắc tới gầm cầu làm chi? vấn đề này thật là khó hiểu.

" Ách, dù sao ý tứ là như thế này, vi thần cảm kích đại ân đại đức của thái tử điện hạ, để báo đáp thái tử điện hạ...hay là ngài ở lại chỗ này dùng bữa cơm được không, ngài xem ngài không dễ dàng đến chơi một hồi, không ăn bữa cơm cũng không thích hợp..." Phương Tranh bắt đầu thịnh tình giữ lại thái tử, đã nói là khó báo lại đại ân đại đức đó sao? Chỉ cần dùng bữa cơm là có thể báo đáp được - cũng không phải là rất khó báo nha.

Nhìn hình dạng nói năng ngọt xớt của Phương Tranh, trong giọng nói lại không có vẻ thành ý, trong mắt thái tử không khỏi có vài phần tức giận, người này chẳng lẽ đang muốn trêu chọc cô vương? Vừa gầm cầu lại vừa ăn uống, người này quả nhiên đúng là lưu manh phố phường, cực kì thô bỉ!

Nhắm mắt hít một hơi thật sâu, thái tử mở mắt ra, mỉm cười nói: " Phương đại nhân khách khí, cô vương tới đây chỉ là muốn thăm ngươi một chút, không dám quấy rầy quá nhiều."

Nhiệt tình hiếu khách của Phương Tranh cũng không giảm chút nào: " Thái tử điện hạ nói quá lời, chỉ ăn bữa cơm rau dưa mà thôi, không có gì quấy rầy đâu."

Thái tử nhàn nhạt cười, dời đi trọng tâm câu chuyện: " Cô vương nghe nói ân oán giữa ngươi và Phan thượng thư, tuy nói Phan thượng thư là lệnh sư của cô vương, nhưng cô vương là thái tử của một nước, lòng mang thiên hạ, sẽ không vì thân mà lạnh hiền, Phan thượng thư...Ai, lão sư xác thực có chỗ làm không thích hợp, mong rằng Phương đại nhân đừng tính toán. Dù sao lão sư cũng là cựu thần hai triều, ngày trước là Lại Bộ Tả Thị Lang khí phách thế nào, hôm nay tuổi tác đã cao, đã trở thành đệ nhất nhân trong triều, suốt mấy năm nay như vậy, lão sư cũng đã già rồi. Người già, thì khó tránh khỏi có chút cố chấp, cô vương không đành lòng nhìn thấy lão sư kéo tuổi già của mình lại cứ mãi vất vả lo chuyện quốc sự, đang muốn khuyên bảo lão sư cáo lão, bảo dưỡng tuổi thọ...".

Phương Tranh nghe nghe, bỗng nhiên cảm thấy không đúng, ý tứ trong lời của thái tử, dường như xác thực đứng ở lập trường công chính mà nói, - thậm chí đứng ở lập trường của Phương Tranh mà nói. Hơn nữa còn nói cái gì mà khuyên Phan thượng thư cáo lão gì đó, lời này rốt cục là có ý tứ gì?

Phương Tranh chần chờ nói: " Thái tử điện hạ, xin thứ cho vi thần ngu dốt, vi thần không quá hiểu rõ ý tứ của điện hạ..."

Nhìn hình dáng kinh nghi bất định của Phương Tranh, thái tử thỏa mãn nở nụ cười: " Ngươi không cần hiểu sai, tuy lão sư có ân giáo dục với cô vương, nhưng cô vương cũng sẽ không vô lý bao che, cô vương chỉ nói lời công đạo, việc này lão sư làm sai trước, làm hại Phương đại nhân tự dưng bị tai ương lao ngục, thật làm cô vương cảm thấy bất an, quay về cô vương sẽ khuyên nhủ Phan thượng thư, tuổi già rồi, không nên làm lụng quá mức vất vả, có một số việc, nên phóng thì phóng đi thôi."

Rốt cục Phương Tranh đã nghe hiểu, nói trắng ra là, hôm nay thái tử muốn tới mượn hơi hắn, hơn nữa còn không tiếc chèn ép Phan thượng thư để mượn hơi hắn, thật là kỳ quái, hai người không phải là có quan hệ thầy trò sao? Sao thái tử lại đi giúp đỡ người ngoài khi dễ lão sư của hắn? Lẽ nào bổn thiếu gia thật đáng giá mượn hơi như thế? Có thể làm cho thầy trò trở mặt thành thù? Hoặc là thái tử muốn bố cục trong triều đình đạt được một loại cân đối?

Di? Tố chất chính trị của bổn thiếu gia từ bao giờ trở nên thành thục như vậy? Chuyện phức tạp rắc rối như thế dĩ nhiên phải suy nghĩ cẩn thận, xem ra bổn thiếu gia cũng đủ năng lực thăng thêm mấy chức quan.

Thái tử nhìn Phương Tranh còn đang cau mày suy tư, không khỏi cười cười: " Phương đại nhân không cần suy nghĩ nhiều, việc này nói đến đây là được, nhiều lời vô ích. Cô vương nghe nói phụ hoàng mệnh cho ngươi làm chính sứ, đàm phán cùng người Đột Quyết, chuyện quan hệ trọng đại, mong rằng Phương đại nhân chớ để cô phụ lòng kỳ vọng của phụ hoàng và triều đình."

Phương Tranh bắt đầu thấy nhức đầu, tư duy của vị thái tử này thật sự còn thay đổi nhanh hơn bản thiếu gia, mới nói đến Phan thượng thư, thế nào bây giở lại kéo lên trên đám người Đột Quyết? Rốt cục hắn đang muốn nói gì?

Bất lực nhìn thái tử, Phương Tranh cung thanh nói: " Vi thần nhất định làm hết sức, không để hoàng thượng và thái tử điện hạ thất vọng."

Thái tử gật đầu, bỗng nhiên ý vị thâm trường nói: " Việc này nếu có người âm thầm quấy phá, Phương đại nhân cứ báo lại cho cô vương biết, cô vương nguyện trợ giúp ngươi một tay."

Đôi mắt Phương Tranh sáng lên, kháo! Cuối cùng cũng nói đến trọng điểm, có người âm thầm quấy phá, chuyện đàm phán quan trọng như vậy, ai dám đến quấy phá? Không phải vị thái tử này vừa ăn cướp vừa la làng đó chứ?

" Vi thần đa tạ thái tử điện hạ nhắc nhở, vi thần nhất định sẽ cẩn thận làm việc, làm không chút sơ thất."

Thái tử gật đầu, đứng lên: " Thời gian không còn sớm nữa, không quấy rối Phương đại nhân, cô vương cáo từ. Được rồi, cô vương đã chuẩn bị một chút lễ mọn, xem như làm an ủi khi Phương đại nhân ra khỏi thiên lao, mong rằng Phương đại nhân không được chối từ."

Hắc! Thực sự là thiếu cái gì lại đến cái đó. Lễ của thái tử, tuyệt đối là bạc, bản thiếu gia đang nghèo đây, nếu có thì không thể không lấy. Lúc này Phương Tranh mới thật tình cười rạng rỡ: " Vi thần đa tạ thái tử điện hạ, thái tử điện hạ khách khí như vậy, vi thần thật sự là vô cùng cảm kích, không thể làm gì khác hơn là thu nhận."

Nhìn thấy dáng tươi cười hài lòng của Phương Tranh, thái tử cũng cười, hắn cười còn hài lòng hơn cả Phương Tranh.

Phương Tranh vẫn cung tống thái tử ra đến cửa lớn, trước khi thái tử lên xe liền vỗ vỗ vai Phương Tranh, giọng nói thâm ý: " Phương đại nhân, cô vương thật tâm kết giao cùng ngươi, nguyện Phương đại nhân đừng cô phụ phiến tâm ý của cô vương, Phương đại nhân tuổi niên thiếu đã ở địa vị cao, tương lai đầy hứa hẹn, tiền đồ phong vương cũng không chừng, ngươi nói phải không?"

Oa tạp tạp! Ám chỉ nha! Thái tử của một nước lại trần trụi hướng bản thiếu gia ám chỉ a!

Phương Tranh làm ra vẻ hưng phấn kích động cúi đầu nói: " Vi thần đa tạ thái tử điện hạ cất nhắc."

Thái tử cười cười, bước lên xa giá, chúng cấm quân uy nghi một đường rời đi, ly khai Phương phủ.

Phương Tranh lưu luyến không rời vẫy tay, trong lời ẩn chứa thâm tình hướng xa giá của thái tử hô: " Thái tử điện hạ đi đường mạnh khỏe! Lần sau đến trực tiếp tặng ngân phiếu là tốt rồi, mang rương lớn rương nhỏ phiền phức lắm..."

Đợi xa giá của thái tử điện hạ rốt cục không còn nhìn thấy bóng dáng, Phương Tranh hung hăng ném khăn tay, hướng phương hướng xa giá hung hăng khoa tay múa chân giơ lên ngón giữa.

Vừa hứa quan lớn, vừa tống bạc, thật nghĩ lão tử dễ thu mua như vậy sao? Đừng nói ngay từ đầu Phương Tranh không hề có ấn tượng tốt với thái tử, huống chi Mập Mạp cùng thái tử còn không hợp nhau, Phương Tranh là một người chỉ giúp thân không nhìn địa vị, đem vài rương vàng bạc là nghĩ có thể mua được giao tình giữa hắn và Mập Mạp sao? Hừ! Nằm mơ! Bất quá, người tặng lễ tuy hắn không có cảm tình, nhưng bạc hắn tặng đúng là vô tội. Không biết thái tử tặng bao nhiêu rương vàng bạc a?

Kích động chạy vào nhà, lễ vật của thái tử còn đang đặt tại góc của đại sảnh, mười mấy cái rương đặt cùng một chỗ, nhìn qua rất có hiệu quả chấn động thị giác. Phương Tranh khẩn cấp phân phó người mở rương, nhất thời khắp phòng sáng rực ánh sáng của vàng bạc, từng thỏi từng thỏi thật nặng lóe sáng, đâm vào đôi mắt Phương Tranh thật sinh động.

Luống cuống tay chân sai người đóng nắp rương lại, Phương Tranh hít một hơi thật sâu, một đống vàng bạc châu báu lớn đến như thế, nếu tính ra bạc, ít nhất phải là một trăm vạn lượng, lễ vật của thái tử một lần lại một lần càng thêm quý trọng, xem ra giá trị con người Phương Tranh ở trong lòng hắn càng ngày càng cao. Nguyên tưởng rằng lần này thái tử chỉ tặng khoảng mười hay hai mươi vạn lượng, Phương Tranh sẽ không chút cố kị mà nhận lấy, không nghĩ tới thái tử ra tay lớn như vậy, hơn trăm vạn lượng! Trong quốc khố của triều đình còn chưa có được nhiều bạc đến như vậy đi? Lễ vật này, rốt cục thu hay không thu? Phương Tranh luôn luôn rất có chủ kiến, lần đầu tiên bắt đầu do dự.

Phương lão gia không biết từ khi nào đã ở hậu đường đi ra, thấy một đống rương, không khỏi nhíu mày, trầm giọng nói: " Của thái tử tặng?"

Phương Tranh gật đầu, hiện tại hắn rất do dự, muốn nhận, nhưng lễ vật quá phỏng tay, muốn trả, hắn lại vô cùng luyến tiếc.

Phương lão gia nhìn hắn, nói: " Tranh nhi, đại sự triều đình lão phu không hiểu, nên không thể nói được gì, nhưng lão phu lại biết, vô công không nhận lộc, thái tử tặng lễ nặng như thế, ý đồ không nhỏ, trong lòng con nên suy nghĩ cho kỹ đi."

Phương Tranh cười nói: " Yên tâm đi, phụ thân, hài nhi có ưu điểm ăn xong thi lau miệng không trả tiền, việc này hài nhi sẽ xử lý gọn gàng."

Phương lão gia nổi giận mắng: " Hỗn trướng! Đó là ưu điểm sao? uổng cho ngươi là mệnh quan triều đình, một điểm liêm sỉ mà cũng không hiểu! Việc này nếu bị hoàng thượng và quan viên trong triều biết được, ngươi cứ chờ sự xui xẻo đi!"

Phương Tranh nhanh sụp mắt, trong lòng than thở không ngớt, cho dù bổn thiếu gia có làm tới vương gia, nhưng trước mặt lão gia đại nhân, vẫn là nhi tử của hắn, không có biện pháp nha.

Phương lão gia vừa mắng, nhưng thật ra lại giúp Phương Tranh đề tỉnh, nếu ta chủ động để hoàng thượng biết việc này, thì phần lễ vật đây không phải liền được tẩy trắng sao? Cùng lắm thì phân cho hoàng thượng một chút...

Vừa lúc chuyện đàm phán cùng Đột Quyết hoàng thượng còn phải nhờ ta tùy cơ hành động, sao hiện tại không lập tức tiến cung, đem chuyện lễ vật thuận lợi bày tỏ?

Phương Tranh quyết định xong chủ ý, bật người phân phó người hầu chuẩn bị xe, trấn an lão nhân gia vài câu, vội vã lên xe ngựa chạy tới cấm cung.

Bên trong ngự thư phòng.

" Vi thần Phương Tranh bái kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế..." Phương Tranh vừa vào cửa liền quỳ xuống hô to.

Hoàng thượng vừa nhìn thấy Phương Tranh, liền mắt nhìn mũi mũi nhìn xuống, nặng nề hừ một tiếng, cúi đầu phê duyệt tấu chương, không thèm để ý hắn.

Phương Tranh thấy hoàng thượng không phản ứng, cũng không đợi hắn gọi bình thân, liền đứng dậy. Hôm nay dù sao Phương Tranh cũng là con rể tương lai của hoàng thượng, xem như người trong nhà, Phương đại thiếu gia từ trước tới giờ cũng không biết khách khí.

Lặng lẽ đi tới trước mặt hoàng thượng, Phương Tranh phóng lớn thanh âm ở bên tai hoàng thượng hô to: " Hoàng thượng, vi thần tới!"

Hoàng thượng ném cây bút lông trong tay, cả giận nói: " Tới thì tới, kêu cái gì mà kêu!"

Phương Tranh ngượng ngùng cười, vò đầu nói: " Hắc hắc, vi thần nghĩ tuổi tác ngài đã cao, nghênh ngãng..."

Hoàng thượng cười lạnh nói: " Mặc dù trẫm đã bảy mươi tuổi, nhưng mắt không mờ tai không điếc, việc thiên hạ trẫm đều nhìn thấy, nghe thấy, từng việc cũng đừng mong qua mắt!"

Phương Tranh vâng vâng xưng phải, trong lòng cười thầm, chí ít thái tử vừa tặng lễ cho thiếu gia, ngươi khẳng định không biết.

Hoàng thượng liếc mắt nhìn Phương Tranh, nói: " Mỗi lần trẫm nhìn thấy ngươi đều hận không đem ngươi chém thành tám mảnh, nói, lần này ngươi tới, lại muốn chiếm tiện nghi gì?"

Phương Tranh lấy lòng cười cười, nói: " Hoàng thượng, ngài nói như vậy thật tổn thương tâm hồn mong manh của vi thần, vi thần là người luôn thích chiếm tiện nghi như vậy sao? Không phải chỉ theo ngài làm chút buôn bán nhỏ, mọi người đều cam tâm tình nguyện, hơn nữa vi thần chỉ phân một thành, theo lý thuyết thì hẳn là ngài chiếm tiện nghi của ta mới đúng..."

Hoàng thượng cả giận nói: " Nói như thế vậy là trẫm có lỗi với ngươi rồi?"

Phương Tranh nhanh miệng nói: " Không có không có, hoàng thượng hiểu lầm rồi, đều là người một nhà, không nói hai lời, đừng để tổn thương hòa khí. Lần này vi thần tới là vì muốn tặng tiện nghi cho ngài chiếm thôi."

Hoàng thượng tức giận đến nở nụ cười: " Không ngờ ngươi cũng có tiện nghi cho trẫm chiếm, đây chính là thiên cổ kỳ văn, nói, là tiện nghi gì?"

Phương Tranh xúc động nói: " Vi thần biết quốc khố gian nan, triều đình chi phí rất là khẩn trương, vi thần nhìn thấy ghi tạc vào lòng, cho nên vi thần nguyện ý dâng lên một số gia sản riêng tư, nhập sung quốc khố."

Vừa nói Phương Tranh vừa hướng hoàng thượng nhe răng cười: " Cảm động chưa?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.