[Dịch] Truyền Kỳ Hoàn Khố Thiếu Gia (Trùng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 57 : Đình trượng




Bước nhanh vào trong đại điện mà vạn dân trong thiên hạ kính sợ, Phương Tranh trong lòng hăng hái, bản thân ta hiện giờ cũng đã là một vị đại thần được đứng ở chỗ này tham nghị quốc sự, bao nhiêu quang vinh nha, tại sao lại như thế ư? Còn không phải bổn thiếu gia ta là nhân vật tài năng, thông minh cơ trí mấy ngàn năm mới xuất hiện một lần.

Trong Kim Loan điện nguy nga lộng lẫy, toàn bộ sàn nhà được lát bằng đá cẩm thạch nối liền, từ cửa điện nhìn tới đối diện chính là ngai vàng của hoàng đế, trên ngai vàng có khắc tiên hạc tượng trưng cho vận may, thần thú kim long đang nằm ngủ.

Tại đây có đủ mặt các văn võ bá quan đứng ở hai bên, Phương Tranh đi vào thì trong đại điện lặng ngắt như tờ, ánh mắt quái dị của mọi người đều nhìn hắn đánh giá. Hoàng đế lâm triều, ai mà không nơm nớp lo sợ, giờ Sửu liền đến, giờ Dần vào cung. Tiểu tử này niên kỷ còn trẻ, quan vị không lớn, lại có thể dám thượng triều muộn, không phải không thừa nhận hắn rất có khí phách.

Phương Tranh ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến trước mặt hoàng thượng, vén quan phục lên cúi lạy nói: " Vi thần Phương Tranh, phụng chỉ kiến giá."

Mấy ngày gần đây danh tiếng của Phương Tranh có thể nói là vang dội trong cung ngoại thành, sự tích thiếu niên anh hùng chỉ bằng một kế sách đánh lui quân địch cả kinh thành không ai là không biết? Trong đại điện quần thần nghe hắn tự xưng là Phương Tranh, không khỏi thì thầm với nhau, bầu không khí yên tĩnh của đại điện nhất thời náo loạn thành một đoàn.

Hoàng thượng sắc mặt bình thản, ngồi ở trên long ỷ, trầm giọng nói: " Phương ái khanh, thời gian vào triều là giờ Dần, ngươi thử nhìn lại, hiện giờ đã là giờ nào?"

Phương Tranh ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội nói: " Hoàng thượng, không ai nói cho vi thần biết, thần vốn chỉ là thường dân áo vải, chỉ lo việc đồng áng....A, câu này không phải, thần vốn là thường dân áo vải, chưa từng làm quan bao giờ, các vị đồng nghiệp trong triều một người vi thần cũng không quen biết, cho nên thần căn bản là không biết giờ vào triều..." Lời nói này thật sự là rất hợp tình hợp lý, dù sao chuyện tình ngủ quên, Phương Tranh cũng không dám nói rõ lý do, nếu như vậy hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Tiểu tử này mồm mép lưu loát, khiến cho hoàng thượng trong lòng có chút buồn cười, phụng phịu nói: " Niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, hôm nay trẫm sẽ không trách tội ngươi, sau khi tan triều ngươi tự mình đi lĩnh mười đình trượng cho ghi nhớ."

Phương Tranh mờ mịt nói: " Cái gì gọi là đình trượng?"

Văn võ bá quan không ít người phì cười thành tiếng, hoàng thượng cũng nhịn không được, ha hả cười nói: " Chính là đánh vào mông ngươi mười trượng đó."

Người cổ đại thật biến thái nha, lớn như vậy còn muốn lôi ra đánh vào mông, không hiểu người nào tâm tính không bình thường đã phát minh ra loại hình phạt này?

Phương Tranh biểu tình đau khổ nói: "Vi thân tuân chỉ."

Lúc này có tiểu thái giám dẫn Phương Tranh ra đứng ở hàng cuối cùng trong hàng ngũ văn võ bá quan, một vị trí trong góc khuất, cho dù có đứng trên long ỷ cũng không thể nhìn thấy được hắn. Phương Tranh trong lòng không khỏi vui vẻ, vị trí này thật sự là quá tốt, thực phù hợp với nguyên tắc làm người của Phương đại thiếu gia ta. Quan trọng nhất là, bên cạnh chỗ hắn đứng có một cái cột trụ nhà rất to, cây cột này thật sự rất có hữu dụng nha, Phương Tranh vừa nhìn thấy nó đã nghiên cứu ra rất nhiều loại công dụng.

Nó có thể che tầm nhìn của hoàng thượng đối với hắn, cái gì mà quýt làm cam chịu, chuyện tình linh tinh, cây cột này có thể giúp hắn trừ khử những tai họa vô hình, còn nữa, vào triều nghị sự là một công việc cực khổ, mệt mỏi, chán nản, chẳng bằng uống nữ nhi hồng, dựa vào cây cột này ngủ một giấc mới là vương đạo.....

Phương Tranh đứng ở bên cạnh cây cột, mặt mày hơn hở vui tươi, làm quan, có đôi khi chính là đơn giản như vậy!

Trên triều đình, văn võ bá quan diễn cảm trang nghiêm, từng chuyện tình đều nghị luận đâu vào đấy, thượng tấu, thảo luận, sau đó giải quyết, Phương Tranh đứng ở sau cùng hết nhìn đông lại ngó tới tây, tìm nửa ngày cũng không thấy Mập Mạp, tiểu tử này phỏng chừng so với ta còn lười hơn, chắc hắn thấy lúc này đã muộn, nên cũng không thèm tới. Ân, lần sau ta cũng học hắn.

Không biết trải qua bao nhiêu lâu, một thanh âm lanh lảnh vang lên: " Hoàng thượng bãi triều....."

Quần thần đồng loạt quỳ xuống lạy dài, trăm miệng một lời, nói: " Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế...."

Phương Tranh được coi là người thông minh, thấy tất cả mọi người quỳ xuống, hắn cũng khom lưng quỳ gối, bất quá không có tung hô vạn tuế như chúng quần thần. Đám ngu ngốc này thật là liều lĩnh, hoàng thượng lão gia tử không thích nghe người khác tung hô hắn vạn tuế, ngày sau trăm tuổi hắn còn biết dựa vào ai đây.

Bãi triều xong, đám quần thân sôi nổi lui ra ngoài đại điện, theo thứ tự giai phẩm của từng vị quan mà lần lượt đi ra.

Phương Tranh cúi thấp đầu, xen lẫn vào trong đội ngũ của đám văn võ bá quan, nhắm mắt theo đuôi, lấy vai trò thấp nhất cùng theo mọi người đi ra khỏi đại điện. Phương đại thiếu gia còn nhớ mười đình trượng kia hay không, hắn không quên, khiêm tốn cúi thấp như thế, chẳng qua cũng là ôm tâm lý may mắn, cố gắng lừa gạt thử một lần.

Bất quá, khẩu dụ của hoàng thượng dễ dàng lừa gạt như vậy sao?

Rất nhanh liền có một lão thái giám tiến lại gần, đứng ở phía sau mọi người kêu lên: " Mời Phương Tranh đại nhân dừng bước."

"A?" Phương Tranh ngạc nhiên quay đầu lại, " Để làm chi?"

Lão thái giám bước lên phía trước, thần tình mỉm cười: " Chúng ta phụng mệnh chờ ở ngọ môn đôn đốc ngài chấp hành hình phạt, mười trượng thôi mà, không nhiều lắm."

Dứt lời, thân hình của lão thái giám lui sang một bên nhường lối, đưa tay ra mời.

Nói chỉ là nói mà thôi, lão già này còn tưởng là thật? Phương Tranh bất bình tức giận, sớm đã nói không muốn làm quan, lão đầu kia còn cố gắng nhét cái chức quan này cho ta làm, hôm nay chỉ tới muộn một chút, đã muốn đánh cái mông của ta, muốn gây sức ép cho ta hay sao?

Phương Tranh oán hận nói: " Đi thì đi! Không phải chỉ có mười trượng thôi sao, thiếu gia ta cũng đang cảm thấy ngứa ngáy khó chịu."

Nói xong nhấc chân đi liền, bộ dáng chính nghĩa lẫm liệt, giống như bè lũ phản động bị áp giải lên pháp trường, lộ ra một cỗ ý vị anh dũng hiên ngang, bất khuất.

Vị lão thái giám nhìn hắn vẻ mặt tràn đầy sùng bái, Phương Tranh đắc ý cười cười, tức thì đột ngột thay đổi phản ứng, đáng thương nói: " Ai, vị công công này, tại hạ vừa rồi chỉ là ứng cảnh mà thôi, phụ trợ một chút không khí, nói năng lung tung tùy tiện, công công đừng cho là thật nha."

"...."

Phương đại thiếu gia biến sắc mặt nhanh như vậy, thật khiến cho lão thái giám trở tay không kịp, lão thái giám dở khóc dở cười nói: " Phương đại nhân nói đùa, chúng ta chỉ phụng mệnh hoàng thượng làm việc, Phương đại nhân chớ trách."

" Nga, còn chưa thỉnh giáo đại danh của vị công công này a?"

" Không dám, ta mang họ Tào không có tên, vốn là thái giám hầu hạ bên cạnh vạn tuế gia."

Nhìn chung quanh một vòng, thấy phụ cận không có người, Phương Tranh lẳng lặng đem một tấm ngân phiếu nhét vào trong tay của Tào công công, nói: " Không dám dối gạt Tào công công, tại hạ rất sợ đau, nếu chút nữa ra tay chăm sóc, lực đạo đánh lên trên người của ta, tốt nhất chỉ nên nhẹ nhàng như gãi ngứa thôi, được như vậy tại hạ vô cùng cảm kích."

Tào công công thuần thục cầm tờ ngân phiếu, khuôn mặt tỉnh bơ nhét vào trong ống tay áo, biểu tình tươi tỉnh giống như một bông hoa loa kèn, " Phương đại nhân cứ yên tâm, chúng ta biết nên làm như thế nào."

Ngọ môn, bởi vì cửa này quay về hướng mặt trời, phương vị ở canh ngọ, cho nên người cổ đại gọi là ngọ môn.

Ngọ môn là địa phương hoàng đế công bố chiếu thư, đồng thời, cũng là nơi các quan đại thần chịu thụ hình phạt đình trượng.

Phương Tranh cùng Tào công công đi đến ngọ môn thì sớm đã có một đội quân sĩ đứng chờ sẵn ở đó. Trong đó có hai người tay cầm mộc côn sơn đỏ, khuôn mặt râu quai nón, hai mắt lạnh lùng đứng nghiêm trang, dường như cùng mấy gã đao phủ trên truyền hình cũng không sai biệt lắm, xem khí thế này, quả nhiên khiến cho người ta sợ hãi.

Phương Tranh lau mồ hôi lạnh trên trán, gượng cười quay sang Tào công công nói nhỏ: " Tào công công, ngài xem....Có thể tiếp tục thương lượng một chút hay không? Không dám nói dối gạt ngài, nhà của ta chỉ có một mình ta là con độc nhất, vạn nhất không cẩn thận ta gặp phải đen đủi, khẳng định hoàng thượng sẽ rất hối hận, không bằng chúng ta đừng động tới binh đao, miễn cho tương lai hoàng thượng phải hối hận, như vậy cũng là trung tâm vì nước nha, ngài nói có phải không? Nếu không, đừng dùng mộc côn to như vậy, ngài có thể nói bọn họ đổi cái khác được không? Đồ chơi kia quả thật không tồi..."

Tào công công cười nói: " Phương đại nhân, hoàng thượng đã công đạo xong việc thì bẩm báo lại cho người, chúng ta không thể phản kháng, nhưng ngài cứ yên tâm đi, có chúng ta ở một bên chăm sóc, sẽ không có chuyện gì nghiêm trọng cả. Được rồi, ngài qua bên này, tốt, đứng im ở đây, đừng nhúc nhích...."

Tào công công giống như sứ giả chỉ dẫn đường đi Tây Thiên, an bài cho Phương Tranh đứng vững ở giữa đương trường, tiếp theo vung tay lên, hai gã quân sĩ bước tới, dùng một mảnh vải bố bọc Phương Tranh lại.

Phương Tranh hoảng sợ, hét lớn: "Uy, muốn làm trò gì vậy? Đem ta cuộn lại như bánh nhồi thịt thế này, có cần phải làm như vậy hay không? Ta nhất định sẽ không chạy đâu..."

Tào công công cười híp mắt nói: " Phương đại nhân, ngài là không biết, đây đã thành quy củ, không thể phá bỏ được. Giờ chúng ta sẽ chấp hành hình phạt cho ngài, ngài cô gắng kiên nhẫn một chút nha..."

Dứt lời không đợi cho Phương Tranh kịp nói chuyện, Tào công công lớn tiếng nói: "Phụng thánh chỉ, Hữu Tán Kỵ Thường Thị Phương Tranh, thượng triều muộn, náo loạn ở bên ngoài Kim Loan điện, ban thưởng mười đình trượng, chấp hình tại ngọ môn!"

Tiếp theo, Tào công công quay sang nói với hai gã quân sĩ trong tay cầm mộc côn: " Hành hình!"

Một gã quân sĩ sớm đã bước lên, đem Phương Tranh đè trên mặt đất, sau đó giơ cao mộc côn, hét lớn một tiếng, mộc côn hung hăng nện xuống mông của Phương Tranh.

Phương Tranh chỉ cảm thấy, bỗng nhiên mông của mình nóng rát như bị bàn là ủi trúng, đau đớn vô cùng, nhịn không được kêu thảm một tiếng, trong lòng phẫn nộ không hiểu, vừa rồi gã thái giám chết bầm không phải đã nói rằng sẽ không đau hay sao? Thằng cháu trai này dám lừa gạt lão tử?

Cảm giác mỗi một côn nện xuống, lực đạo càng ngày càng tăng, Phương Tranh đau đến mức cười toét miệng, khuôn mặt nhất thời vặn vẹo méo mó, thanh âm kêu gào thảm thiết giống như heo bị chọc tiết, khiến cho Tào công công đứng ở bên cạnh nghe được có chút không đành lòng.

Thật vất vả mới thụ phạt xong mười trượng đình đau đến nhớ đời, hai gã quân sĩ động tác thô lỗ tháo tấm vải bố quấn quanh người Phương Tranh xuống, quay người bước đi. Phương Tranh toàn thân đau đớn ướt đẫm mồ hôi, mông bỏng rát giống như bị bánh xe nghiến qua, quỳ rạp trên mặt đất hổn hển nửa ngày. Không cần nhìn cũng biết, khẳng định mông đã sưng rồi.

Tào công công bước tới, vẻ mặt tươi cười nói: " Phương đại nhân, ngài đừng nằm ngửa lên nha, mau đứng lên, đi lại chung quanh một vài vòng, hoạt động cho thông huyết mạch, vài bước là không còn chuyện gì nữa rồi."

Phương Tranh hấp hối nói: " Không phải ngài nói không đau hay sao? Như này mà nói không đau sao?" Nếu có thể nhúc nhích, Phương Tranh sớm đã đứng dậy rồi, mẹ nó! Hận nhất cái loại đạo đức giả nhận tiền mà không giúp cho người ta.

Tào công công giật mình nói: " Ôi, Phương đại nhân, ngài nghĩ oan cho chúng ta rồi. Ngài có thể đi chung quanh hỏi thăm mà xem, đã lĩnh mười đình trượng mà còn có thể mở miệng nói chuyện, văn võ bá quan trong triều liệu có được mấy người? Nếu ta không ngầm nháy mắt cho hai gã chấp pháp kia, lũ tiểu tử này sẽ không biết phân biệt nặng nhẹ, một gậy có thể đem người sống đánh thành chết luôn, ngày trước đại thần lĩnh phạt đình trượng mà chết, cũng không chỉ có một hai người. Ngài có hiểu không?"

Dứt lời, Tào công công dùng sức đỡ Phương Tranh dậy, chậm rãi dìu hắn đi ra khỏi quảng trường ngọ môn.

Phương Tranh vừa đi vừa nói lẩm bẩm, lén đưa tay sờ vào trong quần một chút, không phát hiện có vết máu, xem ra thái giám chết bầm này nói cũng đúng, quân sĩ chấp pháp đúng thật là đã hạ thủ lưu tình.

" Phương đại nhân, ngài...Không có chuyện gì chứ?" Thấy Phương Tranh đau đớn đến nhe răng trợn mắt, Tào công công lo lắng hỏi.

" Có việc, có việc rất quan trọng. Không được... Ôi, cái mệnh nhỏ này xem như cũng đã chấm dứt từ đây, về nhà chuẩn bị tang sự mất thôi, Tào công công, hai ta vĩnh biệt..."

Phương Tranh cự tuyệt Tào công công nâng đỡ, tiêu sái khập khiễng đi ra khỏi cấm cung.

Chỉ là đến muộn có một lát, lại bị đánh thành bộ dạng như này, quả thật nằm ngoài dự liệu của Phương Tranh. Pháp luật cổ đại không khỏi quá nghiêm khắc, nếu như ở thời gian đi học tại kiếp trước, đến muộn nhiều lắm cũng chỉ bị phạt đứng trong chốc lát, hoặc phạt chép bài chẳng hạn, nếu biết hôm nay hoàng thượng hành hạ hắn thành bộ dạng như thế này, Phương đại thiếu gia nhất định sẽ không tới.

" Ngày mai ta sẽ dâng tấu chương lên hoàng thượng, lão tử sẽ từ quan! Cáo lão hồi hương! Chức quan này đi mà kêu người khác làm!" Phương Tranh oán hận thầm nghĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.