[Dịch] Truyền Kỳ Hoàn Khố Thiếu Gia (Trùng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 44 : Sơ ngộ




Ra khỏi Phúc Vương phủ, Phương Tranh trầm ngâm suy nghĩ sự tình, thân ảnh của Tiểu Lục cùng Trường Bình không ngừng hiện lên trong đầu, cái này có tính là cuộc tình tay ba hay không? Ân, hơn nữa còn cả Yên Nhiên, ân, còn có Phượng tỷ…Oa, bổn thiếu gia có mị lực như thế, không biết bao nhiêu lâu mới kết cấu thành chỉnh thể, chiếu theo độ phát triển này mà suy xét, con cháu Phương gia khai chi tán diệp khẳng định là một điều chắc chắn. Cần gì phải vội vàng thành thân đâu, hiện giờ con đường tình duyên của bổn thiếu gia chính là nhất lộ thải hồng (một con đường màu hồng, ý nói nhiều diễm phúc).

Hy vọng ngày mai Mập Mạp có thể thuyết phục được hai vị lão nhân gia, đem chuyện hôn sự trì hoãn lại. Thiếu gia ta mới mười tám tuổi, còn chưa có phát triển thành thục đâu…

Đang miên man suy nghĩ, Phương Tranh bỗng nhiên cảm giác mình đụng phải người khác, đột nhiên chấn động, một thân ảnh lão nhân đang lão đảo bước lùi về phía sau, Phương Tranh theo bản năng đưa tay ra kéo, vừa vặn kịp giữ lại. Nguy hiểm thật! Hắc hắc, xem ra thân thủ của ta cũng không tệ!

Lão nhân vừa mới đứng vững, phía sau hắn có một vị trung niên hán tử vội vàng tiến lên đỡ, sắc mặt bị dọa đến trắng bệch, một tay vịn vào thân hình của lão nhân, tiếp theo quay đầu nhìn Phương Tranh quát mắng: “Lớn mật! Dám đụng…”

“Im ngay! Một ít việc nhỏ, quên đi!” Lão nhân cắt đứt lời của hắn, tùy ý khoát tay áo.

Trung niên hán tử cúi đầu, kính cẩn đứng sang một bên.

Phương Tranh thấy lão nhân đầu chít khăn vuông, thân mặc nho bào màu đen, chân đi hài gấm, sắc mặt trầm tĩnh, đôi mắt chim ưng sắc bén hữu thần, thoạt nhìn mục quang nội liễm, không giận mà uy, khiến cho người khác không tự chủ được mà sinh ra một loại cảm giác hướng hắn bái lạy, lão nhân này không phải loại người bình thường.

Phương Tranh ngẩn người nhìn, tức thì mau chóng nói: “Ai da, thật xin lỗi lão gia tử, nhất thời không chú ý nên đụng vào ngài, không có việc gì chứ?”

Lão nhân lắc đầu, hướng đại môn của Phúc Vương phủ ở phía sau Phương Tranh, nhìn thoáng qua nói: “Ngươi là người phương nào? Mới từ trong phủ của Vô Bệnh đi ra hay sao?”

Vô Bệnh là ai? Phương Tranh suy nghĩ, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, Vô Bệnh không phải là Mập Mạp hay sao? Thường ngày quen gọi hắn là Mập Mạp cho nên bây giờ đã quên luôn tên khai sinh của hắn. Người này có thể gọi được tên khai sinh của Mập Mạp, xem ra cũng là người quen.

Phương Tranh gật đầu nói: “Đúng vậy, tại hạ cùng Mập Mạp có quan hệ không tệ”

“Mập Mạp?” Lão nhân ngạc nhiên, ngay sau đó giật mình cười, ánh mắt nhìn Phương Tranh đánh giá từ trên xuống dưới, “Ha ha, trẫm…thực chưa từng nghe qua có người gọi tên của hắn như vậy, ngươi hẳn là người bằng hữu trong thư viện mà hắn hay nhắc tới, tên là Phương Tranh?”

Phương Tranh gật đầu, trong lòng cảm thấy kì quái, lão nhân này là ai nha? Không ngờ lại nhận biết ta? Chẳng lẽ uy danh của bổn thiếu gia nổi tiếng tới mức, đi trên đường mọi người đều nhận biết hay sao?

“Lão gia tử, ngài nhận biết ta hay sao?”

“Ha ha, ta là…khụ, trưởng bối của Vô Bệnh, đã từng nghe hắn đề cập qua về ngươi”

Mập Mạp chính là Vương gia, trưởng bối của hắn hơn phân nửa cũng là huynh đệ của Hoàng Thượng, ân, lại là một Vương gia.

Phương Tranh vội vàng hành lễ nói: “Bái kiến Vương gia, chuyện vừa rồi thật là đáng trách, vãn bối vô tình mạo phạm”

“Vương gia?” Lão nhân một lần nữa ngạc nhiên, “Làm sao ngươi cho rằng ta là một…Vương gia?”

Phương Tranh thầm nghĩ câu hỏi này không phải là vô nghĩa hay sao? Không phải Vương gia chẳng lẽ muốn làm Hoàng Đế?

Trung niên hán tử bên cạnh lại trách mắng: “Lớn mật!”

“Câm mồm! Lui ra!” Lão nhân nhíu mày trừng mắt liếc hắn một cái, trung niên hán tử sợ hãi lui ra một bên, không dám chen ngang.

Phương Tranh nghiêng đầu nhìn vị trung niên hán tử, xứng đáng! Nói ngươi chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng nha, người ta mới nói mấy câu công phu, vậy mà dám hai lần lớn mật trước mặt lão tử, ngươi tính muốn làm gì ta đây?

“Phương Tranh, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Thanh âm của lão nhân không giận mà uy.

“…Mười lăm!” Phương Tranh nghiêm trang nói.

“Sao?” Lão nhân nhướng mày.

“Trên thực tế cũng có người nói ta mười tám tuổi…” Phương Tranh đành lòng phải nói thật. Lão nhân này thật sự rất tà môn, tựa hồ không có chuyện gì có thể lừa gạt được ánh mắt lợi hại của lão.

“Mười tám tuổi, ha hả, niên kỉ còn nhỏ, vậy mà có thể dâng kế sách đánh lui đại quân của Đột Quyết, xem ra cũng không đơn giản”

“Nói đùa…nhưng không linh nghiệm các người đừng tìm tới ta gây phiền toái nha”. Hiện tại Phương Tranh lo lắng nhất chính là chẳng may kế sách thất bại, người ta sẽ dùng hắn khai đao.

“…Ngươi có chí dốc sức vì triều đình hay không?”

Phương Tranh nghe vậy giật mình, lão nhân này có ý tứ gì đây? Đang tính chiêu dụ ta hay sao? Không thể được! Giấc mộng ăn chơi trác táng của bổn thiếu gia còn chưa thực hiện đâu.

“Không dám không dám, vãn bối tài thô học thiển, lý lịch bình thường, thật sự không có năng lực ra sức vì triều đình.”

Lão nhân cau mày nói: “Ngươi cần gì phải tự xem nhẹ bản thân, ta chỉ luận ngươi dâng kế đẩy lùi hai mươi vạn đại quân của người Đột Quyết, riêng chuyện này cũng đủ cho rất nhiều đại thần trong triều phải hổ thẹn. Hiện tại ngươi đến thư viện đọc sách, chẳng phải là muốn thi đỗ cử nhân hay sao? Bây giờ có một cơ hội mười mươi khiến cho ngươi trực tiếp tiến nhập vào triều làm quan, ngươi cần gì phải bỏ gần mà cầu xa?”

“Ta đọc sách chỉ là muốn chơi đùa…ách, ta nói bản thân ta đọc sách là vì muốn hiểu biết thêm kiến thức, chỉ có như thế mà thôi, không tính toán làm quan…Lão gia tử ngài không phải muốn đi tìm Mập Mạp, ân, Vô Bệnh sao? Nhanh đi mau thôi, vãn bối xin cáo từ, tạm biệt ngài nha!”

Phương Tranh tùy tiện chắp tay cáo từ, xoay người bước đi. Lão nhân này tựa như một nhân vật nguy hiểm, tốt nhất nên tránh xa hắn một chút, nếu nói thêm vài câu nữa chỉ sợ bị hắn lôi lên thuyền làm hải tặc, tài ăn nói của lão không sai, nhưng có vẻ như vị vương gia này không được Hoàng Thượng trọng dụng, nếu đặt ở thời hiện đại, tối thiểu hắn cũng phải làm nhân viên bán hàng cao cấp.

Nhìn theo bóng lưng Phương Tranh đã đi xa, trung niên hán tử bước lên phía trước, không cam lòng nói: “Hoàng Thượng, kẻ này lời ăn tiếng nói không nghiêm túc, hành vi lỗ mãng, thật phải nghiêm trị hắn cho thỏa đáng!”

Lão nhân lắc đầu nói: “Không được nói bậy, hắn mới mười tám tuổi có thể trông cậy hắn trầm ổn hơn sao? Lúc ngươi mười tám tuổi được bao nhiêu phần kiến thức của hắn?” Dứt lời lại gật đầu, “Tốt, đúng thật là nhân tài, nếu không thể dùng thì quả là một việc đáng tiếc…”

Quay về Phương phủ hắn đi tới tiểu viện của mình, nhìn thấy Tiểu Lục đang dọn dẹp nhà cửa, Phương Tranh vội vàng ngăn đón nàng nói: “Tiểu Lục, ngươi đừng động thủ, những việc như này cứ sai người khác làm là được rồi, ngươi ở một bên nghỉ ngơi đi.”

Tiểu Lục nói: “Thiếu gia, đây là bổn phận của nô tỳ.”

“Chuyện gì mà bổn phận, trong Phương phủ có nhiều người ăn kẻ ở, sao có thể tiếp tục để cho ngươi làm những chuyện như thế này được?”

“Thiếu gia…”

“Được rồi, đừng nói nữa, cứ như vậy đi. Ngày mai ta sẽ tìm Tôn quản gia nói hắn điều thêm nha hoàn tới đây, ngày sau mọi chuyện ngươi không cần động tay. Nếu trong Phương phủ có ai dám sai khiến ngươi, chỉ cần ngươi mở miệng nói cho ta biết, bổn thiếu gia sẽ tự tay giải quyết hắn!”

“Thiếu gia…”

“Đúng rồi, nói cho ngươi biết một tin tức, ta mới vừa đi tìm Phúc Vương điện hạ, hắn hứa ngày mai sẽ truyền tin đến Hưng Khánh phủ, thỉnh tướng quân thủ thành phái người thăm dò, điều tra tin tức của mẫu thân ngươi, thế nào? Có cao hứng hay không? Uy? Mặt của ngươi làm sao vậy? Ngươi cảm động muốn khóc hay sao?”

“Thiếu gia…người giẫm lên chân nô tỳ…”

“A?” Phương Tranh cúi đầu, nhìn thấy bàn chân thô thiển của mình đang muốn giẫm nát bàn chân thanh tú của Tiểu Lục, Phương Tranh vội vàng lùi lại, xấu hổ nói: “Tại sao ngươi không nói sớm? Có đau hay không? Ta bóp chân cho ngươi nhé?”

Tiểu Lục cũng giật mình lùi về phía sau, mặt đỏ hồng, thanh âm như muỗi kêu: “Không cần…”

Phương Tranh ngượng ngùng vò đầu, bàn chân của nữ nhân cổ đại có thể so với trinh tiết, sao có thể tùy tiện để cho nam nhân sờ mó? Nhất thời hai người rơi vào bầu không khí trầm mặc.

Sau một lúc lâu, Tiểu Lục mới mở miệng nói: “Thiếu gia…người nhận biết Phúc Vương điện hạ?”

“Ngươi không nhận ra Phúc Vương hay sao?” Phương Tranh ngạc nhiên nói, tiếp theo phản ứng, “Phúc Vương chính là cái gã Mập Mạp thường xuyên tới nhà chúng ta ăn chực, mỗi lần đều ăn rất nhiều, hẳn là ngươi đã nhớ ra hắn?”

Thân phận của Mập Mạp trong Phương phủ chỉ có ba vị chủ nhân mới rõ ràng, đám người ăn kẻ ở đều một mực không biết, chỉ nghe nói là bằng hữu của thiếu gia học cùng ở thư viện.

“Nha! Nguyên lai hắn chính là Phúc Vương điện hạ, vậy muội muội của hắn chẳng phải là…” Tiểu Lục ngạc nhiên hai mắt mở lớn.

“Đúng vậy, muội muội của hắn chính là công chúa, Trường Bình công chúa. Tuy nhiên ngươi không nên trêu chọc tới nàng, nha đầu kia tính tình không tốt cho lắm, động một chút lại muốn tru di cửu tộc, nếu chiếu theo cách hành xử của nàng, toàn bộ dân chúng Hoa triều sớm muộn gì cũng chỉ còn lại vài ngụm người.”

“Nói như vậy, chẳng phải tin tức của mẫu thân nô tỳ có hi vọng rồi sao?” Tiểu Lục ánh mắt tràn ngập nỗi mong chờ nhìn Phương Tranh, tựa như hắn là một chiếc cọc cứu mạng.

“Đúng vậy, nhất định sẽ có hi vọng tìm được.” Phương Tranh gật đầu, nhìn chằm chằm vào ánh mắt trong suốt của nàng, quan tâm nói: “Tiểu Lục, bất luận có điều tra được tin tức của mẫu thân ngươi hay không, ngươi cũng phải vui vẻ sống tiếp, biết không?”

Tiểu Lục tâm tình đang đắm chìm trong vui sướng, nghe vậy liền gật đầu, quay người tiếp tục dọn dẹp nhà cửa.

Nha đầu đáng thương a, trong lòng Phương Tranh thầm thở dài một tiếng.

Ngày hôm sau Mập Mạp đến chơi, lần này hắn không có đi tới căn tiểu viện của Phương Tranh, mà trực tiếp đi cầu kiến Phương lão gia.

Phương lão gia thấy Phúc Vương tới cửa, không dám coi nhẹ chút nào, tự mình ra ngoài chính sảnh nghênh đón, hai người gặp mặt hàn huyên trò chuyện một phen, Phương lão gia thái độ cẩn trọng, thanh âm khách khí, khiến cho Mập Mạp cười khổ không thôi.

Thân phận này làm cho lão nhân gia một mực bảo lưu, ngăn cách hai người ở hai bên giới tuyến. Lúc trước, Phương lão gia một ngụm một tiếng đều gọi hiền chất, đối với Mập Mạp có hảo cảm đặc biệt không cần phải nói cũng hiểu. Nhưng hôm nay đã biết thân phận của hắn chính là Vương gia, Phương lão gia cũng không dám…tự cho mình là trưởng bối ở trước mặt hắn nữa. Người nào có thân phận địa vị càng cao, phải chăng đều có cảm giác cô tịch như thế này?

May mắn, Phương đại thiếu gia không nhìn cái thân phận Vương gia của hắn vào trong mắt, điều này cũng làm cho Mập Mạp cảm thấy được một chút an ủi, đồng thời hắn cũng càng thêm quý trọng giao tình của bản thân mình với Phương Tranh.

Phương lão gia cùng Mập Mạp ngồi trong chính sảnh, hai người nói chuyện được một lát thì Phương phu nhân cũng đã ra tới. Ba người cùng ngồi một chỗ, sắc mặt của mọi người đều rất nghiêm túc tựa như đang bàn bạc chuyện gì đó.

“Uy, Tiểu Ngũ, ngươi đoán thử xem Mập Mạp cùng phụ mẫu của ta đang bàn chuyện gì? Làm sao ba người đều nhăn mày cau có, giống như đang dự tang lễ của ai không bằng…” Trước chính sảnh, Phương Tranh cùng Tiểu Ngũ đang lén lút trốn trong bụi cây bên ngoài hành lang, thò đầu nhìn vào.

“Thiếu gia, có muốn tiểu nhân đi thăm dò tình hình hay không?” Tiểu Ngũ xung phong làm gian tế, đột nhập vào trong doanh trại của quân địch.

Tiểu tử này thật linh mẫn, nhưng Phương Tranh lắc đầu nói: “Không cần, chờ Mập Mạp đi ra, ta hỏi hắn cũng sẽ biết mọi chuyện.”

Tiểu Ngũ thần tình sùng bái: “Thiếu gia anh minh! Chưa từng có ai…”

“Im lặng! Chớ có lên tiếng!” Tiểu Ngũ linh mẫn là không phải giả, nhưng có phải hắn đã nghiên cứu qua phương diện bợ đít quá sâu sắc rồi hay không? Tiểu Ngũ tâng bốc quá dối trá, rất buồn nôn, khiến cho tâm hồn thuần khiết của Phương đại thiếu gia không thể hưởng thụ nổi, ngày sau phải dạy cho hắn về phương diện này mới được.

Một lát sau, trong chính sảnh ba người càng nói tựa hồ càng không hợp nhau, Phương lão gia nhắm mắt vuốt râu im lặng không nói, Phương phu nhân sắc mặt lại đỏ bừng, không hiểu là đang tức giận hay kích động, riêng Mập Mạp thì thao thao bất tuyệt nói chuyện gì đó.

“Tình huống có chút không đúng!” Phương Tranh cẩn thận quan sát một phen, cuối cùng kết luận.

Lúc này, hơn phân nửa là Mập Mạp không thể hoàn thành sứ mạng của hắn, thiếu gia ta khẳng định sẽ phải thành thân, quay trở về, nếu hai vị lão nhân gia có hỏi tới, ta sẽ làm bộ tựa như không biết chuyện gì cả.

“Tiểu Ngũ, rút!” Phương Tranh vung tay lên, biến mất. Ngay sau đó Tiểu Ngũ cũng tung tăng biến mất.

Trong tiểu viện sốt ruột hơn một canh giờ, cuối cùng Mập Mạp cũng xuất hiện.

“Cảm tạ trời đất, ngươi có thể sống sót trở lại đây, mẫu thân ta không ăn tươi nuốt sống ngươi hay sao?” Phương Tranh mừng rỡ nhìn Mập Mạp nói.

Phương Tranh không chút hoài nghi mẫu thân của hắn sẽ sử dụng tới bạo lực, chuyện chung thân đại sự của Phương Tranh so với tính mạng của nàng đều trọng yếu như nhau, Mập Mạp trước mặt nàng dám trì hoãn sự tình này thì hắn chính là ác nhân, cho dù biết thân phận của hắn là Phúc Vương, chỉ sợ cũng sẽ không tha cho hắn.

“Tại sao lại hỏi như vậy? Ta cùng bá phụ bá mẫu nói chuyện rất tốt, tại sao lại muốn ăn tươi nuốt sống ta?” Mập Mạp buồn bực nói.

“Sự tình này đàm phán được không?” Phương Tranh vội vàng hỏi Mập Mạp.

Mập Mạp còn chưa kịp mở miệng, Tiểu Lục đã từ bên ngoài bước vào dâng trà. Mập Mạp liếc mắt đánh giá nàng một cái, nói: “Vị cô nương này có phải là Tiểu Lục hay không?”

Tiểu Lục vén áo thi lễ, trong miệng nói: “Nô tỳ đúng là Tiểu Lục, ra mắt Phúc Vương điện hạ”

Mập Mạp nghiêm nghị nói: “Niên kỉ còn nhỏ đã biết báo ân, hiếu tâm khả kính ngàn dặm đi tìm mẫu thân, chuyện của ngươi thì Phương huynh đã nói với ta, yên tâm, chúng ta sẽ tận lực giúp đỡ cho ngươi.”

Tiểu Lục cảm kích cúi người bái lạy, nói: “Nô tỳ tạ ơn thiếu gia, tạ ơn Phúc Vương điện hạ.”

“Ai nha, không cần không cần, mau mau đứng lên, ai, không hiểu các tướng quân biên cương nhìn thấy ngươi có thấy hổ thẹn hay không? Tất cả chỉ tại Đại Hoa ta quá nhu nhược!” Mập Mạp thở dài.

“Tiểu Lục, không phải ta nói với ngươi, sau này mấy chuyện bưng trà rót nước ngươi không cần động tay vào, còn nữa, không cần xưng hô bằng nô tỳ.” Phương Tranh bất mãn cau mày nói.

“Thiếu gia, đây là bổn phận của nô tỳ.” Tiểu Lục thản nhiên nói, sau đó lui ra ngoài.

“Uy, nha đầu này, tính khí thực khó lung lay.” Phương Tranh bất đắc dĩ lắc đầu.

“Đây là do bản tính của nàng. Phương huynh không cần bận tâm, Tiểu Lục ý chí kiên cường hơn đấng mày râu.”

“Ai, đúng rồi, ngươi nói chuyện với phụ mẫu ta như thế nào? Sự tình đàm phán được không?”

Mập Mạp cười đắc ý, nghênh ngang chìa ba ngón tay.

Phương Tranh trừng mắt, cả kinh nói: “Ba nhà đều cưới? Ta kháo! Thà rằng ngươi đừng đến a.”

Mập Mạp đổ mồ hôi, vội vàng nói: “Không phải, là ba tháng, cho ngươi thêm thời gian ba tháng tùy ngươi tự do tự tại. Sau ba tháng, cho dù phải trói ngươi đem đi bái đường thành thân, hai vị lão nhân gia cũng nhất định phải tiến hành.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.